Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 45: Dán




Quy Khư đón đợt mưa đầu tiên trong suốt 100 năm qua.

Vẫn là kiểu mưa như trút nước kèm theo sấm chớp như thế này. Mưa suốt bảy ngày bảy đêm mới tạnh dần.

Chờ dân chúng hoàn hồn thấy sa mạc biến thành biển rộng, nhao nhao khiếp sợ trước phép màu mà thần linh ban tặng này.

Mưa lớn kéo dài bảy ngày bảy đêm, Thích Trác Ngọc cũng ngủ bảy ngày bảy đêm. Sau cái chết của quốc vương giả Tĩnh Đốc, quốc vương thật được tìm thấy trong tầng hầm của cung điện. Sau khi đi ra nghe Phượng Tuyên nói ra chân tướng, lại nhìn thấy kỳ tích sa mạc biến thành biển rộng, tóm lại vừa cảm kích vừa kính sợ tiếp tục dâng hiến tình yêu cho Thích Trác Ngọc.

Thậm chí còn thay đổi tẩm điện xa hoa hơn trước cho Đại Ma Đầu.

Độc chiếm cả một cung điện xa hoa, không biết còn tưởng Thích Trác Ngọc mới là vua của Quy Khư quốc.

Phượng Tuyên trong bảy ngày này cũng không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ có ăn cơm ngủ như trước.

Sau khi mưa ngừng, thị nữ trước đó dẫn y đi du lịch khắp nơi, thậm chí còn mời y ra ngoài dạo phố. Dựa theo tính cách trước kia của Phượng Tuyên, có thể ra ngoài ăn ngon, khẳng định không muốn ở trong phòng mốc meo.

Heo lười cũng có điểm mấu chốt của heo lười, nên ăn nên uống, nên chơi thì chơi. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Phượng Tuyên nhìn Thích Trác Ngọc đang nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền vẫn từ chối lời mời của thị nữ. Dù sao đại ma đầu cũng coi như là vì cứu y mới giày vò thành như vậy. Phượng Tuyên cảm giác lương tâm mình mọc ra đang mơ hồ đau đớn.

Thích Trác Ngọc cơ hồ cho tới bây giờ chưa từng ngủ. Cho dù là ngồi trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi, thật ra cũng là vận chuyển chu thiên trong cơ thể, tranh thủ tu luyện mỗi một phút mỗi một giây trong đời, sau đó cuốn chết người khác.

Lúc này đây dưới cơn ác mộng mà ngủ thoải mái, ngủ một giấc liền ngủ bảy ngày.

Đương nhiên, Phượng Tuyên không tin yểm thú chỉ trong một đêm đột nhiên trở thành ma thú có thể đánh đại ma đầu, y nghĩ tới một nguyên nhân khác.

Thân thể Thích Trác Ngọc thật sự đã đến cực hạn. Trong suốt hai mươi năm cuộc đời của hắn ước tính không có lần nào kiệt sức tới vậy, đến mức mà phải chữa trị cơ thể của mình bằng cách ngủ.

Tuy nhiên đây cũng là tình hữu khả nguyên. (Về tình thì có thể lượng thứ.)

Tĩnh Đốc cho dù có rác rưởi đến đâu cũng là chiến thần của Tam Thanh Cảnh, xếp vào tiên ban. Có thể ngang tài ngang sức chiến đấu với hắn, thực lực của Thích Trác Ngọc thật đáng sợ khiến người ta không lường được độ sâu.

Huống hồ lúc cùng Tĩnh Đốc đánh nhau, đại ma đầu còn cưỡng ép phá vỡ không gian Thủy Kính.

Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên có hơi lo lắng, đã từng nghe Thích Trác Ngọc nói qua, thân thể hắn đặc thù, miệng vết thương có thể tự động lành lại. Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, cũng không biết vết thương trên người hắn hồi phục như thế nào rồi.

Phượng Tuyên vốn chỉ hiện lên ý niệm này trong đầu. Nhưng có một số việc chính là như vậy, không nghĩ tới còn tốt, vừa xuất hiện sẽ ở trong đầu không xua đi được.

Hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, đến trình độ không thể bỏ qua.

Thế cho nên Phượng Tuyên ngồi tại chỗ trong chốc lát, rốt cục không kìm được. Vươn tay xốc chăn của Thích Trác Ngọc lên.

Y liếc nhìn vết thương.

Đại ma đầu đã ngủ bảy ngày, cũng không đến mức tỉnh lại đúng lúc này chứ?

