Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 131: Anh nhân viên nhỏ làm phản




“Anh nhân viên nhỏ” nghe thấy tổng giám đốc tin tưởng quản lý như vậy liền chậm rãi ngước mặt lên, đôi mắt đen láy liếc qua An Nhu, lông mi dài hơi cong lên, đôi môi nhạt màu bất lực khẽ mím.

Anh ngoan ngoãn đứng một bên giống như mèo con bị cướp đi món đồ chơi ưa thích, chỉ có thể lên án chủ nhân bằng ánh mắt bất lực.

An Nhu hít sâu một hơi, chắc chắn là quản lý sai!

“Sao anh ta có thể đối xử với anh như vậy được!” An Nhu vỗ tay lên bàn, lời lẽ đanh thép: “Công ty chúng ta tuyệt đối không cho phép xảy ra loại chuyện bắt nạt nhân viên dưới tầng chót thế này được!”

“Anh nhân viên nhỏ” chớp mắt nhìn An Nhu.

An Nhu nói xong lập tức hơi hối hận, sao có thể để cho anh nhân viên nhỏ dễ dàng đạt được một nửa mục đích như vậy, mình cần phải chống lại cám dỗ chứ!
Vì thế An Nhu lại chuyển chủ đề: “Nhưng về việc tăng lương ấy à, bây giờ tình hình của công ty cũng không tốt lắm, thật sự không có dư tiền để tăng lương cho anh.”

An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan ngẩn ra nhìn mình thì thầm cân nhắc muốn thay đổi cảm xúc của anh: “Hay là, anh dọn dẹp văn phòng này để tôi xem thử nào?”

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan thật sự bắt đầu đi tới dọn dẹp mặt bàn, sắp xếp sách chuyên ngành của cậu theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, còn nhìn màu gáy sách được sắp xếp ngay ngắn từ đậm đến nhạt.

Ngón tay thon dài quét vào mặt bàn một cái, sau đấy An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan lấy giẻ lau dùng một lần nghiêm túc lau mặt bàn học.

Chú làm gì cũng rất nghiêm túc và cẩn thận, An Nhu nhìn bàn học của mình được lau chùi sạch bóng, bao gồm cả những chỗ bụi bặm rất nhỏ ở mấy góc cạnh phía dưới cũng được lau sạch sẽ.
An Nhu hơi kinh ngạc.

Vậy mà còn không tăng lương nữa thì thật sự hết nói nổi mà!

Nhưng cũng không thể để chú dễ dàng thành công như vậy được!

An Nhu nhìn bàn học sạch sẽ của mình thì hơi chột dạ nói: “Không phải tôi không muốn tăng lương cho anh, chủ yếu là nếu như tăng cho anh thì những nhân viên khác sẽ không đồng ý, nếu cả đám kéo tới lau bàn cho tôi thì chẳng lẽ tôi cũng phải tăng lương hết sao?”

“Anh nhân viên nhỏ” híp mắt quan sát tổng giám đốc bá đạo thật tỉ mỉ, sau đó tiến lên một bước tới gần bàn học, nhìn thẳng vào mắt ông chủ.

“Làm gì thế?” An Nhu dời mắt sang chỗ khác, sờ chóp mũi: “Không được đánh sếp đâu đấy!”

“Anh nhân viên nhỏ” nghiêng người về phía trước, kề cánh môi nhạt màu tới gần vành tai ông chủ.

“Tăng lương, cho tôi, tôi có thể làm, nhiều việc hơn bọn họ.”
“Anh còn có thể làm gì nữa?” An Nhu ngước mắt lên, lỗ tai bị hơi thở của Mạc Thịnh Hoan làm cho ngứa ngáy.

“Anh nhân viên nhỏ” khẽ nhếch môi, hôn nhẹ lên vành tai An Nhu, một bàn tay chậm rãi chui vào áo sơ mi của cậu.

An Nhu ngơ ngác cảm nhận, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy cơ à? Ngày đầu tiên làm tổng giám đốc bá đạo đã bị anh nhân viên nhỏ chơi “quy tắc ngầm” rồi?

Sao có thể chứ?

“Dừng tay.” An Nhu nhìn “anh nhân viên nhỏ” đẹp trai lai láng, vẻ mặt nghiêm túc làm bộ mình tuyệt đối không dễ bị cám dỗ.

“Anh làm gì vậy!” An Nhu cảm giác mình giống như một tia sáng chính nghĩa: “Không lo chăm chỉ cố gắng làm việc, suốt ngày suy nghĩ đường ngang ngõ tắt, anh...”

