Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 67




Nếu như nói cái bản phân tích này của Lục Thái Phàn là để theo đuổi người ta thì đúng là cách thức theo đuổi của người đàn ông này chỉ có thể dùng mấy chữ cực kỳ vụng về để hình dung, thậm chí còn chẳng bằng bông hoa dại nhỏ lần trước anh đưa cho Tô Lương.

Thế mà Tô Lương cứ vậy đầu hàng trước cái cách thức vụng về hết sức đó.

Thiếu niên mở to mắt, ngơ ngác nghe tình thoại của Lục Thái Phàn, một lúc sau cậu khẽ nhấp nhấp môi, nhưng âm thanh cứ như bị tắc trong cổ họng, hoàn toàn chẳng nói nên lời.

Những lời này của Lục Thái Phàn quá mức thẳng thắn, giống như một ngọn lửa cực nóng đang lao về phía Tô Lương. Có thứ gì đó luôn cố thủ trong lòng Tô Lương bắt đầu mất kiểm soát mà tan chảy, khiến Tô Lương cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Lục Thái Phàn nói bản thân anh trở nên rất kỳ lạ, nhưng Tô Lương cũng đâu khác gì.

Hoảng hốt, vô thố, còn cả những cảm xúc chua chua ngọt ngọt từ sâu trong lòng cứ thế tuôn ra như bọt khí nhỏ. Tình cảm nào đó vẫn chôn dưới đáy lòng bắt đầu không ngừng cuộn trào, chính vì vậy mới khiến Tô Lương sợ hãi.

Cảm giác hoàn toàn mất khống chế này thực quá mức xa lạ, cũng vô cùng kỳ quái.

Tô Lương vô thức rũ mắt, tránh khỏi ánh nhìn chuyên chú của anh.

Cậu còn chưa biết nên làm sao để đối mặt với một Lục Thái Phàn như vậy đây.

Mà khi Tô Lương im lặng, ánh mắt Lục Thái Phàn cũng dần ảm đạm.

Dường như anh đã nhận ra bầu không khí khó xử giữa hai người, rồi máy truyền tin của Xà chủ vang lên, lại có chuyện cần anh xử lý rồi.

Lục Thái Phàn nhìn thiếu niên rõ ràng đang chìm trong hoảng loạn trước mặt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo.

Anh thở dài, cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình, dường như chỉ trong nháy mắt, Lục Thái Phàn lại trở thành một Xà chủ bình tĩnh đến mức cực đoan, trầm ổn, cường đại, không bị bất cứ thứ gì dao động.

Anh đứng dậy.

“Anh phải đi rồi.” Anh nhẹ nhàng nói với Tô Lương, “Xin lỗi em, khi nãy anh nói những lời đó không phải vì muốn ép buộc em phải lựa chọn, anh chỉ……”

“Anh chỉ hơi mất khống chế mà thôi.”

Anh chỉ vô cùng thích em mà thôi.

Câu nói này xẹt qua tâm trí người đàn ông ấy, mang đến cả ngọt ngào lẫn nỗi chua xót chẳng thể phớt lờ.

Lục Thái Phàn hơi ảo não, hôm nay anh bắt đầu trở nên ngu xuẩn và lỗ mãng rồi, dù biết rõ Tô Lương đã phải chịu đựng những gì vì Lục Chi Chiêu, vậy mà anh vẫn cứ không kiềm chế được gây áp lực tương tự cho cậu.

Vốn anh nên hoàn toàn không để chuyện đó xảy ra mới đúng.

“Xin em đừng để ý đến những lời anh nói trước đó.”

Nói xong, Lục Thái Phàn định rời đi ngay tức khắc.

Nhưng ngay lúc ấy, anh cảm thấy tay mình bị khẽ chạm vào, là Tô Lương đang kéo cổ tay áo của anh.

“Tô Lương?”

Anh ngẩn ra.

Ngay sau đó, Lục Thái Phàn cảm nhận được một sợi tinh thần lực mềm nhẹ lại quen thuộc đang cẩn thận tiến lại gần anh.

Có một mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí.

Thân thể Lục Thái Phàn hoàn toàn cứng ngắc, anh vội vàng nhìn sang Tô Lương.

Nhưng Tô Lương vẫn đang cúi đầu, bàn tay nhẹ níu lấy ống tay áo anh, nhưng hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Chẳng qua cả cổ lẫn vành tai cậu đều đã nổi lên một màu hồng phấn.

“Em là nhân viên điều trị tinh thần lực của anh, có nghĩa vụ phải kịp thời ổn định tinh thần lực cho anh khi nó không ổn định, hơn nữa, em, em muốn trấn an cảm xúc của anh….”

Tô Lương lẩm bẩm một tràng giống như đang cố ý nói cho bản thân nghe.

Cùng với những lời lẩm bẩm mềm nhẹ lại ngọt ngào ấy, “bạch xà” trong thân thể cậu đang chậm rãi thức tỉnh, nó từ từ quanh quẩn bên Alpha ấy, rồi sau đó dần dần từng chút quấn lên cơ thể đang căng chặt của Xà chủ.

Gần như ngay khi nó chạm vào Lục Thái Phàn, đám “hắc xà” vốn còn hơi dao động bất an đồng thời trào ra, vô cùng tham lam nóng nảy nhào vào tinh thần lực của Tô Lương.

“Ưm……”

Tô Lương khẽ rên lên một tiếng.

Đôi mắt Lục Thái Phàn đen kịt, nhưng đồng tử lại sáng đến lạ thường. Anh bỗng nhiên dùng sức trở tay nắm chặt tay Tô Lương, nhưng vẫn cực lực khắc chế bản thân không làm động tác gì khác.

