Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 54: Đoạn Tình




Nụ hôn này không phải là một nụ hôn, mà là một cuộc săn bắn đơn phương và phát tiết của Thích Trác Ngọc.

Nụ hôn của hắn cũng hung dữ như người hắn, cơ hồ là cắn môi Phượng Tuyên, đầu ngón tay khớp xương rõ ràng nắm cằm y, phảng phất như muốn bóp nát, ép buộc y ngửa đầu, cổ trắng nõn nhẵn nhụi vẽ ra một đường cong xinh đẹp.

Phượng Tuyên đau đớn mở môi ra, tiện cho hắn cứ như vậy xâm nhập. Đầu óc Phượng Tuyên vẫn trống rỗng, y bị đè xuống giường mới chân chính nhận ra sức lực giữa hai người rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu.

Mình bây giờ tựa như ấu thú bị đóng đinh trên thớt không thể nhúc nhích, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt. Thích Trác Ngọc bóp cổ y cắn xé y, Phượng Tuyên muốn đẩy hắn ra ngoài, không ngờ lại bị hắn chộp lấy kẽ hở dây dưa.

Trong lúc nhất thời, không khí chỉ còn lại tiếng nước và tiếng nức nở. Phượng Tuyên bị hắn hôn đến hít thở không thông, y còn đang không biết thở làm sao, theo bản năng lắc đầu muốn đẩy hắn ra.

Hắn tiến vào quá sâu khiến y như có một loại ảo giác kinh khủng như bị nuốt vào. Phượng Tuyên cảm thấy trạng thái Thích Trác Ngọc hiện tại quá đáng sợ, y thật sự có chút sợ hãi.

Nhưng khi Phượng Tuyên muốn giãy dụa đẩy hắn ra, lại nhớ tới vết thương trên người Thích Trác Ngọc. Nhiều tới nỗi cứ như là rút sạch máu của hắn, rốt cuộc hắn ở ma vực bên kia làm cái gì mà khiến bản thân thê thảm như vậy?!

Vì vậy, động tác đẩy của y trở thành đặt bàn tay ở trái tim hắn.

Đến thời điểm này, y mới phát hiện y thực sự không thể dùng đao giết Thích Trác Ngọc.

Y đã từng có cuộc sống của người trần thế, giống như phù du trên thế gian, sớm nở tối tàn.

Nhân sinh như sương sớm trên điện thần, so với cuộc sống dài đẵng buồn chán của thượng thần thì giống như một con ve mùa hè không biết xuân thu.

Nhưng tại thời điểm này, y nhận ra ý nghĩa của cuộc sống không phải là y sống bao lâu, mà là những năm tháng như phù du này y trải qua cùng với ai.

Phượng Tuyên đã nói rồi nhiệm vụ cứu vớt chúng sinh, lấy trình độ nghiệp vụ của y căn bản là không hoàn thành được. Y chính là loại heo lười dại trai, lười biếng nhưng không dại ít hơn người khác là bao.

Phượng Tuyên muốn bóp nát " Bất oán" trong tay áo mình. Kết quả y còn chưa động, Thích Trác Ngọc đã phát hiện ý đồ của y.

Hắn không ngừng hôn y, chặn hai môi y, hung dữ hơn cả lúc trước giống như là muốn nghiền nát y ăn vào bụng. Thành thật mà nói, với trình độ điên tới mất hết lý trí hiện tại của Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên thật sự cảm thấy đây không phải ảo giác của mình.

Thích Trác Ngọc có thể là thật sự muốn cắn chết mình, sau đó nuốt vào trong người hắn.

Chẳng qua sau khi bị Thích Trác Ngọc phát hiện, Phượng Tuyên cũng không có bối rối. Y vốn định hủy "Bất oán", nếu như chính tay Thích Trác Ngọc muốn hủy, vậy để cho hắn hủy đi.

Nhưng Thích Trác Ngọc cũng không thuận tay xoa " Bất oán" thành bột mịn như Phượng Tuyên tưởng tượng. Hắn đặt "Bất oán" ở trong lòng bàn tay Phượng Tuyên, sau đó dán vào môi Phượng Tuyên, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi khóc cái gì. ”

Khóc à?

Phượng Tuyên dường như vừa cảm thấy cái lạnh trên má.

Là nước mắt đã khô cạn từ lâu, y còn tưởng rằng là mình dính máu trên người Thích Trác Ngọc.

