Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 104: Ngoại truyện 13: Ý nghĩa sinh mệnh




Không hề nghi ngờ, Lục hoàng tử đoạt được giải nhất nhờ biểu hiện kinh người của mình.

Trong cuộc thi kéo co, một chó vs ba chó!

Lục hoàng tử đại thắng!

Trong cuộc thi tìm vật, ba con chó cộng lại tìm được bốn, Lục hoàng tử một con chó tìm được mười! Lục hoàng tử đại thắng!

Trong chướng ngại vật trên mặt nước, ba con chó qua năm cửa chém sáu tướng, sau khi liên tiếp ý chó kiên cường rơi xuống nước, Lục hoàng tử căn bản không thèm lay lấy chướng ngại vật, chèo thuyền đi đường tắt đến điểm cuối!

Lục hoàng tử đại thắng - -

Khoan đã…

Chó biết bơi, tại sao con chó này biết chèo thuyền?Hơn nữa chèo thuyền còn chưa tính. Lục hoàng tử ở trên thuyền cao su nhanh chóng đi tới vạch đích. Cùng lúc đó dọc đường nhìn thấy loại chó khác còn đang giãy dụa trên chướng ngại vật.

Mặt chó lộ ra nụ cười tà mị dữ tợn, không chút do dự cắn tất cả những con chó khác vào trong nước.

Quả thực là bá vương trong tất cả các loại chó.

Này là gì thế?

Người nào chó nấy đúng không?

Thích Trác Ngọc đè ép minh tinh trong giới giải trí, chó của Thích Trác Ngọc cũng bắt nạt chó của minh tinh khác luôn?!

Nhìn Lục hoàng tử đấu đá lung tung trong bể bơi, chẳng những mình phải là người đầu tiên có được trung tâm mà còn không cho phép người khác cũng có cơ hội sống sót.

Nói sao nhỉ.

Nhìn còn rất quen nữa.

Phượng Tuyên chợt nhớ tới ngàn năm trước, lúc cùng Đại ma đầu thả hoa đăng ở Trường An, ngọn hoa đăng kia của hắn cũng đang đấu đá lung tung trong sông Thải Nguyệt. Còn có về sau tới Phù Dung viên treo giấy cắt nhỏ, treo của mình thì thôi lại còn đi thiêu mất của người khác.

Hiện tại, ngay cả Lục hoàng tử cũng đang dần biến thành dáng vẻ của hoa đăng.

Lục hoàng tử lại một lần nữa kéo chó nhà người ta xuống nước. Khóe miệng Phượng Tuyên giật giật một cái: "Sư huynh như vậy không tốt lắm đâu."

Trước công chúng cứ trắng trợn gian lận như vậy thật sự được sao!

Vẫn đang ghi hình chương trình đấy!

"Có gì mà không tốt. "Thích Trác Ngọc cười lạnh một tiếng:" Phế vật thua thì không xứng làm chó của ta."

Phượng Tuyên: "......"

Được rồi, hiểu rồi.

Chó của đại ma đầu cũng phải là chó trâu bò nhất tam giới.

Thích Trác Ngọc nghiêng đầu: "Sao?"

Phượng Tuyên lắc đầu: "Không có gì.

Chỉ cảm thấy phương thức giáo dục của sư huynh thật đơn giản thô bạo."

"Giáo dục? "Thích Trác Ngọc nói:" Không dạy gã."

Ôi trời.

Ngươi không dạy ngươi là làm gương tốt. jpg

"Ngươi không thích à? "Thích Trác Ngọc nhíu mày rồi khựng lại, sau đó lên tiếng: "Ngươi yên tâm, sau này con gái chúng ta sẽ không bị dạy thành dáng vẻ này đâu."

Phượng Tuyên:...

Mạch não của đại ma đầu đúng là khiến người ta không hiểu nổi, đột nhiên từ đề tài thú cưng nhảy sang đề tài cha con. Sư huynh thối nát còn chưa buông bỏ nguyện vọng có một đứa con yêu hay sao?

Phượng Tuyên lập tức đỏ mặt, "Chuyện này có liên quan gì đến con gái chứ?"

"Ừ. "Thích Trác Ngọc nói:" Ngươi không thích con gái sao? Con trai miễn cưỡng cũng được." Sau đó lộ ra một bộ biểu tình ghét bỏ.