Sự thật chứng minh, có vài điều không nên nghĩ tới, chỉ cần suy nghĩ, bất kể xác suất nhỏ như thế nào, chuyện này đều sẽ xảy ra 100%.

Giống như bánh ngọt rơi xuống đất, mặt có đường nhất định sẽ hướng xuống dưới.

Phượng Tuyên cởi bỏ vạt áo hắn, đẩy cổ áo sang một bên.

Lần trước được hắn ôm, y nhìn thấy một vết cắt sâu có thể thấy xương trên xương quai xanh của Thích Trác Ngọc

Hiện giờ, vết cắt này quả nhiên đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một vết thương màu hồng nhạt, không biết đại ma đầu có phải là loại thể chất để lại sẹo hay không.

Phượng Tuyên theo bản năng dùng ngón tay sờ sờ vết thương này, không hiểu sao, mắt phải có hơi giật giật. Vì thế vừa ngẩng đầu, liền thấy Thích Trác Ngọc không hề báo trước mở mắt ra.

Tầm mắt hai người bất ngờ đụng phải trong không trung. Phượng Tuyên thậm chí vẫn còn duy trì tư thế đút tay vào cổ áo hắn.

......

......

Tiếp theo, tầm mắt Thích Trác Ngọc chậm rãi đi xuống. Nhìn thấy quần áo nửa cởi của mình, lại nhìn thấy dáng vẻ Phượng Tuyên này rất giống như thừa dịp hắn bệnh muốn hành động bất chính với hắn.

Không khí bỗng trở nên yên lặng vô cùng.

Phượng Tuyên cảm thấy như thể đầu mình bị thứ gì đó đập mạnh, sau đó hoàn toàn trống rỗng.



Một lúc lâu sau, y mới hoàn hồn, cảm thấy mình còn có thể giãy dụa, mím môi một lúc mới dũng khí mở miệng: "Sư huynh, ta nghĩ ta có thể giải thích. ”

Thích Trác Ngọc vừa mới ngủ dậy, tóc không buộc, mái tóc dài đến eo chỉ buông xõa sau lưng.

Y phục hắn thường mặc cũng rộng thùng thình, có chút cẩu thả lười biếng, phối hợp với nhan sắc tuy bệnh tật nhưng anh tuấn không giảm của hắn.

Mặc dù trọng thương vẫn chưa lành. Nhưng không có loại u ám chết chóc của bệnh nhân, mà ngược lại mang đến cho người ta một vẻ đẹp yêu dị mỹ lệ, giống như một nam hồ ly tinh bị bệnh vẫn còn không quên quyến rũ người ta.

Phượng Tuyên cảm thấy dù mình có giải thích như thế nào, thì cũng đều mang lại cảm giác yếu ớt.

Đặc biệt Thích Trác Ngọc còn cười như không cười nhìn chằm chằm y, từ từ lên tiếng: "Được. Sư huynh nghe ngươi ngụy biện. ”

......

......

Cái gì gọi là xảo quyệt! Ngụy biện! Ôi, ôi!

Phượng Tuyên cảm thấy cần phải khôi phục hình tượng của mình một chút: "Ta lo vết thương của huynh không lành, cho nên chỉ liếc mắt một cái! ”

"Ừ, liếc mắt nhìn." Biểu cảm của Thích Trác Ngọc rất là thiếu nợ "Ta tin", tiếp tục: "Sư huynh kiến thức thiển cận. ”

Hắn dừng một chút, ý bảo tay Phượng Tuyên còn đặt ở sâu trong vạt áo mình: "Chưa từng thấy ai lại lấy tay nhìn như Tiểu Thất này."

Phượng Tuyên: "..."

Phượng Tuyên thật sự là hối hận muốn chết, sao lại tiện tay sờ vào cơ chứ.Tay y giống như bị thứ gì làm phỏng, vội vàng rút về.

Cũng không cần hóa ra gương băng tự soi cũng biết vành tai mình hiện tại chắc chắn đỏ chót nóng rực.

Phượng Tuyên cắn răng: "Sư huynh, chẳng phải huynh biết đọc tâm thuật sao."

Chắc chắn là đại ma đầu cố ý, hắn biết đọc suy nghĩ của người khác kia mà. Mình có hành vi bất chính với hắn hay là kiểm tra vết thương, chẳng lẽ hắn không biết?!

Kết quả Phượng Tuyên nhận ra mình đã đánh giá quá thấp gương mặt vô sỉ của Thích Trác Ngọc.

