Sau Khi Sống Lại Trở Thành Hạt Châu Trên Tay Chồng Trước

Chương 15: Vậy chính là Nhị hoàng tử mình có mắt không tròng




Hiện tại La phi vô cùng rầu rĩ, thậm chí đang lén dùng sức vặn lấy khăn trong tay mình.

Nàng cho rằng Đường Uyển tiến cung để cáo trạng.

Chuyện Phượng Chương từ hôn không làm chân chính, nàng lại không phải người ngu, làm sao có thể không biết.

Tiểu thư Đường gia bị lui hôn, thành trò cười của kinh đô, thậm chí cơ hồ sống không nổi nữa, nàng cũng không phải là không biết.

La phi nhìn xem Đường Uyển giờ phút này dịu dàng ngoan ngoãn ngồi ở bên người Thái hậu, giống như mười phần thân mật với Thái hậu, nhất thời trong lòng hoảng sợ.

Dường như Thái hậu rất thích tiểu thư Đường gia này.

Chẳng lẽ nàng nhất định phải náo loạn đến cá chết lưới rách, ở trước mặt Thái hậu cáo trạng Nhị hoàng tử bội bạc, nhìn dáng vẻ Thái hậu yêu thích thậm chí gọi nha đầu này ngồi ở bên người như vậy, Thái hậu đứng ở bên nào còn không biết đâu.

Trước đó Phượng Chương vừa mới được nhận hồi cung liền từ hôn, chẳng những vậy còn muốn cưới vị đường tỷ của hôn thê trước, chuyện này đã khiến Bệ hạ cùng Thái hậu thịnh nộ, bởi vì việc này không còn tính người, trong cung ngay cả ý chỉ tứ hôn cũng không chịu cho, giống như chỉ sợ khiến mọi người đều coi trong cung cùng Nhị hoàng tử bình thường cùng là tiểu nhân bội bạc.

Thế nhưng La phi lại không thể không nói ủy khuất của Nhị hoàng tử... Năm đó thời điểm hắn nghèo túng bởi vậy phải bất đắc dĩ mới bàn chuyện hôn nhân, cô nương kia chẳng qua cũng là cô gái tầm thường, có thể xứng với Hoàng tử sao?

Nếu biết mình không xứng, nên thức thời, tự tìm đường lui.

Bây giờ để Nhị hoàng tử tự mình nói ra, không chỉ hỏng thanh danh của mình, thậm chí khiến Nhị hoàng tử cõng trên lưng một thanh danh cay nghiệt không có tình người.

Nghĩ tới những thứ này La phi đã cảm thấy Đường Uyển cùng Lý Mục chán ghét như nhau.

Chính nội tâm nàng tức giận vô cùng, không nghĩ tới tiểu thư Đường gia bị vứt bỏ còn không biết xấu hổ tiến cung, câu nói tiếp theo của Thái hậu liền khiến đầu óc nàng choáng váng.

"Thái hậu, Thái hậu nương nương, ngài nói cái gì?" Nàng không nghe lầm chứ?

Đem bị cô nương Đường gia bị Nhị hoàng tử từ hôn tứ hôn cho Thanh Bình Quận vương Phượng Dịch?

Như vậy sao được.

Nếu Đường Uyển được trong cung tán thành, trong mắt người ở kinh thành, những lời nói Đường Uyển không xứng với Nhị hoàng tử tất cả liền không có căn cứ.

Như Nhị tiểu thư Đường gia thật sự không xứng với con cháu Hoàng tộc, bởi vậy mới bị Nhị hoàng tử từ hôn, làm sao trong cung lại phá lệ thích nàng, còn cảm thấy nàng có thể gả Thanh Bình Quận vương chứ?

Dù tin tức Thanh Bình Quận vương qua đời đã truyền đến kinh thành, gần đây Thái hậu chính bởi vì việc này thương tâm đến nỗi cả cơm đều ăn không vô, thậm chí... La phi nhìn thấy hôm nay tinh thần Thái hậu vô cùng tốt, nụ cười cũng thân thiết, không khỏi càng không thoải mái trong lòng. Nàng vô thức nhìn thoáng qua Đường Uyển nhu nhược, liền nghĩ, đây chẳng lẽ là vì Thái hậu đã chọn lấy Vương phi thủ tiết cho quỷ đoản mệnh Thanh Bình Quận vương, vì vậy tinh thần mới có thể lập tức sáng sủa, còn tươi cười?