"Yên tâm. Đừng sợ. "Thích Trác Ngọc cười nhìn y, nhưng tơ máu trong mắt cơ hồ nhuộm đỏ đồng tử của hắn: "Chỉ cần ngươi giết ta, Tư Đồ Tinh Niên và Phiếu Miểu tiên phủ không dám làm gì ngươi đâu."

...... Ý hắn là sao?

Phượng Tuyên cảm thấy đầu mình mê man, cũng không biết là do bị hôn quá ác hay là làm sao.

Y không hiểu Thích Trác Ngọc đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy thần sắc Thích Trác Ngọc càng lúc càng điên cuồng, y đoán ra hắn muốn làm gì.

Thích Trác Ngọc cơ hồ không cho y thời gian suy nghĩ, đã nắm tay y, đâm "Bất oán" vào trái tim mình.

Xương khớp của hắn rõ ràng, lòng bàn tay gắt gao bao bọc tay y, tựa như ngàn vạn lần hắn đã từng dắt y đi dạo phố.

Chỉ là lúc này đây, hắn nắm lấy y, dùng tay y đâm xuyên qua trái tim mình.

Vào khoảnh khắc Bất oán cắt vào da thịt, máu tươi bắn lên gò má y, Phượng Tuyên chưa từng có cảm giác kháng cự như vậy.

Nếu như vừa rồi bị cưỡng hôn giãy dụa là không thể làm gì được, vậy hiện tại giãy dụa có thể nói là cuồng loạn.

Y nghe thấy giọng nói của chính mình từ xa vọng lại, sắc bén và run rẩy.

"Sư huynh, ta không muốn! ”

"Thích Trác Ngọc, huynh buông tay! Huynh buông ta ra, ta không muốn ta không muốn! ”

Phượng Tuyên cảm thấy mình chưa từng nói nhanh như vậy, cũng chưa bao giờ mắng mỏ nặng nề như vậy.

Vì ngăn cản đao Bất Oán từng chút từng chút chôn vùi vào trái tim Thích Trác Ngọc, y vừa cắn vừa đánh hắn, nhưng tay hắn lại không chút nhúc nhích.

Thích Trác Ngọc cười ha ha, giống như một tên điên.

Hắn lại hôn Phượng Tuyên lần nữa, nuốt hết âm thanh và nước mắt của y vào.

Nụ hôn vừa sâu vừa mạnh, ôm chặt y vào lòng, trong lúc ôm cũng khiến lưỡi đao Bất Oán đâm thật sâu vào tim.

Sao trên đời lại có người điên như vậy cơ chứ? Biết rõ mình đến giết hắn, lại còn muốn giúp y rồi làm thương tổn chính mình.

Phượng Tuyên run rẩy mất kiểm soát, y lớn bằng từng này nhưng chưa từng làm người khác bị thương, càng không ngờ tới, người y làm thương tổn đầu tiên lại là Thích Trác Ngọc.

Thậm chí y cũng không biết nụ hôn của Thích Trác Ngọc đã không còn là dã man hung ác nữa, mà là từng chút từng chút một rơi xuống mi mắt, chóp mũi, khóe miệng thậm chí là cằm của y.

Thích Trác Ngọc chỉ biết Tư Đồ Tinh Niên đưa đao Bất Oán cho mình giết hắn, nhưng không biết đao Bất Oán sẽ không giết chết hắn, chỉ chặt đứt tình độc trong cơ thể hắn, khiến hắn hoàn toàn trở thành một tên điên vô tình vô ái.

Đại não Phượng Tuyên đã không còn có thể nghĩ nữa.

Y nhìn Thích Trác Ngọc, chỉ cảm thấy trong lỗ tai ong ong.

Thích Trác Ngọc hôn rất nhẹ giống như đang hôn một bảo vật quý giá mà quan trọng.

Hắn hôn lên từng vầng trán đôi mắt, như thể hắn muốn ghi nhớ khuôn mặt này thật kỹ.

Nụ hôn cuối cùng của Thích Trác Ngọc rơi xuống đôi môi y, chỉ ấn nhẹ một cái.

Mắt hoa đào rũ xuống, có thể nhìn thấy những giọt máu nhỏ trên mi mắt hắn khẽ run rẩy.

Phượng Tuyên giống như đang chờ đợi cái gì đó, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, không hề rời đi.