Chỗ dưới áo sơ mi đột nhiên bị nhéo nhẹ, An Nhu không khống chế được mà “Ưm” một tiếng, bị nhéo quên hết sạch lời muốn nói.
Ăn gian quá đi!

“Anh, anh làm vậy cũng không được tăng lương đâu.” Mặt An Nhu bắt đầu đỏ lên, nhìn thẳng vào anh nhân viên nhỏ trước mắt, nói cũng không trôi chảy.

“Vậy, thế này thì sao...”

Anh kéo căng làm bung hết cúc áo sơ mi của An Nhu bằng hai tay, mặt cậu đỏ bừng lên, muốn che lại theo bản năng, nhưng hai cổ tay đã bị nắm lấy.

Tình huống đã thay đổi đến mức không kiểm soát được, tổng giám đốc bá đạo còn muốn mạnh miệng nhưng rất nhanh đã không chống cự lại được đôi môi mềm mại của “anh nhân viên nhỏ”.

“Anh, anh không thể làm như vậy với sếp!” An Nhu muốn giãy giụa: “Tôi chính là cấp trên, cấp trên của anh đấy, anh không sợ tôi sa thải anh thật à, sau đó, sau đó tôi sẽ khiến tất cả các công ty khác không nhận anh luôn!”

An Nhu cảm thấy mình giống một con cá đang nằm trên thớt, giãy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay thon dài trắng nõn kia.
“Vậy tôi, phải cố gắng hơn.”

“Anh nhân viên nhỏ” chậm rãi ngẩng đầu, quần tây của tổng tài bá đạo cũng bắt đầu khó giữ được nữa.

Vốn đã không có thắt lưng giữ lại nên bây giờ càng dễ bị tụt xuống, mặt tổng giám đốc đã đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng bừng như bị bỏng.

“Tôi, tôi tăng lương cho anh được chưa?” Tình thế ép buộc quá, tổng giám đốc bá đạo cũng đành đỏ mặt chịu thua.

Động tác của “anh nhân viên nhỏ” hơi khựng lại, lấn người tới, con ngươi đen láy xinh đẹp đến nao lòng.

“Thêm một… một trăm*?” An Nhu nhướn mày, thử nâng giá.

(*: tầm 350 nghèn =)))))

“Anh nhân viên nhỏ” im lặng nhìn tổng tài bá đạo trước mắt một lát, rồi cúi đầu cởϊ qυầи tây của tổng giám đốc càng nhanh hơn.

“Hai trăm!” An Nhu lập tức tăng giá, nhưng “anh nhân viên nhỏ” vẫn không dừng tay.
“Ba trăm, năm trăm...” An Nhu khóc không ra nước mắt, khẽ cắn môi báo ra cái giá cuối cùng.

“Một ngàn, một ngàn là được rồi chứ!”

Cuối cùng “anh nhân viên nhỏ” cũng buông cổ tay tổng giám đốc bá đạo ra, An Nhu cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình đã bị lột sạch.

Nhân viên này đúng là không sợ trời không sợ đất!

“Anh nhân viên nhỏ” đạt được mục đích xong liền lấy chăn bông dịu dàng quấn cơ thể sếp mình lại.

An Nhu thở hổn hển, bị Mạc Thịnh Hoan ôm vào phòng ngủ, ngàn lần không ngờ lần đầu tiên làm tổng giám đốc bá đạo đã bị anh nhân viên nhỏ đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn bị bắt tăng lương cho đối phương thêm một ngàn nữa!

Tóm lại, làm tổng giám đốc bá đạo cũng không ra dáng lắm.

Trong phòng ngủ, sau khi tổng giám đốc bá đạo và “anh nhân viên nhỏ” tiến hành giao lưu sâu, Mạc Thịnh Hoan chọt chọt vào người vị sếp cả người đầy mồ hôi nào đó, đòi một ngàn tiền lương được tăng của mình.
Tổng giám đốc bá đạo âm thầm trợn mắt, tỏ vẻ mình không có tiền.

Anh nhân viên nhỏ lập tức xuống giường, một lát sau đã mang về một chồng tiền giấy màu hồng mới tinh nhét vào tay tổng giám đốc bá đạo.

An Nhu dở khóc dở cười, chỉ có thể tự mình đưa “tiền lương” tận tay cho “anh nhân viên nhỏ” đã vất vả nãy giờ.

“Anh nhân viên nhỏ” cầm tiền mình vất vả kiếm được, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng, hôn lên mặt An Nhu, sau đó nhét số tiền đó xuống dưới gối câu.