Tuy Đường Uyển gả cho người chết, nhưng nàng đã gả đến Hoàng gia, ngày sau cũng là con dâu Hoàng gia.

Cái này khiến Nhị hoàng tử làm sao chịu nổi?

Bắt Nhị hoàng tử mỗi ngày gặp vị hôn thê trước đây, gọi nàng chị dâu?

Đây không phải đánh mặt Nhị hoàng tử sao!

"Nương nương ngài thật biết nói đùa." Giờ phút này La phi như nghẹn ở cổ họng đều không quản Lý Mục nói mình, chỉ đối với Thái hậu miễn cưỡng cười nói: "Lai lịch nha đầu này, nương nương hẳn phải biết. Nàng làm sao xứng với Quận vương chứ? Có phải ngài nhìn lầm rồi?"

Dáng vẻ nàng rất ghét bỏ Đường Uyển, tựa hồ bị sốc lợi hại, giờ phút này bộ dáng còn không nói được lời mạch lạc, tâm địa muốn đem Đường Uyển đạp xuống. Cũng may nàng không khiến Thái hậu lộ ra không vui, chỉ là lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không nói đùa về việc trên người Thanh Bình Quận vương. A Uyển là cô nương vô cùng tốt, cực hiếu thuận, cực nhã nhặn lương thiện, cô nương như thế là nhân tuyển tức phụ Hoàng gia yêu thích coi trọng nhất."

La phi liền gấp gáp.

"Thế nhưng nàng bị Nhị hoàng tử lui hôn!"

"Vậy chính là Nhị hoàng tử có mắt không tròng." Thái hậu chậm rãi nói.

"Có mắt không tròng" bốn chữ quả thực khiến La phi nhịn không được lung lay thân thể của mình, lập tức vô lực ngồi bệt xuống ở ghế đối diện Thái hậu, nhìn Thái hậu nói không ra lời.

Là trưởng bối Hoàng gia, là tổ mẫu Nhị hoàng tử hôn, một câu "Có mắt không tròng" của Thái hậu, người kinh đô này đều là nhân tinh, sao lại nghe không hiểu Thái hậu chán ghét không thích Nhị hoàng tử chứ?

Trước đó hôn sự của Nhị hoàng tử cùng Trường Bình hầu đích trưởng nữ Đường Huyên không được trong cung tứ hôn, xem như thời điểm hạ sính La phi cố gắng làm náo nhiệt lên, thế nhưng cũng đã có gia tộc huân quý quyền thế âm thầm suy đoán Nhị hoàng tử vừa mới trở lại cung kỳ thật không được quý nhân trong cung chào đón, địa vị Nhị hoàng tử địa vị tràn ngập nguy hiểm.

Nếu như hôm nay bốn chữ "Có mắt không tròng" này của Thái hậu truyền đi, Nhị hoàng tử thật sự trở nên gian nan.

La phi trong lòng bối rối, nàng không ngờ rằng Thái Hậu sẽ nói Nhị hoàng tử cay nghiệt như vậy, lập tức muốn phản bác, thế nhưng dưới ánh mắt lãnh đạm của Thái hậu không biết làm sao, nhất thời hốc mắt đỏ lên.

Bởi vì Thái hậu không chỉ có trách mắng Nhị hoàng tử, còn che chở lấy lại trong sạch cho Nhị tiểu thư Đường gia!

Lúc trước Nhị hoàng tử từ hôn là có mắt không tròng, vậy nói rõ sai lầm không phải của Nhị tiểu thư Đường gia.

Nàng là cô nương tốt trong sạch, hết thảy sai lầm chuyện xấu đều là tại Nhị hoàng tử.

Bởi vậy, nàng xoay người lấy lại trong sạch cho mình, còn có thể vô cùng cao hứng gả đến Thanh Bình Quận vương phủ, cho dù là thủ tiết, nhưng dù sao cũng là một Quận vương phi đường đường chính chính.

