Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 135




Đôi mắt ông cụ Mạc tràn đầy vẻ mỏi mệt, nằm trên giường bắt đầu thở oxy.

Lời nói lúc trước của Mạc Thịnh Hoan hầu như đã đánh nát một chút hy vọng cuối cùng trong lòng ông.

Bao nhiêu năm qua ông chưa bao giờ bạc đãi hai đứa nhỏ kia trong chuyện ăn uống, nuôi bấy lâu vẫn không có chút tình cảm nào thật sao?

Thân thể và tâm lý đồng thời mệt mỏi rã rời làm ông cụ Mạc mơ màng ngủ thϊếp đi. Không biết qua bao lâu, người giúp việc đi vào nói với ông là cậu chủ Mạc Thịnh Khang đưa vợ về thăm ông.

Ông cụ Mạc thở dài, vẫy tay kêu hai người vào.

“Ba.” Trương Vân cố gắng trưng ra gương mặt tươi cười, ra vẻ như rất thường xuyên tới đây: “Bọn con đến thăm ba!”

“Có gì hay mà thăm.” Ông cụ Mạc ngước mắt lên, không nhìn thấy thứ gọi là hoa trong tay hai người, không biết vì sao trong lòng chợt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng phải ba mới xuất viện sao?” Trương Vân đi đến gần, nói: “Lần này không nói đến chuyện tài sản kế thừa gì đâu, ba đừng sợ.”

Ông cụ Mạc trợn mắt lườm đối phương không chút che giấu.

Đến bao giờ thì đứa con dâu này mới học được cách nói chuyện đàng hoàng đây.

“Khụ khụ.” Mạc Thịnh Khang đột nhiên cúi đầu họ khan hai tiếng.

Trương Vân nghe thấy bị nhắc nhở thì giật mình, nhưng vẫn cố nén chột da.

“Thịnh Khang sao vậy? Bị cảm à?” Ông cụ Mạc ngước lên hỏi.

“Không có gì đâu ba.” Mạc Thịnh Khang vẫn là dáng vẻ thật thà thường ngày: “Lần này vì để chúc mừng ba xuất viện nên Trương Vân đã đặc biệt nhờ người mua một món quà.”

Lòng ông cụ Mạc trầm xuống, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, ngược lại còn hơi mỉm cười.

“Quà gì?”

Mạc Thịnh Khang không nói gì nhìn Trương Vân.
Đổ lên đầu bà ta đấy à?

Trương Vân mắng thầm một tiếng, nghĩ mình có file ghi âm lúc trước làm chứng nên có thể thoải mái.

“Là một chậu hoa ạ.” Trương Vân nở nụ cười gượng gạo: “Con cũng không biết đó là loại hoa nào, chỉ là cảm thấy đẹp nên mua về tặng cho ba.”

Vừa nói xong người giúp việc đã khiêng chậu hoa đến, sau khi tháo lồng bảo vệ xuống thì một chậu hoa có dáng vẻ kỳ lạ đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Ông cụ Mạc nhìn chằm chằm vào hoa kia, cảm giác thứ gọi là kiên định trong lòng đang hòa tan dần vào trong máu.

Mạc Thịnh Khang thấy ông cụ Mạc nhìn chằm chằm vào chậu hoa liền đảo mắt hỏi: “Ba, ba thích không ạ?”

Ông cụ Mạc liếc qua nhìn Mạc Thịnh Khang, ánh mắt phẳng lặng, bình tĩnh nở nụ cười.

“Thích, hoa đẹp như vậy sao không thích được.”
“Ba thích là tốt rồi.” Trương Vân nhích sang bên cạnh theo bản năng, hoa này không tốt cho người bệnh tim, cũng không biết có ảnh hưởng gì đến người khỏe mạnh hay không.

“Hoa này đẹp thì đẹp.” Ông cụ Mạc chuyển đề tài: “Nhưng mà căn phòng này thường xuyên kéo rèm, nắng không chiếu vào tới, hay là dọn đến vườn hoa đi, có thể phơi nắng nhiều hơn.”.

Trương Vân không ngờ ông cụ sẽ nói như vậy, luống cuống nhìn sang Mạc Thịnh Khang, không biết nên trả lời thế nào.

Mạc Thịnh Khang không chớp mắt, chân thành nói: “Trùng hợp thật, loài hoa này không thể phơi nắng quá gắt, nó ưa râm.”

Ông cụ Mạc nhìn thẳng vào mắt con trai mình, chậm rãi nói.

