Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta

Chương 2




Ta giật mình, là Cố Lăng Tu, đáng chết, muộn như vậy mà còn không chịu ngủ, ta lặn xuống giấu cả người trong nước, trong lòng thầm nhắc đi nhắc lại, không thấy ta, không thấy ta, không thấy ta…

Sau đó ta không nín được, phun ra từng bong bóng khí, ngoi lên mặt nước, vừa ngẩng đầu lập tức muốn đi chết.

Gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Cố Lăng Tu phóng đại trước mắt, hắn ngồi xổm trên lá sen nhìn ta, nhấp miệng: “Đêm khuya sương lạnh, ngươi tới nơi này làm gì?”

Ta cũng muốn hỏi người!...... Ta nào dám như thế, đành phải im lặng trơ mắt nhìn hắn ôm ta khỏi ao, ngón chân cuộn chặt, mặt ta đỏ lên, tay cố gắng che đậy thân thể......

Biểu tình hắn không tốt làm ta không dám động, đột nhiên ta lại nhớ tới vết thương mới cũ chồng chất trên người, vội vàng bước qua nhặt y phục cạnh ao lên mặc vào.

Ngữ khí hắn lạnh băng: “Từ ngày mai ngươi không cần luyện kiếm nữa.”

Rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn thất vọng rồi.

Hắn lạnh mặt đưa ta về phòng. Ta trùm chăn khóc thật lâu, góc chăn đều bị ta vò nát, ta sẽ bị đuổi khỏi Tử Vân Phái sao?

Ta càng thêm thật cẩn thận. Sáng sớm, ta mang theo điểm tâm hắn thích ăn, hắn còn chưa mở miệng, ta đã chỉnh tề chuẩn bị y phục hắn muốn thay.

Ta biết hắn thích nhất bộ bạch y thêu chỉ vàng, trên eo là hai con rồng uốn lượn quanh viên ngọc Hoà Điền, đồ vật bên cạnh hắn đều rất chói mắt, chỉ có ta ảm đạm không ánh sáng.

“Sớm vậy?” Hắn không có nghi vấn gì, tựa như có thói quen được người khác hầu hạ.

Hắn đứng dậy, ta lập tức cầm y phục đi theo.

Hắn muốn nói lại thôi nhìn ta, ta vội vàng đi lấy khăn lau mặt, sau mấy lần không được nói, hắn từ bỏ rồi.

Cố Lăng Tu là người dễ mềm lòng, ta vẫn luôn biết.

Sau ba năm, đạo pháp gì ta cũng không hiểu, chỉ duy nhất bản lĩnh hỏi han ân cần có thể tự tin đứng nhất thiên hạ.

Ít nhất người hiểu Cố Lăng Tu trên thế gian này, ta đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.

Cố Lăng Tu luyện kiếm cực kì khắc khổ, hắn vốn là kỳ tài tu tiên khó gặp, hiện giờ càng là một bước lên trời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tuổi nhỏ đã là tông sư đại danh đỉnh đỉnh của Tu Tiên giới, người muốn bái sư xếp thành hàng dài, mà Cố Lăng Tu ai cũng không thu.

Tuy ta ghen ghét, nhưng cũng có lúc sẽ giả vờ không thèm để ý hỏi Cố Lăng Tu: “Vì sao người không thu thêm đồ đệ?”

“Có ngươi thôi đã đủ mệt rồi.”

Lòng ta đắc ý, năm năm ta khổ tâm quả nhiên uổng phí, Cố Lăng Tu quan tâm ta.

Ta vuốt phẳng vạt áo cho hắn: “Chẳng lẽ không phải vì con tri kỷ.”

Cố Lăng Tu sáp lại bên ta: “Ta biết một cách có thể giúp ngươi kết đan.”

Cố Lăng Tu ép ta tu đạo, đã thử qua vô vàn biện pháp, ta nghe quen rồi, tùy ý hỏi: “Cách gì?”

Hắn đột nhiên hỏi ta: “Tiểu Ngọc, ngươi có thích ta không?”

Ta nói: “Thích.”

Ta đúng thật là thích hắn, nếu không sao cứ mặt dày mày dạn mà ôm hắn không buông, còn nữa, sư tôn hỏi ta có thích người hay không, ta nào dám nói không thích.

Cố Lăng Tu: “Ngươi đã nghe đến song tu chưa? Hai ngày sau quan lễ* của ta, chúng ta kết làm đạo lữ đi.”

(*) 冠禮: Quan lễ, còn gọi là lễ Gia quan, nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.

Ta sửng sốt, nhất thời không phân biệt được là song tu đáng sợ hay là kết đạo lữ đáng sợ, ta duỗi tay sờ trán Cố Lăng Tu: “Chẳng lẽ người nóng đến choáng váng rồi?”

Kỳ thật song tu ở Tu Tiên giới chỉ là tập mãi thành thói quen. Chẳng qua phần lớn đều là những người có thế lực ngang hàng giúp nhau tăng tu vi, là biện pháp để đột phá bình cảnh.

Người không có linh lực như ta tu cũng vô ích, Cố Lăng Tu cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Trên mặt hắn phủ một rặng hồng, ánh mắt trốn tránh: “Tiểu Ngọc, ta... ta... ta thích...”

“Sư tôn không cần phải dày vò bản thân như vậy, căn cốt ta không tốt, không thể tu đạo.” Có trời mới biết ta phải mất bao nhiêu công sức để cắt ngang lời này, trở thành đạo lữ của Cố Lăng Tu là mơ ước cả đời mà ta không dám nói ra.