Hắn thản nhiên nhìn thoáng qua y, "Ừm, vốn là làm được."

Thích Trác Ngọc mở miệng: "Nhưng sư huynh hiện tại trọng thương chưa lành, cho nên không làm được nữa."

...... Thiệt hại mà Thủy Kính gây ra là trên thân thể, có thể ảnh hưởng gì tới pháp thuật đọc tâm của ngươi chứ?!

Đối với loại lời nói dối thuận miệng nói bậy này của hắn, Phượng Tuyên thật sự không muốn để ý tới cái tên trẩu tre này. Cãi nhau với vợ mình giỏi như vậy sao không tới Phiếu Miểu Tiên phủ mở đàn truyền đạo đi, tu chân giới lần đầu tiên có cặp vợ chồng tranh cãi biện luận với hội đạo sư, không có ngươi ta không xem.

Đại khái là Phượng Tuyên thật lâu cũng không nói gì. Thích Trác Ngọc mới nhận ra dường như mình đã chọc giận tiểu tổ tông rồi.

Hắn nói: "Giận hả?"

Phượng Tuyên âm dương quái khí: "Ha ha. Không."

Ở chung với Phượng Tuyên lâu như vậy, hắn đại khái cũng có thể thăm dò ra tính tình của y, có chính là có, nói không có thật ra cũng là có, tóm lại chính là ý đang giận.

Ngay cả "sư huynh" cũng không chịu kêu.

Thích Trác Ngọc co được giãn được: "Sư huynh xin lỗi ngươi."

Phượng Tuyên chần chờ nhìn hắn, nghĩ thầm trong vốn từ vựng của Đại Ma Đầu lại còn có hai chữ "xin lỗi". Còn tưởng rằng loại phương thức xin lỗi của hắn chính là đem đối tượng xin lỗi giết chết.

Giống như một con thú lớn ngoan ngoãn cúi đầu.

Phượng Tuyên tự hỏi lại mình một chút, cảm thấy chút chuyện nhỏ này hình như cũng không cần hắn cẩn thận xin lỗi mình như vậy.

Dù sao, cơ thể hắn cũng có nhiều vết thương, đều là vì cứu mình mà chịu. Đang muốn thuận dốc đưa lừa xuống, như không có việc gì xảy ra hòa hảo với Thích Trác Ngọc.

Chợt nghe thấy giọng Thích Trác Ngọc lười biếng nhàn tản, mang theo một chút khàn khàn vì bị bệnh, " Sau này Tiểu Thất không chỉ có thể nhìn bằng tay, còn có thể tùy ý mà nhìn, Muốn nhìn chỗ nào của sư huynh cũng được, ok không? ”

......

Ồ.

Thì ra đại ma đầu cho rằng mình tức giận là bởi vì không cho mình xem chỗ khác.

Năng lực lý giải kiểu quỷ gì vậy?

Còn nữa, ai muốn nhìn vào chỗ lộn xộn của ngươi?!

-

Chờ Thích Trác Ngọc ý thức được Phượng Tuyên thật sự tức giận thì đã trôi qua suốt hai ngày kể từ khi hắn tỉnh lại.

Nói thật, tuy rằng Phượng Tuyên vẫn luôn ở bên Thích Trác Ngọc, nhưng đại ma đầu rảnh rỗi quá mức, cách năm ba hôm lại muốn ra ngoài gây chuyện.

Hai ngày nay hắn vừa tỉnh, vết thương còn chưa đủ tốt để tùy tiện xuống giường đi bộ, vì thế vẫn nằm như cũ.

Vì thế người không nhìn thấy bóng người đổi thành Phượng Tuyên, y luôn là buổi sáng liền ra ngoài dạo chơi, đến khuya mới trở về.

Thích Trác Ngọc ở phương diện tu hành luôn luôn khắc khổ, bế quan ở trong sơn động nhỏ hẹp đen kịt lại âm lãnh liên tiếp mấy tháng cũng không cảm thấy cô độc và yên tĩnh như bây giờ.

Bây giờ ở trong cung điện lộng lẫy, ấm áp như mùa xuân, không còn Phượng Tuyên líu ríu ở bên tai sư huynh dài sư huynh ngắn, cũng không hiểu sao cảm thấy có một loại tĩnh mịch không quen.

Đặc biệt là khi ban đêm có hai thị vệ trẻ tuổi đưa Phượng Tuyên trở về.

Thiếu niên bằng tuổi nhau vừa nói vừa cười, thẳng đến khi trở lại phòng, ý cười trên mặt Phượng Tuyên vẫn chưa biến mất. Thích Trác Ngọc cảm thấy bực bội.