An Nhu sờ tiền, hừ lạnh một tiếng.

Hừ, không phải cuối cùng lại về tay em sao!

Vừa đếm xong xấp giấy hồng trong tay, An Nhu đột nhiên cảm thấy bụng mình nhúc nhích, giống như có chú cá nhỏ đang thong thả bơi lội trong đó.

An Nhu lập tức dừng đếm tiền, chỉ một lát sau trong bụng đã yên tĩnh trở lại.
An Nhu thử đếm thêm một lần nữa, bụng lại bắt đầu động đậy.

Không thể nào.

An Nhu ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thịnh Hoan, chỉ vào bụng mình, chú đưa tay nhẹ nhàng sờ lên bụng An Nhu.

An Nhu bắt đầu hướng về phía bụng tiếp tục đếm tiền, “loạt xoạt” mấy tiếng, trong bụng lại bắt đầu động đây.

Đây... đúng là một nhóc con tham tiền!

An Nhu vô tội nhìn Mạc Thịnh Hoan, chú im lặng suy nghĩ một lát, cầm di động của hai người lên, cài đặt một lúc, sau đó chuyển khoản cho An Nhu.

[Tài khoản Alipay, tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ.]

Cùng với giọng nữ ngọt ngào vang lên thì bụng An Nhu lại nhúc nhích thêm vài cái.

“Ôi trời ạ.” An Nhu trầm trồ.

Mạc Thịnh Hoan lại vung tiền gửi tiếp.

[Tài khoản Alipay, một trăm tám mươi tám nghìn tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ.]

180 nghìn tệ*! An Nhu không nhịn được mà trừng mắt, trong bụng càng động đậy mạnh hơn, nếu nói vừa rồi là chú cá nhỏ bơi lội thì bây giờ chính là chú chim nhỏ vỗ cánh.
(*: tầm 630 triệu)

“Hẳn là nhóc con này còn chưa nghe hiểu số lớn số nhỏ đâu nhỉ?” An Nhu tò mò sờ bụng: “Thần kỳ thật.”

Mạc Thịnh Hoan áp tay lên tay An Nhu, gật nhẹ, tỏ vẻ tán thành.

Hai vợ chồng chơi đùa một lát cho đến khi hết hạn mức chuyển khoản mới ôm nhau ngủ.

An Nhu kiếm chác được không ít, vui vẻ cân nhắc nghĩ đến sau này khi nhóc con chào đời nhất định sẽ chơi còn vui hơn bây giờ cơ.

...

Mạc Thành Hoàn vừa xuất viện, Trương Vân đã trở về nhà mẹ đẻ.

Cũng không phải bởi vì con trai đổi xử lạnh nhạt và hờ hững với bà ta, mà là vì người chồng vừa yếu đuối vừa không có cá tính mà bà ta vẫn luôn chướng mắt kia.

Lời nói ngày hôm đó khiến Trương Vân hơi dao động, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại thì bà ta lập tức cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Tuy bản thân bà ta không biết chăm sóc con cái cho lắm, nhưng dù sao cũng đã từng làm mẹ, biết được sự vất vả lúc mang thai, cảm nhận được vất vả lúc mang thai, cảm nhận được niềm hạnh phúc khi mang trong bụng mình một sinh mệnh mới, dù thế nào thì trẻ con cũng vô tội.
Người chồng vẫn luôn hiền lành của bà ta sao có thể nói ra những lời như ra tay với An Nhu và đứa con trong bụng cậu chứ?

Nếu làm ẩu còn có thể là một xác ba mạng.

Lúc Trương Vân còn trẻ cũng đã từng trải qua nhiều chuyện bừa bãi kiểu đi đánh nhau hội đồng, mắng thầy cô giáo, chặn đánh người trong hẻm nhỏ nhưng vẫn chưa từng làm chuyện hại đến mạng người.

Không thể, cũng không dám.

Đó là mạng người sống sờ sờ đấy.

Mấy ngày nay Trương Vân còn không dám ngủ chung với Mạc Thịnh Khang, đôi khi bà ta nằm mơ thấy tay mình dính đầy máu liền hoảng sợ giật mình tỉnh dậy, cả ngày hôm đó cũng không bình tĩnh lại được.

Trong mơ thôi đã như vậy, nếu như ra tay thật... Trương Vân có thể đoán trước được nửa đời sau của mình sẽ trải qua trong hoảng sợ và ác mộng như thế nào.
Thần kinh Trương Vân đã hơi suy nhược, nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, cuối cùng bà ta vẫn quyết định trở về nhà mẹ đẻ.

