Hai ngày thoáng cái trôi qua, Hướng Xuyên dựa theo lời Tề Tuân nói, đi theo đội ngũ được nửa đường thì lặng lẽ chạy về phía Phất Châu.
Hôm nay là ngày tiểu thư Trần gia thiết yến. Triệu lão thái thái cảm thấy Vân Phù vừa trở về, lễ nghĩa gì cũng không biết, sợ nàng làm mất mặt Triệu gia nên chỉ định để một mình Triệu Lăng Ca đi. Ai ngờ Trần gia bên kia ngoại trừ gửi thiệp lại còn phái người tới mời một lần nữa, còn chỉ rõ muốn cả hai tỷ muội đều tham dự.
Triệu lão thái thái không tiện từ chối, chỉ có thể để Tả Trường Ninh dạy riêng cho nàng về phép tắc trong yến tiệc suốt hai ngày này. Bà còn liên tục dặn dò đủ điều. Vân Phù nghe những lời này nhiều đến mức lỗ tai cũng sắp đóng kén luôn.
Đời trước, ngay cả hoàng cung nàng cũng đã vào không biết bao nhiêu lần, làm sao lại không biết những thứ này chứ, nhưng hiện tại chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết, bắt đầu học lại từ đầu.
Nàng vất vả lắm mới đợi được tới trời tối, tưởng được nghỉ ngơi một lát. Ai ngờ Triệu Lăng Ca lại chạy tới kể với nàng về các tiểu thư của những gia tộc có thể tới dự tiệc.
Vân Phù chỉ có thể nhẫn nại ngồi nghe Triệu Lăng Ca nói.
Vân Phù không dễ dàng gì mới nhịn được đến hôm nay. Nàng thay y phục xong, vừa muốn đi ra ngoài thì cổ tay bỗng truyền đến cảm giác nóng ran.
Không biết viên đá nát này lại muốn giở trò gì nữa đây? Vân Phù bực bội mắng thầm, trên mặt không biểu hiện gì nói với Triều Vân, "Các ngươi chờ ta ở đây. Ta quay lại lấy đồ mà Lăng Ca cần."
Nói xong, nàng đi vào trong phòng, để lại một đám người chờ ở cửa viện.
Vân Phù đỡ cổ tay, bước nhanh vào phòng rồi quát với chuỗi vòng đá, "Có chuyện gì hả?"
Có sự cho phép của Vân Phù, hệ thống mới dám phát ra âm thanh. Trải qua những bài học trước đó, nó đã hoàn toàn khuất phục dưới uy quyền của Vân Phù:
"Ký chủ, tiểu thư giả Triệu Lăng Ca sẽ hợp tác với Phùng Nguyệt - nữ nhi của Tri Châu, đẩy ngài xuống hồ trong yến tiệc hôm nay của Trần gia. Nhiệm vụ của ngài chính là phản đòn, đẩy các nàng xuống nước và cho Trần Ninh biết hết thảy mọi chuyện."
Vân Phù cau mày. Khoảng thời gian này trôi qua quá dễ chịu, suýt chút nàng đã quên mất cái thứ này. Chẳng qua là Vân Phù thật sự cảm thấy nó có bệnh, hiện tại là mùa đông, nước trong hồ đều sắp kết băng rồi, bây giờ mà rơi xuống nước thì không phải là mất nửa cái mạng luôn sao! Nàng vừa muốn chửi ầm lên, thì cả trong lẫn ngoài phòng đồng thời vang lên hai âm thanh:
"Ký chủ, mười lăm điểm công lược đó!"
"Đại tiểu thư, ngài xong chưa, lão thái thái bên kia còn đang đợi đấy ạ. Hay là chúng ta chờ đến khi về lại lấy cho Nhị tiểu thư được không?" Đây là giọng nói của Hành Vũ.
"Ta biết rồi, lập tức ra đây."
Vân Phù hạ thấp giọng nói với viên đá kia, "Chỉ cần để Trần Ninh biết các nàng không có ý tốt với ta, khiến hắn áy náy trong lòng thôi đúng không?"
"Đúng vậy ký chủ."
"Một người mười lăm điểm."
"Không được."
"Vậy thì không cần thương lượng nữa. Đến lúc đó ta chịu trừng phạt, ngươi cũng không thoải mái đâu."
"Ngài, ngài. . ." VIên đá bị thái độ này của Vân Phù dọa cho sợ ngu người. Đến cùng là nó đã phạm sai lầm gì, mà lại phải ghép đôi với ký chủ thế này đây.
"Ngươi suy nghĩ kỹ đi, hiện tại ta không có thời gian nhiều lời với ngươi." Nói xong, Vân Phù vỗ lên cổ tay, nhét viên đá trở về.
Sau đó, nàng nhanh chóng rời khỏi phòng, đi về phía viện của Triệu lão thái thái.
Vừa đi ngang qua viện của Triệu Lăng Ca, Vân Phù hỏi: "Lăng Ca đã qua đó chưa?"
Triều Vân còn chưa kịp trả lời, bỗng có một người đã nhảy ra trước mặt nàng.
"Tỷ tỷ! Hôm nay tỷ thật xinh đẹp. . ."