Vì thế sáng sớm hôm sau, Phượng Tuyên chuẩn bị ra cửa, phát hiện Thích Trác Ngọc đã mặc quần áo xuống giường.

Y sửng sốt vội nói: "Sư huynh, miệng vết thương của huynh đã khỏi hẳn rồi sao? ”

Thích Trác Ngọc thoạt nhìn rất mất hứng: "Không có. Vẫn chưa khỏi hẳn nhưng sợ đạo lữ của mình sắp đi cùng nam nhân khác mất."

Nói xong, còn rất hung dữ nhìn Phượng Tuyên một cái, Phượng Tuyên thấy vậy không hiểu ra sao.



Mặc dù trước đó có cãi nhau, nhưng trí nhớ của Phượng Tuyên rất kém, sau khi chiến tranh lạnh hai ngày liền quên mất chuyện chiến tranh lạnh.

Nhìn dáng vẻ sinh khí dồi dào hiện tại của Thích Trác Ngọc, là biết cho dù chưa có khỏi hẳn thì cũng gần như khoẻ rồi.

Nào giống như lúc hắn vừa tỉnh lại, ngay cả nói chuyện với y cũng nhẹ nhàng dịu dàng, giống y chang thiết lập sư huynh tốt ở Phiếu Miểu tiên phủ.

Xem ra hôm trước chỉ là bởi vì hắn bị bệnh mà mê sảng, tạm thời không có khí lực phát tác bệnh thần kinh hỉ nộ vô thường của hắn.

Phượng Tuyên nhớ tới gì đó, giải thích: "Tối hôm qua tiễn ta trở về chỉ là thị vệ vương cung mà thôi."

Thích Trác Ngọc nhìn y một cái: "Bọn họ là ai thì có quan hệ gì tới ta. ”

Ồ.

Còn có liên quan gì đến ngươi.

Cho nên là ai sáng nay tới đây thối mặt giống như bản thân y nợ hắn trăm tám mươi vạn vậy?

Quên đi.

Lười giải thích với cái loại nam nhân vừa hay ghen vừa thích tính toán chi li. Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, lại lên tiếng: "Sư huynh, vậy bây giờ chúng ta về Phiếu Miểu tiên phủ hay sao?"

Dù sao thương thế của Thích Trác Ngọc đã tốt rồi, với loại tính cách này của hắn, khẳng định sẽ không ở lâu Quy Khư quốc, có khi sẽ khởi hành ngay lập tức.

Phượng Tuyên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào, nhưng bất ngờ thay, Thích Trác Ngọc nói một câu: "Không vội. ”

Phượng Tuyên hơi kinh ngạc nhìn hắn.

Thích Trác Ngọc nghiêng đầu, thờ ơ nói: "Chẳng phải ngươi còn rất chỗ chưa đi sao?"

Lần này, Phượng Tuyên thật sự ngây ngẩn cả người. Thích Trác Ngọc tuy rằng không có nói rõ "rất nhiều chỗ" là chỗ nào, nhưng điều đầu tiên y nghĩ đến chính là kế hoạch du ngoạn mà mình tiện tay làm.

Lúc trước ở trong long xa, mình vẽ tranh trên bản đồ, Thích Trác Ngọc ở một bên nhàm chán nhìn.

Lúc đó y chỉ cho rằng đại ma đầu giết thời gian mà thôi, không ngờ hắn vậy mà vẫn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.

Có khi nói hắn thẳng nam, cũng không có thẳng nam đến loại tình trạng này.

Chỉ là không biết vì sao, Phượng Tuyên cảm thấy trong phòng có hơi nóng. Y lấy tay làm quạt, quạt gió nhưng không cảm thấy hơi nóng trên mặt giảm bớt.

Rối rắm nửa ngày, nặn ra một chữ trả lời hắn: "Ồ. ”

Sau đó, một vấn đề mới đến.

Thích Trác Ngọc nói lời này ý rốt cuộc là để y đi một mình hay là chuẩn bị đi cùng y?

Kết quả chỉ nghĩ một lát thì buông tha.

Dựa theo sự hiểu biết của y đối với Thích Trác Ngọc, có thể lãng phí thời gian để cho y ở chỗ này chơi thêm vài ngày, đã là nhượng bộ lớn nhất. Sao mà còn có thể chủ động bồi mình, đây là thiết lập của một kẻ cuồng sự nghiệp như hắn nên có sao?

