"Từ vương không hề đơn thuần và vô hại như huynh nghĩ đâu. Ông ta không phải người tốt. Chiến sự ở Bắc cảnh lần này cũng có dính dáng tới ông ta. Hoàng huynh, đệ… những chuyện này, đệ đã trải qua một lần. Từ vương sẽ hại chết huynh đó."
Ánh mắt Tề Ngạn nhìn Tề Tuân cũng bắt đầu có chút không bình thường. Hắn đưa tay sờ trán Tề Tuân, "Không nóng mà. Hay là ta lại mời đại phu khám cho đệ nhé? Sắp xuất chinh rồi, chắc là đệ đang căng thẳng lắm, bằng không ta đi nói với phụ hoàng một tiếng, lần này đệ không đi nữa?"
"Không được! Đệ nhất định phải đi." Tề Tuân lắc đầu, trận chiến này ở Bắc cảnh hoàn toàn không đơn giản như bọn hắn nghĩ. Kiếp trước, Hứa tướng quân phải dùng cả mạng sống để chống đỡ, tướng sĩ Đại Tề thương vong vô số, hài cốt trên chiến trường chất thành từng đống, khó lắm mới giành được một con đường sống cho bách tính. Mặc dù hắn không biết vì sao lại mình có thể sống lại một lần nữa, nhưng lần này hắn nhất định phải đưa tướng sĩ Đại Tề trở về.
Tề Tuân hiếm khi kiên trì như vậy, Tề Ngạn nhìn hắn, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, "Đệ nói từng trải qua những chuyện này, rốt cuộc là ý gì?"
Tề Tuân có chút do dự. Hắn nhìn Tề Ngạn, lòng bỗng nhiên an tĩnh trở lại. Đây là huynh trưởng của hắn, kiếp trước là Trữ quân lắm mưu nhiều kế của Đại Tề, có chuyện gì mà không thể nói chứ.
"Hoàng huynh, kỳ thật, đệ đã chết một lần."
Lông mày Tề Ngạn giật giật, có chút buồn cười, "Cú ngã vừa rồi vẫn chưa đến mức ngã chết đệ đâu."
"Không phải, huynh nghe đệ nói đi! Đệ nói đều là sự thật. Huynh có tin hay không, ngày mai Điền phó tướng cũng sẽ vì té gãy chân nên không thể lên đường, phụ hoàng đành phải đổi thành Trần Ngu."
Tề Ngạn thấy hắn nói năng có trật tự, trong lòng cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lắc đầu, "Điền phó tướng làm việc cẩn thận, sao lại phạm sai lầm lớn như thế ngay trước khi xuất chinh được chứ? Đệ suy nghĩ nhiều rồi A Túc."
"Hoàng huynh, Minh Viễn là tên huynh đặt cho đứa cháu chưa ra đời của đệ đúng không?" Tề Tuân nói xong, kiên định nhìn về phía Tề Ngạn.
Quả nhiên hắn thấy sắc mặt Tề Ngạn thay đổi.
Đây là chuyện hắn giấu kín trong lòng, ngay cả người bên gối cũng không biết, sao A Túc biết được?
Tề Tuân nghiêm mặt nhìn Tề Ngạn, nghiêm túc nói: "Hoàng huynh, đệ đi theo Hứa cữu phụ tới Bắc cảnh. Người Bắc di khí thế hung hăng, tình hình chiến sự rất căng thẳng..."
Biểu tình trên mặt Tề Ngạn cũng dần nghiêm nghị, hắn tiếp tục nghe Tề Tuân nói.
"Hứa tướng quân phái đệ mang theo một đội quân đi thăm dò, kết quả trên đường về thì gặp phải người Bắc di, bị vây ở một hẻm núi. Chờ đến khi viện quân đến cứu bọn đệ, thì bên đế kinh truyền đến tin tức." Tề Tuân ngừng lại, nhìn về phía Tề Ngạn,
Hít sâu một hơi, hắn mới tiếp tục nói: "Hoàng huynh bạo bệnh mà chết, phụ hoàng cũng vì vậy mà ngã bệnh."
Tề Ngạn ngây người, tạm hoãn một hồi, "Sau đó thì sao?"
"Sau khi nghe tin, Hứa tướng quân ngất tại chỗ, tiếp đó quân đội Bắc di lại tới, bọn đệ chỉ có thể ở lại Bắc cảnh. Trong thời gian này, phụ hoàng đã truyền thánh chỉ đến, phong đệ làm Thái tử."
Liên tưởng tới lời của Tề Tuân lúc nãy, Tề Ngạn mở miệng, "Cuối cùng loạn ở Bắc cảnh được giải quyết, nhưng người đăng cơ lại là Từ vương."