Phượng Tuyên: "......" Chẳng phải ngươi rất thích con gái sao? Không đúng, tại sao y phải thảo luận với đại ma đầu về chủ đề giáo dục con cái ở đây?

Phượng Tuyên hạ giọng nói: "Ta cũng không thể sinh."

"Biết. "Thích Trác Ngọc trả lời một đằng:"Sư huynh sẽ cố gắng."

Phượng Tuyên: "......"

Vợ không thể sinh nhất định không phải vấn đề của vợ, mà là vấn đề tính cách cả đời chỉ có mạnh nhất tam giới lại login. jpg

Vừa quay đầu đã nhìn thấy camera bên trái đang quay về phía mình, ánh mắt vô tội của thợ quay phim ló ra từ phía sau.

Phượng Tuyên trầm mặc một giây, sau đó nhìn chằm chằm hắn: " Mấy đoạn này có thể không cần phải lên màn ảnh đâu, có thể xóa đoạn thảo luận về con cái này hay không."

Thợ quay phim lạnh run, sau một lúc lâu, đầu óc co lại nói: "Thầy Tiểu Tuyên, ngài có giận dỗi thì cũng đừng vứt bỏ con chứ!"

Phượng Tuyên: "......"

Y không sinh được có được không!

-

Sau khi ba vòng trò chơi kết thúc, Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên giành chiến thắng với lợi thế tuyệt đối, tiến vào khu vực gần bờ biển, biệt thự sang trọng nhất trong bốn biệt thự.

Ba nhóm khách còn lại sẽ ở trong các biệt thự còn lại dựa trên thứ hạng của họ trong trò chơi.

Trước khi vào ở biệt thự thì còn có một đoạn tư liệu thực tế ngắn phải quay ở trong sân. Cơ bản chính là lúc nãy khi khách mời tương tác bên trong, hỏi các vị khách mời có cảm nghĩ gì về các cặp vợ chồng khác và cảm thấy thế nào sau khi ghi hình cho đến nay.

Tổ làm chương trình dựng một studio tạm thời bên ngoài biệt thự. Camera cũng đã đặt trước mặt các khách mời, đèn đỏ loé lên một lát, chính thức bắt đầu:

"Các thầy cô cũng đã ghi hình chương trình một thời gian rồi, có cảm tưởng gì về chương trình không?"

Tào Nhận cầm quạt điện quạt cho bản thân, bất đắc dĩ nói: "Cảm thấy nóng quá, lần sau đừng để chó đi thi đấu, để tôi đi thi đấu trong bể bơi là được."

Hứa Thanh Minh ở bên cạnh bị chọc cười, hắn vừa lau mồ hôi vừa cọ quạt của Tào Nhận, nói: "Cảm giác rất mới lạ đấy. Bởi vì vừa mới kết hôn, bình thường quay phim bề bộn nhiều việc, hiếm khi có được chương trình giải trí cho tôi và anh Nhận nghỉ phép, coi như là tân hôn tuần trăng mật rồi~"

"Quá trẻ. "Ống kính chuyển tới trên người Viên Mộng Lê:" Lúc tôi hai mươi tuổi mới có thể nghĩ ra kế hoạch đến bờ biển hưởng tuần trăng mật tân hôn, hiện tại không được, hiện tại muốn nằm ở nhà chẳng làm gì cả."

"Không chỉ bây giờ, anh thấy lúc nào em ở nhà cũng không làm gì cả. "Cát Viễn vui vẻ phàn nàn một câu, mặc dù là phàn nàn nhưng dáng vẻ được hầu vợ rất thích thú:" Cảm thấy rất thú vị, cùng chơi với nhiều người trẻ tuổi cứ giống như là kết hôn lần nữa, sau đó cũng có giao tiếp và quen biết mới với vợ."

"Tôi có thể nói thật ra đã tăng rất nhiều fan cho tôi không?"Đại Lê Tử bắt đầu tìm đường chết với camera, giây tiếp theo nhặt lên hình tượng của mình điên cuồng xua tay, " Tôi nói lại một lần nữa, tôi cảm thấy rất tốt, bởi vì tôi và A Kim kết hôn chớp nhoáng có rất nhiều người bao gồm cả cha mẹ tôi đều không coi trọng, tôi muốn chứng minh, chỉ cần gặp đúng người trong sinh mệnh của mình, dù là hôn nhân chớp nhoáng cũng có thể rất hạnh phúc!"