Sau đó một giây sau, y hìn thấy Thích Trác Ngọc giương mắt, đáy mắt là hắn là sự lạnh lùng và lãnh đạm chưa từng thấy, còn có một tia chần chờ.

Đao Bất Oán thành công chặt đứt tơ tình cuối cùng của hắn. Hắn hoàn toàn biến thành một phàm nhân không có tình cảm, không biết yêu hận.

Có lẽ là không rõ mình đang làm gì.

Hắn nhìn Phượng Tuyên giống như nhìn một vật chết không có sinh mệnh, hoặc là, nhìn một người xa lạ ném vào trong đám đông sẽ không tìm được nữa.

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên buông y ra, cau mày cúi đầu, nhìn thấy một thanh đao cắm ngang ngực mình.

Hắn đứng lên có chút không hiểu, thanh đao này làm sao có thể làm mình bị thương. Đồng thời Thích Trác Ngọc cũng thấy được Phượng Tuyên, đạo lữ mà hắn đã hợp tịch ở Phiếu Miểu tiên phủ.

Có lẽ thiếu niên vừa mới khóc, trừng mắt mờ mịt nhìn hắn, hốc mắt có một vòng đỏ.

Chỉ trong nháy mắt, Thích Trác Ngọc đã đẩy Phượng Tuyên ra, sau đó đưa tay rút đao Bất Oán trên ngực ra tùy tiện ném xuống đất.

Một giây sau, giữa không trung chợt xuất hiện hơn mười tu sĩ Phiếu Miểu tiên phủ, uy áp đến tu sĩ đại năng kinh khủng chẳng mấy chốc đã bao vây Trúc gian tiểu trúc.

Thích Trác Ngọc vừa đẩy Phượng Tuyên ra, liền xuất ra linh lực mang theo sát khí, "Ầm—— một tiếng" nổ cái giường hai người vừa ngồi thành mảnh vụn.

Nếu Phượng Tuyên rời đi muộn một giây, nói không chừng cái đám cặn vụn màu đen trên mặt đất đã đổi thành tro cốt của y.

Y hoảng sợ, đồng thời kinh hồn.

Giữa không trung, cầm đầu chính là chưởng môn Nhạc Đình Uyên của Phiếu Miểu, lão tức giận không thể kìm lòng, quát: "Thích Trác Ngọc! Cái tên nghịch đồ nhà ngươi! Ngươi dám đại nghịch bất đạo xé bỏ kết giới biển Hỗn Độn, thả ra ngàn vạn yêu ma tàn sát tiên phủ, ngươi điên rồi sao! ”

Một tiếng mang theo linh lực cuồng nộ này, rống to đến mức toàn bộ Phiếu Miểu tiên phủ đều có thể nghe được.

Cũng triệt để kéo Phượng Tuyên từ nụ hôn tràn đầy máu và nước mắt trở về.

Nhìn kỹ, giữa không trung ngoại trừ chưởng môn dẫn đầu ra. Trong Phiếu Miểu tiên phủ có tên họ, có thể xưng danh, các phong phong chủ, trưởng lão trên hóa thần kỳ gọi ra tên, cơ bản đã đầy đủ.

Bởi vậy có thể thấy được chuyện Thích Trác Ngọc làm ra ở Ma vực có bao nhiêu nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ chưởng môn ngài mới cảm thấy Thích Trác Ngọc điên sao? Điều đó chứng tỏ diễn xuất ngày thường của Thích Trác Ngọc thật sự rất mạnh.

Hơn nữa cảnh tượng trước mắt này cũng không xa lạ.

Phượng Tuyên đã sớm lật xem sổ mệnh của phàm nhân Tiểu Thất hơn trăm lần, lập tức đoán ra cảnh tượng này. Đây chẳng phải là đêm Thích Trác Ngọc đào tẩu phản bội Phiếu Miểu tiên phủ trong sổ mệnh ban đầu hay sao..

Được rồi.

Y không ngờ Tư Mệnh cho y đao Bất Oán, hiệu quả lại tới nhanh như vậy.

Vừa mới đâm Thích Trác Ngọc bị thương, quỹ tích mệnh sổ của hắn đã trở về vị trí cũ. Vậy cũng một lần nữa chứng minh, một chút tình độc cuối cùng trong thân thể hắn cũng bị chặt đứt.