Ba mẹ Trương Vân nhìn thấy cô con gái trước giờ luôn kiêu ngạo, bướng bỉnh của mình bây giờ lại không nói lời nào, ăn không ngon, ngủ còn thường xuyên giật mình tỉnh dậy, dường như đã già thêm mấy tuổi thì cũng không nhịn được mà đau lòng.

Tuy tính tình con gái không tốt lắm, bình thường hai vợ chồng ông bà cũng mắng không ít, nhưng đến lúc gặp phải khó khăn thật thì mặc kệ con cái có cần hay không, người làm cha mẹ như bọn họ vẫn phải giúp một phen.

Hai vợ chồng già nhà họ Trương liền gọi Trương Vân vào phòng ngủ nói chuyện, biết gần đây con gái sống không tốt nên hai vợ chồng lấy mấy tờ giấy chứng nhận bất động sản ra, thở dài để vào tay Trương Vân.
“Đây là sính lễ của nhà họ Mạc năm đó.” Mẹ Trương Vân nhìn con gái đang ngơ ngác, đưa giấy tờ chứng nhận bất động sản cho con.

“Ba mẹ vẫn chưa đụng tới đâu, ba mẹ đem đi đầu tư rồi mua bất động sản cho con, ba mẹ nghĩ là tương lai sau này có thể sẽ có lúc con cần dùng tới.”

Trương Vân ngơ ngác nhìn ba mẹ mà năm đó mình gấp gáp muốn chạy trốn.

“Dù tình cảm của con và Mạc Thịnh Khang xảy ra vấn đề, không thể ở nhà họ Mạc nổi nữa thì cứ trở về đi, con vẫn là con gái của ba mẹ, dựa vào những bất động sản kia con cũng có thể sống không lo nghĩ gì.” Hai vợ chồng tính toán xa xôi.

“Cho nên, không có gì phải khó nghĩ cả, chăm sóc tốt cho bản thân, ít gây chuyện thị phi, cùng lắm thì rời khỏi nơi đó, ba mẹ vẫn luôn ở sau lưng chống đỡ cho con.”

Trương Vân nhìn xấp sổ đỏ trong tay, mở ra một quyển, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
Không làm nổi mẹ của người thừa kế nhà họ Mạc, thì làm bà Bao Tô* cũng không có gì không tốt, điều kiện trước tiên là bản thân mình khỏe mạnh đã, cũng đừng ngớ ngẩn khiến bản thân rơi vào vòng lao lý!

(* Bà Bao Tô: Nhân vật bà chủ nhà trong phim Châu Tinh Trì.

Đúng vậy, tiền tiết kiệm mấy năm nay của mình cũng không ít, còn có nhiều căn nhà như vậy, sống yên lành không muốn, vì sao phải làm ra chuyện hại đến mạng người!

Trương Vân không nhịn được mà bật khóc nghẹn ngào, hai vợ chồng già ôm cô con gái không làm cho người ta bớt lo nhất này rồi liên tục thở dài.

Sau khi Trương Vân khóc xong một trận cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn, sáng sớm hôm sau bà ta đi đến chỗ gần trường Đại học Tấn Thành chờ An Nhu.

Trước cổng trường cũng không đông lắm, An Nhu còn chưa vào cổng đã nhìn thấy Trương Vân đang đứng cạnh cổng trường, lén la lén lút giống như ăn trộm, bảo vệ cũng chú ý bên này suốt, dùi cui đã cầm sẵn trong tay.
An Nhu suy nghĩ một lát, vòng ra phía sau Trương Vân vỗ vai bà ta.

Trương Vân đang tập trung tinh thần nhìn sinh viên đi vào cổng trường, phủi cánh tay kia xuống.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trương Vân cũng nhận ra điều bất thường, quay đầu lại nhìn thì hoảng sợ suýt té ngã dập mông.

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Lông kích động xin được thông báo tình tiết ngày mai: Trương Vân nói thẳng với Nhu Nhu chuyện Mạc Thịnh Khang kêu bà ta hại cậu, Nhu Nhu suy nghĩ một lúc sau đó dẫn Trương Vân đi tìm chàng tiên của mình để tìm cách giải quyết, chàng tiên nghe thấy Mạc Thịnh Khang muốn ra ta với Nhu Nhu và nhóc con nên quyết định nhổ cỏ tận gốc.

Rốt cuộc Mạc Thịnh Khang có thể gây ra bao nhiêu chuyện ầm ĩ đây, kẻ chủ mưu phía sau màn dần ngoi lên mặt nước, rất nhiều tình tiết hấp dẫn khác đang chờ bạn trong chương sau!