Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 130




An Nhu ở bên cạnh nhìn bác sĩ Moise đặt câu hỏi cho Mạc Thịnh Hoan, chú đã hợp tác hơn trước. Bác sĩ hỏi gì thì đáp nấy, đối với mấy phần kiểm tra nhỏ của bác sĩ anh cũng cố gắng trả lời.

Moise nhìn Mạc Thịnh Hoan, im lặng trong chốc lát, suy nghĩ rồi nhìn về phía An Nhu.

“An Nhu, tôi muốn hỏi anh Mạc thêm vài câu riêng tư. Nếu không phiền cậu có thể ra ngoài đợi một lát được không?”

An Nhu rất tin tưởng bác sĩ Moise, huống chi còn có An Lâm ở đây.

“Không thành vấn đề.” An Nhu sờ tay Mạc Thịnh Hoan, thấp giọng nói: “Chồng à, anh ở đây ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ nha. Em ra ngoài một lát.”

Mạc Thịnh Hoan chớp mắt, nhìn theo An Nhu rời khỏi phòng, sau đó ánh mắt anh dừng trên người bác sĩ Moise.

“Anh Mạc.” Bác sĩ Moise nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Tình hình của anh tốt hơn tôi mong đợi rất nhiều, thậm chí còn ngoài dự kiến của tôi.”
“Cám ơn.” Mạc Thịnh Hoan ngồi ở đối diện Moise, thân cao eo thẳng, thần sắc lãnh đạm.

Moise trầm ngâm nhìn Mạc Thịnh Hoan, đột nhiên hỏi một câu.

“Anh Mạc, anh đã đọc không ít những bài công bố của tôi rồi phải không?”

Mạc Thịnh Hoan nhìn bác sĩ ở phía đối diện, ánh mắt bình tĩnh.

“Đừng nghi ngờ tôi, anh không bị bại lộ đâu.” Thấy Mạc Thịnh Hoan không nói gì Moise thở dài: “Là do trạng thái khôi phục của anh quá hoàn hảo thôi.”

“Từ sự cải thiện đáng kể về khả năng ngôn ngữ, đến việc phân biệt chính xác các khái niệm, cách giao tiếp ban đầu với bạn đồng hành...” Moise thở dài: “Anh đã thực hiện một cách hoàn hảo.”

“Tôi đoán là khả năng ngôn ngữ của anh chắc đã trở lại mức trước đây rồi phải không?” Ánh mắt của Moise đầy sự tò mò muốn tìm tòi nghiên cứu.
“Trong y học bệnh tự kỷ sẽ không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng nếu được điều trị thì tình hình sẽ được cải thiện.” Moise nhìn chằm chằm người bệnh của mình: “Tuy rằng năng lực xã giao của anh và hứng thú không cải thiện nhiều, nhưng tôi có thể xác định, công năng ngôn ngữ cơ bản của anh đã khôi phục.”

“Trong lần giao tiếp trước, tôi thấy những câu dài của anh vẫn còn ngắt quãng. So với rào cản ngôn ngữ thì tôi nghĩ dường như anh đang cố tình làm thể thì đúng hơn.”

Mạc Thịnh Hoan nhìn vị bác sĩ trước mặt, chậm rãi gật đầu.

An Lâm ở bên cạnh âm thầm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

“Tôi có thể hỏi tại sao không?” Moise nói chậm lại, tỏ vẻ thân thiện.

“Tôi đã đọc những bài công bố và những cuốn sách chuyên môn đã xuất bản của ông.” Mạc Thịnh Hoan nói lưu loát: “Tôi vẫn có những khiếm khuyết trong khía cạnh tình cảm và xã hội, nhưng đối với hai triệu chứng này người yêu của tôi rất khó phát hiện ra.”
Moise gật đầu: “Những khiếm khuyết này thực sự rất khó phát hiện, chúng chỉ biểu hiện tương đối đột xuất trong những tình huống có liên quan.”

“Kể từ khi khả năng ngôn ngữ của tôi hồi phục, sau đấy tôi bắt đầu đi làm thì sự chú ý của người yêu dành cho tôi đã giảm xuống, thậm chí tôi còn nhầm tưởng rằng em ấy có thể không cần đến tôi nữa.” Mạc Thịnh Hoan nói ngắn gọn.

