Sau Khi Sống Lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận

Chương 17-2




Thì cũng có thể thấy được nhiều vấn đề.

Trong bếp, Cố Diệp Du có gắng chịu đựng đau tay, cuối cùng cũng xào xong hai món cuối.

Vừa đúng bốn món, mỗi món chia ra một phần cho tổ đạo diễn vì để đổi lấy đồ ga giường cho mọi người.

Phần còn lại bốn người cùng ăn.

Có một món bị xào cháy, ba món còn lại Cố Diệp Du đã tốn công trang trí, nhìn qua cũng có chút bắt mắt.

Cố Diệp Ngọc và Qúy Lăng sau khi nếm thử xong, đều khen ngợi một hồi.

Vì vậy, bình luận trên livestream toàn là những lời khen Cố Diệp Du là tiểu tiên nữ ấm áp. Tất nhiên, trong đó không thiếu sự dẫn dắt của đội ngũ "thủy quân".

Tống Dịch Nhàn cũng nếm thử một lượt. Cô cảm thấy hoặc là vị giác của mình có vấn đề, mà chính là vị giác của hai người kia có vấn đề.

Ba món bình thường không phải bị nhạt, thì chính là bị mặn, ngon miệng chỗ nào chứ?

Hai người kia lại trái với lương tâm mà khen ngợi, nói rằng hương vị gần như nhà hàng, cô chỉ muốn cười khẩy.

Tuy nhiên, cô chỉ dám phỉ nhổ ở trong lòng. Đối với việc Diệp Du có thể có được hai người đàn ông chất lượng tốt bảo vệ, cô ta càng thêm ghen tỵ.

Khi trời sắp tối, Nhan Hạ và mấy người khác đều trở về phòng mình.

Nhan Hạ mang cỏ lau về phòng để tiếp tục đan mũ rơm. Ân Vi Vi ban đầu không học được, định từ bỏ. Nhưng Nhan Hạ rất kiên nhẫn dạy cô ấy, khiến cô không thể không nghiêm túc học lại, còn thật sự đã từ từ lên tay nghề. Chỉ là tốc độ không nhanh.

Sau ba tiếng, một chiếc mũ rơm đã thành hình trong tay cô ấy, trên khuôn mặt cô ấy lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Cô ấy còn đội lên đầu và soi gương: "Ngày mai chị sẽ đội chiếc mũ này ra ngoài, tự mình đan có cảm giác thành tựu thật."

Nhan Hạ ở trong một thế giới cổ đại, có một khoảng thời gian mỗi ngày đều đan lát. Luyện tập thành thạo nên tốc độ tay rất nhanh.

Sâm xinh đẹp

Lúc này, cô đã đan xong hai chiếc mũ rơm khác và đang đan giỏ đựng đồ. Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười khen ngợi: "Công sức không phụ lòng người, chị đan rất tốt."

Ân Vi Vi cười nói: "Em nói đúng, trả giá bằng nỗ lực thì sẽ có thu hoạch."

Không thể chơi điện thoại, nên tuy rằng này mới hơn chín giờ, hai người đã hẹn nhau đi rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ.

Khi hai người đan mũ rơm, Thời Hi Diễn và Tô Cẩm rất có phong độ đài ông, chủ động đề nghị đi lấy nước và đun nước.

Livestream đã tắt lúc tám giờ rưỡi tối và sẽ mở lại vào bảy giờ rưỡi sáng hôm sau.

Nhan Hạ và Ân Vi Vi rửa mặt xong, vừa bưng chậu nước chuẩn bị về phòng thì gặp Qúy Lăng. Lúc này livestream đã tắt, nên Qúy Lăng không che giấu nữa. Anh ta nhìn Nhan Hạ và nói: "Hạ Hạ, anh muốn nói chuyện riêng với em."

Nhan Hạ liếc anh một cái: "Những gì tôi muốn nói nói thì tôi đã nói xong từ trước rồi, nên không còn gì để nói với anh nữa."

Qúy Lăng cau mày: "Nhất định phải làm ầm ĩ đến mức này sao?"

"Em hiểu lầm anh, anh chỉ muốn giải thích rõ ràng."

Anh ta và Cố Diệp Du không phải là mối quan hệ như Nhan Hạ đã nói, anh ta muốn nói rõ ràng với cô.

Anh ta tin rằng Nhan Hạ còn để ý đến tình cảm đối với anh ta, chỉ cần anh ta giải thích xong, cô sẽ không làm ầm ĩ nữa. Đồng thời cô sẽ chủ động rút lại lời nói “muốn chia tay” đã nói trước đó.

Nhan Hạ nhướng mày: "Tôi và anh đã không còn liên quan nữa, nên anh không cần giải thích, tôi cũng không có hứng thú nghe nữa."

Nói xong, cô bưng chậu nước tiếp tục đi về phía trước.

Qúy Lăng không ngờ rằng, Nhan Hạ thậm chí không muốn nói chuyện riêng với mình.

Anh ta không nhịn được, đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, muốn giữ cô lại. Nhưng Nhan Hạ nhanh nhẹn né tránh bàn tay đang đưa ra của anh ta. Cô lạnh lùng nói: "Qúy ảnh đế, mong anh tự trọng."

Nói xong câu này thì cô cùng Ân Vi Vi nhanh chóng rời đi, trông bộ dáng như thể đang tránh né không kịp đối với Qúy Lăng.

Vì có Ân Vi Vi ở đó, Qúy Lăng không tiện cưỡng chế giữ người lại. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhan Hạ không chút lưu luyến rời đi. Anh ta cảm thấy một loại cảm giác chưa bao giờ có, cảm giác khó chịu khó nói nên lời cùng với sự lo âu và khó có thể tin.

Nhan Hạ muốn chia tay, không lẽ là thật chứ?

Qúy Lăng nhìn bóng lưng đã biến mất, sắc mặt ngày càng khó coi.

Ánh trăng chiếu xuống người anh ta, dường như làm tăng thêm cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy hơi hoảng sợ.

(bất ngờ chưa mấy ní)