“Con chắc chứ?”

“Người bán nói vậy mà.” Vẻ mặt Mạc Thịnh Khang không hề khác thường, không nhìn ra chút sơ hở nào.

“Được, được, được lắm.” Ông cụ Mạc gật đầu, nói liên tục ba chữ “Được”.
Đúng là một đứa con rất “Được”.

“Ba nhận tấm lòng của hai đứa.” Ông cụ Mạc sờ trán, nhắm chặt mắt lại: “Ba hơi mệt, hai đứa có muốn ở lại ăn cơm không?”

“Không không ạ!” Trương Vân vốn đang chột dạ nên liên tục xua tay: “Ba nghỉ ngơi đi, con và Thịnh Khang về đây!”

Hai người vừa quay đầu đi ông cụ Mạc đã kêu người giúp việc trùm chậu hoa lại, nhanh chóng mang ra khỏi phòng.

Ông cụ Mạc thở oxy, gọi điện thoại cho thư ký Lý, không lâu sau thư ký Lý đã dẫn người đến, ánh mắt tràn đầy kính trọng đứng trước mặt ông cụ Mạc.

“Thịnh Hoan nó... nói đúng.” Giọng ông cụ Mạc chua xót: “Hoa đã đưa tới rồi, xử lý theo kế hoạch của các người đi.”

“Vâng thưa ông chủ.” Thư ký Lý cung kính gật đầu: “Mạc tổng sẽ mang chậu hoa này về xét nghiệm, đồng thời vì để cho cậu chủ Thịnh Khang không nghi ngờ, tôi sẽ đưa một chậu tương tự đến đây để đánh lừa đối phương”
“Được.” Cảm xúc sa sút cùng cực của ông cụ Mạc đã lắng xuống.

Sau khi kêu người mình đưa đến đi làm việc xong thư ký Lý liền nhận ra ông cụ không khoẻ. Ông ấy đứng trước giường, hỏi nhỏ: “Ông chủ, ông không sao chứ?”

“Tôi... đúng là một người cha thất bại mà.” Trong lòng ông cụ Mạc chua xót không thôi: “Bốn đứa con trai, thằng cả chết non, thằng hai vẫn luôn ghét tôi, thằng ba muốn dồn tôi vào chỗ chết, còn đứa con gái thứ tư bị người ta xúi giục, âm thầm hận tôi.

Thì ra những ngày người một nhà tụ họp trên bàn ăn nói cười lúc trước đều là giả, chỉ có San San là yêu tôi thật lòng thôi, nhưng bà ấy cũng đi rồi.”

Thư ký Lý im lặng một lúc rồi an ủi ông cụ Mạc: “Ông chủ à, mấy cô cậu khác tôi không dám nói, nhưng cậu Thịnh Hoan vẫn thương ông, chắc chắn cậu ấy sẽ không hại ông.”
“Không phải nó thương tôi, mà là nể mặt San San mới miễn cưỡng nhận mặt tôi thôi.” Ông cụ cười xót xa.

“Cả đời tôi trông thì như con cháu đầy đàn, nhưng thật ra... là hai bàn tay trắng.”

“Ông….. vẫn còn hai đứa cháu mà.” Thư ký Lý cũng không biết nên an ủi ông cụ thể nào, chỉ có thể ném ra hy vọng trong tương lai: “Đến lúc đó có hai đứa trẻ ở bên cạnh gọi ông nội cũng là một chuyện vui.”

“Cũng chỉ có một chút hi vọng như vậy thôi.” Ông cụ Mạc mệt mỏi không chịu nổi, nhắm chặt mắt, vẫy tay với thư ký Lý.

Thư ký Lý cúi chào ông rồi đi ra, giúp ông chủ đóng cửa phòng.

Ông cụ Mạc nằm trên giường, nghe âm thanh máy móc vang lên bên tai, khóe mắt chậm rãi chảy xuống một hàng nước mắt vẩn đục.

...

Buổi chiều tan học, An Nhu lén lút nhận chuyển phát nhanh ở trường học, cậu đề phòng nhìn xung quanh, sau khi thấy không có ai chú ý thì nhanh chóng mở hộp ra.
Mở ra một lớp băng keo, An Nhu phát hiện bên trong vẫn còn một lớp, lớp băng keo này còn đặc biệt khó xé, quấn đến mấy vòng.

Bởi vì An Nhu đã cắt móng tay sạch sẽ nên mở nó ra rất khó, sau một lúc lâu vất vả cuối cùng cũng xé ra được một chút, nhưng lại xé lệch làm phí hết công sức nãy giờ cố gắng.

