Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 56: Trở lại thần giới




Rất nhiều năm sau, những tu sĩ tham gia vây quét Phiếu Miểu Tiên phủ, đều không thể quên được hình ảnh trời long đất lở kia.

Đầu tiên là nhìn thấy pháp trận khổng lồ mọc lên từ dưới mặt đất, ma khí màu đen và chú văn quay cuồng mà lên. Tiếp theo nhìn thấy thanh pháp tướng thiên địa ma kiếm Hoạ Ảnh treo ở trên pháp trận.

Vô số tu sĩ ở bên người mình ngã xuống, nguyên thần bị thu lại giống như thu hoạch rau hẹ.

Tất cả họ đều nghĩ có lẽ hôm nay họ sẽ chết tại đây, cho đến khi bầu trời xuất hiện 999 lôi kiếp đan xen như thiên la địa võng.

Đó là thần tích mà họ chưa bao giờ thấy qua, mà chỉ nghe trong những lời đồn đại.

Chỉ khi Thượng Thần ngã xuống, Thiên Đạo mới giáng xuống lôi kiếp diệt thế.

Bọn họ nhìn thấy Hoạ Ảnh kiếm treo trên bầu trời giống như cung tiễn bị đứt dây rơi xuống với tốc độ ánh sáng.

Thẳng tắp rơi vào giữa trận pháp, trong phút chốc nhấc lên làn sóng ma khí ngập trời. Ngay sau đó lại nhìn thấy lôi kiếp diệt thế trên bầu trời, giống như hủy thiên diệt địa cuồn cuộn không ngừng bạo quán vào trong ma kiếm, vẻn vẹn chỉ trong một hơi thở, oành một tiếng nổ lớn, ma kiếm gãy thành mấy đoạn.

Giờ phút này, nếu có người còn ngự kiếm ở trên không. Nhìn xuống cảnh tượng này, bảo giống như tận thế cũng không ngoa.

Thiên địa bị nhấn chìm bởi ánh sáng trắng khổng lồ của lôi kiếp diệt thế, tất cả tiếng hô và chém giết vào giờ khắc này đều có vẻ nhỏ bé như vậy.

Trong vài giây đó, tất cả mọi người không ai nhìn thấy gì, cũng không ai nghe thấy gì.

Hình ảnh trong mắt quay chậm hơn bình thường, màng nhĩ nghe thấy âm thanh giống như nằm dưới nước, mơ hồ nghe thấy tiếng như bên bờ biển.

Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là một bóng đen nhỏ nhắn và tầm thường ở trung tâm của ma trận, bị chôn vùi trong ánh sáng trắng khổng lồ.

—— Là dáng vẻ của một thiếu niên bị lôi kiếp diệt thế ăn mòn nuốt chửng từng chút từng chút một.

Bóng dáng thiếu niên kia cũng giống như một cơn gió, tiêu tán vào cõi đất trời.

Sau đó đá cứng quay cuồng, núi lở đất nứt ra.

Tiếng chém giết, tiếng thét chói tai, tiếng binh khí va chạm, tất cả đều trở về nhân gian vào giờ khắc này.

Bọn họ chứng kiến ma đầu không ai bì nổi, vừa kiêu ngạo vừa cuồng ngạo tựa như một đứa trẻ không thể bước đi.

Hắn chạy nhanh như vậy, ngã chật vật như thế, cũng không thèm để ý tới hình tượng, cơ hồ là vừa lăn vừa bò, lảo đảo chạy về phía pháp trận.

Không ai biết tại sao hắn lại bị truyền tống ra khỏi tế đàn. Đồng dạng cũng không ai biết vì sao hắn giống như điên lại chạy tới chỗ tế đàn.

Nhưng tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhận ra một điều. Nam nhân tu vi cao cường sâu không lường được, hơi động là có thể hủy thiên diệt địa, giờ phút này bóng lưng giống như là đã vỡ vụn từ trong ra ngoài.

Sự thật chứng minh, thân thể Thích Trác Ngọc quả thật sụp đổ đến cực hạn. Sau trận chiến với Tam Thanh Cảnh, miệng vết thương của hắn vẫn chưa lành, xé mở kết giới biển Hỗn Độn đã đẩy nhanh sự toán loạn của nguyên thần, Phượng Tuyên đâm hắn một đao kia thật ra không đau không ngứa, chẳng qua là khiến hắn nhanh chóng sụp đổ mà thôi.