Tề Tuân gật gật đầu, hắn định nói tiếp nhưng Tề Ngạn đã phát giác ra chỗ không đúng, "Ông ta soán vị sao? Nhưng Thẩm gia và Hứa gia đều ở đó, còn có đệ nữa. Sao có thể để ông ta tùy ý làm càn?"
Tề Ngạn biến sắc nhìn về phía Tề Tuân, vẻ mặt căng thẳng, "Ông ta đã làm gì đệ!"
"Phụ hoàng bệnh nặng, Từ vương thừa cơ soán vị. Khi ấy người Bắc di tập kích, Hứa tướng quân hi sinh vì nước, đại quân chết như ngả rạ, lòng quân bất ổn, một loạt sự việc diễn ra khiến đệ không thể trở về. Chờ đến khi cuộc chiến này thắng lợi, Từ vương đã ngồi vững trên hoàng vị. Bấy giờ đệ được phong làm Tấn vương, chỉ có thể dùng binh quyền để đổi lấy sự an toàn cho Minh Viễn. Sau đó mẫu hậu và mẫu phi dẫn theo hoàng tẩu và Minh Viễn đến hành cung Minh Châu. Nhưng kết quả là mười lăm năm sau, Từ vương bội tín, triều đình dưới sự cai trị của ông ta trở nên rối loạn, dân chúng lầm than, đệ chỉ có thể Thanh quân trắc*. Minh Viễn được đưa đi chữa bệnh, đệ làm Hoàng đế mười lăm năm, sau lại giao hoàng vị cho Minh Viễn."
*Thanh quân trắc (清君侧): một cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để dấy danh nghĩa, phát động chính biến để "Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua".
Tề Ngạn trầm mặc rất lâu.
Có thể nói Tề Tuân là đứa nhỏ mà hắn tự tay chăm sóc từ nhỏ tới lớn, nó sẽ không gạt người. Chỉ là chuyện này quả thật khiến Tề Ngạn kinh sợ, nhưng rất nhanh hắn liền rơi vào trầm tư.
Rõ ràng bên phía Bắc cảnh chỉ nói người Bắc di thường xuyên tới xâm lấn, nhưng không có nguy hiểm gì lớn, cho nên hắn mới để Tề Tuân tới đó rèn luyện. Vì sao đến miệng A Túc thì tình huống của Bắc cảnh lại nguy cấp như vậy? A Túc sẽ không nói dối, nhất định là phía Bắc cảnh đã xảy ra vấn đề.
Còn Từ vương thúc, mười mấy năm qua, ấn tượng mà ông ta để lại cho Tề Ngạn chính là một người biết giữ phép tắt, ai mà ngờ ở sau lưng ông ta lại có bộ mặt khác như vậy.
Tề Tuân chờ hồi lâu, nhìn sắc mặt của Tề Ngạn, hắn biết huynh trưởng đã nghe vào. Chỉ là chuyện chết đi sống lại này quá mức kỳ lạ, Tề Ngạn nhất thời không thể tiếp nhận mà thôi.
"Trận chiến ở Bắc cảnh, cuối cùng có bao nhiêu tướng sĩ hi sinh?" Tề Ngạn sắp xếp lại suy nghĩ xong bèn hỏi Tề Tuân, lòng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.
Tề Tuân nghe thấy lời này, hồi ức đời trước bỗng như thủy triều tràn vào trong đầu hắn.
Ban đầu trước mặt là một mảng đỏ tươi, sau đó lại là một màu đen kịt như đã chết, dần dần những màu sắc ấy đều biến mất không thấy gì nữa. Tề Tuân run rẩy mở miệng: "Chết 46,521 người, bị thương 29,343 người, tổng cộng 75,864 tướng sĩ."
Nghe thấy con số này, trái tim Tề Ngạn lạnh lẽo, cõi lòng chấn động.
Hiện tại toàn bộ Đại Tề cũng chỉ có ba triệu người, mà một trận Bắc cảnh đã đi hơn bảy mươi ngàn tướng sĩ, người Tề gia bọn họ sao có thể xứng với dân chúng trong thiên hạ đây.
"Vậy đệ trấn an, sắp xếp cho quả phụ của tướng sĩ thế nào?"
"Mỗi hộ có tướng sĩ chết trận sẽ được cấp một trăm lượng bạc. Còn thương binh thì sẽ được đền bù dựa theo mức độ thương tổn."
"Được." Sắc mặt Tề Ngạn chậm rãi tái nhợt, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
"Ca!"
