Nghĩ đến bức chân dung trong tay áo, lại nhìn Vân Phù đang nói chuyện trước mặt, Hướng Xuyên đột nhiên hiểu ra. Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh, hắn cảm thấy có chút lạ lạ, một loại cảm giác không hài hòa không biết diễn tả sao, thì ra là do bức tranh này thiếu đi một chút sức sống.
Tam hoàng tử có thể vẽ cô nương này sinh động như vậy, nhưng sao vẻ mặt lại có chút ngốc nghếch. Như vậy không đúng lắm, trông bức họa này cứ như được vẽ dựa theo lời mô tả của người khác.
Vân Phù cảm giác được có người trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng, khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng lập tức đối diện với ánh mắt của Hướng Xuyên.
Sau khi thấy rõ tướng mạo của người kia, Vân Phù thấy máu trong thân thể mình như đông lại ngay trong khoảnh khắc đó. Tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào. Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, nhích người sang bên cạnh Triệu Lăng Ca, ý đồ muốn che mình lại. Không dễ gì mới làm xong mọi chuyện, lòng bàn tay Vân Phù đã thấm ướt mồ hôi, còn nội tâm thì nổi sóng to gió lớn.
Sao Hướng Xuyên lại tới đây? Ai phái hắn tới đây? Hắn là thị vệ bên người của Tề Tuân, không ở đế kinh mà tới nơi này làm gì?
Những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong lòng Vân Phù.
Giọng nói của Huyện lệnh vẫn quanh quẩn bên tai, chỉ là Vân Phù không có tâm trạng nghe tiếp, sắc mặt nàng lập tức nhợt nhạt đi nhiều, trái tim cứ đập "thình thịch, thình thịch".
Triệu Lăng Ca đứng bên cạnh lập tức cảm giác được cảm xúc của Vân Phù không đúng, vội ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ sao vậy? Có phải lại thấy khó chịu không? Sáng nay tỷ đã thuốc uống chưa?"
Vân Phù lắc đầu, "Tỷ không sao, nghỉ ngơi một lát là được."
Triệu Lăng Ca nắm chặt tay nàng, sợ Vân Phù lại xảy ra chuyện.
Động tác của Vân Phù bị Hướng Xuyên đang ngồi phía trên thu hết vào mắt.
Hướng Xuyên cũng giật mình, chẳng lẽ Triệu cô nương này lại phát bệnh, lỡ như kéo dài mãi cũng không tốt. Vậy nên sau đó, hắn vẫn luôn bí mật quan sát nhất cử nhất động của Vân Phù, dự định sẽ nói lại với Tề Tuân.
Chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thực, Di nương của Phùng gia và Phùng Tuyết đều bị xử phạt theo luật.
Triệu Lăng Ca chẳng có chút vui sướng gì khi chiến thắng cả, nàng chỉ ôm chặt Vân Phù. Nàng sợ tỷ tỷ lại giống buổi tối mấy ngày trước, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, "Tỷ tỷ, chúng ta về nhà đi."
Vân Phù gật gật đầu, nàng đã không còn thấy bóng dáng Hướng Xuyên nữa, nhưng vẫn lo lắng. Dù sao thị vệ bên người của hoàng tử khẳng định lợi hại hơn so với người bình thường như nàng.
Thế là Vân Phù thuận thế ngã vào ngực Triệu Lăng Ca.
Một tiếng kêu xé lòng vang lên, "Tỷ!"
Cách đó không xa, Hướng Xuyên nghe thấy âm thanh này cũng giật nảy mình. Sao thân thể cô nương này lại yếu ớt thế chứ, về sau nếu như gả vào hoàng cung, chỉ sợ không phải là đối thủ của những quý nữ khác được.
Phùng Nguyệt trông thấy Vân Phù ngất xỉu ngã vào ngực Triệu Lăng Ca, cũng lập tức đuổi theo.
Triều Vân, Hành Vũ đỡ Vân Phù vào xe ngựa.
Vân Phù cảm giác được xung quanh chỉ còn lại Triệu Lăng Ca, hẳn là đã ở trên xe ngựa rồi, nhưng vẫn không dám mở mắt.
Lúc này cổ tay nóng lên, tiếng nói kỳ quái truyền vào tai nàng, "Ký chủ, lần này không phải ta làm, ngài đừng có lừa ta."
". . ."
"Tỷ tỷ, không có ai nữa rồi, bây giờ chúng ta đang trên xe ngựa." Triệu Lăng Ca cũng ghé bên tai nàng, nhỏ giọng nói.
". . ." Vân Phù không thể tin mở to mắt, "Sao muội nhìn ra được?"