Nhưng hắn không quan tâm.Cả đời này hắn tính toán thâm sâu, lên kế hoạch tường tận, ít có lúc không khống chế được cục diện. Cho nên hắn vẫn hiển nhiên giống như trước kia, tự tiện sắp xếp cho người khác, tự tiện đưa ra quyết định.

Quyết định của hắn không bao giờ đi sai, ngay cả sau khi hắn phạm sai lầm, hắn cũng sẽ có cách ngăn chặn cơn sóng dữ.

Cho nên hắn mới quyết định một mình xé mở kết giới, lật đổ Phiếu Miểu tiên phủ. Khi Phượng Tuyên không đành lòng đâm hắn một đao, hắn buộc y cắm vào trái tim mình, mượn cơ hội này triệt để phân rõ quan hệ với y.

Cũng giống như hàng ngàn điều hắn đã làm trước đây. Thích Trác Ngọc đặt y ở một nơi an toàn, giấu đi ở một nơi mà tất cả mọi người đều không nhìn thấy.

Sự thật chứng minh quyết định của hắn rất đúng. Hắn cũng không có đánh giá quá cao thực lực của mình, nhưng cũng đang đi vào tuyệt cảnh. Hắn biết nguyên thần của mình đang điên cuồng tán loạn, cũng biết thân thể của mình đang bị phản phệ, dần dần bị hủy hoại.

Lúc hắn lên kế hoạch đồng quy vu tận cùng Phiếu Miểu tiên phủ, kéo toàn bộ nhân gian chôn cùng mình, thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn, may mắn lúc ấy hắn không dẫn theo y cùng đào tẩu.

Nhưng sự việc đến tột cùng là vì cái gì, lại biến thành như vậy?

Dư uy lôi kiếp diệt thế còn chưa triệt để tản đi, trong vòng trăm mét tế đàn đều tràn ngập cương khí đáng sợ.

Lôi kích bén nhọn trong pháp trận giống như một cơn sấm sét nhỏ, đan xen dày đặc trong không khí, chỉ cần một phần của nó rơi vào sẽ bị tan xương nát thịt.

Thích Trác Ngọc giống như là không có tri giác chạy về phía trước. Sét đánh xuống người hắn, những vết thương còn chưa lành kia lại một lần nữa bị xiên qua sâu tới tận xương.

Máu của hắn đã cạn kiệt.

Trên mặt sớm đã không phân biệt được là nước mắt hay là huyết lệ. Trên gương mặt luôn hăng hái kiêu ngạo, lộ ra một vẻ mờ mịt khó có thể tin được.

Hắn nhìn thấy trên tế đài chẳng có gì, không có thi thể, không có nguyên thần, Phượng Tuyên cứ như thế biến mất giữa cõi đất trời không còn dấu vết.

Phảng phất như thiếu niên này chưa từng tồn tại trên thế gian.

Phảng phất những quá khứ đồng tâm hiệp lực cùng chung sống đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ là ảo mộng.

"Làm sao có thể."

Hắn bê bết máu thì thào.

"Làm sao có thể…. Làm sao có thể... Làm sao có thể. ”

Sao Phượng Tuyên có thể chết được. Y yếu ớt như vậy, sợ đau như thế, một chút vết thương nhỏ cũng phải kêu to gọi nhỏ nửa ngày trời.

Làm sao có thể?

Sao y có thể sẵn sàng chết vì hắn.

Thích Trác Ngọc tính kế tốt như vậy, tính đến từng bước một, tính hết mưu kế tính hết lòng người quỷ dị.

Nhưng duy chỉ có không tính rõ tình yêu của Phượng Tuyên đối với hắn, không có tính đến hắn hung ác tới vậy, y vẫn nỡ để hắn đi chịu chết.

Hắn nên tính đến điều đó.

Phượng Tuyên là một đứa trẻ tâm tư sạch sẽ, tình yêu của y cũng sạch sẽ, thuần túy như suối trong núi, tuyết trong dải thiên hà.

Thích là thích, yêu là yêu, yêu là đối tốt với một người, vì một người mà trả giá tất cả.

Hắn nên tính tới điều đó nhưng hắn lại không nghĩ tới.

Hắn không nghĩ tới! Tại sao hắn lại không nghĩ tới, tại sao! Tại sao! Tại sao!