Cố Lăng Tu bỗng nhiên ôm chặt ta, vành tai chạm tóc mai nói: “Tiểu Ngọc, ta thích ngươi, ngươi không muốn kết đạo lữ với ta sao?”

Chỉ vì ta là nét bút hỏng duy nhất trong đời hắn nên hắn mới bám riết không tha muốn thay đổi ta, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân. Ta thừa nhận ta có tư tâm, không thể chối từ hắn, ta nói: “Con nguyện ý.”

Ta ôm mộng tình cảm của Cố Lăng Tu là thật, nhưng trước nay lễ hợp tịch của những người đứng đầu Tử Vân Phái đều là mở tiệc lớn chiêu đãi bốn phương, chiêu cáo thiên hạ, chỉ có ta tổ chức trong âm thầm, cả đời giấu giếm.

Aiz, giống như đồ chơi vậy, cũng không đúng, ít nhất còn có thể sử dụng.

Ta nghĩ chờ ta kết đan xong Cố Lăng Tu hẳn là sẽ phá bỏ danh nghĩa đạo lữ, tuy rằng trong lòng người Tử Vân Phái biết rõ nhưng không nói, đáng tiếc thân thể ta yếu đuối, không sứt mẻ gì nhưng Cố Lăng Tu cũng cứu không được.

Đêm khuya, Cố Lăng Tu nâng mắt, tay lưu luyến xoa bụng nhỏ của ta: “Sao một chút động tĩnh cũng không có? Chẳng lẽ số lần còn chưa đủ?”

Làm ơn đi, đại lão tu tiên nhà ngươi suy nghĩ chút cho thân thể phàm thai của ta đi.

Tóc tai bù xù, hốc mắt đỏ lên, tức giận hừ một tiếng, ác độc cắn khoé miệng hắn. Nhưng tay chân ta bủn rủn, tự cho rằng đã dùng dực rất lớn, dù gì cũng làm hắn trầy da, ai ngờ hắn tưởng ta đang câu dẫn hắn, a, nhẹ, nhẹ chút!!!!

Nghiêm túc mà nói, trong hoàn cảnh này ai còn có lý trí niệm cái gì mà âm dương song tu quyết, ta cứ không niệm đấy.

Dung Tầm thấy ta không nói lời nào, cho rằng ta lo lắng quá nhiều, yên lặng đi lấy Thanh Tâm Tán Lộ Hoàn, còn khuyên ta vài câu đừng buồn.

Ta có gì mà buồn chứ, sư tôn đã làm hết sức có thể rồi.

Ta quay về Phiếu Miểu Phong, vừa vào đã thấy sư tôn mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm ta.

Tuy trước đây đều là hư tình giả ý, nhưng cũng không phải không hề động tâm, bị hắn nhìn như vậy không khỏi có chút mất mát.

Sư tôn nói: “Ta và ngươi là đạo lữ?”

“Đó chỉ là biện pháp sư tôn nghĩ ra giúp ta kết đan thôi.” Ta rũ mắt trả lời.

Sư tôn nhắm mắt, tựa hồ vì bản thân làm ra loại chuyện hoang đường này mà phiền muộn.

Lúc trước ta cũng cảm thấy hoang đường, ta nghĩ rằng ta chính là một cái màn thầu bọc dao* phá đi khả năng suy nghĩ của Cố Lăng Tu, nếu hắn đều đã quên vậy thì cứ quên đi.

(*) Chỗ này tác giả viết là “viên đạn bọc đường”, mình thấy không hợp với truyện cổ đại nên thay như vậy.

Ngữ khí sư tôn hơi vội vàng: “Ta thấy linh khí của ngươi không có thay đổi gì, có lẽ biện pháp này vô dụng, về sau không cần là đạo lữ nữa, ta chắc chắn sẽ tìm được biện pháp tốt hơn để cứu ngươi.”

Ta thừa nhận ta vẫn còn buồn bực, ánh mắt khi xưa Cố Lăng Tu nhìn ta đều là nhu tình mật ý,hiện giờ lại coi ta như rắn độc mà tránh. Nếu không trải qua mười năm này, có lẽ ta vẫn nguyện ý ở bên hắn, nhưng giờ đây...

“Sớm nên như thế.” Ta chậm rãi nói: “Sư tôn, đệ tử có một chuyện muốn cầu.”

Sư tôn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chuyện gì?”

Ta cười: “Mười lăm năm nay ta chưa từng xuống núi, khi trước còn chưa tìm được hồ ly nhỏ, cầu được xuống núi rèn luyện.”

Sư tôn bỗng giật giật tai, lấy từ trong lồng ngực ra một đống lá bùa, kẹp một lá vào giữa hai ngón tay: “Ngươi không có linh lực, một mình xuống núi không an toàn, ta có vài lá bùa, ngươi cầm đi, nếu có việc gấp thì thiêu truyền âm phù báo cho ta.”

Ta cung cung kính kính chắp tay thi lễ: “Làm sư tôn lo lắng.”

Mười năm trước, ta rất sợ bị vứt bỏ, phải rời khỏi Tử Vân Phái. Mười năm sau, ta vậy mà lại yêu cầu được rời Tử Vân Phái.

Cái gọi là thương hải tang điền, thế sự biến thiên* chẳng qua cũng chỉ như thế.

(*) Thương hải tang điền, thế sự biến thiên: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biết thành ruộng dâu.