Trong căn phòng yên tĩnh, người đàn ông đang im lặng nắm chặt tay thiếu niên, hai người cách nhau một khoảng cánh tay, nhưng những ngón tay vẫn đan chặt vào nhau.

“Hắc xà” giương nanh múa vuốt cùng “bạch xà” dịu ngoan đang mềm mại hòa quyện lấy nhau không thể tách rời.

……

Thời gian tinh thần lực dây dưa cùng nhau cũng không lâu lắm, đơn giản chỉ là một lần chải vuốt tinh thần ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng khi buông tay, mặt Tô Lương đã đỏ như phát sốt.

“Xin hãy nói với em nếu anh còn cảm thấy khó chịu.”

Tô Lương khô khan nói theo thủ tục.

“Anh không hề khó chịu ở đâu cả.” Ngay sau đó vang lên tiếng Lục Thái Phàn đáp lại.

Ngay sau đó, anh bỗng cúi xuống gần đến trước mặt Tô Lương để cậu có thể nhìn rõ mình.

Tròng mắt anh sáng lên hai điểm sáng nhạt, đó là quang mang thuộc về dã thú. Một dã thú tham lam chưa từng ăn no hẳn là sẽ có ánh mắt giống như Lục Thái Phàn bây giờ. Tin tức tố trên người cũng có thể chứng minh anh đang cơ khát, mỗi một sợi hương khí đang quanh quẩn bên người Tô Lương đều lộ ra thiên tính khát vọng cùng xao động của Alpha ấy.

Phản ứng này chắc chắn sẽ khiến người khác sợ hãi và đề phòng, dù sao Alpha cấp SS chưa từng được thỏa mãn chính là một tồn tại vô cùng nguy hiểm.

Nhưng đồng thời, ở anh còn có một điểm đặc biệt trái ngược với vẻ dã tính ấy – đó chính là hơi thở khắc chế, khiến cảm giác đáng sợ kia tiêu tan rất nhiều.

Ít nhất là cũng sẽ khiến Tô Lương không thể sinh tâm cảnh giác với Lục Thái Phàn.

Cậu chỉ thấy tâm hoảng ý loạn cùng không biết làm sao.

“Nhưng giờ tim anh lại đập rất mau.”

Sau nữa, Tô Lương nghe thấy Lục Thái Phàn nói rõ ràng từng câu từng chữ với mình.

“Có lẽ là bởi vì anh đang rất vui vẻ.”

“Tị tiên sinh, xin anh đừng nói những lời này nữa.”

Tô Lương mặt đỏ tai hồng, chẳng thể chịu đựng thêm nữa liền khẽ kháng nghị.

Cậu nói rất nhỏ, giọng cũng rất yếu ớt.

“Được.”

Lục Thái Phàn chân thành đáp, nhưng lại chẳng hề rời xa khỏi thiếu niên.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Lông mi Tô Lương rung động, cậu bối rối tới mức hận không thể lập tức chạy trốn, nhưng thân thể không chịu nghe lời, chỉ có thể cứng đờ ngồi nguyên tại chỗ.

Gần quá rồi…..

Cậu nghĩ.

Gần tới mức cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là môi cậu và môi Lục Thái Phàn có thể chạm vào nhau rồi.

Ở khoảng cách này, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ rất nhỏ từ phía người đối diện, thân thể Xà chủ luôn nghiêm nghị lạnh băng mà giờ phút này cũng như đang sốt cao, vô cùng nóng bỏng.

Hương mật ngọt thơm nồng nàn quyện với hương lạnh ẩm ban đầu, mùi thơm này khiến Tô Lương cảm thấy choáng váng.

Trong vô thức, cậu chợt nhận ra khoảng cách giữa cậu và Lục Thái Phàn đang càng lúc càng gần, và rồi ------

“Tích tích tích……”

Thanh âm của máy truyền tin vang lên khiến bầu không khí ngọt ngào sền sệt như kem bơ lập tức bị phá tan.

Tô Lương cắn môi, chợt thanh tỉnh, cả người lập tức lùi về sau.

Lục Thái Phàn vẫn giữ nguyên tư thế đó, trong chớp mắt ngắn ngủi, thân thể anh đã cứng đờ, sau đó anh mới đứng dậy, vẻ mặt bình thản ấn tắt máy truyền tin.

“Xin lỗi.” Anh nói với Tô Lương.

“Không, không sao……”

Tô Lương nhìn quanh rồi khẽ đáp.

Chỉ ngay giây sau, máy truyền tin lại dồn dập vang lên, cùng lúc đó, trong tai nghe phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt của quản gia.

“Tôi không cố ý quấy rối đâu thưa chủ nhân, nhưng có việc này thực sự cần ngài phải tới xem.”

Nếu trí tuệ nhân tạo cũng có thể rơi lệ thì chắc giờ quản gia đã khóc sướt mướt rồi.

Lục Thái Phàn hít sâu một hơi, âm trầm kéo tai nghe xuống.

“Chúng ta vừa tiếp quản phi thuyền, thực sự có rất nhiều việc…..Tị tiên sinh, hay anh cứ đi trước đi ạ.”

Tô Lương tâm hoảng ý loạn nói.

Cậu nhìn theo người đàn ông sắc mặt xanh mét đang rời khỏi phòng nghỉ.

Nhưng chính cậu cũng bụm mặt trong phòng hồi lâu mà nhiệt độ trên mặt cũng vẫn chưa rút đi.