Y phục của các nàng mặc hôm nay đã được bàn bạc xong từ trước. Hai người mặc kiểu dáng giống nhau, Triệu Lăng Ca mặc màu xanh da trời, còn nàng cũng màu xanh nhưng nhạt hơn.
"Muội cũng đẹp lắm, sao giờ này còn đứng đây? Chờ tỷ à?" Vân Phù nhìn Triệu Lăng Ca đang cười hì hì, cơn giận cũng dần biến mất. Nàng dắt tay muội muội, hai người cùng nhau đi tới viện của Triệu lão thái thái.
"Đúng vậy, muội vẫn luôn đứng đây chờ tỷ. . ."
"Lần sau muội cứ đi trước. Ngày đông lạnh giá, bị cảm lạnh thì muội cứ chờ thưởng thức trà gừng đi."
"Muội không uống, không uống đâu. . ."
Bây giờ vừa lúc mặt trời đang lên cao, ánh nắng chiếu lên trên người các nàng, hai cái bóng cũng đi song song cùng nhau.
Hai ma ma đi theo phía sau nhìn theo dáng vẻ hớn hở của hai người, nở nụ cười vui mừng. Nhất là Quế ma ma, bà chỉ cảm thấy các nàng không khác gì tỷ muội ruột cả.
Triệu lão thái thái đã chờ ở trong phòng hồi lâu. Dưới sự ra hiệu của ma ma, tiểu nha hoàn trong phòng đã xốc rèm lên mấy lần, nhưng ngay cả cái bóng người cũng không thấy.
Sắc mặt Triệu lão thái thái ngày càng khó coi.
Thật may là không lâu sau, rốt cuộc Vân Phù và Triệu Lăng Ca cũng tới.
"Sao lại tới muộn như vậy? Những thứ dạy hai đứa mấy ngày trước đều đổ sông đổ biển hết rồi à?" Triệu lão thái thái nhìn Vân Phù một cái, nói bóng nói gió ẩn ý trách móc.
"Tổ mẫu, lần sau cháu sẽ đến đúng giờ. Hôm nay đi được nửa đường thì đột nhiên phát hiện hoa tai bị mất một chiếc nên chỉ có thể nhờ tỷ tỷ giúp cháu tìm, vậy nên mới làm trễ nải thời gian." Triệu Lăng Ca giành lên tiếng trước, vừa nói nàng vừa dùng cánh tay khác kéo ngón tay Vân Phù ra hiệu.
"Tổ mẫu, tại cháu không trông chừng muội muội, vẫn xin tổ mẫu thứ lỗi, lần sau chúng cháu sẽ không như vậy nữa."
"Được rồi, xe ngựa đã chờ ở phía trước, mau chóng tới đó đi. Hai đứa tuyệt đối đừng gây chuyện gì cho ta đấy, chơi cùng với những cô nương kia cho tốt biết chưa?" Triệu lão thái thái vẫn không yên lòng, liên tục dặn dò.
Lúc ngồi lên xe ngựa, cuối cùng Vân Phù và Triệu Lăng Ca cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Lăng Ca thuần thục lấy từ trong ngăn tủ nhỏ ra một đĩa điểm tâm, đặt lên trên bàn:
"Tỷ tỷ, ăn điểm tâm đi."
Triệu Lăng Ca dậy từ rất sớm, lại chờ ở bên ngoài hồi lâu nên vừa lên xe ngựa thì đói bụng. Nàng ấy nhón lấy một miếng điểm tâm rồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Trong xe đã đốt lò sưởi từ trước. Chẳng bao lâu thì Triệu Lăng Ca đã ngáp một cái, sau đó ghé lên vai Vân Phù ngủ thiếp đi.
Vân Phù nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng ấy, nhỏ giọng gọi hai tiếng mà không thấy trả lời, lúc này mới ý thức được người đã ngủ. Nàng nhẹ chân nhẹ tay lấy nửa khối bánh trong tay nàng ấy ra, lại rút một tấm thảm từ trong ngăn tủ bên cạnh đắp lên người Triệu Lăng Ca.
Khi làm xong hết những chuyện này, Triệu Lăng Ca vẫn còn đang ngủ, Vân Phù yên lặng ngồi trên xe, suy nghĩ về nhiệm vụ mà viên đá kia nói.
Đẩy Lăng Ca xuống nước là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Rốt cuộc là vào ngày này của đời trước đã xảy ra chuyện gì thế, Vân Phù liều mạng nhớ lại.
Khi đó Trần gia cũng mở tiệc. Phùng Nguyệt vẫn luôn thích Trần Ninh, vì thế đã lấy chuyện thân phận của hai người bọn họ ra nói trên yến hội. Về sau nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Phùng Nguyệt và muội muội lại cùng rơi xuống nước. Lúc ấy người hầu biết bơi còn chưa tới, chính nàng đã nhảy xuống kéo muội muội lên bờ.
Cuối cùng hai người cùng nằm trên giường cả nửa tháng.
Chờ sau khi tỉnh lại, chuyện này đã bị bỏ qua, nàng cũng không hỏi nhiều.
Vậy nên đến cùng năm đó Phùng Nguyệt đã nói gì với nàng.
Còn nữa, vì sao hệ thống lại muốn nàng làm mấy cái nhiệm vụ khó hiểu này chứ? Vân Phù nghĩ về những chuyện này đến nỗi nhức hết cả đầu.