Lời này của Tống Dịch Nhàn vừa nói ra, liền bị Cố Diệp Du phủ định ngay.
“Không cần đâu, không thì nhóm kia không biết còn cho rằng nhóm chúng ta muốn cướp học sinh nữa.”
Là Nhan Hạ đề nghị việc dạy cho mấy đứa bé trong thôn, cô ta mới không thèm đi nhặt những học sinh còn thừa lại lại của đối phương
Sâm xinh đẹp
Tống Dịch Nhàn đến cạn lời với cô ả. “Nhưng công việc của ngày hôm nay này, chúng ta thực sự là làm không thành thạo.”
“Chủ nhà nói rồi, nếu chiều nay chúng ta còn làm việc như vậy, thì không trả lương cho chúng ta nữa.”
Hộ gia đình nông dân này một chút cũng không cho bọn họ thể diện.
Cố Diệp Du đối với điểm này cũng rất cạn lời, chỉ cần làm theo chỉ dẫn là được rồi, gia đình nông dân ngày hôm nay quá nghiêm khắc rồi.
Cô ta suy nghĩ một chút, “Hay là chúng ta đi kiếm tiền ở trên trấn?”
Mấy ngày này, mấy người nhóm Nhan Hạ còn đi học kịch múa rối bóng gì đó, có điểm nhấn hơn nhóm bọn họ làm việc như thế này.
Muốn có màn trình diễn nỗi bật và đẹp mắt ở trong livestream, thì bọn họ phải nghĩ cách.
Qúy Lăng hỏi: “Kiếm thế nào? Tìm công việc để làm sao?”
Anh ta cũng không muốn gặt lúa nước nữa, từ trước đến nay anh ta chưa từng làm loại công việc như vậy bao giờ cả, hiện tại anh ta cảm thấy eo nhức, lưng đau, tay cũng đau.
Buổi chiều nắng vẫn còn rất gắt, nếu phơi nắng ở ruộng như thế này, mặt anh ta nhất định sẽ đen hơn một tone, thậm chí có thể bị tróc da do phơi nắng quá lâu.
Cố Diệp Du nói: “Chúng ta có thể bán nghệ, em có thể chơi đàn ghi ta, anh trai em thì nhảy, thầy Qúy cùng với cô Tống thì hát.”
Trước đây cô ta đã học đàn ghi ta với anh ba của cô ta
Sáng sớm hôm nay cô ta đã tránh ống kính livestream mà lén lút hỏi một nhân viên cong tác của tổ chương trình.
Người kia nói độ hot tập yoga của cô ta cũng không cao, kém hơn độ hot tập quyền của Nhan Hạ rất nhiều.
Cô ta bị thông tin đó làm cho tức giận, càng là không cam lòng.
Cô ta tập yoga xinh đẹp như vậy, sao lại kém hơn Nhan Hạ tập quyền một cách thô kệch chứ?
Những khán giả kia đều là cái trình độ thưởng thức gì vậy?
Cũng chính vì thế mà hiện tại cô ta mới nghĩ ra được ý tưởng này.
Chủ yếu là cô ta muốn để cho những khán giả xem livestream thấy được một mặt đa tài đa nghệ của cô ta.
Nghe xong góp ý này của Cố Diệp Du, ba người còn lại đều không có phản đối.
Thực sự là bọn họ không muốn lại làm công việc nặng nhọc nữa, hơn nữa gặt lúa hay buộc lúa cũng không có cái gì đáng để xem cả.
Bán nghệ chắc sẽ đang để xem hơn gặt lúa.
Vì thế, bọn họ tìm đạo diễn để nói ra suy nghĩ của bản thân.
Tần đạo không những không có phản đối, mà còn cung cấp cho bọn họ một chiếc xe để đưa bọn họ lên trên trấn.
Phòng phát sóng trực tiếp của bốn người này quả thực cần phải thay đổi một chút thì mới có điểm nhấn thu hút người xem.
Lúc bốn người đang trên đường đi lên thị trấn, thì bốn người Nhan Hạ đi đến nhà của ông lão làm kịch chiếu bóng kia.
Ông lão đã là xong nhân vật rối bóng cần cho buổi biểu diễn, bây giờ cần bốn người tới luyện tập.
Ông ấy mở miệng nói: “Ông dạy các cháu cách diều khiển rối bóng để biểu diễn, sau đó mỗi người tự mình lồng tiếng cho nhân vật mà bản thân đang cầm.”
“Nhưng mà hiện tại có một vấn đề cần được giải quyết, bằng không buổi biểu diễn sẽ có khuyết điểm.”
Tô Cẩm hỏi: “Vấn đề gì vậy ông?”
Ông lão nói: “Vấn đề về nhạc đệm.”
“Trước đây khi chúng ta biểu diễn kịch múa rối bóng, con trai ông là người đệm nhạc nền chuyên biệt cho tiết mục.”
Ông ấy lại thở dài một hơi, “Nhưng con ông đã không còn nữa, cháu trai của ông cũng không thành thạo những nhạc cụ kia.”
“Vì vậy có thể cần tổ chương trình của mấy đứa mời người đến làm nhạc nền cho tiết mục biểu diễn.”
Đạo diễn Tần hiện tại đang ngồi ở một góc trong phòng. Ông ấy hỏi: “Ông ơi, cần dùng nhạc cụ gì để đệm nhạc nền ạ?”
Ông lão dẫn mấy người bọn họ đến một căn phòng riêng biệt.
Chỉ vào nhạc cụ được đặt rong một cái tủ, “Cái này.”
Đạo diễn Tần và mọi người nhìn qua và phát hiện có trống chiêng, thanh gõ, đàn nhị, đàn nguyệt, chũm chọe và kèn. (gõ trên gg chũm chọe là ra hình ảnh tại mình không thả được ảnh vào bài)
Ông lão nói: “Ông có thể chơi thanh gõ và chũm chọe, những nhạc cụ khác, ông chơi không giỏi lắm.”
Tần đạo diễn có chút khó xử mà nói: “Vậy thì cần người chơi giỏi trống chiêng, đàn nhị, đàn nguyệt và kèn, cần phài mời từ bên ngoài, cũng không biết có mời kịp không nữa.”
Ngày mốt phải biểu diễn rồi.
Cần mời mấy người chơi giỏi những nhạc cụ này từ bên ngoài gấp rút đến đây, khả năng cao là không đủ thời gian để tìm người.
Lúc này, Nhan Hạ giơ tay, “Hay là để em thử một chút?”
Lời này của cô vừa nói ra đã khiến tất cả người có mặt tại đó không hẹn mà lần lượt cùng mang theo ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía cô.
Cái này mà Nhan Hạ cũng biết nữa sao? (Có cái gì mà vợ Nhan Hạ không biết không trời)
(Ngày mai sẽ giảm cân)