“Cho nên phải có khuyết điểm bên ngoài thật rõ ràng, để luôn nhắc nhở em ấy rằng tôi cần em ấy quan tâm nhiều hơn nữa, tôi cần em ấy.”

Moise gật đầu, chuyện này cũng giống như việc ba mẹ lơ là con cái, con cái sẽ giả vờ bị ốm để thu hút sự chú ý của ba mẹ, nhưng mà người đàn ông trước mặt này thực sự bị bệnh, chỉ vì triệu chứng không rõ ràng nên anh đã sử dụng một cách rõ ràng hơn để gây sự chú ý, làm vậy là để được người yêu mình quan tâm.
Đây cũng coi như là một hành động giúp đỡ bản thân.

Nghe Mạc Thịnh Hoan nói chuyện trình bày lưu loát, An Lâm thở cũng không dám thở mạnh.

“Theo ý kiến của tôi thì anh có thể cho cậu ấy thấy rằng kỹ năng ngôn ngữ của anh đang dần được cải thiện, sau đó nói cho cậu ấy biết suy nghĩ thực sự của anh.” Moise mỉm cười nhìn Mạc Thịnh Hoan.

“Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười. Đã từng có một người đàn ông giả câm giả điếc vì quá bức xúc trước sự cằn nhằn của vợ. Thậm chí ông ấy còn lừa dối tất cả những người xung quanh. Cuối cùng, trong một lần vợ ông ấy vô tình phát hiện ra sự thật, dù ông ấy đã ngoài tám mươi tuổi nhưng vẫn bị vợ kiện ra tòa đòi ly hôn.”

Moise nhắc nhở Mạc Thịnh Hoan: “Anh thấy đấy, dù có là một nam diễn viên từng đoạt giải Oscar mà cũng bị bại lộ bí mật, cho nên đừng lừa dối niềm tin của người khác, tốt hơn hết là nói rõ với nhau, như thế sẽ tốt hơn.”
Mạc Thịnh Hoan yên lặng gật đầu.

“Tôi sẽ bảo An Nhu chú ý hơn đến việc hồi phục cảm xúc của anh.” Moise rất chu đáo: “Anh nghĩ sao?”

“Cảm ơn.” Mạc Thịnh Hoan gật đầu.

An Nhu ở bên ngoài đợi một lúc mới được gọi vào, không khí lúc này có vẻ hơi khác, An Lâm cúi đầu đứng xa ха.

“Bác sĩ, anh ấy hồi phục thế nào rồi?” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan.

“Anh ấy hồi phục rất tốt.” Moise cười khen ngợi: “Còn hơn cả dự kiến của tôi.”

An Nhu vui vẻ nhìn Mạc Thịnh Hoan.

“Khả năng ngôn ngữ gần như được khôi phục, nhưng cậu nên chú ý nhiều hơn đến vấn đề cảm xúc bên trong của bệnh nhân.” Moise nhìn An Nhu.

“Cảm xúc bên trong?” Ánh mắt An Nhu chuyển động, trong vô thức chợt cảm thấy trong mối quan hệ của chú và cậu không có vấn đề gì.

“Tôi hỏi cậu một vài câu là cậu sẽ biết thôi.” Moise liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Chồng của cậu đã từng tranh cãi với ai chưa?”

“Tranh cãi?” An Nhu nhớ lại: “Chưa hê."

“Đã có bất kỳ cảm xúc hoặc hành động nào như hờn dỗi, ghen tị, so sánh và phàn nàn chưa?” Moise liệt kê từng thứ một.

An Nhu nhớ lại một hồi lâu, có vẻ lo lắng liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Dường như chú không biểu lộ cảm xúc như vậy thật.

“Ví dụ như hờn dỗi, trông thì giống như một cảm xúc tiêu cực, và cậu sẽ nghĩ rằng ai cũng có loại cảm xúc đó."

“Nhưng hờn dỗi cũng có nghĩa là người đó có khả năng kiểm soát cảm xúc, bản thân quá trình này là một trải nghiệm cảm xúc ở cấp độ cao.”