Triệu Lăng Ca mười phần đắc ý, "Vào cái đêm tỷ té xỉu, muội đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vừa rồi muội chẳng có cảm giác gì cả. Với lại, tỷ tỷ giả vờ chẳng giống chút nào, mí mắt còn động đậy nữa đấy. May là muội giúp tỷ che giấu, nếu không tỷ đã bị Phùng Nguyệt phát hiện từ sớm rồi."
Vân Phù nghe nàng nói vậy thì gật đầu, ngồi dậy, "Vậy lần sau tỷ sẽ giả vờ giống hơn chút, muội ngoan lắm."
"Tỷ tỷ, sao tỷ đột nhiên lại làm vậy? Chẳng lẽ là muốn để người ta truyền chuyện lần này ra ngoài?" Triệu Lăng Ca rất chờ mong nhìn nàng.
"Đúng, cũng gần như vậy đấy." Vân Phù xoa đầu của nàng ấy, có một số việc không nên nói với muội muội, tốt nhất nên giấu nhẹm đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cùng lúc đó, ở Bắc cảnh.
Tề Tuân đang ở quân doanh cuối cùng cũng nhận được phong thư đầu tiên của Hướng Xuyên gửi tới.
Đêm qua người Bắc di xông đến, cũng may đại quân đã sớm có chuẩn bị, Hứa lão tướng quân để Tề Tuân dẫn một đội quân bao vây quân địch từ phía sau.
Đến trước khi trời sáng, hắn mới dẫn theo binh sĩ về tới trận địa, cũng không kịp nghỉ ngơi, lại đi đến doanh trướng của Hứa lão tướng quân.
Giờ hắn mới trở về, chưa ngồi được bao lâu thì có người gõ cửa, "Điện hạ, có thư từ Phất Châu gửi tới.”
Lòng Tề Tuân khẽ động, hẳn là thư Hướng Xuyên đưa tới, hắn lập tức thả bản đồ tác chiến trong tay xuống, "Đưa tới đây."
Hai phong thư có chút nếp hằn được đặt lên bàn, Tề Tuân mắt nhìn binh sĩ đưa tin, "Cả hai luôn sao?"
"Đúng thưa điện hạ. Trước đó vài ngày thành Bình Đồ có bão tuyết, đường đi bị chặn hết, đến hôm nay mới được khơi thông, vì vậy mà hai phong thư này đã bị trì hoãn đến nay."
Tề Tuân gật đầu, sau đó cho đám người lui xuống, một mình ở trong trướng mở thư ra.
Xem qua nội dung, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Sao hắn lại nhớ lầm!
Đời trước Trắc phi của hắn chính là Triệu Lăng Ca. Trừ khi…
Tay Tề Tuân dừng lại giữa không trung, hắn nhớ đến một chuyện.
Trong trận cháy lớn ở đời trước, hai tỷ muội nàng đã bị nhốt trong phòng.
Chờ đến khi thị vệ chạy tới, một người đã cứu không kịp nữa, chỉ có thể đưa một mình Lăng Ca ra ngoài.
Lúc thay y phục cho Lăng Ca, hắn đột nhiên phát hiện trên người nàng có thêm một phong thư.
Khi đó mắt của hắn vẫn chưa được chữa khỏi, cũng không có cách nào xem trong thư viết gì nên đã bảo thị vệ bên người đọc giúp.
Nội dung bức thư nói rằng nếu muốn Triệu Lăng Ca sống sót, thì từ nay về sau đừng gọi nàng là Triệu Lăng Ca nữa mà hãy gọi là Triệu Vân Phù.
Lúc đầu Tề Tuân không hề xem trọng chuyện này, nhưng sau khi Triệu Lăng Ca tỉnh lại luôn bệnh nhẹ không ngừng, về sau thời gian nàng rơi vào mê man ngày càng dài, Thái y cũng xem không ra bệnh gì, Tề Tuân mới lại nghĩ đến lá thư này. Xem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, hắn sửa lại tên nàng, cũng lệnh cho tất cả người trong Vương phủ không được nhắc lại tên trước kia của nàng nữa. Quả nhiên từ đó về sau, nàng bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Kết quả Tề Tuân còn chưa vui mừng được mấy ngày, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, hắn cảm giác mình lại sắp mất nàng lần nữa.
Sau đó Trắc phi của hắn đột nhiên qua đời, từ đây âm dương cách biệt.
Xem hết phong thư Hướng Xuyên đưa tới, Tề Tuân nghĩ đến kiếp trước. Hắn chau mày, đọc lại một lần nữa bởi trên thư viết quá nhiều sự việc không giống với trí nhớ của hắn.
Rõ ràng kiếp trước, muội muội nàng mới là đứa nhỏ bị ôm nhầm tới nông thôn, vì sao đời này lại thành nàng?
Còn cả việc hai tỷ muội trao đổi tên gọi nữa.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tề Tuân cau mày lại.
Chỉ trong thoáng chốc, một ý nghĩ kỳ lạ bỗng xuất hiện trong đầu Tề Tuân.