Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 149




An Nhu im lặng một lúc, vốn dĩ muốn khiêm tốn, nhưng cuối cùng lại phát hiện bản thân mình không cần phải khiêm tốn gì cả.

Lời này vốn chẳng có gì sai.

Cuộc hôn nhân giữa cậu và chú được ông cụ giúp đỡ rất nhiều, đây quả thật là một trong những việc tốt mà ông cụ đã làm.

“Cảm ơn ba.” An Nhu chân thành cảm ơn.

“Ba mới là người nên nói lời cảm ơn con.” Ông cụ Mạc cười khổ: “Nếu không có con Thịnh Hoan sẽ không thể khá lên được. Bây giờ còn có con nữa, đã có một tổ ấm thực sự rồi.”

An Nhu xấu hổ củi đầu cười.

Cửa phòng bệnh mở ra, Mạc Thịnh Hoan cầm điện thoại di động đi vào, giơ màn hình về phía giường bệnh.

Bên kia màn hình là ông cụ Triệu Vị, nhìn thấy ông cụ Mạc trên giường bệnh, vẻ mặt Triệu Vị kinh ngạc: “Ơ kìa chú em, sao lại ốm thế này?”
“Ông anh à.” Ông cụ Mạc cười chào: “Già rồi, cơ thể cũng không được nữa, không theo ý mình.”

“Ông xem, dù sao chúng ta cũng là thông gia, thế mà ông cũng không thèm nói cho tôi một tiếng.” Triệu Vị trách móc: “Nếu không phải hôm nay Thịnh Hoan gọi video cho tôi đúng giờ này thì tôi cũng không biết chuyện đâu.”

Nghe Triệu Vị nói ngày nào Mạc Thịnh Hoan cũng gọi video cho ông ấy đúng giờ, trong lòng ông cụ Mạc không khỏi thấy chua xót.

“Tôi cũng vừa mới tỉnh.”

“Chú em à, chú phải giữ gìn sức khỏe, còn phải trông cháu nội nữa đấy” Triệu Vị nói: “Tôi còn phải khen chú nuôi được một đứa con ngoan đấy nhé, ngày nào Thịnh Hoan cũng nhờ tôi dạy nấu ăn để nấu cho An Nhu ăn, siêng năng như thế đến học trò của tôi cũng chẳng sánh bằng.”

Nghe chuyện Mạc Thịnh Hoan gọi video cho Triệu Vy là để học nấu ăn, ông cụ Mạc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Đây đâu phải tôi dạy tốt, là Tiểu An dạy tốt!”

Hai ông cụ cười nói vui vẻ, An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, khóe môi cong lên.

Lúc ra khỏi bệnh viện trời đã tối, hai người đi ô tô trở về nhà. An Nhu vừa về đến nhà đã ngồi phịch xuống ghế sô pha không buồn nhúc nhích.

Tuy đã muộn nhưng món canh của thím Dương vẫn có, An Nhu vừa uống vừa bóp cái má của mình, cảm giác mặt mình đã tròn trịa hơn rất nhiều.

Trước khi đi ngủ, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan với vẻ nghiêm túc.

“Chồng à, có phải em béo lên không?”

Mạc Thịnh Hoan trầm mặc hai giây, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

“Dù có thể nào thì Nhu Nhu cũng rất đẹp.”

Tinh thần cầu sống lớn thật đấy!

An Nhu cúi đầu nhéo tay chân, cảm giác khắp người mình đều là mỡ.

“Đợi sinh con xong em nhất định phải giảm cân.” An Nhu hạ quyết tâm nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Chồng à, anh phải giám sát em đấy!”
Đôi mắt đen của Mạc Thịnh Hoan hơi cụp xuống, anh nắm lấy tay An Nhu, ánh mắt khẩn cầu: “Nhu Nhu, đợi cơ thể hồi phục rồi mới giảm cân, được không?