Đó cơ hồ là tiếng kêu bi thương của nhân loại thống khổ đến cực hạn mới có thể phát ra, là tiếng kêu chỉ có thể thốt ra khi sự hối hận lên đến mức điên cuồng.

Rõ ràng không có bất cứ thứ gì đè lên người hắn, nhưng Thích Trác Ngọc lại như là không thể khống chế thân thể của mình, quỳ trên mặt đất, cơ hồ khó có thể đứng lên.

Hắn cứ như thế quỳ dưới mặt đất, giống như phát điên tìm kiếm tro tàn của Phượng Tuyên khắp nơi, như ma quỷ nắm trong tay tất cả nguyên thần trong bán kính trăm dặm, dò xét từng cái một.

Không có y, không phải y, tìm khắp nơi cũng không tìm được nguyên thần của y.

Dưới lôi kiếp đáng sợ, y chỉ là phàm nhân, làm sao có thể để lại dù là một nửa hồn phách.

Thích Trác Ngọc càng lúc càng điên, càng lúc càng đáng sợ, vẻ mặt hung dữ như muốn kéo tất cả mọi người vào địa ngục chôn cùng.

Hắn nhận ra được có những thứ mà hắn cũng không thể kiểm soát được, thì ra sức mạnh đứng đầu trên đời này cũng có thần hồn mà hắn không giữ được.

Những giọt huyết lệ lớn chưa từng có rơi từ trong mắt hắn xuống đất.

Dưới sự sụp đổ cực độ, trái tim của hắn như bị ai bóp nát, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Bỗng nhiên trong đám người có tu sĩ hô to: "Các tiên hữu! Ma đầu này hình như điên rồi, không bằng chúng ta nhân cơ hội này giết hắn đi! Coi như là báo thù cho sư huynh đệ đồng môn! ”

Thích Trác Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là nảy sinh ác độc mà xem xét từng nguyên thần vỡ vụn trên tế đàn.

Có tu sĩ gan lớn cầm kiếm, sau đó cắm mạnh trường kiếm vào trong ổ bụng của hắn.

"Phụt" một tiếng, một mảng lớn máu ấm áp bắn tung tóe trên mặt tế đàn, trường kiếm nhất thời đâm xuyên qua hắn.

Tu sĩ đâm thủng hắn kia khó có thể tin, kinh ngạc nhìn vào bàn tay của mình, sau đó hét lên đầy vui mừng: "Ta đã giết hắn! Ta lập công! Ta đã lập công! ”

Thành công của gã khiến cho rất nhiều tu sĩ lộ ra vẻ tham lam, dù sao chỉ cần làm tên ma đầu này bị thương, tương lai ở trong môn phái có thể mượn công huân này lên như diều gặp gió.

Vì thế càng ngày càng nhiều tiên kiếm bị thuật ngự vật khống chế bay lên giữa không trung.

Sau đó mũi kiếm đồng loạt nhắm ngay Thích Trác Ngọc, rồi như mũi tên sắc bén đâm mạnh vào trong cơ thể hắn.

Vai, ngực, bụng và thậm chí cả hai chân.

Thích Trác Ngọc giống như đã không cảm giác được đau đớn bên ngoài của hắn, cho đến khi vạn kiếm xuyên người, cho đến khi đầu gối bị đâm thủng rồi cũng không cách nào đi lại.

Hắn mới nặng nề ngã xuống mặt đất, trong tay còn gắt gao nắm chặt toái hồn còn sót lại trên tế đàn.

Hắn biết những toái hồn này đều không phải Tiểu Thất của hắn, nhưng ngoại trừ nắm chặt những toái hồn vô dụng này hắn thực sự không biết phải làm gì.

Ai sẽ tới giúp hắn? Ai sẽ cứu hắn?

Ai sẽ tới nói cho hắn biết.

Hắn phải làm như thế nào, quỳ như thế nào, cầu xin như thế nào, mới có thể tìm được y.

Hắn thực sự.

Thực sự rất hối hận.

-

Thời khắc lôi kiếp rơi xuống người Phượng Tuyên, Tư Mệnh biết tất cả đều uổng phí.

Tiểu điện hạ vẫn lựa chọn hy sinh chính mình để đổi lấy mệnh của Thích Trác Ngọc và thiên hạ.

Cũng giống như phụ thần của y, cả đời cũng không học được phải yêu thương bản thân mình đầu tiên.

