Trans: Tamarillo
________________________
Không lâu sau, Tề Tuân được Tề Ngạn đón đi, để lại Vân Phù lo lắng, bất an, không biết phải làm sao.
Đến tận khi ăn cơm vẫn không yên lòng, Triệu Lăng Ca thấy nàng như vậy thì càng tò mò, mở miệng hỏi:
"Tỷ tỷ, người ôm tỷ hôm nay là ai thế?"
Vân Phù đang ăn gì đó, bị những lời này của nàng ấy dọa đến suýt chết sặc, bị cay đến mức mặt đỏ bừng, không ngừng ho khan.
Triệu Lăng Ca giật mình trước phản ứng quá lớn của nàng, càng thêm chắc chắn chuyện này có vấn đề, nhanh chóng lấy nước ấm đưa cho nàng.
Vân Phù dần bình tĩnh lại, nàng hỏi:
"Sao muội biết được? Không phải hôm nay muội đến cửa hàng vải à?"
"Muội đã về từ sớm rồi, vừa về đã nghe nói có người tới tìm tỷ, muội tình cờ nhìn thấy, nhưng vừa liếc nhìn thì đã bị Quế ma ma lôi đi, cho nên tỷ tỷ, hắn là ai vậy?"
"Người... Người từng quen." Vân Phù không biết nên nói thế nào, miễn cưỡng tìm một cái cớ lừa Triệu Lăng Ca.
"Vậy có thể hắn sẽ là tỷ phu tương lai của muội sao?" Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của bọn họ, Triệu Lăng Ca cảm thấy chắc chắn có vấn đề.
Vân Phù: "..."
Cơm này ăn không vô nữa rồi.
Trong viện của Tề Ngạn.
Đại phu khám cho Tề Tuân một lần, không có vấn đề gì thì Tề Ngạn mới yên tâm.
"Chuyện ở thành Đông lần đó là sao?"
Tề Tuân lắc đầu: "Không có kẻ khác phá rối, chỉ là phó tướng kia quá mạnh, miễn cưỡng mới thắng được."
Tề Ngạn nhìn cơ thể đầy vết thương của hắn, nói: "Đệ ở chỗ này dưỡng thương trước, đến lúc đó rồi trở về cùng ta."
"Được." Tề Tuân gật đầu.
"Rốt cuộc giữa đệ và cô nương của Triệu gia kia có chuyện gì thế?"
Nhắc tới đây, sắc mặt Tề Tuân thay đổi, đứng lên muốn đi: "Hoàng huynh, đệ mệt rồi, về nghỉ ngơi trước."
Bên Triệu gia, Triệu Lăng Ca vẫn đi theo sau Vân Phù, muốn biết nguyên nhân.
Bị quấn lấy, Vân Phù cũng không biết mình đang nghĩ gì, chọn một ít chuyện rồi nói ra.
Đến khi nghe xong Triệu Lăng Ca đã ăn hết một đĩa bánh óc chó*.
*bánh óc chó: món ăn vặt nổi tiếng ở cả miền Bắc và miền Nam Trung Quốc.
"Tỷ tỷ, nếu hắn tốt như vậy, tỷ lại không ghét hắn, vậy tại sao không thể thử chấp nhận chứ?"
"Tỷ không ghét? Muội nhìn ra từ đâu?"
"Tỷ xem trong lời của tỷ toàn là khen hắn, nếu tỷ không thích thì chắc chắn sẽ không nói như vậy." Triệu Lăng Ca nhét miếng bánh óc chó cuối cùng vào miệng Vân Phù, phủi vụn trên tay, nhìn Vân Phù một cách nghiêm túc.
"Nhưng tỷ tỷ, tỷ đã đặt mình ở vị trí quá thấp, sao tỷ có thể hạ thấp bản thân như vậy. Tỷ có biết tỷ rất lợi hại không. Nếu không có tỷ, nhà chúng ta sẽ không thể được như bây giờ, đã sớm bị bọn họ đánh bại rồi. Tỷ còn giúp nhiều cô nương tự kiếm tiền bằng hai tay mình như vậy, để bọn họ có thể nuôi sống bản thân, tỷ rất tốt đó."
Tối nay, có ba người mất ngủ.
Ngày thứ hai, trong quán trà.
Triệu Lăng Ca ngồi đối diện Tề Tuân, không nói gì, âm thầm đánh giá Tề Tuân. Hôm qua chỉ nhìn thấy lưng, hôm nay gặp rồi mới phát hiện người này đúng là rất đẹp, chẳng trách có thể khiến tỷ tỷ nàng thích như vậy.
