Một buổi sáng, tôi cưỡi chiếc xe máy điện luồn lách trong dòng xe cộ. Trời không chiều lòng người, đột nhiên đổ mưa.
Lúc đèn đỏ, một chiếc ô tô va quệt vào đuôi xe khác.
Hai tài xế xuống xe cãi nhau, còn cố tình kéo tôi, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, vào để phân xử.
Các anh ơi, em còn phải đi làm đấy!
Mặc dù vậy, tôi, người đã từng nhận giải thưởng học tập Lôi Phong hồi tiểu học, vẫn dừng lại, định chờ cảnh sát giao thông đến rồi mới đi.
Tiểu Mỹ ở bên kia giục giã: "Sao cậu đến muộn vậy, lần đầu tiên đấy. Không muốn lấy lòng sếp nữa à?"
"Hừ, thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đồ con gái hư hỏng."
Tôi:...
Tôi trước mặt sếp đều là trong suốt rồi, còn lấy lòng gì nữa? Không bị trừ điểm đã là tốt lắm rồi.
"Đừng đùa nữa, xảy ra tai nạn giao thông, không nói chuyện với cậu nữa."
Mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa rơi trên điện thoại làm mờ màn hình, tôi trả lời một câu rồi cất điện thoại.
Một chủ xe tốt bụng, lấy từ trong xe ra một chiếc áo mưa dùng một lần cho tôi mặc.
Tôi mặc áo mưa, đứng bên đường chán nản chờ cảnh sát giao thông. Đột nhiên, đối diện có một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại bên đường.
Chiếc xe này giống xe của sếp quá.
Thật sự rất giống, tôi không khỏi nhìn thêm vài lần.
Trong lúc tôi đang thầm than thở thời buổi này người giàu thật nhiều, cửa xe mở ra, người lái xe thò nửa người ra. Anh cũng không che ô, vội vàng bước ra khỏi xe. Người đó quay đầu lại, tôi mới nhìn thấy mặt anh.
Chờ đã, vậy mà lại là sếp?
Tôi giật mình, chớp chớp mắt. Không nhìn nhầm chứ, sao sếp lại đến đây?
Ánh mắt sếp chạm vào tôi, nhìn từ xa sắc mặt có chút lạnh lùng, còn có chút lo lắng. Anh đi vòng qua xe, sải bước về phía tôi.
8
Giữa dòng người qua lại, sếp vẫn là một phong cảnh đẹp khác biệt, khiến người ta không thể rời mắt.
Anh mặc vest bảnh bao, dáng người lại đẹp, bước đi toát lên khí thế mạnh mẽ.
Rất nhanh, anh đã đến trước mặt tôi.
Tôi dụi dụi mắt, có chút không dám tin, "Sếp, sao anh lại đến đây?"
Sếp cau mày, đôi mắt hẹp dài lúc này như một vực sâu thăm thẳm.
"Chu Điềm..."
Anh nhanh chóng nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ thở dài. Giọng nói trầm thấp nghe đặc biệt êm tai trong cơn mưa, khiến tôi vô thức nuốt nước bọt.
Vị sếp luôn bình tĩnh, giờ đây lại có vẻ căng thẳng.
Tôi không nhìn nhầm chứ?
"Em không sao chứ? Tai nạn xảy ra như thế nào?" Anh nhanh chóng hỏi, giọng điệu mang theo sự áp đảo không thể chối cãi.
Tôi sững người, chợt hiểu ra, "À tai nạn hả, không phải em! Là hai chiếc xe va chạm lúc đèn đỏ, họ muốn chờ cảnh sát giao thông đến xử lý, em tình cờ đứng bên cạnh nhìn thấy..."
Sếp nghe xong, sắc mặt hơi giãn ra, ánh mắt vẫn sâu thẳm.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Sao không nghe điện thoại? Tai nạn lớn như vậy, tại sao không nói rõ?"
Hả, có người gọi điện cho tôi sao?
Tôi lấy điện thoại ra, phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là sếp gọi.
"Trời đang mưa, em sợ điện thoại bị ướt nên bỏ trong túi, lại có thói quen để chế độ im lặng, nên không nghe thấy..."
Kỳ lạ, tôi chột dạ làm gì?
Chờ đã, sếp... chẳng lẽ đang lo lắng cho tôi?
Tôi thăm dò hỏi: "Sếp, sao anh lại đến đây?"
Chắc là Tiểu Mỹ đã nói với anh chuyện tai nạn, nhưng sao sếp lại biết tôi ở ngã tư này? Tôi nhớ là không nói cho Tiểu Mỹ biết.
Chẳng lẽ sếp nghe Tiểu Mỹ nói chuyện tai nạn của tôi, lại không liên lạc được, nên đã lái xe đi tìm từng ngã tư một sao?
Tôi giật mình, ngây người nhìn sếp.
Sếp cúi đầu, không nói gì.
Im lặng tức là đồng ý rồi chứ?! Dù sao sếp bây giờ cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Anh không che ô, nước mưa làm ướt tóc mái, những giọt nước đọng lại trên hàng mi dày, trông thật đáng thương. Đôi mắt lại sâu thẳm, ngoài vẻ lạnh lùng, còn có thêm một chút cảm xúc khó tả.
Nhưng tôi đã không còn tâm trí để mê mẩn vẻ đẹp trai của sếp nữa, trong lòng toàn là sự hồi hộp như nai con chạy loạn.
Tôi len lén véo đùi mình.
A thật đau, không phải đang mơ.
"Sếp..."
Tôi nuốt nước bọt, cẩn thận nhưng đầy mong đợi hỏi: "Anh đang lo lắng cho em sao?"
Anh đột nhiên ngẩng đầu, những giọt nước theo hàng mi rơi xuống, u ám đáp: "Sếp quan tâm đến cấp dưới, là lẽ đương nhiên."
Vậy à, quả nhiên.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi hạ xuống, lại có thêm một chút tiếc nuối.
Nhưng quan tâm đến cấp dưới, cần phải đích thân lái xe đi qua tám con phố, kiểm tra từng ngã tư một trong giờ làm việc sao?
Nghĩ kỹ lại, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng tôi lại không dám nghĩ đến khả năng đó, nên cười cười, "Cũng đúng."
"Tất nhiên sếp phải quan tâm đến sự an toàn của nhân viên, nhỡ đâu em thật sự gặp tai nạn, tính là tai nạn lao động, công ty lại phải mất một khoản tiền lớn." Tôi nói đùa.
Đúng vậy, sao tôi lại có ảo giác sếp rất quan tâm đến mình chứ?
Chắc chắn là anh sợ tôi gặp tai nạn lao động trên đường đi làm, nên mới đích thân lái xe đi qua tám con phố, kiểm tra từng ngã tư một.
Sếp của chúng tôi tuy lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm vẫn rất quan tâm đến nhân viên.
Sự chú ý của tôi lại quay trở lại sếp.
Anh không che ô, mưa tuy không lớn, nhưng lớp ngoài áo vest đã bị ướt, cả người như được phủ một lớp màng lọc mờ, toát lên vẻ quyến rũ khác lạ.