“Nhiều người tự kỷ vì hoàn cảnh riêng bị hạn chế nên không thể hiện những cảm xúc tương tự như vậy.”

An Nhu ngơ ngác nhìn bác sĩ, nhận ra rằng bình thường cậu thật sự không hề chú ý đến vấn đề này của chú.
“Một ví dụ để cậu dễ so sánh nhé.” Moise nhìn An Nhu: “Cậu có thầm so sánh theo bản năng chưa?”

An Nhu nhớ lại một lúc, gật đầu, nhìn thấy những đứa trẻ khác đều đi nhà trẻ thì cậu cũng muốn đàn con của mình cũng giống như vậy.

Loại tâm lý này cũng bình thường, dù là ai, trong lòng sẽ luôn bất giác so sánh chính mình với người khác.

“So sánh đòi hỏi phải quan sát những người xung quanh và phản ứng lại. Nhưng người tự kỷ thường không có hứng thú với thế giới bên ngoài, họ coi như không nghe thấy, nhắm mắt làm ngơ, huống hồ là có cảm xúc so sánh ganh đua thế này.”

“Khi một bệnh nhân tự kỷ có tâm lý so sánh có nghĩa là khả năng tương tác xã hội của anh ta đã được cải thiện ở một mức độ nhất định.”

An Nhu đột nhiên nhận ra, trong lòng thấy hơi xấu hổ.
“Nếu bác sĩ không nói thì bình thường tôi cũng không chú ý đến.” An Nhu mím môi có vẻ ngượng ngùng: “Tôi luôn cho rằng bề ngoài anh Mạc trông đã khá hơn thì tức là tình hình của anh ấy đã được cải thiện hơn rất nhiều, nhưng tôi lại không chú ý đến những khía cạnh tình cảm và xã hội này của anh ấy.”

Bác sĩ Moise nhẹ nhõm gật đầu: “Hiện giờ cậu đã phát hiện vấn đề, nhất định phải chú ý đến nhé.”

An Nhu gật đầu như gà mổ thóc: “Có biện pháp nào giống như “phương pháp bắt chước” để giúp anh Mạc khôi phục phương diện tình cảm không?”

“Có.” Moise gật đầu, liếc mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Phương pháp nhập vai.”

“Hả?” An Nhu ngạc nhiên đáp lại.

Có phải là kiểu cosplay cậu đang nghĩ đến không?

“Ví dụ như ông chủ và nhân viên, chiến binh và rồng, có khá nhiều loại. Hai người có thể tự thảo luận. Tóm lại, cậu cần phải hòa mình vào nhân vật và trải nghiệm cảm xúc của nhân vật đó.” Bác sĩ Moise nói rất chân thành.
“Việc làm này cũng giúp anh Mạc phân biệt được đâu là ảo và đâu là thực. Đó là một phương pháp trị liệu tốt.”

An Nhu suy nghĩ một lát rồi ngẩn người gật đầu.

Gần đây An Nhu không thể nấu ăn, bác sĩ Moise và An Lâm cũng không ở lại ăn tối. Xong việc họ liền rời đi.

Sau bữa trưa An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan với vẻ mặt phức tạp.

Chơi trò cosplay cùng chú ư?

Bắt đầu với cái gì bây giờ?

An Nhu lấy điện thoại di động ra tìm hiểu về cosplay, phát hiện trên mạng có bán rất nhiều đạo cụ, chủng loại cũng rất đa dạng, An Nhu nhìn thấy mà không nhịn được phải đỏ mặt.

Suy nghĩ một hồi An Nhu cảm thấy dù sao hai vai sếp và nhân viên cũng là dễ dàng nhất, với cương vị là tổng giám đốc có lẽ chú sẽ dễ nhập vai hơn.

Từ từ, tại sao lại để Mạc Thịnh Hoan đóng vai ông chủ, An Nhu sẽ không thể trở mình làm chủ được sao?
An Nhu nghĩ đến vai diễn, sau đó ngồi vào bàn viết kịch bản và các thiết lập cho nội dung.

