Tôi sợ cô ta sẽ nói câu tiếp theo là "Không có trân châu khoai môn, cũng không có trà sữa, vậy có thể cho em một nụ hôn không?", nên đã cố gắng chen lên phía trước, chuẩn bị nói món trà xoài kem sữa của mình.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, sếp đột nhiên quay lại, đưa cho tôi một ly đồ uống.
Tôi ngơ ngác nhận lấy, có chút chưa kịp phản ứng.
Sếp thản nhiên liếc nhìn tôi, rồi lại quay người đi lấy trà sữa cho người khác.
Nhìn nhãn trên ly trà sữa, tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Trà xoài kem sữa không đá, đúng là món tôi đặt, nhưng... tôi còn chưa nói ra miệng mà.
Chẳng lẽ sếp thầm mến tôi, đến cả khẩu vị trà sữa của tôi cũng biết?
Ban đầu tôi nghĩ vậy, nhưng sau khi liên tưởng đến sự kiện "đồ ẻo lả" buổi sáng, tôi bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Không thể nào, sếp thật sự có đọc tâm thuật?
Lúc này, sếp đang đứng trước mặt tôi, quay lưng về phía tôi, đột nhiên dừng lại.
Đúng vậy, tôi luôn tinh tế với A Thẩm, đã nhạy bén nhận ra anh có chút cứng người. Rõ ràng hơn là dái tai anh… lại đỏ lên.
Dái tai của sếp, không bao giờ lừa dối!
Sếp đột nhiên nhỏ giọng nói anh còn việc phải xử lý, để mọi người thưởng thức trà chiều, rồi sải bước dài về phía văn phòng.
"Sếp!"
Tôi hét lên một tiếng gọi anh lại.
Anh quay đầu nhìn tôi, biểu cảm vẫn thờ ơ như thường ngày, nhưng khi ánh mắt chạm vào tôi, lại nhanh chóng lướt qua một tia chột dạ.
Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình đã hiểu ra tất cả.
"Không thể nào sếp?!!" Mắt tôi trợn tròn, "Chẳng lẽ anh thật sự có..."
Lời còn chưa dứt, sếp đã bước tới, bịt miệng tôi lại.
Trước mặt mọi người, anh cứ thế xông tới, bịt miệng tôi lại.
Mũi tôi toàn là mùi nước hoa Cologne trên người sếp, cả người ngây ra.
Mắt tôi lại trợn tròn, vừa rồi là cấp 8, lần này có lẽ là cấp 10, "Ưm ưm ưm..."
4
Xung quanh im lặng ngay lập tức, đám đông vừa rồi còn sôi nổi, giờ nhìn tôi và sếp bằng ánh mắt như gặp ma.
Không phải ánh mắt bát quái "Có gian tình", mà là sự kinh ngạc "Tôi có bị ảo giác không".
Sếp im lặng hai giây, lạnh lùng nhìn quanh mọi người, trầm giọng nói: "Chu Điềm, có chuyện gì thì vào văn phòng nói."
Tôi vội vàng gật đầu.
Sau khi bị kéo vào văn phòng và cửa đóng sầm lại, tôi cuối cùng cũng có thể cất tiếng hỏi:
"Sếp, anh có phải có đọc tâm thuật không?!"
Sếp lại im lặng, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy cảm xúc phức tạp.
"Chu Điềm, em có phải trưa nay ngủ chưa đủ không?"
"Đừng lừa em! Nếu không thì vừa rồi anh bịt miệng em làm gì? Còn trà sữa, em căn bản chưa nói mình đã đặt gì... À đúng rồi, sáng nay em rõ ràng không nói anh là đồ ẻo lả! Tôi nói trong lòng..."
Tôi bỗng nhiên biến thành thám tử, đưa ra suy luận của mình một cách có lý lẽ có chứng cứ.
Còn có bằng chứng quan trọng nhất, "Hơn nữa tai anh đỏ lên, dái tai anh không bao giờ lừa dối!"
Sếp nghe xong, tai càng đỏ hơn. Anh thở dài, gật đầu.
Không thể nào, sếp thật sự có đọc tâm thuật?
Tôi cảm thấy tam quan của mình đã bị đảo lộn.
"Trời ơi sếp, anh thật sự có đọc tâm thuật, sao anh còn đi làm?"
Đã có siêu năng lực rồi, không phải nên đi cứu thế giới sao?
Sếp có vẻ mặt kỳ lạ, "Cái đọc tâm thuật này… chỉ có tác dụng với em."
Lần này đến lượt tôi ngây người, chỉ có tác dụng với tôi là sao? Siêu năng lực còn có thể tùy chỉnh theo người sao?
Từ miệng sếp, tôi biết được trải nghiệm khiến người ta phải há hốc mồm này.
Nửa tháng trước, sếp đột nhiên phát hiện mình có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, kỳ lạ là chỉ có tác dụng với mình tôi, phạm vi hiệu lực khoảng bốn năm mét.
Tiếng lòng rất giống giọng nói bình thường, đặc biệt là khi tốc độ nói chuyện giống nhau. Vì vậy, nếu không đối mặt trực tiếp với tôi, anh có thể không phân biệt được tôi có thật sự nói ra miệng hay không.
"Chu Điềm, tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng như em thấy, nó đã thực sự xảy ra."
Sếp cau mày, giọng điệu bình tĩnh và kiềm chế.
Còn não tôi bắt đầu hoạt động với tốc độ 180 km/h.
Chờ đã, sếp có đọc tâm thuật, chẳng phải là tất cả những gì tôi nghĩ trong lòng anh đều biết?
Bao gồm cả việc tôi tưởng tượng cảnh sếp mặc đồ ngủ ở nhà, cơ bụng của sếp có thể giặt quần áo được không, còn có những lời nói táo bạo phóng túng hàng ngày, tất cả! Tất cả đều bị biết hết?!
Tai sếp càng đỏ hơn, đôi mắt sâu thẳm như phủ một lớp sương mù, sắc mặt khó coi gật đầu.
Vị sếp luôn lạnh lùng điềm tĩnh, giờ đây trông giống như một cô gái ngây thơ bị tôi làm ô uế.
Thật sự bị ô uế rồi, bị ô uế bằng suy nghĩ hu hu hu.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hèn gì mỗi lần xuất hiện gần tôi, tai sếp lại đỏ bừng.
Hóa ra không phải vì thích tôi mà ngại ngùng, mà là vì nghe thấy những lời nói táo bạo trong lòng tôi mà ngại ngùng?
Tôi đau khổ như bị táo bón, hai chân bủn rủn ngồi phịch xuống ghế sofa.
Trời ơi, điều này khác gì khỏa thân trước mặt người mình thầm mến?!
Tôi ngồi trên ghế sofa cúi đầu nghi ngờ cuộc đời, ngón chân sắp móc ra một căn hộ ba phòng ngủ.
Sếp lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, "Không sao, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu."
Đây là đang an ủi sao, đây là đang đ.â.m thêm d.a.o vào tim tôi đấy chứ!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, đau lòng nhức óc, "Hừ, em muốn nhảy từ tầng 17 xuống, đừng cản em."
Sếp: "..."
"Sẽ không đâu."
"Đừng quên, tôi có thể nghe thấy tất cả suy nghĩ trong lòng em."
À đúng rồi, tôi quên mất.
Bây giờ trước mặt sếp, thật sự tương đương với khỏa thân rồi sao?