Phượng Tuyên siết chặt túi nhỏ cảm thấy có hơi mất mát mà chính bản thân y cũng không nhận ra được.

Y hỏi: "Vậy, sư huynh, ta đi chơi nhé?"

Thích Trác Ngọc "Ừ" một tiếng.

Dường như không chú ý đến tâm trạng của Phượng Tuyên, hắn như lẽ đương nhiên đi theo phía sau y, chuẩn bị cùng nhau ra ngoài.

Phượng Tuyên lại một lần nữa sửng sốt: "Sư huynh, huynh muốn đi cùng ta sao? ”

Thích Trác Ngọc đưa cho y một loại ánh mắt "Nếu không thì sao?"

Phượng Tuyên nghĩ thầm cũng không phải không được nhưng đại ma đầu sao biểu hiện tự nhiên như vậy chứ.

Hai người bọn họ thoạt nhìn là loại thần tiên đạo lữ có thể ân ân ái ái cùng nhau cùng du ngoạn sao?

Rõ ràng là không.

Vậy hắn đang làm gì vậy?

Ở đây cũng không có người quen, không thể diễn đạo lữ plastic ở Quy Khư quốc cho người khác xem chứ?

Vậy mình thật sự có chút bội phục tinh thần chuyên nghiệp của Thích Trác Ngọc.

Lúc ra khỏi cửa, còn gặp phải thị nữ thường xuyên dẫn mình đi dạo khắp nơi. Hôm nay nàng đang trực, nhìn thấy Phượng Tuyên, đã rất quen thân mà chào hỏi y.

Thấy Thích Trác Ngọc cũng ở bên cạnh y, thị nữ nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên hiểu ra, trêu ghẹo nói: "Ta nói sao hôm nay ngài không tới tìm ta, thì ra là muốn hẹn hò cùng Tiên Quân đại nhân."

Từ sau khi biết Thích Trác Ngọc giúp Quy Khư quốc của bọn họ từ sa mạc biến thành biển rộng. Trong vương cung bất luận trên dưới già trẻ, đều bắt đầu gọi hắn là Tiên Quân đại nhân.

Nhưng Phượng Tuyên không biết chột dạ như thế nào, chỉ nghe thấy hai chữ "hẹn hò".

Thích Trác Ngọc còn chưa lên tiếng, y đã phản bác theo bản năng: "Không phải hẹn hò."

Thị nữ sửng sốt một hồi.

Phượng Tuyên ý thức được giọng nói của mình có chút nhanh, lại chậm rãi giải thích một lần: "Ta chỉ là đi ra ngoài một chút, sư huynh lo lắng cho ta. ”

Thị nữ gật đầu, nhìn Phượng Tuyên. Cũng không biết thiếu niên choai choai như y đi ra ngoài chơi có cái gì mà không đáng yên tâm, ở Quy Khư quốc, tuổi này đều đã cưới vợ sinh con cả rồi.

Vì thế đành phải lên tiếng vỗ vỗ mông ngựa: "Tiên quân kia đối xử với ngài tốt thật đấy, cho dù là cha trông con gái, cũng không có trông coi một tấc cũng không rời như vậy. ”

Nghe được những lời này, Phượng Tuyên như là đột nhiên tìm được một lý do thích hợp, bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng, không sai. Sư huynh ta là ông cụ non."

Nhớ tới Thích Trác Ngọc chăm nom mình khá nhiều, hơn nữa hắn lại lớn hơn mình sáu tuổi.

Phượng Tuyên: "Ta cũng cảm thấy hắn đối xử tốt với ta như cha ta vậy. ”

Thích Trác Ngọc nhất thời có chút cổ quái nhìn y, tuy rằng Phượng Tuyên vẫn lặng lẽ cảm thấy Thích Trác Ngọc thỉnh thoảng trầm mặc ít nói, rất giống phụ thần và cha.



Bây giờ cẩn thận suy nghĩ, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Phụ thần đi sớm, từ nhỏ y đã mồ côi cha, trong quá trình lớn lên, thiếu sự đồng hành của cha nên dễ có cảm giác phụ thuộc vào đàn ông lớn tuổi.

Hơn nữa đại ma đầu bình thường rất giống một người cha hay tức giận, thích quản nơi này của y, nơi đó của y, nói mấy câu mang tính xây dựng ghen tị của thẳng nam.

Luôn cảm thấy mình nếu thật sự có một người cha, cảm giác cũng không khác hắn là mấy.