Thái hậu nương nương tại sao có thể bất công như thế.

"Thái hậu nương nương, có mấy lời ta vốn không nên ta, thế nhưng Nhị hoàng tử chịu ủy khuất." La phi thân là mẫu thân, không thể để cho đứa bé mình âu yếm nhận răn dạy cùng trách mắng của Thái hậu, bởi vậy vội vàng muốn giải thích.

Nhưng mà Thái hậu cũng đã bưng Đường Uyển im ắng nâng cho nàng trà uống một ngụm, mang trên mặt ý cười nói: "Ngươi đã biết ngươi không nên nói, vậy cũng chớ nói, ta lười nhác nghe mẹ con các ngươi ba hoa. Nhị hoàng tử ủy khuất cái gì? Hắn làm gì có chút ủy khuất nào, là hắn vội vàng mới đúng. Mới trở về trong cung, hôn ước chưa hủy bỏ, đã cùng Đại tiểu thư Đường gia tư thông gian tình, bận rộn như vậy, hắn phải trông vui vẻ chứ, hả?"

Nụ cười nàng mang theo trào phúng nhàn nhạt.

La phi xuân phong đắc ý mà đến, giờ khắc này nhìn Thái hậu trợn mắt há mồm.

Nàng ngơ ngác nhìn Thái hậu cúi đầu uống trà, lại quay đầu đi xem phía sau mình những cung nữ lanh lợi mỹ mạo, luôn nhanh mồm nhanh miệng đó.

Nhưng những cung nữ này tại trước gót chân nàng hoạt bát hồn nhiên, liên thanh liên tiếp giờ phút này đều cúi thấp đầu, không một ai dám lên tiếng.

"Không phải như vậy. Nhị hoàng tử hắn, hắn kìm lòng không được."

"Ngươi nhìn, ngươi thân là mẫu phi hắn cũng đã nói hắn kìm lòng không được, chẳng phải là chắc chắn hắn cùng Đại tiểu thư Đường gia sau lưng đường muội bè lũ xu nịnh, âm thầm tư thông?" Thái hậu trôi qua nhiều năm trong cung như vậy, thời điểm tiên đế sủng ái làm cho Quý phi kia gây ra tai họa suýt khiến mẹ con cùng nhau bỏ mạng, cho nên đối mặt La phi đối thủ như vậy không hề khó xử, chỉ nhàn nhạt cười nói: "Thời điểm hắn phong lưu khoái hoạt, ta cũng không thấy hắn đáng thương như ngươi nói. Còn Đại tiểu thư Đường gia, hôn sự đường muội còn chưa lui, đã cùng muội phu mắt đi mày lại, ngươi lại còn nguyện ý gọi một nữ tử như vậy làm chính phi Nhị hoàng tử, có thể thấy được ngươi cũng không như ta tưởng tượng đau lòng Nhị hoàng tử như vậy."

Mặt mày của nàng nhàn nhạt, nói thẳng Đường Huyên là người bỉ ổi, câu dẫn hôn phu của đường muội.

Lời ấy Đường Uyển đã sớm muốn nói, thế nhưng không nghĩ tới Thái hậu lại thay mình nói ra, vì chính mình chủ trì công đạo.

Nhất thời nàng cũng như La phi, nhìn Thái hậu ngây dại.

"Thái hậu nương nương." Nguyên lai trên đời này có một người vì chính mình chủ trì công đạo, là chuyện hạnh phúc như thế này.

"Những lời này không phải ta nói, là có người nói với ta, bởi vậy hôm nay ta mới nói được. Xem như trong lòng ngươi muốn cảm ơn, cũng nên cảm ơn người bên ngoài đi." Thái hậu thấy Đường Uyển đỏ vành mắt nhìn mình, cặp mắt kia nổi lên lệ quang tràn đầy đều là cảm kích, liền cười nói.

Lời này của nàng đối với Đường Uyển đặc biệt úp mở, cũng phá lệ mờ mịt, dù sao nàng thực sự nghĩ không ra đến cùng là ai ở trước mặt Thái hậu vì mình công chính nói ra.