Tư Mệnh đứng cách đó không xa, nhìn Thích Trác Ngọc bị Vạn Kiếm xuyên người, hiện giờ đã không biết là chết hay sống, bất đắc dĩ thở dài.

Đương nhiên không câu được nguyên thần và hồn phách của Phượng Tuyên, bởi vì trong nháy mắt khi nguyên thần của tiểu điện hạ tịch diệt, Tư Mệnh đã lấy thần hồn đăng ra, lưu lại một luồng toái hồn duy nhất còn sót lại trong thiên địa của Phượng Tuyên vào thần hồn đăng.

Hắn nhìn Thích Trác Ngọc một cái, chỉ có thể độ một tia thần lực giúp hắn, bảo toàn tính mạng cho hắn.

Tư Mệnh biết mình vốn không nên mềm lòng, dù sao vị trước mắt này chính là người chuyển thế. Nhưng nghĩ toái hồn của tiểu điện hạ đến đây cũng vì muốn ngăn cản lôi kiếp giúp hắn, lại thấy bộ dạng điên cuồng của Thích Trác Ngọc, vẫn là không đành lòng.

Chỉ sợ nếu giờ phút này điện hạ còn sống, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.

Tư Mệnh quay đi, lần nữa lấy Thần Hồn Đăng trong tay ra, Thần Hồn Đăng giống như có cảm ứng, thu liễm tàn hồn của tiểu chủ nhân, hóa thành một vệt sáng trắng, bay thẳng về phía Cửu Trọng Thiên Bạch Ngọc Kinh.

Mà trong nháy mắt khi lôi kiếp diệt thế xuất hiện, không chỉ kinh động thượng tiên Tam Thanh cảnh, đồng dạng còn kinh động cổ thần Bạch Ngọc Kinh.

Dù sao chỉ có Thượng Thần ngã xuống, Thiên Đạo mới có thể giáng lôi kiếp diệt thế. Lần cuối cùng nhìn thấy lôi kiếp đáng sợ là lúc Phụ Thần Ứng Chúc thần vẫn.

Cùng lúc đó, trong Bạch Ngọc Kinh Linh tiêu cung, vị đế quân Phượng Lịch bế quan trăm năm chưa từng bước ra thần giới nửa bước lập tức mở mắt ra, trong đôi mắt phượng ngưng tụ một nỗi bất an lo lắng.

Một giây sau, đế quân vốn ngồi ở Cao Minh đường lập tức sải bước rời khỏi Lăng Tiêu cung, đi thẳng xuống dưới thần mộc ngô đồng thượng cổ ở Lễ Tuyền Tê Phượng.

Dưới thần mộc, đã có một thanh niên tuấn mỹ.

Chính là người đứng đầu Thanh Khâu bây giờ, đệ tử tọa dưới đế quân, hiện giờ là sư huynh duy nhất của Thái tử điện hạ, Kinh Ngọc.

Kinh Ngọc nhìn thấy Phượng Lịch, vội vàng hành lễ: "Đế quân, con thấy cây thần mộc ngô đồng mà Linh Nhi thường trú rung chuyển không thôi, cho nên đến đây kiểm tra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Lại không ngờ nhìn thấy Thần Mộc có điềm báo nguy hiểm, có phải Linh Nhi lịch kiếp ở thế gian gặp phải chuyện gì hay không?"

Phượng Lịch nhíu mày: "Con ta lịch kiếp thất bại, dẫn tới lôi kiếp diệt thế, hiện giờ nguyên thần đã tan hết, có nguy cơ thần vẫn."

Kinh Ngọc giật mình, một giây sau vội vàng lên tiếng: "Đế quân, chẳng phải ngài đã soạn lại sổ mệnh với Tư Mệnh hay sao? vì sao sau khi Linh Nhi trải qua kiếp nạn vẫn là kết cục hồn phi phách tán?"

Phượng Lịch thở dài: "Một kiếp tình này, mặc dù chết muôn lần cũng khó mà hủy diệt được."

Sổ mệnh không thể trái, mình thân là đế quân, cùng với Tư Mệnh chẳng lẽ không biết chuyện này sao.

Nhưng Ứng Chúc lúc sinh Linh Nhi đã đoán trước ngàn năm sau sẽ có tình kiếp xảy ra với nó, vả lại kiếp nạn này khó vượt qua, kết cuộc chỉ là thân tử đạo tiêu, nguyên thần câu diệt.