"Tôi không có cảm tưởng gì. "Kim Bân nói:" Cảm tưởng của tôi chính là cậu nhìn thấy con chó nhà thầy Thích kia không, đúng vậy, lúc thi tốt nghiệp trung học nó ngồi trước mặt tôi.*"

(Cái này đại khái là thuật ngữ mạng, ý chung là ấn tượng với đối phương.)

Có mỉa mai cũng có gánh nặng.

Có tuyệt vời cũng có khẽ cười.

Mọi người đều là người lão luyện trong giới giải trí, đoạn ghi hình này vô cùng thuận lợi.

Kết quả đến chỗ Thích Trác Ngọc, tình hình lại thay đổi.

Đèn đỏ ghi hình một lần nữa sáng lên, nhấp nháy. Hình ảnh từ hư ảo trở nên rõ ràng.

"Các thầy cũng đã ghi hình chương trình một thời gian rồi, có cảm tưởng gì về chương trình không?"

Giọng nói của Thích Trác Ngọc truyền đến, thanh thanh lạnh lùng, trầm thấp dễ nghe, lời nói ra quả thật hoàn toàn trái ngược với giọng nói của hắn, "Tôi siêu mạnh."

Tổ làm chương trình: "...?"

Thích Trác Ngọc nhìn ống kính, cười nhạo một tiếng, rất khinh thường nói: "Giống trò chơi vừa rồi, thêm một trăm cái nữa thì tôi vẫn sẽ là số một."

Tổ làm chương trình: "...???"

Còn lạnh lùng bổ sung: "Chó của tôi cũng vậy.

Đại ma vương có thể.

Mọi người đều biết cậu chơi trò chơi siêu mạnh rồi, nhưng đang nói cảm giác tham gia chương trình kia mà? Cậu chỉ khoe khoang chiến tích trò chơi của cậu là có ý gì!!

Tổ tiết mục đem hy vọng ký thác lên người Phượng Tuyên, ống kính quay lại, Phượng Tuyên bỏ kem trong tay xuống, do dự một chút: "Tôi cảm thấy."

Mọi người trong tổ tiết mục chờ mong: Ừ ừ!

Phượng Tuyên chậm rãi mở miệng: "Sư huynh nói đúng."

Tổ tiết mục:...

Ở phương diện nào đó, hai phu phu các người thật sự là hai tên bệnh thần kinh tuyệt phối!

Phượng Tuyên bị ánh mắt khóc lóc kể lể của tổ tiết mục nhìn đến khó hiểu. Vậy y cũng không thể phản bác nha, loại trò chơi nhỏ này cho một ngàn cái cho Thích Trác Ngọc, hắn chắc chắn vẫn luôn đạt được hạng nhất.

Hắn đang gian lận đấy nhân loại à.

Đạo diễn Vương dở khóc dở cười: "Vốn còn định sắp xếp trò chơi thứ tư, kết quả thầy Thích thắng ba lượt, trò chơi thứ tư của tổ làm chương trình còn chưa kịp lên sàn."

Thích Trác Ngọc thuận miệng hỏi: "Trò chơi gì?"

Chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân, chủ yếu chính là hình thức ghi hình thoải mái gần gũi.

Đạo diễn Vương và Thích Trác Ngọc trò chuyện cũng rất tùy ý.

"Trò chơi Pocky, thầy Thích đã từng nghe qua chưa? " Đạo diễn Vương thuận miệng nói.

Dù sao Thích Trác Ngọc rất ít khi tham gia chương trình giải trí, cơ hội tiếp xúc với loại trò chơi giải trí này gần như bằng không.

Đạo diễn Vương giải thích: "Chính là hai vợ chồng mỗi người cắn một đầu que Pocky rồi bắt đầu ăn cùng lúc. Người nào ăn hết trước mà vẫn còn que Pocky trong miệng sẽ thắng ~"

Nói tóm lại, đây là một trò chơi nhỏ dành cho hai người chơi, vô cùng thích hợp khi xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Dù sao chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân chủ yếu vẫn là cắn CP, nếu trong quá trình trò chơi xảy ra vài hình ảnh như không cẩn thận hôn môi, không thể nghi ngờ sẽ dấy lên hot search trong ngày.