Ba của tụi nhỏ đã nói như vậy, thái độ lại chân thành đến thế, An Nhu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thịnh Hoan rồi liên tục gật đầu: “Được, tất nhiên là được!”

Mạc Thịnh Hoan khẽ ngước mắt, trong mắt mang theo ý cười, hôn một cái lên má An Nhu.

Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi tan học, An Nhu phát hiện sách của môn chuyên ngành buổi chiều đã để quên ở nhà, vừa bước vào nhà cậu liền cảm thấy bầu không khí khác hẳn thường ngày.

“Thím Dương?” An Nhu thay giày ở cửa ra vào: “Anh Mạc về rồi ạ?”

Thím Dương vội vàng chạy tới. Cùng lúc đó cửa phòng làm việc cũng mở ra, An Nhu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan và Mạc Thành Hoàn, trong phòng còn có cả Trương Vân, ba người họ hình như đang bàn chuyện gì đó.
Nhìn thấy An Nhu, Mạc Thịnh Hoan liền bước ra khỏi phòng làm việc, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Nhu Nhu?” Mạc Thịnh Hoan bước nhanh về phía cậu.

“Em quên mang sách môn buổi chiều.” An Nhu cẩn thận nắm tay Mạc Thịnh Hoan, cau mày liếc mắt nhìn phòng làm việc: “Tại sao bọn họ lại ở đây?”

“Đến cảm ơn.” Mạc Thịnh Hoan nói ngắn gọn.

An Nhu phản ứng lại, chú cho Mạc Thành Hoàn làm phó tổng giám đốc, Mạc Thành Hoàn và Trương Vân quả thực nên tới cảm ơn anh.

Không phải tới gây chuyện là tốt rồi.

An Nhu thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Mạc Thịnh Khang bị kết án chung thân, Trương Vân vẫn chưa đệ đơn ly hôn với ông ta. Nghe nói gần đây bà ta đang bán đống thư pháp tranh cổ mà Mạc Thịnh Khang đã sưu tầm trong nhiều năm qua, trong đó có một vài bức mà Mạc Thịnh Khang cực kỳ thích, giá trị của chúng có lẽ phải tới cả triệu tệ.
Những chuyện này mà lan tới tai Mạc Thịnh Khang thì chắc ông ta sẽ sống dở chết dở mất.

Thứ nhất là có được tiền, giờ Mạc Thành Hoàn còn trở thành phó tổng giám đốc công ty Mạc thị, dường như ngay sau khi Mạc Thịnh Khang rời đi, tình hình của gia đình này đột nhiên được cải thiện.

“Anh bảo họ đi về.” Mạc Thịnh Hoan dìu An Nhu hết sức cẩn thận.

“Nếu họ đã tới để cảm ơn vậy thì cứ để họ cảm ơn đi, để người ta cảm ơn một nửa rồi phải đi cũng không tốt lắm.” An Nhu nở nụ cười.

Mạc Thịnh Hoan im lặng một lúc, sau đó xoay người mở cửa phòng làm việc, rất nhanh sau đó đã quay về với An Nhu.

Trương Vân cẩn thận thò đầu ra nhìn cảnh tượng bên ngoài, Mạc Thành Hoàn định đi ra ngoài nhưng lại bị Trương Vân kéo lại.

Thấy An Nhu ngồi sang một bên nhìn mình, Trương Vân cười “hì hì” đáp lại, chỉnh đốn quần áo, đi ra khỏi phòng làm việc, đứng cách An Nhu một mét, cố hết sức nở nụ cười.
“Xin chào.” Anh dâu.

Trương Vân ngoan ngoãn như là lần đầu tiên An Nhu được nhìn thấy, cảm giác mới lạ vô cùng.

“Xin chào.” An Nhu cười nhẹ, suýt chút nữa bật cười.

Trương Vân quay đầu lại nhìn về phía phòng làm việc rồi vẫy tay với Mạc Thành Hoàn: “Thành Hoàn, mau đến chào chú dâu của con đi.”