Ông vốn còn ôm tâm lý may mắn, thầm nghĩ sư huynh có lẽ không phải lúc nào cũng có thể liệu sự như thần.

Nhưng khi Linh Nhi lớn lên, vẫn vô tình đánh vỡ Thần Hồn Đăng bản mệnh của mình, ứng với lời Ứng Chúc đã nói.

Phượng Lịch không thể không coi trọng việc này, nếu không cách nào thay đổi sổ mệnh của Linh Nhi, cũng phải cưỡng ép nghịch thiên thử một lần.

Vì vậy ông đã tìm nữ thần Linh Oa vì y bịa đặt một cỗ thân thể phàm nhân, tên là Tiểu Thất, đưa vào thế gian, cũng vì y mà viết lại sổ mệnh. Đến lúc đó, nếu Linh Nhi hạ phàm lịch kiếp là có thể dung hợp với thân thể Tiểu Thất, nhưng vẫn giữ lại trí nhớ của mình.

Y đường đường là một thái tử điện hạ thần giới, sao còn có thể yêu phàm nhân gì đó chứ?

Kết quả tính tới tính lui, không tính đến Linh Nhi vẫn yêu phàm nhân này.

Bất đắc dĩ, đành phải nhờ Tư Mệnh hạ phàm dẫn dắt chính y chặt đứt tiên duyên với phàm nhân kia.

Hiện tại kết quả cũng thấy được, mặc dù chặt đứt tiên duyên, nhưng Phượng Tuyên vẫn như lời tiên tri của Ứng Chúc nói, vì phàm nhân này mà hủy đi nguyên thần, dẫn tới lôi kiếp.

Phượng Lịch nghĩ đến đây, lại mơ hồ có chút tức giận. Nếu tương lai phàm nhân này đắc đạo thành tiên, ông nhất định phải bổ một cái sấm sét thật to!

Trong lúc nói chuyện, dưới thần mộc ngô đồng bỗng nhiên nổi lên từng trận gợn sóng.

Gió Tê Phượng cung chậm rãi tụ tập bên cạnh cây ngô đồng, theo linh khí giữa trời đất, chậm rãi hội tụ dưới gốc cây thần mộc trông giống như một ngọn đèn sương mù.

Ngay sau đó, trong ánh đèn sương mù xuất hiện thần hồn vỡ vụn.

Thần hồn được linh khí của thần mộc ngô đồng tẩm bổ, dần dần huyễn hóa thành linh thể.

Mặt mày như mực, màu da như mỡ trắng, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, mây mù xa vời vây quanh, làm nổi bật ra màu sắc kinh tâm động phách.

Cho dù là nhắm chặt hai mắt, cũng có thể nhìn thấy bảy tám phần tuyệt sắc, như núi cao tuyết trắng không thể xâm nhập, như trăng sáng không thể đụng vào.

Tuy rằng thời điểm không đúng, nhưng mặc kệ bao nhiêu lần nhìn thấy mặt Phượng Tuyên. Hô hấp của Kinh Ngọc đều ngưng trệ trong chớp mắt, đệ nhất mỹ nhân tam giới, không ai xứng đáng với danh hiệu này hơn vị điện hạ trước mắt này.

Phượng Lịch sớm đã vươn hai tay ra, tiếp được Phượng Tuyên trôi nổi giữa không trung. Ông nhẹ nhàng ôm lấy linh thể, từ từ nửa quỳ trên mặt đất, khiến Phượng Tuyên đang ngủ say thoải mái hơn một chút.

Phượng Lịch dò xét thần hồn Phượng Tuyên, thật sự là vỡ đến mức liều hợp lại cũng phải hợp tới trăm năm, không biết phải đặt ở trong thần hồn đăng ôn dưỡng bao lâu. Trong lòng càng hận phàm nhân kia, ghi nhớ một khoản ngày sau tính sổ.

Lại thương tiếc kéo một sợi tóc dài bên tóc mai Phượng Tuyên ra sau tai, không ngờ cọ đến một giọt nước mắt bên khóe mắt Phượng Tuyên.

Cứ như vậy lặng lẽ trượt xuống mây mù. Phượng Lịch chăm chú thật lâu, sau đó thở dài: "Thần hồn nghiền nát, tình tận đoạn. Kiếp nạn này của Linh Nhi, lịch rất vất vả."