Đạo diễn Vương chỉ tùy tiện nói, cười haha rồi cho qua.

Ai biết, trong ống kính, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên trầm mặc.

Có một sự im lặng chết chóc.

Nửa ngày sau, giọng Thích Trác Ngọc ép đến rất thấp, làm cho người ta có một loại ảo giác nghiến răng nghiến lợi: " Sao trò chơi này không đặt ở vị trí đầu tiên."

Đạo diễn Vương:...

Nụ cười biến mất.

Ông nơm nớp lo sợ: " Dù tôi đặt ở vị trí nào thì Thầy Thích cũng thắng thôi."

Dù sao Thích Trác Ngọc chính là loại cuồng sự nghiệp bất khả chiến bại, chẳng lẽ vì hôn vợ mà cố ý thua trò chơi này ha sao?

Coi như tổ tiết mục chờ đợi câu trả lời khí phách của Thích Trác Ngọc, con người trẻ trâu cả đời hiếu thắng này bỗng nhiên trầm mặc.

Chương trình:??

-

Cuối cùng đạo diễn Vương vẫn quyết định giữ lại câu trả lời kiểu trẩu tre kia của Thích Trác Ngọc.

Trợ lý nhỏ hết sức khó hiểu: "Thật sự được sao đạo diễn! Chuyện này hoàn toàn không có cảm tưởng gì cả!"

"Cậu thì biết cái gì. " Đạo diễn Vương lại một lần nữa nâng bình giữ nhiệt lên, bí hiểm nói:" Mấy cô fan bây giờ thích xem loại này."

Nhưng sau đó vẫn trưng cầu ý kiến Thích Trác Ngọc trước khi đến nhiệm vụ tiếp theo, tổ tiết mục vẫn ghi lại cảm tưởng trong sân này.

Bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên phải kịp thời trang điểm lại. Thích Trác Ngọc lăn lộn trong giới giải trí ba năm, nếu không phải lúc nào cũng ghi nhớ chuyện muốn thế gian lưu truyền câu chuyện tình yêu giữa hắn và Tiểu Thất, thì chỉ cần bôi son trát phấn lên mặt hắn, hắn đã không chịu nổi rồi.

Giống như việc đội mũ hay đeo chuông cho mèo lớn vậy, mèo rất miễn cưỡng còn thiếu kiên nhẫn, luôn cố gắng tránh xa cọ của thợ trang điểm.

MC nơm nớp lo sợ hỏi, sợ vị đại ma vương trong giới giải trí này mất hứng sẽ khởi phát bạo lực bóp nát đầu mình.

Hả?

Tại sao lại là bóp nát đầu?

Thật là một tưởng tượng kỳ quái! Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất thân thiết với Thích Trác Ngọc là chuyện gì xảy ra!

"Người yêu có ý nghĩa gì với bạn?"

Lại một lần nữa hỏi đến vấn đề này, Thích Trác Ngọc không có biểu hiện ra dáng vẻ mất kiên nhẫn nữa, hắn chỉ ngẩn người nhìn ra xa xăm, ngay khi MC gần như bỏ cuộc việc đợi câu trả lời của Đại ma vương, đối phương bỗng nhiên mở miệng: "Trước đây tôi không kính sợ sinh mệnh.'

Đúng vậy.

Từ khi còn nhỏ khi Thích Trác Ngọc bắt đầu có ý thức, hắn đã chẳng hêg có lòng kính sợ đối với sinh mệnh hay tử vong. Sau khi rút tơ tình ra thì lại càng không coi mạng người ra gì.

Không chỉ không coi mạng người khác ra gì, cũng không coi mạng mình ra gì. Thường thường nghĩ nếu không có ai mong đợi hắn đến với thế giới này, nếu người người đều hận hắn, người người đều muốn giết hắn. Vậy hắn cũng không sao cả, cho nên khi bị thương hết lần này tới lần khác, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ chữa thương cho mình.

Trước đây hắn chỉ nghĩ đó là một hình thức lưu đày trá hình, sau này mới biết được, có lẽ khi đó trong lòng hắn còn có một tia hy vọng.

Đang đợi.

Đang chờ mong.

Lời cầu nguyện gần như vô vọng, có thể có một người tới hỏi hắn, ngươi đau không? May mà người này cuối cùng cũng xuất hiện.

Thích Trác Ngọc chậm rãi bổ sung xong câu cuối cùng: "Cho đến khi tôi gặp Tiểu Thất."