"Truyền thái y!"
Tề Tuân giật nảy mình, lập tức muốn dời bước ra ngoài tìm Thái y đến, nhưng lại bị Tề Ngạn giữ chặt.
Tề Ngạn lấy khăn ra lau khô vết máu bên khóe miệng, hô lớn với đám cung nhân đang định đi vào: "Ta không sao."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tề Tuân đứng ở một bên không biết phải làm sao, tự biết mình đã làm sai, thân thể huynh trưởng vốn đã yếu, hắn không nên nói chuyện này ra. Nhưng Tề Ngạn lại không cho hắn thời gian phản ứng, sau khi chỉnh xiêm xong, hắn nhìn Tề Tuân, nói: "Chúng ta tới thư phòng."
Hai huynh đệ đứng dậy, lập tức đi về phía thư phòng.
Cung nhân vào phòng thu dọn trông thấy vết máu chưa được lau sạch trên bàn cùng cái khăn dính máu bên cạnh thì bị dọa sợ, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Không tới một khắc đồng hồ sau, sự việc Thái tử nôn ra máu đã truyền khắp hoàng cung.
Trong thư phòng.
Tề Ngạn đứng trước bản đồ bố trí phòng ngự quân sự, nghe Tề Tuân kể lại toàn bộ chân tướng trận chiến.
Càng nghe, Tề Ngạn càng tin tưởng lời Tề Tuân nói đều là sự thật.
Cho đến khi Tề Ngạn chỉ vào một vị trí, hắn có chút nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại bị rơi vào ổ mai phục ở chỗ này? Với bản lĩnh của đệ, chỗ này hẳn không thể vây khốn đệ được."
Tề Tuân trông thấy Tề Ngạn chỉ chỗ hang động kia thì chậm rãi mở miệng, "Bởi vì ở nơi đó, trừ người Bắc di, còn có ba thế lực nữa. Mà hai thế lực trong đó là…" Tề Tuân dừng một chút mới tiếp tục nói: "Phụ hoàng và Từ vương phái người tới giết ta."
Tề Ngạn ngây ngẩn cả người. Từ vương hắn có thể hiểu, nhưng phụ hoàng…
"Sao lại như vậy?"
"Đệ không sao. Trong lúc nguy cấp, ám vệ của hoàng huynh đã chạy tới. Đệ chỉ bị thương một bên mắt, cũng không nguy hiểm đến tính mạng."
Tề Ngạn là người thông minh bậc nào chứ: “Đệ đã dùng binh quyền và đôi mắt này để bảo vệ Minh Viễn.”
“Hoàng huynh không cần lo lắng, sau này mắt đệ đã được chữa khỏi.”
“Lúc nào?” Khi hỏi ra lời này, trong lòng Tề Ngạn cũng đồng thời có đáp án. Qua các triều đại, không có vị đế vương nào bị mù hai mắt cả.
Người đệ đệ vẫn luôn kiêu ngạo này của hắn vậy mà lại phải sống trong bóng tối suốt mười lăm năm.
Tề Tuân trước mắt chỉ mới mười chín tuổi, đang ở độ tuối thiếu niên hăng hái. Tề Ngạn còn nhớ rõ cách đây không lâu, vị thiếu niên này mặc bộ y phục đỏ, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ tử khuê các trong tiệc ngày Xuân.
Tề Ngạn không dám tưởng tượng tiểu lang quân với tinh thần phấn chấn thế này sẽ biến thành bộ dạng như thế nào trong biến cố xảy ra không lâu sau đó.
Tề Tuân nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của hắn là biết ngay huynh trưởng lại nghĩ nhiều, vội nói: “Lúc đệ bị mù cũng không thê thảm như huynh nghĩ đâu. Đệ có phu nhân chăm sóc, cuộc sống vẫn tốt lắm.”
“Phu nhân của đệ? Vị nào thế?” Quả nhiên lực chú ý của Tề Ngạn bị dời đi, hắn có chút tò mò nhìn Tề Tuân.
Mấy năm nay, mẫu hậu và Thục phi vẫn luôn chọn lựa cho tiểu tử này. Hiện tại hai người vẫn còn đang lưỡng lự giữa nhà Hộ bộ thượng thư và nhà Ngự sử đại phu, không biết cuối cùng là chọn con gái nhà nào nữa.
“Nàng không phải người ở đế kinh, chỉ là một nữ tử gia thế bình thường. Tình cảm của chúng đệ rất tốt.” Tề Tuân nhớ tới nữ tử trong bức họa kiếp trước, lòng dâng trào cảm xúc ngổn ngang.