Trong lúc nhất thời, dưới gốc cây thần mộc ngô đồng, bầu không khí chợt im lặng.

Một lúc lâu sau, Kinh Ngọc phá vỡ trầm mặc: "Nếu tình kiếp vất vả, không bằng đế quân xóa đi ký ức của Linh Nhi ở thế gian. Coi một chuyến đến nhân gian này của đệ ấy, chỉ là giấc mộng nhiều năm mà thôi.”

Phượng Lịch suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng được."

Ông phất tay áo, ở trong lòng bàn tay huyễn hóa ra một hạt thần đan: "Vật này tên là Tuyệt Tình Châu. Sau khi nuốt, từ đó có thể giữ vững bản tâm, không còn bị tình yêu quấy rầy nữa. ”

Phượng Lịch nói xong, dùng thần lực bỏ Tuyệt Tình Châu vào trong trái tim Phượng Tuyên.

Thuận tiện rút ra đoạn ký ức nhân gian này từ trong thức hải của y, đang muốn đánh tan. Lại không ngờ thức hải của Phượng Tuyên còn cất giấu một con yểm thú không biết từ đâu tới, thấy thế bèn gào thét vội vàng nuốt đoạn ký ức này của Phượng Tuyên vào, sau đó vèo một cái không biết chạy tới nơi đâu.

Phượng Lịch vốn muốn đuổi theo, kết quả ông còn chưa rút ra khỏi thức hải của Phượng Tuyên đã ồ một tiếng.

Kinh Ngọc vội vàng hỏi: "Đế quân, sao vậy? ”

Phượng Lịch kinh ngạc: "Linh Nhi còn có mấy mảnh nguyên thần ở thế gian. ”

-

Đã một tháng trôi qua kể từ trận vây quét Phiếu Miểu tiên phủ.

Nhưng chỉ cần là tu sĩ trải qua trận bao vây đó, thì dù đã một năm trôi qua, cảnh tượng thê thảm như địa ngục vẫn như mới hôm qua.

Tu Chân giới còn đang trong thời kỳ phục hồi sau khi bị tàn phá, các tiên môn đều bận rộn chấn chỉnh môn phái của mình.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ chấn chỉnh môn phái của mình ra, chuyện trọng yếu nhất chính là làm thế nào xử tử ma đầu Thích Trác Ngọc nhốt trong Trấn Yêu tháp của Phiếu Miểu tiên phủ kia.

Đúng vậy.

Ngày đó sau khi tiên ma đánh một trận, Tu Chân giới vốn tưởng rằng vận số nhân gian sắp hết.

Kết quả không ngờ tình thế thay đổi, Thích Trác Ngọc này không biết là tu ma tẩu hỏa nhập ma hay là như thế nào, thế mà bắt đầu phát cuồng tự hại mình.

Tu sĩ tiên môn còn sót lại thấy hắn điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa cười, giống như thật sự điên rồi bèn liên hợp với tiên môn còn lại, sử dụng trận pháp Vạn Kiếm Xuyên Tâm, muốn tru sát Thích Trác Ngọc tại chỗ.

Kết quả lại không biết tại sao, ma đầu này mệnh lớn. Vạn kiếm xuyên tâm cũng không chết, đành phải giam giữ hắn trong Trấn Yêu tháp.

Trấn Yêu Tháp, đúng như tên gọi của nó, chính là nơi trấn áp yêu ma. Tuy rằng Thích Trác Ngọc là nhân tộc, nhưng trải qua trận chiến này, mọi người trong Tiên môn không ai dám coi hắn là người bình thường nữa.

Người này còn khủng bố hơn cả yêu ma.

Vì thế, Trấn Yêu tháp trong nháy mắt được bách gia tiên môn sắp xếp vào rất nhiều đại năng, tầng tầng canh giữ.

Coi như là năm đó giam giữ yêu thú thượng cổ, cũng không có chặt tới như vậy, sợ Thích Trác Ngọc lại nổi lên ý muốn gây sự.

Kết quả điều mọi người không ngờ tới chính là Thích Trác Ngọc không hề sinh sự, cũng không có muốn chạy trốn, càng không có muốn đi hủy diệt kết giới.

Cả tháng trời, hắn chỉ ngồi lặng lẽ, nhìn vào một chỗ.

Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, một tiểu tu sĩ trông coi Trấn Yêu Tháp có vận may tốt ngẫu nhiên nhìn thấy hắn một lần.