Lúc An Nhu đang hít sâu một hơi thì bên cạnh đột nhiên đưa qua một con dao găm, An Nhu vô cùng vui vẻ nhận lấy con dao, rọc mấy miếng băng keo, lập tức mở được ra.

Con dao này rất sắc bén!

An Nhu đang định mở hộp chuyển phát nhanh ra thì đột nhiên nhận ra được điều gì.

Cậu đứng hình ba giây, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng phía sau mình, con ngươi đen láy mang theo vài phần tò mò, đang đợi mình mở hộp ra.

An Nhu lần mò đậy lại cái hộp đã mở ra.
“Ha ha, chồng ơi.” An Nhu cười hai tiếng, thuần thục xoay con dao găm, đưa chuôi đao cho Mạc Thịnh Hoan trả lại cho anh.

Mạc Thịnh Hoan nhận lấy con dao, tùy ý sờ soạng cổ tay áo một chút, con dao thon dài đã biến mất.

Động tác của Mạc Thịnh Hoan quá nhanh, An Nhu căn bản không nhìn rõ, chỉ có thể giấu cái hộp sau lưng, dẫn dắt chuyển chủ đề.

“Chồng ơi, sao anh lại mang theo dao găm trên người thế?”

“An toàn.” Mạc Thịnh Hoan giúp An Nhu cởi túi sách xuống, thành thạo đeo lên một bên vai, lại muốn nhận lấy hộp chuyển phát trong tay An Nhu, nhưng lại bị cậu từ chối.

“Hộp này nhẹ lắm, em cầm là được rồi!” An Nhu tỏ vẻ đứng đắn, ý đồ che giấu đồ ở trong hộp.

Mạc Thịnh Hoan cũng không ép, nắm tay An Nhu đi ra sân trường.

“Mạc Thịnh Khang đi tặng hoa như đúng hẹn cho ba rồi có phải không?” An Nhu nghĩ đến việc nghiêm chỉnh.
“Ừm.” Mạc Thịnh Hoan hờ hững trả lời.

“Hoa kia đem đi kiểm tra có tra ra vấn đề gì không?” An Nhu tò mò ngước lên hỏi.

“Không có vấn đề gì cả.” Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn như thường.

“Cái gì?” An Nhu nghi ngờ mình nghe lầm: “Sao có thể không có vấn đề gì được?”

Mạc Thịnh Hoan quay sang tay ấn nhẹ lên chóp mũi An Nhu.

“Hoa không có vấn đề, nhưng mà đất thì có.”

“Đất thì có thể có vấn đề gì chứ?” An Nhu khó hiểu.

Tay kia của Mạc Thịnh Hoan lấy di động ra, nhấn vào trang báo cáo kiểm tra đưa cho An Nhu.

An Nhu nhìn màn hình di động, bên trên là báo cáo kiểm tra đất.

Đất trong chậu hoa Mạc Thịnh Khang đưa cho ông cụ Mạc có một thứ gọi là “Nấm Schizophyllaceae”.

Loại nấm này có sức sống mãnh liệt, cho dù đã để khô năm mươi năm nhưng chỉ cần ngâm một chút nước là vẫn có thể phóng thích ra bào tử.
Khi một người hít vào quá nhiều bào tử nấm Schizophyllaceae sẽ khiến cho phổi bị truyền nhiễm, hơn nữa sẽ còn chuyển biến thành các loại bệnh về phổi.

Mà nguyên nhân dẫn đến bệnh suy tim thường thấy nhất chính là bị lây nhiễm, đặc biệt là lây nhiễm qua phổi, quả thật là hạ độc đúng bệnh!

An Nhu vô cùng kinh hãi.

Có ai ngờ cây hoa thực ra lại không có vấn đề!

An Nhu gần như có thể tưởng tượng ra nếu như mình cứ cắn chặt vấn đề về cây hoa không buông, rồi trở mặt với Mạc Thịnh Khang mà đến lúc có kết quả xét nghiệm thì đương nhiên mình sẽ là người gặp phiền phức!

Có ai ngờ được đất mới là thứ có vấn đề chứ!

Không ngờ những lời Mạc Thịnh Khang nói với vợ mình không có câu nào là thật!