An Nhu chậm rãi cầm ly nước ở một bên lên nhìn Mạc Thành Hoàn đi tới.

“Chào chú dâu.” Mạc Thành Hoàn nhìn ra hướng khác.

“Mấy ngày không gặp cháu trai của tôi đã cao lớn thế này rồi.” An Nhu nhướng mày, ung dung đặt cốc nước xuống, cố gắng hết sức kìm lại nụ cười.

Anh cũng có ngày này sao!

“Anh dâu nói gì vậy chứ, cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi thì còn lớn sao được, Thành Hoàn nó...” Trương Vân chưa kịp nói xong đã nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Mạc Thịnh Hoan ở bên cạnh An Nhu.
“Nó...” Trương Vân nói: “Chắc là dậy thì lần hai.”

An Nhu nhếch mép, đột nhiên trải qua cảm giác “cáo mượn oai hùm”.

Dậy thì lần hai, Trương Vân còn có thể nói ra câu như vậy luôn à.

Mạc Thành Hoàn im lặng rũ mắt xuống, ánh mắt lẳng lặng rơi trên bụng An Nhu.

“Mấy nay không gặp anh dâu, trông khí sắc vẫn tốt thật đấy. Đã bảy tám tháng rồi mà vẫn có thể đến lớp, giỏi quá.” Trương Vân tâng bốc: “Nếu năm đó tôi có thể ham học như anh dâu thì có khi bây giờ tôi cũng là một một cử nhân đại học.”

An Nhu nhìn Trương Vân thao thao bất tuyệt, chợt cảm thấy thích thú không thể giải thích được.

“Bà cũng đâu có tệ” An Nhu bình tĩnh nói: “Nghe nói gần đây bán được nhiều đồ tốt, giá trị cả mấy chục triệu, đúng không?”

Trương Vân hơi khựng lại, lo lắng liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, rồi nhìn An Nhu cười ngượng ngùng: “Còn không phải do Mạc Thịnh Khang ép quá sao, nhà họ Mạc không trả chi tiêu thẻ tín dụng cho chúng tôi, mà chi tiêu hàng ngày của mẹ con chúng tôi không hề nhỏ, vì vậy tôi phải bán ít đồ của ông ta đi.”
“Bán đồ lấy tiền thì cũng không sao, dù sao cũng là đồ của nhà các người, nhưng những thứ đồ không rõ xuất xứ thì vẫn nên cẩn thận, đừng để liên lụy đến nhà họ Mạc.” An Nhu nhắc nhở: “Nếu bà không hiểu thư pháp cổ và tranh vẽ thì có thể nhờ người giúp đỡ, đừng liều lĩnh.”

Trương Vân tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu liên tục.

An Nhu nhìn Trương Vân, kiếp trước hai người cũng như thế này, nhưng giờ đã đổi vị trí.

An Nhu không có thói quen bắt nạt người khác, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trương Vân, cậu cũng không nói gì nhiều nữa.

“Cậu Thịnh Hoan, cậu An.” Thím Dương đi tới: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”

An Nhu cũng đói bụng nên quay nhìn Mạc Thịnh Hoan. đâu

Mấy người tới phòng ăn, trên bàn ăn đa phần đều là cơm do nhà bếp riêng của nhà họ Mạc gửi tới, Mạc Thịnh Hoan quay người đi vào nhà bếp, khiến mọi người ngồi cạnh bàn ăn nhìn đồ ăn ngon lành mà không dám ăn.
“Mọi người ăn trước đi.” An Nhu mở lời: “Chút nữa Thịnh Hoan mới ra.”

“Chủ nhà còn chưa động đũa, làm sao chúng tôi dám ăn chứ, cứ chờ một lát đi.” Trương Vân giơ tay che bụng để không phát ra âm thanh gì, nụ cười hơi miễn cưỡng.