Đại ma đầu trong lời đồn hủy thiên diệt địa, tàn sát hơn vạn tu sĩ. Không cao tám trượng, mặt xanh nanh vàng, giương nanh múa vuốt, bảy cái đầu tám cánh tay như trong tưởng tượng của cậu.

Ngược lại, hắn cực kỳ đẹp, đẹp đến mức trông không giống phàm nhân. Chỉ là sắc mặt hắn lại quá tái nhợt, ngồi ở đó không nói một lời, giống như một bãi nước đọng. Không ăn không uống, cũng không chữa thương, một tháng nay, nếu như không phải nhìn thấy hắn còn đang hô hấp, tiểu tu sĩ còn tưởng hắn là người chết!

Nhưng quả thật còn giống người chết hơn cả người chết từ trong ra ngoài vỡ vụn từng chút từng chút một.

Giống như thần hồn đã chết, chỉ có thân thể còn cố gắng sống. Ngày tru sát toái hồn Thích Trác Ngọc được định là bảy ngày sau, do tiên môn bách gia cùng chứng kiến.

Tu sĩ phụ trách áp giải hắn, cũng bao gồm tiểu tu sĩ này. Hành hình một đêm này, tiểu tu sĩ nhìn Thích Trác Ngọc từ Trấn Yêu tháp đi ra. Cậu ta nghĩ, hắn không sợ sao? Lúc nào cũng vô cảm như vậy, thậm chí còn không lạnh lùng.

Từ Trấn Yêu Tháp đến Đài trừng phạt, phải đi qua một đoạn đường rất dài.

Dưới ánh trăng, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm Thích Trác Ngọc, sợ một giây sau hắn sẽ nổi trận giết người.

Vất vả lắm mới áp giải hắn đến đài trừng phạt, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên dừng bước. Chúng tu sĩ bị hắn làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán, mọi người đều rút ra pháp khí bản mạng sẵn sàng đón địch.

Kết quả Thích Trác Ngọc lại không có ý định giết bọn họ, chỉ là kinh ngạc nhìn về một phía.

Tiểu tu sĩ cũng to gan nhìn theo ánh mắt Thích Trác Ngọc, nhìn thấy một phòng ốc đã vỡ vụn tan nát. Tuy rằng nhìn ra được những phòng ốc này trước kia rất đẹp đẽ, nhưng hiện tại cũng chỉ là một đống tàn tích vách tường đổ nát.

Tiểu tu sĩ để ý ánh mắt Thích Trác Ngọc không phải là rơi xuống phòng ốc. Mà là rơi vào trong sân, một gốc ngô đồng cần hai ba người đàn ông trưởng thành mới ôm xuể.

Đó không phải là một cây ngô đồng bình thường sao? Có gì đẹp đâu? Tiểu tu sĩ có chút nghi ngờ.

Thích Trác Ngọc đi về phía cây ngô đồng kia, các tu sĩ rầm rầm lui trăm trượng, dùng pháp khí bản mạng chĩa về phía hắn, như thể đang đối mặt với một mãnh thú hồng thủy.

Chỉ có tiểu tu sĩ nghé mới sinh không sợ hổ này, cảm thấy không thể để cho phạm nhân Thích Trác Ngọc chạy loạn khắp nơi, đầu chứa nước ngây ngốc đi theo.

Thích Trác Ngọc cũng không có chạy loạn, hắn chỉ là đi tới dưới tàng cây ngô đồng, muốn ngồi một lát.

Tựa như trước kia hắn trở lại trúc gian tiểu trúc, sẽ cố ý tới chen chúc giường với Phượng Tuyên.

Chỉ tiếc cái giường kia đã sớm bị một chưởng của Nhạc Đình Uyên đánh nát, chỉ còn lại tro tàn dưới mặt đất.

Thích Trác Ngọc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng một hồi như thế.

Sau đó khóe mắt có thứ gì đó màu trắng chợt lóe lên, hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên một cái hà bao nhỏ dính đầy bụi dưới mặt đất.

Tấm gấm quấn quanh cành đào thêu vài trái đào trắng căng tròn.

Hương đào trắng thoang thoảng phả vào chóp mũi hắn, Thích Trác Ngọc theo bản năng mở ra tiểu hà bao ra.

Bên trong là chai lo bột cầm máu chen chúc lấy nhau.