Phượng Tuyên nghĩ tới đây, không biết vì sao im lặng trong chốc lát. Thật ra như vậy cũng rất tốt, Thích Trác Ngọc vốn ngày mười lăm mỗi tháng đều phải chịu một lần tra tấn, bây giờ rút cục không phải chịu nữa.

Đúng như Phượng Tuyên nghĩ, tất cả những gì phát sinh tiếp theo đều tương ứng với cảnh tượng trong sổ mệnh.

Thích Trác Ngọc đã có ý định phản bội Phiếu Miểu tiên phủ từ lâu, cho nên căn bản cũng không có chuẩn bị trả lời chất vấn của Nhạc Đình Uyên.

Nhạc Đình Uyên cũng lười nói nhảm với hắn, dù sao trong một đêm ngắn ngủi, cả tiên phủ đã lưu lạc thành địa ngục nhân gian. Cho dù ngày thường Thích Trác Ngọc có được tiên phủ coi trọng như thế nào, cũng không có khả năng còn có đường sống!

Song phương đều tính toán làm sao đưa đối phương vào chỗ chết.

Vì thế qua qua lại lại, không tới hai ba câu đã trực tiếp khai sát!

Cũng bởi vậy mà Phượng Tuyên lại một lần nữa chứng kiến thực lực khủng bố của Thích Trác Ngọc.

Tu vi của hắn tăng lên giống như không có giới hạn, lúc trước nhìn sức một mình hắn giết cả Tam Thanh cảnh thì tu vi hẳn là ở một cảnh giới khác.Bây giờ đối chiến với tất nhiều đại năng của Phiếu Miểu tiên phủ, tựa như lại là một đại cảnh giới khác.

Cái cảnh giới tăng lên này, chính là đoạn thời gian trước đi ra ngoài cuồng luyện đi.

Không thể không nói.

Có người được sinh ra là thần, nhưng nằm xuống 1.700 năm trở về vẫn là một con heo lười.

Có người sinh ra là ma, nhưng cuồng luyện chết đi sống lại một tháng trở về lập tức san bằng tam giới.

Giữa con người và thần, vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Phượng Tuyên khó có được một lần không cần làm vật trang sức của Thích Trác Ngọc, núp ở một nơi an toàn, cảm giác tồn tại thấp tới mức không ai để ý.

Cũng bởi vì như thế, mới có thể thấy rõ hơn trận đấu pháp long trời lở đất này, từ trời tối đánh đến hừng đông, từ hừng đông lại đánh đến trời tối.

Hệ linh lực lôi sét thuộc về Thích Trác Ngọc bạo phát giữa không trung, mang theo từng trận sấm chớp đáng sợ, mà cả người hắn đứng ở trong ngàn vạn lôi điện, có vẻ cường hãn lại đáng sợ.

Ma khí cuồn cuộn phóng lên trời, bởi vậy mặc dù hắn thân bị trọng thương, nhưng cũng kiên cường đánh tới ba ngày.

Phiếu Miểu tiên giờ phút này đã bị hủy, vết thương chồng chất do linh lực bạo tạc nổ tung.

Trên bầu trời không ngừng có bão sấm màu tím rơi xuống, bổ ra đại địa đã đen thành đất cháy, không biết bổ sâu bao nhiêu, nham thạch nóng chảy dưới đất cũng đang cuồn cuộn bốc lên trên.

Những tu sĩ không kịp chạy trốn, bị sét đánh tan thành mây khói, bất hạnh rơi xuống đất khe nham thạch nóng chảy.

Tiên phủ ngày xưa, trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã biến thành luyện ngục nhân gian, giống y chang như Phiếu Miểu tiên phủ trong mộng cảnh.

Không biết qua bao lâu, thân thể Thích Trác Ngọc cuối cùng cũng có dấu hiệu sa sút. Hắn vừa đánh vừa rời khỏi vòng vây, lảo đảo đứng trên Họa Ảnh kiếm.

Một trong số những phong chủ ôm đàn hét lên: "Không tốt! Hắn đang chạy trốn! ”

Hả? Chạy trốn gì cơ?!

Trong lòng Phượng Tuyên không phục phản bác, cái này của Thích Trác Ngọc gọi là chiến lược rút lui đường vòng có được không?

Chỉ tiếc, bọn họ không cách nào đánh bại Thích Trác Ngọc, ngay cả chạy trốn, bọn họ cũng không ngăn được.