“Không phải đã nói là chọn nữ nhi của một trong hai nhà Hộ bộ thượng thư và Ngự sử đại phu sao…” Tề Ngạn có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn bộ dạng vui vẻ của đệ đệ, trong lòng hắn cũng mừng thay.
Tề Tuân nghĩ đến Triệu Lăng Ca, nhìn về phía Tề Ngạn, nói: “Hoàng huynh, nàng đối với đệ tốt lắm. Đệ chỉ cưới nàng. Lần sau huynh giúp đệ nói với mẫu hậu bên kia một tiếng, cũng đừng xem mắt cho đệ nữa. Sau khi từ Bắc cảnh trở về, đệ sẽ lập tức thỉnh phụ hoàng ban hôn.”
Tề Ngạn còn chưa kịp nói gì, Tề Tuân đã lại tiếp tục chỉ bản đồ nói.
Bọn họ phải nắm chắc thời gian bàn bạc đối kế sách chu toàn. Chỉ còn hai ngày nữa đại quân sẽ xuất chinh. Lần này, tướng sĩ Đại Tề nhất định phải bình an trở về.
Hai huynh đệ có quá nhiều chuyện cần phải thương lượng, vậy nên Tề Tuân đã trực tiếp ở lại Đông Cung một đêm. Ngày hôm sau vừa rời khỏi Đông Cung, hắn lập tức chạy thẳng đến sân đấu võ. Tướng sĩ hôm qua tỷ thí với hắn là một hạt giống tốt, hắn muốn đưa người này cùng đi Bắc cảnh.
Xử lý xong mọi chuyện, rốt cuộc hắn cũng có thời gian xử lý chuyện của mình. Nhớ tới Triệu Lăng Ca, Tề Tuân vô cùng kích động, chỉ ước có thể lập tức đi một chuyến tới Phất Châu. Đến khi ngựa sắp chạy ra khỏi thành, lúc này Tề Tuân mới nhớ ra Phất Châu cách đế kinh rất xa, không thể đến đó chỉ trong một ngày được, vì thế hắn chỉ có thể từ bỏ ý định này, dắt ngựa trở về thành, trong lòng lại nhớ đến chuyện cũ.
Từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh Thái tử. Phụ hoàng không quan tâm hắn, nhưng mọi chuyện đã có Thái tử. Hắn là đệ đệ mà Thái tử yêu thương nhất. Tề Tuân được Tề Ngạn cưu mang nên chẳng phải lo lắng gì cả.
Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ đã thay đổi sau chuyến đi Bắc cảnh đó. Hoàng huynh ốm nặng qua đời, phụ hoàng băng hà, thúc phụ soán ngôi, không nói đến việc mất vị trí Thái tử, ngay cả cái mạng của hắn cũng thiếu chút nữa đã không còn.
Trải qua sinh tử, sau khi trở về, trong nhà chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ con đợi hắn.
Tân hoàng không dám xuống tay với hoàng tẩu góa bụa. Tề Tuân có công bình định giặc loạn ở Bắc cảnh, mặc dù ông ta kiêng kị nhưng cũng không thể đụng vào. Còn đứa bé kia thì lại khác. Ở trong cung, đứa bé nuôi không lớn nổi đâu đâu cũng có. Vì thế, Minh Viễn giống hệt như phụ thân nó, vô cùng yếu ớt.
Minh Viễn là huyết mạch duy nhất của huynh trưởng hắn để lại, Tề Tuân không thể để cho đứa nhỏ này xảy ra bất kỳ chuyện sơ xuất gì.
Vào đêm đầu tiên sau khi Tề Tuân trở về, Minh Viễn đột nhiên sốt cao mê mang. Đứa nhỏ mới một tuổi, cuộn người trong chăn cất tiếng khóc khàn khàn. Mà dần dần âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ.
Hai vị tổ mẫu không dám ngủ, cứ trông coi bên giường Minh Viễn, đổi khăn để hạ nhiệt độ. Còn hoàng tẩu thì ở phòng bếp nấu thuốc, bận rộn suốt cả đêm.
Tề Tuân là ngoại nam, buổi tối không thể vào cung, chỉ có thể ở ngoài cung đợi cho tới bình minh.
Đêm hôm đó vô cùng dài. Mãi đến khi người hầu nói với hắn trời đã sáng, Tề Tuân mới giật mình bừng tỉnh.
Hắn đã không còn nhìn thấy gì nữa, bên ngoài đêm tối hay ngày sáng thì có gì khác đâu. Tề Tuân cười tự giễu, sau đó lập tức vào cung. Yết kiến tân đế hậu xong, hắn đi thăm Minh Viễn.