Không được, không được nha.
Tề Tuân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy muội muội song sinh của Vân Phù.
Hắn cảm thấy hai người không hề giống nhau, người trước mắt ngây ngốc, so với Vân Phù đúng là như trời với đất.
Nhưng người trước mặt này lại là người không thể đắc tội nhất.
Đời trước, bởi vì cái chết của nàng ấy nên Vân Phù mới buồn bực mà chết. Đời này, nói gì cũng phải để nàng ấy sống tốt.
Triệu Lăng Ca lên tiếng trước: "Ta là muội muội của Triệu Vân Phù, hôm qua ta đã thấy huynh ôm tỷ tỷ ta ở nhà ta. Vậy nên hôm nay ta hẹn huynh ra đây, có chút chuyện muốn hỏi huynh."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tề Tuân gật đầu: "Cứ nói đừng ngại."
"Huynh là ai? Năm nay bao tuổi, sao lại quen biết tỷ tỷ của ta?"
Tề Tuân im lặng một lúc, quen biết từ đời trước.
"Tề Tuân, hai mươi. Còn quen biết thế nào, Vân Phù đã dặn, không thể nói."
Nghe thấy là Vân Phù nói, Triệu Lăng Ca miễn cưỡng chấp nhận: "Được rồi, vậy Tề Tuân, huynh làm nghề gì?"
"Một võ tướng."
Tiểu tướng quân sao, Triệu Lăng Ca hơi vừa lòng, thân phận này có thể xứng đôi với tỷ tỷ nàng ấy, nghĩ lại, lại có chút lo lắng.
"Vậy huynh có đánh tỷ tỷ ta không?"
"..." Tề Tuân cảm thấy cô gái này hơi có vấn đề, hỏi ngược lại.
"Muội sẽ đánh người muội yêu thương sao?"
Triệu Lăng Ca bị phản bác lại, nên đổi chủ đề.
"Vậy trong nhà huynh có mấy người?"
"Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân khoẻ mạnh, huynh trưởng đã thành hôn và chuyển tới nơi khác, sau khi ta lập gia đình cũng sẽ chuyển ra ngoài."
Triệu Lăng Ca thoáng vừa lòng, vừa định gật đầu, lại nghĩ tới gì đó, nhanh chóng nói thêm:
"Huynh còn trẻ mà đã làm quan, nhìn quần áo, cách ăn mặc và cử chỉ lời nói của huynh, hẳn là trong nhà không tầm thường. Mà nhà ta chỉ là người buôn bán bình thường, hai nhà chúng ta môn không đăng hộ không đối. Người nhà huynh sẽ đồng ý cho huynh lấy tỷ tỷ của ta sao? Không phải huynh nghĩ sẽ để tỷ tỷ ta làm thiếp chứ? Nếu vậy thì huynh hãy từ bỏ suy nghĩ này đi, tỷ tỷ của ta không làm thiếp."
"Ta có thể làm chủ, đời này nàng ấy chính là thê tử duy nhất của ta." Tề Tuân nói chắc như đinh đóng cột.
"Còn muốn hỏi gì khác không?"
"Không, không có."
Tề Tuân gõ bàn, Hướng Xuyên nhanh chóng đi từ ngoài vào, đặt hai cái hộp lên bàn.
"Ta muốn nhờ muội đưa cái này cho Vân Phù, cái bên phải là cho muội."
Triệu Lăng Ca ôm hai cái hộp về nhà.
Vân Phù chưa trở về, nàng ấy chỉ có thể mở cái hộp Tề Tuân cho mình ra trước.
Bên trong là một bộ trang sức làm từ hồng ngọc được chế tác tinh xảo.
Trang sức của Triệu Lăng Ca đã nhiều đến mức không đếm xuể, nhưng khi nhìn thấy bộ trang sức này mắt vẫn sáng lên.
Nàng rất tò mò đồ trong hộp của Vân Phù là cái gì.
Vân Phù vừa trở về Triệu Lăng Ca đã giục nàng mở ra: "Đây là đồ Tề Tuân nhờ muội đưa cho tỷ. Đúng rồi, tỷ tỷ, hôm nay muội hỏi hắn các người quen biết thế nào, hắn nói tỷ đã dặn không thể nói, rốt cuộc sao các người lại quen biết vậy?"
"Muội đi tìm hắn?" Vân Phù rất kinh ngạc.