Trước khi Thích Trác Ngọc cưỡi kiếm rời khỏi Phiếu Miểu tiên phủ, còn bổ chín đạo lôi trụ thật lớn, rơi vào chín đạo phong chủ trên đỉnh Phiếu Miểu tiên phủ. Mấy phong chủ vốn muốn bắt Thích Trác Ngọc vừa thấy nhà mình bốc cháy, nhất thời vội vàng muốn trở về chủ phong của mình để cứu mấy món thiên tài địa bảo mà mình vất vả lắm mới có thể tích lũy được.

Nhạc Đình Uyên tức giận, đang muốn đuổi theo, lại không ngờ bị Tô Khanh Nhan ngăn lại.

"Trác Ngọc trở thành bộ dáng ly kinh phản đạo như hôm nay, tạo thành đại loạn ở tiên phủ, hết thảy đều bởi vì Tô Khanh Nhan quản giáo không tốt. Mong chưởng cho Khanh Nhan thể diện, cho ta ba ngày, ba ngày sau, Khanh Nhan nhất định đưa Thích Trác Ngọc lên đài trừng phạt, tiếp nhận phán xét của chư vị tiên môn.”

"Ngươi!" Nhạc Đình Uyên thở dài: "Chuyện cho tới bây giờ, thế mà ngươi còn muốn nói thay cho nghiệt đồ này sao!"

Tô Khanh Nhan không nói gì, mặt mày dịu dàng tuấn nhã ngày xưa giờ phút này tràn ngập thương sầu và hối hận.

Tướng mạo của hắn vốn thanh lệ nhu mỹ, nhưng lúc này khi hắn cau mày, biểu tình lại vô cùng đáng thương, khiến người ta thương cảm.

Nhạc Đình Uyên thở dài: "Ai. Cũng chỉ có tính tình của ngươi, bây giờ còn chịu tin tưởng ma đầu này. ”

Đã thuần thục biến nghịch đồ thành ma đầu.

Nhạc Đình Uyên chuyển đề tài: "Hừ! Dù sao, ngay cả đạo lữ ngày xưa của ma đầu này cũng có thể phản bội hắn, đâm hắn trọng thương! ”

Hả? Đạo lữ ngày xưa có phải là mình không?

Phượng Tuyên cảm giác mình vô duyên vô cớ bị khinh bỉ.

Nhưng tu chân giới bọn họ đúng là có loại truyền thống này. Tương đối thích quân tử thẳng thắn hào hiệp, nhưng xem thường tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.

Quân tử: Thích Trác Ngọc nhập ma Tô Khanh Nhan vẫn không rời không bỏ.

Tiểu nhân: Thích Trác Ngọc nhập ma, Phượng Tuyên lập tức đâm hắn một đao phân rõ giới hạn.

Nhạc Đình Uyên dặn dò: "Ba ngày sau, nếu ngươi không thể mang ma đầu kia về. Phiếu Miểu tiên phủ sẽ triệu tập tất cả tiên môn tu chân giới, tuyên bố lệnh chu sát."

Nói xong, phi thân rời đi.

Tô Khanh Nhan gật đầu sau đó, cũng đuổi theo hướng Thích Trác Ngọc rời đi.

Trúc gian Tiểu Trúc đánh ba ngày ba đêm bỗng nhiên vắng vẻ. Trong sân trống rỗng chỉ còn lại một mình y.

Đao Bất Oán hiện tại đã chặt đứt tơ tình Thích Trác Ngọc. Tô Khanh Nhan trong đêm phản bội cũng đuổi theo hắn.

Tất cả đều phát triển thuận lợi theo cốt truyện trong sổ mệnh. Mình chỉ cần thành thành thật thật đợi đến ngày giết vợ chứng đạo, chết trở về Cửu Trọng Thiên là được.

Đây là kết cục từ khi y hạ phàm lịch kiếp, vẫn luôn chờ mong.

Nhưng thật sự lúc sắp tới rồi, y hình như không vui như trong tưởng tượng. Đặc biệt là y rõ ràng không có tham dự vào trận chiến này. Nhưng Phượng Tuyên lại cảm thấy mình mệt hơn so với những người đánh ba ngày ba đêm kia.

Y cảm thấy y cần phải tìm một chiếc giường đánh một giấc. Không có gì mà ngủ không thể giải quyết.