Cho đến khi gặp được y rồi mất đi, chỉ đến khi đó mới bắt đầu sợ hãi cái chết.

Điều đáng sợ nhất không phải là tan thành mây khói, mà là sự ly biệt dài dằng dặc do cái chết mang lại.

"Ý nghĩa của người yêu đối với bạn là gì?" Lúc trang điểm, Phượng Tuyên cầm tờ giấy viết câu hỏi, nhìn về phía ống kính:

"Cái này có ghi hình không?"

Camera khẽ lắc lư.

Phượng Tuyên suy nghĩ một lát, mở miệng: "Trước kia cha mẹ tôi đã từng nói cho tôi biết, ý nghĩa sinh mệnh của bản thân là không có ý nghĩa. Lúc tôi còn bé, suốt cả một thời gian dài tôi không hiểu những lời này."

Phượng Tuyên dừng lại một giây mới tiếp tục: "Bởi vì khi đó mỗi ngày tôi ngoại trừ ăn cơm thì chỉ có ngủ, sống rất vô âu vô lo."

Lúc đó y chỉ là một con chim nhỏ vừa mới vỡ vỏ. Nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây Bạch Ngọc Kinh, đây là toàn bộ thế giới của y, y cũng coi đây là ý nghĩa cuộc sống thần sinh của mình.

"Ý nghĩa sinh mệnh" thật sự kỳ diệu như cha nói sao?" Nhưng y chỉ cảm thấy ngày qua ngày rất nhàm chán, thế cho nên mới cảm thán sinh mệnh Thần tộc dài dằng dặc.

Nhưng sau khi gặp Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên mới nhận ra thiên địa và tầng mây của Bạch Ngọc Kinh, thời gian trăm ngàn năm cũng chẳng bằng một năm ở chung ngắn ngủi dưới thế gian.

Khi y lựa chọn ngăn cản lôi kiếp diệt thế vì Thích Trác Ngọc, thật ra trong lòng y đã rất rõ ràng. Cha nói bản thân sinh mệnh không có ý nghĩa, Linh Nhi muốn đi tìm ý nghĩa sinh mệnh của mình.

Sau này y tìm được, nếu như khi đó Thích Trác Ngọc thật sự hồn phi phách tán, cho dù mình có trở lại Bạch Ngọc Kinh, chỉ sợ cũng không thể sống tốt cuộc đời dài đằng đẵng kia.

Phượng Tuyên nhẹ giọng nói, âm thanh rất kiên định: "Sư huynh chính chính là ý nghĩa sinh mệnh mà tôi tìm được."

-

Sau khi thu xong tư liệu thực tế ban ngày, chẳng mấy chốc đã đến buổi tối. Nhiệt độ bên bờ biển chênh lệch rất lớn, đến buổi tối mặc áo ngắn tay cũng đã thấy lạnh.

Các biệt thự đều đã bắt đầu nấu cơm, điều khiến mọi người bất ngờ chính là, giữa Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên, thế mà Thích Trác Ngọc chủ động nấu cơm.

Hơn nữa trông rất ngon, màu sắc hương vị không thua gì đầu bếp Michelin!

Hơn nữa không biết ảnh đế làm sao, hai người ăn cơm thôi mà làm tới tận bảy tám món, thậm chí còn đang tiếp tục làm, ngài định tháng tám mà ăn luôn cơm tất niên của năm sau luôn ư!

Tổ tiết mục ở bên cạnh nhắc nhở: "Thầy Thích, hình như làm nhiều quá rồi."

Ý là có cơm thừa có thể phân tổ tiết mục một chút hay không, mẹ nó cũng thơm quá đó.

"Ừ. Hoàn hảo. "Thích Trác Ngọc thản nhiên mở miệng:" Tiểu Thất kén ăn, thích ăn các món khác nhau, nhưng lại không muốn ăn quá nhiều."

Ồ, chính là mỗi thứ ăn một ít, nhưng vợ muốn ăn lên làm tất đúng không?

Chết tiệt.

Lại bị show ân ái là chuyện gì xảy ra!

Đương nhiên, dù sao cũng đang ghi hình chương trình. Phượng Tuyên cảm giác mình làm thần vẫn phải có EQ! Y không phải loại chim nhỏ thích ăn một mình.