Phía trên Phượng Tuyên sử dụng chữ tiểu triện, ngoan ngoãn khéo léo viết cái gì là cầm máu, cái gì là hoá máu bầm.

Giờ khắc này, trái tim chết lặng cả tháng bỗng nhiên khẽ đập.

Chỉ thoáng cái, nỗi đau đớn bén nhọn mà hắn muốn quên dày đặc chằng chịt, từng chút từng chút xuyên qua tứ chi bách hài, thiêu đốt hai mắt hắn.

Ký ức màu xám đột nhiên trở nên sống động. Những hình ảnh hắn cho rằng mình đã quên hiện lên trước mắt.

Hắn nhớ rõ những ngọn núi của Phiếu Miểu Tiên phủ, nhớ ngọn đèn trên sông Thái Nguyệt ở Trường An, nhớ sa mạc Quy Khư quốc, nhớ mặt trời mọc của Đông Di Ma tộc.

Nhớ rõ y nói sư huynh đau phải nói ra, nhớ rõ y bảo hắn sau này đừng bao giờ bị thương nữa, nhớ rõ y nói cho hắn biết đánh không lại có thể chạy, nhớ rõ y nói rất thích Thích Trác Ngọc hắn, nhớ rõ y nói khóc cũng không sao.

Thích Trác Ngọc nhớ rõ nhiều chuyện như vậy, đồng dạng cũng nhớ.

Một tháng trước y đã chết dưới thanh kiếm của mình.

Khoảnh khắc này Thích Trác Ngọc giống như bị cái gì đánh trúng, đau đến ngạt thở.

Đau đến quỳ trên mặt đất, cuộn mình trên đống tro tàn của chiếc giường kia.

Tiểu tu sĩ trông coi Thích Trác Ngọc một tháng, chưa từng thấy hắn thống khổ như vậy, ánh mắt vỡ vụn như thế.

Rõ ràng hắn cao lớn lại đẹp đẽ nhưng lúc cuộn mình trên mặt đất, lại giống như trở thành hạt bụi nhỏ bé nhất trên đời này vậy.

Tiểu tu sĩ sững sờ đứng tại chỗ, một giây sau, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ tay về phía trước: "Cây ngô đồng..."

Cây ngô đồng tươi tốt bỗng tỏa ra chút ánh huỳnh quang trong đêm lặng gió.

Giống như nguyên thần trong cây ngô đồng bị bóc tách, những chấm sáng huỳnh quang từ từ hướng lên bầu trời đêm, giống như những vì sao lơ lửng trên bầu trời, đẹp đến kinh tâm động phách, lại làm cho người ta tuyệt vọng.

Thích Trác Ngọc nắm chặt túi gấm, lại đưa tay câu bắt những thần hồn này. Thần sắc hắn có chút điên cuồng, đôi môi run rẩy: "Đừng, Tiểu Thất. ”

"Tiểu Thất, đừng đi."

"Đừng... Không, đừng! Đừng! ”

Chẳng biết từ lúc nào mặt hắn toàn là huyết lệ, gần như nghẹn ngào.

"Tiểu Thất, đừng."

Nhưng chúng tự do tự tại như gió núi, nhanh chóng tiêu tán giữa đất trời.

Cây ngô đồng cũng vì sự ra đi của những nguyên thần này mà khô héo với tốc độ cực nhanh.

Trong phút chốc, cây cối xanh um tùm biến thành cành khô, chỉ còn lại một người khuôn mặt đẫm huyết lệ quỳ dưới cây ngô đồng không dậy nổi, cơ hồ là tuyệt vọng, mưu toan chắp vá những hồn phách rời rạc lại.

Thẳng đến khi một tia hồn phách cuối cùng ở thế gian trở về Bạch Ngọc Kinh.

Phượng Lịch rốt cục cũng ghép hết thần hồn Phượng Tuyên lại, bỏ vào trong thần hồn đăng ôn dưỡng trăm năm, đợi ngày sau thức tỉnh.

Ông đặt thần hồn đăng ở dưới Thần Mộc Ngô Đồng rồi tuyên lệnh: "Từ hôm nay trở đi, ký ức của con ta theo gió. Những chuyện của phàm thế, chẳng qua chỉ là một hồi ảo mộng. Từ nay về sau, Tam Giới chỉ có Bạch Ngọc Kinh thượng thần Phượng Tuyên. Trên đời này không còn phàm nhân Tiểu Thất nữa."