An Nhu cười, một lúc sau Mạc Thịnh Hoan bưng một bát mì nấu chay rất tinh xảo ra, đặt trước mặt An Nhu cùng với một vài món ăn khác vừa bổ dưỡng vừa tốt cho sức khỏe.

Trương Vân ngẩn người nhìn hai người bọn họ: “Đây là... anh hai tự nấu ăn?”

“Ừm.” An Nhu hơi tự đắc.

“Khi tôi mang thai Mạc Thịnh Khang còn chẳng nói sẽ nấu cho tôi một bữa.” Trương Vân không khỏi ghen ti.

Mạc Thành Hoàn yên lặng nhìn đồ ăn trước mặt An Nhu, từng thứ đều do một người đàn ông khác tận tâm làm ra.

“Anh hai, anh giỏi thật đấy, làm đẹp thật.” Trương Vân cũng chú ý tới những lát cà rốt trên mặt bát mỳ đều được cắt thành hoa.
“Ban đầu anh ấy không biết làm đâu, là học nấu ăn cùng với ông ngoại tôi đấy.” An Nhu nhìn sang phía Mạc Thịnh Hoan: “Chồng à, anh vất vả rồi.”

Mạc Thịnh Hoan ngước mắt nhìn An Nhu, trong mắt tràn ngập ý cười.

Vẫn chưa ăn cơm, nhưng Trương Vân nhìn hai người họ liền cảm giác hình như mình không còn đói nữa.

Mạc Thành Hoàn ngồi ở một bên, cúi đầu không nói gì.

Bữa ăn yên tĩnh lạ thường, Trương Vân không ngừng ngẫm nghĩ về chuyện bà ta kết hôn hồi đó, Mạc Thành Hoàn thì ăn đồ ăn mà cảm giác mùi vị như đang nhai sáp.

Sau khi An Nhu ăn xong, Mạc Thịnh Hoan lập tức đứng dậy dọn bát đũa trước mặt cậu đem xuống bếp rửa sạch sẽ rồi cho vào tủ khử trùng.

Trương Vân thấy thế thì trợn to hai mắt, nhìn An Nhu bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Thịnh Hoan đặc biệt chú ý đến vấn đề an toàn thực phẩm của tôi, bát ăn của tôi đều do anh ấy xử lý.” An Nhu cười bất lực: “Sau khi sinh xong có lẽ sẽ tốt hơn.”
Trong mắt Trương Vân tràn đầy vẻ kinh ngạc, bà ta không ngờ còn có thể thế này!

Mạc Thành Hoàn nuốt không trôi đành đặt đũa xuống. Điều kiện của anh ta lúc đầu còn tốt hơn Mạc Thịnh Hoan rất nhiều, nhưng An Nhu thà lấy chú chứ không chọn anh ta, lúc đầu anh ta cũng nghi ngờ và từng hỏi An Nhu.

Nhưng đến lúc này, có lẽ mọi việc đã rõ ràng.

Bản thân anh ta không biết nấu ăn, cũng không đi học, lúc trước còn ăn đồ An Nhu nấu cho, đừng nói đến việc rửa bát, đến thu dọn bát đũa cũng chả làm bao giờ.

Sau khi ăn xong An Nhu cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng cậu không ngủ ngay được, chỉ có thể đỡ lưng đi lại trong phòng khách như đi dạo.

Mạc Thịnh Hoan đi theo An Nhu, hai người đi lại trong phòng khách, Trương Vân và Mạc Thành Hoàn ngồi trên sô pha cảm nhận sâu sắc sự dư thừa của mình.
“Hay là chúng ta về đi?” Trương Vân giật khẽ người con trai.

Mạc Thành Hoàn vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt luôn nhìn theo An Nhu.

Đi được một lúc An Nhu mới chậm rãi ngồi xuống, Mạc Thịnh Hoan bóp vai, xoa nhẹ thắt lưng cho cậu.