Mà mục tiêu của Thích Trác Ngọc chỉ là cho vợ ăn no, chỉ cần vợ ăn no, cơm nước còn lại thì hắn mặc kệ xử lý như thế nào.

Vì thế, mấy đôi khách mời khác lập tức trượt quỳ.

Nói nhảm, ai có thể cưỡng lại đồ ăn ngon như vậy chứ!

Ngoại trừ Hứa Thanh Minh và Tào Nhận. Dù sao chuyện bê bối giữa Thích Trác Ngọc và Hứa Thanh Minh lúc trước đã xôn xao huyên náo ở trên mạng. Hơn nữa trước khi<>phát sóng còn mua nhiều bài giẫm Thích Trác Ngọc như vậy.

Lúc này cho dù da mặt có dày hơn nữa, cũng không tiện đến biệt thự của bọn họ ăn chực, vì thế thoái thác nói đã ăn rồi.

Hai cặp vợ chồng còn lại đều rất thân thiết với nhau, một bữa cơm ăn cũng coi như náo nhiệt, trên đường còn có đạo diễn Vương thật sự thèm không chịu nổi, bưng một bát rỗng tới xin cơm.

Đoạn này lúc ấy còn bị fan CP sau này cắt ra thành biểu tượng nổi tiếng. Trong nháy mắt đã ra khỏi giới: Đạo diễn Vương cực kỳ giống dáng vẻ tôi hỏi xin cơm ăn của cp. jpg

Đây là chuyện của sau này.

Sau khi ăn uống no đủ, mọi người ở trong sân nói chuyện phiếm. Thời gian ghi hình tư liệu thực tế tốt như này, tổ tiết mục trong nháy mắt đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.

Thật hay thách, trò chơi nhỏ hấp dẫn sau khi ăn xong!

Vì là tài liệu ghi hình thực tế, tổ tiết mục vẫn bịa ra lý do, thành công mời Hứa Thanh Minh và Tào Nhận đến

Suốt cả ngày ghi hình, đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Minh mặt đối mặt chào hỏi Thích Trác Ngọc.

Vốn cảm thấy có hơi xấu hổ, kết quả không ngờ Thích Trác Ngọc cũng không thèm nhìn hắn một cái. Toàn bộ quá trình đều nhìn Phượng Tuyên.

Có lẽ là do Phượng Tuyên buổi tối ăn nhiều nên không dễ tiêu thực. Ngồi trên ghế thế nào cũng không thoải mái, nhưng lại ngại ngồi vào lòng Thích Trác Ngọc trước mắt bao người.

Thích Trác Ngọc bèn đưa một tay ra giúp y xoa bụng, ở nơi camera không nhìn thấy, chậm rãi vận chuyển linh lực vào trong cơ thể Phượng Tuyên.

Linh lực quen thuộc tiến vào, Phượng Tuyên bị xoa đến buồn ngủ, căn bản không để ý tới Hứa Thanh Minh.

Tu La tràng trong tưởng tượng không có xảy ra, bởi vì đôi phu phu nhỏ căn bản cũng không cho hắn một ánh mắt.

Hứa Thanh Minh đành phải xấu hổ ngồi xuống.

Qua ba vòng Thật hay Thách, không khí rốt cục cũng trở nên thân quen hơn

Hình phạt của Cát Viễn là ăn đồ ăn mọi người gắp cho hắn, hắn kêu ăn no rồi, ăn không vô nữa. Hình phạt của Đại Lê Tử là làm một mặt quỷ cho đến khi mọi người đều hài lòng.

Vòng thứ tư, Thích Trác Ngọc chẳng mấy hứng thú. Phượng Tuyên nhìn qua, nhỏ giọng hỏi hắn: "Sư huynh, ngươi không muốn chơi trò này à?"

Thích Trác Ngọc liếc y một cái.

Không nên đâu.

Phượng Tuyên thầm nghĩ trong lòng, dựa theo tính cách trẻ trâu như đại ma đầu. Mặc kệ chơi trò chơi gì, hắn cũng có khao khát vượt qua tất cả mọi người lấy vị trí thứ nhất, như là chương trình sáng nay vậy.

"Không có thú vị bằng trò pocky "Thích Trác Ngọc nói.

Ồ. Thì ra vẫn còn nhớ trò chơi nhớ mãi không quên này.

Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, mình còn chưa từng ăn pocky. Gật đầu, tiếp tục kề tai nói nhỏ' "Đêm về ta sẽ chơi với sư huynh."

"Thật sao? "Thích Trác Ngọc nhíu mày.

Phượng Tuyên gật đầu: "Thật."

Thích Trác Ngọc hạ giọng: "Vậy chơi không có pocky thì sao?"

Phượng Tuyên: "...?"

Con mẹ nó không phải chỉ còn lại nụ hôn thôi sao! Phượng Tuyên nhất thời im lặng, đẩy hắn một cái.

Bệnh thần kinh, nhiều camera như vậy còn dám nói tục!

Vòng trò chơi thứ năm chuyển tới Hứa Thanh Minh. Ai cũng không ngờ Hứa Thanh Minh bỗng nhiên mở miệng hỏi Phượng Tuyên: "Có thể hỏi thầy Tiểu Tuyên một chút không?"

Phượng Tuyên ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Minh.

Hình như y có chút ấn tượng, người đàn ông này trước đây từng cố gắng dính lấy Thích Trác Ngọc.

Nhưng Phượng Tuyên thật sự không biết gì về giới giải trí ở thế gian. Hơn nữa tính của y rất lười, cũng không phải cái loại vì ai đó mà tranh giành tình nhân.

Ghen cũng mệt chết đi được!

Con chim nhỏ phải đặt giấm mỗi lần ăn vào nơi có ích.

Hứa Thanh Minh nhìn y chằm chằm: "Thầy Tiểu Tuyên là người ngoài nghành phải không? Trong quá trình quay phim thầy có lo thầy Thích phát sinh tình cảm với bạn diễn không?"

Vừa dứt lời, hiện trường lặng ngắt như tờ.

Tôi đệt.

Tổ làm chương trình đều ngây ngẩn cả người.

Hứa Thanh Minh này, sẽ gây chuyện đó!

Ống kính lập tức nhắm ngay hắn và Phượng Tuyên.

Hứa Thanh Minh nhìn chằm chằm Phượng Tuyên sau đó liền thấy thiếu niên này chậm rãi mở miệng: "Sẽ không."

Phượng Tuyên tiếp tục: " Tôi tin tưởng sư huynh."

Hứa Thanh Minh nói: "Tin tưởng tình cảm của thầy Thích với cậu sao?"

Phượng Tuyên lắc đầu, rất vô tội mở miệng: "Tin tưởng ánh mắt sư huynh, hẳn là không có kém như vậy."

Sắc mặt Hứa Thanh Minh nhất thời lúc đỏ lúc trắng: "......"

Hứa Thanh Minh xấu hổ ha ha hai tiếng, mở miệng: " Thầy Tiểu Tuyên thật biết nói giỡn. Sao ánh mắt thầy Thích có thể kém được."

" Tôi cũng cảm thấy vậy. "Phượng Tuyên yên lặng gật đầu:" Dù sao sự thật cũng bày ra trước mắt."

Sự thật=Khuôn mặt của bổn thượng thần.

Thật sự là vô cùng vô cùng vững như núi.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều nghĩ như thế.

Hứa Thanh Minh: "......"

Đệt, Cái quỷ gì vậy?

Vợ của Thích Trác Ngọc này thoạt nhìn giống như đóa hoa trắng nhỏ không rành thế sự, sao có thể nói cho người ta nghẹn họng vậy chứ?!

Hứa Thanh Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ thầy Tiểu Tuyên chưa từng tò mò về scandal của thầy Thích sao?"

Phượng Tuyên không nói gì.

Hứa Thanh Minh vui mừng quá đỗi, cho rằng rốt cục có thể bẻ lại được một ván!

Đang lúc tâm tình hắn mênh mông chờ Phượng Tuyên mở miệng hỏi hắn.

Một phút trôi qua.

Ba phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Hiện trường vẫn tĩnh mịch, cơ hồ không có ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều rơi vào Phượng Tuyên.

Hứa Thanh Minh rốt cục nhịn không được: "Chẳng lẽ thầy Tiểu Tuyên không muốn biết sao?"

Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng: "Anh rất muốn nói à?"

Hứa Thanh Minh: "......"

Sao lại có dự cảm không tốt.

Phượng Tuyên vươn tay, chân thành tới cực điểm: "Cho tôi 50, tôi cho anh nói."