An Nhu không nhịn được mà hít hà một hơi, phát hiện mình vẫn nghĩ về Mạc Thịnh Khang quá đơn giản.
May mắn mà chú ra tay, để ông cụ Mạc giao toàn quyền xử lý việc này cho anh, kiểm tra tỉ mỉ tất cả mọi thứ mới phát hiện ra vấn đề nằm ở đất.

Nhưng nếu nói như vậy thì những lời lúc chiều Mạc Thịnh Khang nói với ông cụ Mạc cũng không phải giả, chậu hoa này thích hợp ở nơi âm u.

Nơi càng ẩm ướt thì nấm càng dễ dàng phát triển.

“Đáng sợ thật.” An Nhu líu lưỡi.

“Đã đưa chậu hoa giả qua rồi chứ?” Mạc Thịnh Hoan vẫn hững hờ như trước, dẫn An Nhu đi qua vạch kẻ đường.

An Nhu ngước lên nhìn Mạc Thịnh Hoan, chợt nhận ra anh không có cảm giác gì đối với chuyện này hết, mà cũng phải, ở trong mắt người điều hành có âm mưu, thủ đoạn gì mà chưa thấy.

Bản thân anh gặp phải ám sát không có một ngàn lần thì cũng có đến tám trăm, còn đối với mấy loại như hạ độc, tập kích thì đã quen thuộc như có người thân đến nhà chơi rồi.
Bản thân mình còn là một phần trong đó đấy.

An Nhu có hơi khó chịu thay Mạc Thịnh Hoan, nhưng nghĩ lại, cũng là do ám sát nên mới khiến cậu đến bên cạnh anh.

Bỗng thấy không thể kết luận được là tốt hay xấu.

Theo lời của Mạc Thịnh Khang thì chậu hoa làm ông cụ Mạc đổ bệnh chỉ là bước đầu tiên, không biết vì sao An Nhu còn hơi chờ mong thủ đoạn tiếp theo của ông ta.

“Chồng, anh nói sau khi Mạc Thịnh Khang làm ba bị bệnh thì tiếp theo sẽ định làm gì?” An Nhu ngẩng đầu lên, tò mò hỏi chú.

Hai người đi vào khu nhà ở, Mạc Thịnh Hoan im lặng gập ngón tay, dùng khớp xương ngón tay ấn lên nút thang máy.

Phía trước thang máy cũng có mấy gia đình vừa tan tầm đang đứng phía sau hai người chờ thang máy, An Nhu im lặng, không nói chuyện trước mặt người ngoài nữa.

Thang máy đi xuống, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đi vào trước, Mạc Thịnh Hoan nhấn chọn tầng, đứng chếch phía trước An Nhu.
Mấy gia đình kia cũng đi vào, mọi người không thân nên không ai nói chuyện với ai.

An Nhu vẫn luôn ôm cái hộp trên tay, không biết có phải do nhóc con trong bụng hay không mà gần đây tay chân cậu hơi kém linh hoạt, thường bị tê, còn hơi bị phù, An Nhu muốn đổi sang cầm tay khác, kết quả đổi không xong, làm cái hộp rơi xuống đất.

Mấy gia đình phía trước nghe tiếng động tò mò quay đầu lại nhìn, An Nhu cúi xuống, nhìn cái cài tóc tình thú tai mèo lông xù từ từ rơi ra khỏi cái hộp mở một nửa.

Thang máy chìm trong im lặng.

An Nhu cứng đờ, đây là thứ dùng để cosplay mà lúc trước bác sĩ Moise nói, cậu tìm mua được trên mạng.

Ngàn lần không ngờ mình sẽ gặp mặt nó bằng cái cách xấu hổ ngay giữa đám đông như vậy.

Đây là tình tiết ngày mai nên bỏ trốn khỏi trái đất đấy ư.

An Nhu không dám ngước đầu lên, sau đó cậu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan cúi xuống, rất tự nhiên dựng cái hộp chuyển phát nhanh lên, bỏ tai mèo vào, sau đó cầm cái hộp đứng dậy, lạnh lùng đối diện với những ánh mắt kỳ lạ của những gia đình khác.
Tác giả có lời muốn nói:

Đào Lông kíƈɦ ŧɦíƈɦ thông báo tình tiết ngày mai: Hiện trường xấu hổ giữa đám đông của Nhu Nhu được chàng tiên giải cứu! Nhu Nhu và chàng tiên cosplay py+1 (hai người thật sành chơi). Ông cụ Mạc giả bệnh theo ý chàng tiên, Trương Vân vô tình phát hiện đồ cổ của Mạc Thịnh Khang lại thiếu mất hai thứ!