Tối hôm đó, An Nhu nhét đống kịch bản vào tay Mạc Thịnh Hoan, tuy chưa bắt đầu làm ông chủ nhưng sau khi viết xong bộ này An Nhu lập tức cảm thấy mình đã có khí chất của một ông chủ rồi.

Mạc Thịnh Hoan liếc nhìn kịch bản trên tờ giấy, yên lặng ngước mắt lên nhìn cậu nhóc tạo dáng uy nghiêm khí phách trước mặt.

“Em, là tổng tài bá đạo.” An Nhu chỉ vào chính mình, mặt hơi đỏ.

“Anh, bị từ chối thăng chức và tăng lương, lại bị cấp trên chế giễu, đang đau khổ và tức giận, đến gặp em với lá đơn từ chức!”

“Nhiệm vụ của anh là lên án em về hành vi vô đạo đức của cấp trên, yêu cầu em tăng lương và thăng chức cho anh!”

An Nhu bỏ qua mấy cái tình tiết phi logic trong đó, tóm tắt vai diễn, ánh mắt lấp lánh: “Em đi thay một bộ quần áo, anh cứ mặc chiếc áo sơmi này, được không?”
Mạc Thịnh Hoan siết chặt tờ giấy trong tay, lại nhìn An Nhu, thật lâu sau mới chớp mắt.

An Nhu hào hứng đi thay bộ quần áo, nhưng lại buồn bực phát hiện ra mình chỉ mặc được cái quần âu, không thắt dây lưng được, cũng không cài cúc dưới áo sơ mi được, áo khoác cũng mở toang ra mới miễn cưỡng mặc vào được.

Tổng tài bá đạo cũng không đứng đắn cho lắm.

Phòng làm việc trở thành văn phòng, An Nhu ngồi trước bàn làm việc, nhìn quyển sách nghiệp vụ trong tay, giả bộ đang đọc tài liệu của công ty.

Cửa phòng làm việc vang lên ba tiếng gõ cửa.

An Nhu nhanh chóng nín cười, khẽ hắng giọng, nghiêm túc mở miệng.

“Vào đi.”

Anh nhân viên nhỏ bước vào, tay cầm vài trang giấy, vai rộng eo hẹp, sắc mặt lạnh nhạt, bước chân khí thể. So với tổng tài bá đạo trước mắt thì còn lạnh lùng hơn.
Làm gì có chỗ nào giống một nhân viên quèn đâu!!

Cốt truyện đã bắt đầu rồi, An Nhu thầm suy nghĩ trong lòng, chắc là chú cũng cố gắng diễn lắm.

Lần đầu tiên làm việc này nếu không hòa nhập vào vai diễn cũng là điều bình thường, chỉ làm theo kịch bản là được.

“Có chuyện gì không?” An Nhu cố gắng giả bộ bá đạo: “Anh không thấy tôi đang bận sao?”

“Tôi muốn, từ chức.” Mạc Thịnh Hoan đưa mấy trang giấy trong tay qua, vẻ mặt bình tĩnh.

“Từ chức?” An Nhu cười chế nhạo, định giúp chú diễn nhiều hơn một chút.

“Tôi nhìn cái vẻ mặt của anh còn tưởng anh đến đây để quyến rũ tôi đấy.”

Phải làm ra vẻ như bị ông chủ sỉ nhục chứ. Đằng này lại là vẫn là dáng vẻ thận trọng lạnh lùng, rõ ràng không hợp với nội dung vở kịch!

Mạc Thịnh Hoan rũ mắt xuống không nói gì, An Nhu nhìn cổ chú đã hơi ửng hồng liền hưng phấn ngay.
Trời ơi!

Thật sự quá quyến rũ!

An Nhu đột nhiên không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh cúi đầu nhìn “đơn từ chức” trên tay.

Trên đó thực sự viết hai chữ “từ chức”, nét bút mạnh mẽ như chỉ dùng một tay là có thể nhấc bổng ông chủ vô lương tâm này lên.

“Khụ khụ.” An Nhu nghiêm mặt bỏ đơn từ chức xuống: “Anh nói quản lý bắt nạt anh là thật sao? Anh ta đã theo tôi nhiều năm, tôi không tin anh ta là người như vậy.”

An Nhu cảm thấy cậu thật sự đã rất cố gắng rồi.