Như vậy hình như có thể giải thích thông suốt được vì sao vừa rồi mình bỗng nhiên hy vọng Thích Trác Ngọc có thể ra ngoài cùng mình.

Mà tiếng tim đập của mình rốt cục vào giờ khắc này nhảy lên không quá kịch liệt lắm. Chỉ là không ngờ tới, sau khi y nói xong, Thích Trác Ngọc không biết làm sao mà cười một tiếng.

Phượng Tuyên còn chưa kịp phản ứng, cũng không biết hắn lại giận cái gì, đi nhanh hơn y, từng bước cuốn gió.

Không kịp cùng thị nữ tán gẫu, Phượng Tuyên vội vàng đuổi theo.

Chờ y thở hồng hộc đuổi theo Thích Trác Ngọc, đã đến bên ngoài vương cung. Phượng Tuyên lúc này mới nhận ra, hôm nay bên ngoài vương cung đang cử hành lễ kỷ niệm, đường phố tấp nập người qua lại, rất náo nhiệt.

Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng là giữa mọi người không hề có khoảng trống.

Chuyện gì xảy ra, vừa mới đi tới cửa liền cảm giác đã mệt không chịu nổi. Thời tiết tốt như vậy, ngủ trong phòng không thoải mái sao?

Nhìn cảnh tượng biển người này, Phượng Tuyên phản xạ có điều kiện cảm thấy chân mình đau. Sau đó càng thêm phản xạ có điều kiện nhìn lồng ngực rộng rãi mà đáng tin cậy của Thích Trác Ngọc.

Thích Trác Ngọc nhận thấy tầm mắt của y, hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây.

Phượng Tuyên vô tội lên tiếng: "Sư huynh."

Thích Trác Ngọc không có biểu tình gì: "Không được. ”

Phượng Tuyên: "..."

Sư huynh thối nát, y còn chưa nói cái gì, sao lại không được!!

Hơn nữa y ôm hắn một cái thì làm sao? Lúc trước ở trong mộng cảnh Tam Thanh Cảnh chẳng phải còn luôn miệng nói muốn cưới y à.

Được rồi, cái tên đàn ông này, đó là thái độ của ngươi đối với đạo lữ đấy hả?

Thấy Thích Trác Ngọc mặc kệ, Phượng Tuyên giở lại chiêu cũ, bắt đầu tỏ ra đáng thương: " Trước đây cha ta đều sẽ ôm ta. ”

Ai biết thủ đoạn giả đáng thương lần này mất hiệu lực.

Thích Trác Ngọc nhìn y, tựa như bị lời nói của y làm cho bật cười. Hắn cảm thấy mình cần phải phân rõ cho tiểu tổ tông này biết, vì thế ngoắc ngoắc tay: "Lại đây. ”

Tuy rằng Phượng Tuyên có chút nghi hoặc, nhưng không phòng bị. Chẳng qua vừa mới đi về phía hắn một bước, bất ngờ không kịp đề phòng cảm giác được một sức mạnh cường hãn không thể cự tuyệt, trực tiếp ôm lấy eo của y.

Sau đó một giây sau, Thích Trác Ngọc liền nhéo nhéo hai má y. Tuy rằng có đôi khi y cũng sẽ cách Thích Trác Ngọc rất gần, nhưng cũng chưa từng thân cận như vậy.

Cả người y cơ hồ đều bị Thích Trác Ngọc giam cầm ở trong lồng ngực. Hết lần này tới lần khác còn ép buộc nhéo má y, nâng lên, bị ép đối diện với hắn.

Chóp mũi áp vào chóp mũi, hơi tách ra, gần đến mức ngay cả hơi thở cũng quyện vào nhau.

Đây là một tư thế gần như ôm hôn. Thích Trác Ngọc rũ mi mắt xuống, là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, cảm xúc trong mắt đào hoa tối nghĩa không rõ.

Lúc hắn mở miệng nói chuyện, như có như không, gần như dán vào môi Phượng Tuyên.

"Ngươi đúng là dám coi ta là cha ngươi."

Giọng Thích Trác Ngọc vẫn lạnh lẽo như cũ, áp sát thân thể y, còn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn chấn động.

Đầu óc Phượng Tuyên trống rỗng, trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là lồng ngực hắn đang chấn động, hay là nghe được kỳ thật là tiếng tim đập của mình.

Tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng cười cực kỳ có tính xâm lược, cười như nhân vật phản diện quái dị, rất là lãng đãng khàn khàn: "Ngươi nói cho sư huynh biết, cha ngươi, cũng sẽ muốn hôn ngươi sao?"