Giờ phút này nụ cười Thái hậu nụ cười còn mang theo vài phần chế nhạo cùng trêu chọc không nói ra được, còn đùa kêu chính nàng đoán. Lần này Đường Uyển không hỏi Thái hậu, dù sao cũng hỏi không được, bởi vậy cúi thấp đầu trong lòng nghĩ đến ngọn nguồn vị kia vì mình chủ trì công đạo.

Là Nam An Hầu, hay là Đại công chúa đây?

Thế nhưng một đời này, nàng còn chưa gặp được hai vị này nha.

Mặc khác, Đường Uyển lại nhịn không được nghĩ đến người thanh niên hôm qua gặp được trong núi kia.

Trong đầu bộ dáng lạnh lùng của thanh niên kia thoáng qua, nàng rất nhanh đem ý nghĩ này dẹp bỏ.

Nàng cảm thấy từ sau khi trùng sinh, mình lại bắt đầu có thật nhiều chuyện nghĩ không hiểu. Bất quá giờ phút này thấy La phi đáng thương ủy khuất ngồi ở chỗ đó như thế, bị mấy câu Thái hậu chắn đến á khẩu không trả lời được, Đường Uyển lại cảm thấy trong lòng khoái hoạt.

Nàng không thích La phi, không thích nàng ta vì Nhị hoàng tử Phượng Chương bất công, để Phượng Chương có thể kế thừa hoàng vị La phi làm rất nhiều sự tình khiến người khác chán ghét hại người hại mình, thậm chí còn vì tư lợi hại nửa đời của Đại công chúa không được hạnh phúc. Giờ phút này thấy La phi bị tức phát khóc, còn đang vì Phượng Chương nhận cảm giác nhục nhã, Đường Uyển cảm thấy rất hả giận.

Nàng đột nhiên phát hiện, nguyên lai nhìn người mình chán ghét gặp chuyện không may, thậm chí nàng cũng tham gia ở trong đó, đây là một sự tình sảng khoái.

Bởi vậy Đường Uyển nhịn không được cong mắt.

"Thái hậu nương nương, ngài là tổ mẫu của Nhị hoàng tử nha! Vài chục năm trước hắn trôi qua cay đắng như vậy, mặc kệ như thế nào, ngài cũng nên đau lòng hắn một chút chứ. Hắn từ nhỏ trôi qua đáng thương biết bao a, cuộc sống nghèo khó, còn có một đích mẫu cay nghiệt như thế."

La phi đỏ vành mắt muốn cho kể khổ cho Phượng Chương, thời điểm Thái hậu trầm mặc, Đường Uyển cảm thấy mình được Thái hậu dung túng, lá gan thoáng lớn hơn một chút. Có lẽ là bởi vì Thái hậu đã chính miệng nói nàng sẽ là Thanh Bình Quận vương phi, hôn sự này đã được định ra không sai biệt lắm, bởi vậy Đường Uyển liền lớn gan ở một bên nhỏ giọng nói: "Lời của La phi nương không dám gật bừa."

"Ngươi nói cái gì?!" La phi lập tức giận dữ.

Đường Uyển tại ánh mắt bén nhọn của nàng không co rúm lại, chỉ là nghiêng đầu một chút nhìn Thái hậu mỉm cười ngầm đồng ý mình, lúc này mới nghiêm túc nói với La phi: "Là ta nói, sinh hoạt Nhị hoàng tử trôi qua yên bình sung sướng, nghèo khó chút tính là gì? Chí ít hắn khỏe mạnh an toàn lớn lên, lại có thể trên đường cái ngược xuôi rộng lớn làm càn nói đùa, so sánh thời gian ở trong lãnh cung tự tại hơn nhiều. Huống chi nương nương nói Lý thái thái là đích mẫu cay nghiệt... Nếu như nghiêm nghị nhắc nhở con thứ đọc sách thành tài, buộc hắn trúng tú tài đây là cay nghiệt ác độc, thì Lý gia thái thái hoàn toàn chính xác quá khắc nghiệt. Nàng đúng ra không nên cay nghiệt con thứ, nên đem hắn dưỡng thành kẻ một chữ bẻ đôi đều không biết mới được coi từ ái phúc hậu nha."

"Ngươi!"