Nếu không thể giải quyết được thì là do ngủ không đủ lâu.

Kết quả vừa quay đầu đã thấy Trúc gian tiểu trúc bị đánh tới không còn chỗ nào đặt được chân.

Được rồi.

Trông cậy vào nhiều người đánh nhau trên đỉnh đầu như vậy, còn hy vọng mình có thể có một căn phòng hoàn chỉnh chính là quá ngây thơ.

Nhưng không thể không nói Thích Trác Ngọc coi như là vô tình vô ái nhưng cũng coi như là có lương tâm.

Hắn còn biết trúc gian tiểu trúc là nhà mình, trong đống đổ nát trên vách tường cơ bản đều là bị pháp khí khác đả thương, không nhìn thấy mấy chỗ bị sấm đánh.

Phượng Tuyên đành phải lục lọi tìm kiếm trong phế tích, cuối cùng cũng tìm được một cái giường nhỏ miễn cưỡng có thể nằm xuống.

Sau khi đặt giường dưới gốc cây ngô đồng, y phát hiện mình không thể ngủ được một cách thần kỳ. Loại tình huống mất ngủ này đại khái 1.700 năm chỉ xuất hiện hai lần.

Phượng Tuyên đành phải trầm mặc ngồi một lát. Đúng lúc này, cách đó không xa dưới một đám đổ nát, có thứ gì đó màu trắng lóe lên.

Y đẩy tảng đá ra, phát hiện là tiểu hà bao mình treo lên cho Thích Trác Ngọc cách đây không lâu.

Nhớ tới, vừa rồi Thích Trác Ngọc đánh nhau với đại lão của Phiếu Miểu tiên phủ, có thể là do ngại hà bao túi gấm trên thắt lưng này ảnh hưởng đến hình tượng đại ma đầu lạnh lùng đẹp trai ngầu bá cháy của hắn, không biết là dùng linh lực cắt đứt từ khi nào.

Tiểu hà bao bình thường sạch sẽ lăn một vòng trên mặt đất, không ít chỗ đều dính bùn đất.

Phượng Tuyên nắm trong tay, bẩn thành như vậy cũng không biết giặt còn có thể dùng hay không. Lại nghĩ đến việc mình sắp sẽ trở về Cửu Trọng Thiên, lấy cái tiểu hà bao này cũng vô dụng.

Chỉ là y đang nghĩ tới chuyện vứt đi, hai tay lại không khống chế được, ma xui quỷ khiến mở ra nhìn một cái.

Trong tiểu hà bao vẫn chứa các loại đan dược cầm máu Phượng Tuyên chuẩn bị sẵn cho Thích Trác Ngọc.

Chai lọ lọ, lon, chen lấn xếp chồng lên nhau.

Vài thứ đã sử dụng một phần, nhìn ra được người dùng nó vô cùng tùy tiện, bôi lên cũng rất tùy tiện, bột trắng vương vãi khắp nơi.

Y biết chắc chắn Thích Trác Ngọc không bôi thuốc tử tế.

Bằng không sao những vết thương kia của hắn lại nứt ra, toàn thân bê bết máu.

Không biết tại sao, Phượng Tuyên nhìn chằm chằm tiểu hà bao trong tay ngẩn người. Y biết phải dùng đao Bất Oán chặt đứt tơ tình của Thích Trác Ngọc mới là đúng.

Y biết thiên hạ muôn dân này là Phụ Thần dốc hết tính mạng cũng phải thủ hộ. Y cũng biết phát triển dựa theo sổ mệnh mới là tốt nhất.

Biết... Thích Trác Ngọc vốn sẽ không thích y.

Dưới bóng cây ngô đồng chọc trời xanh um tươi tốt. Thiếu niên siết chặt túi gấm, tóc loà xoà rũ xuống che đi hai mắt y. Nước mắt lặng lẽ bất ngờ rơi xuống tiểu hà bao.

Đó là một âm thanh thổn thức phải cực kỳ kìm nén, mới lộ ra một tiếng khóc nức nở.

Bởi vì dùng lực quá mức, khớp xương trắng bệch và đầu ngón tay run rẩy.

Có lẽ là y còn quá trẻ, chưa từng gặp được người kinh diễm như vậy. Vì vậy, y vẫn không hiểu, không hiểu tại sao những điều tốt đẹp chân lý lại làm cho y buồn tới như vậy, khiến y khóc mãi không ngừng.