Mạc Thành Hoàn nhìn bụng của An Nhu, trong mắt là nỗi nhớ nhung vô hạn.

Phát hiện Mạc Thịnh Hoan nhìn qua, Trương Vân nhanh chóng giải thích hộ con trai: “Chắc là nó chưa từng thấy đàn ông mang thai bao giờ nên vậy đấy, anh hai đừng để ý đến nó.”

An Nhu lặng lẽ đánh mắt lườm sang.

“Hai người về đi.” Mạc Thịnh Hoan liếc mắt nhìn Mạc Thành Hoàn rồi đứng dậy đi thẳng ra mở cửa.

Trương Vân xấu hổ, vội vàng kéo lấy con trai: “Chú dâu của con cần nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi.”

Mạc Thành Hoàn bước ra cửa, quay đầu lại nhìn An Nhu, trong mắt hiện lên đủ thứ cảm xúc phức tạp.
“Trước đây anh chưa bao giờ nghe, bây giờ... có thể nghe không?”

An Nhu xoa bụng, ngước mắt lên cười nhẹ.

“Dù sao trước đây cũng chưa bao giờ nghe, nên bây giờ cũng không cần đâu.”

Trương Vân kéo Mạc Thành Hoàn ra ngoài, cố gắng mỉm cười chào tạm biệt hai người bọn họ, Mạc Thịnh Hoan đóng cửa lại, trầm mặc một lúc rồi quay sang nhìn An Nhu.

An Nhu nhìn dáng vẻ của chú rồi cười tủm tỉm kéo quần áo: “Chồng à, anh có muốn nghe không?”

Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan thoáng dịu đi, anh dẫn An Nhu vào phòng ngủ, lấy ống nghe ra nghe nhịp đập của thai nhi, bàn tay đã làm ấm đặt lên bụng An Nhu.

Giống như hai chú ngựa con chạy “lộc cộc” không ngừng, Mạc Thịnh Hoan nhắm mắt lại, đỡ eo An Nhu, khóe môi hơi nhếch lên.

Kể từ khi bổ nhiệm người khác làm phó tổng giám đốc, Mạc Thịnh Hoan đã đường đường chính chính đi cùng An Nhu đến lớp bồi dưỡng, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều biết đến cặp chồng chồng này.
An Nhu cũng muốn khiêm tốn, nhưng Thịnh Hoan quá nổi bật, thân hình đẹp đẽ cao lớn đứng trong đám người nổi bật hẳn lên, muốn không chú ý cũng khó.

Sau buổi lên lớp buổi sáng, An Nhu đang chuẩn bị cùng Mạc Thinh Hoan rời đi thì một người phụ nữ mang thai cùng lớp đột nhiên đi tới, hỏi An Nhu có muốn nhận nuôi một con mèo con không.

“Nó do mèo mẹ nhà tôi sinh ra, đã được kiểm tra Toxoplasma và các loại bệnh truyền nhiễm rồi, khoẻ mạnh lắm đó. Tôi vẫn còn lồng và sữa bột cho mèo, có thể cho cậu miễn phí.” Người phụ nữ mang thai có vẻ hơi sốt ruột, lâu lâu lại nhìn ra phía cửa lớp.

Đột nhiên tặng mèo?

Còn có loại chuyện này à?

An Nhu hơi khó hiểu: “Con mèo đang khỏe mạnh sao cô không tự mình nuôi đi?”

“Nhà tôi không cho đâu.” Người phụ nữ mang thai hơi buồn: “Con mèo trước của tôi bị họ mang đi tặng cho người khác rồi. Một đêm mấy hôm trước có con mèo đột nhiên xuất hiện trước nhà tôi, còn ngậm một con mèo con trong miệng. Con mèo đã chết, máu chảy khắp mông nó, nhưng con mèo con vẫn còn sống, mắt còn chưa mở.”