15
Kết thúc bữa tiệc, tôi đi theo sau sếp, không dám lên tiếng. Tôi nên viết một bản kiểm điểm dài vạn chữ, hay là liền nhận làm gấp ba công việc để chuộc lỗi đây?
Nhưng sếp có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, hẳn là có thể cảm nhận được lúc này tôi áy náy thế nào chứ?
Hay là, tôi cứ giả chết, coi như chưa có chuyện gì xảy ra?
Im lặng, im lặng là con bài của đêm nay.
Chúng tôi đi đến chỗ đậu xe, vẫn là bãi đậu xe âm u dưới lòng đất. Sếp dừng lại bên cạnh xe, nhưng không mở cửa. Anh không động đậy, tôi cũng không động đậy, ngoan ngoãn cúi đầu.
"Sao, bây giờ mới biết ngại ngùng?" Sếp đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Tôi vội ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt chạm vào anh, anh khẽ cúi đầu. Tôi không bỏ sót dái tai không bao giờ lừa dối của sếp, và ánh mắt hơi né tránh.
"Sếp..."
Trong lòng tôi đột nhiên nảy ra một suy đoán, cẩn thận hỏi ra miệng.
"Chẳng lẽ anh thích em thật sao?"
Lông mi sếp run rẩy, lúc nhìn tôi, có chút chột dạ như bị phát hiện tâm sự.
Điều này khiến tôi càng thêm chắc chắn.
"Sếp, anh thích em đúng không? Đừng lừa em, anh cũng biết dái tai anh không bao giờ lừa dối."
Sếp hơi ngại ngùng ho khan một tiếng.
Im lặng.
Một lúc sau, anh cuối cùng cũng lên tiếng: "Phải, tôi thích em."
Lần này đến lượt tôi kinh ngạc. Tuy đã có suy đoán như vậy, nhưng nghe sếp nói ra miệng, vẫn cảm thấy không thể tin được.
A Thẩm mà tôi thích, vậy mà cũng thích tôi!
Đây là thật sao, không phải đang mơ chứ?
Hôm nay giả làm bạn trai với sếp đã đủ không chân thật rồi, sẽ không phải tất cả đều chưa từng xảy ra, chỉ là một giấc mơ của tôi chứ?
Tôi len lén véo đùi mình, đau đến mức nước mắt cũng rưng rưng. Sếp chắc nghe thấy tiếng lòng của tôi, rồi cười.
"Không phải mơ, là thật."
Tôi ngây người nhìn sếp, phát hiện tai anh vẫn đỏ ửng một cách đáng yêu.
Hóa ra A Thẩm lạnh lùng xa cách, khi tỏ tình với người mình thích lại ngại ngùng, lại chọc trúng tim tôi.
Nhưng vẫn rất khó tin.
Tôi giống như một đứa trẻ tò mò, bám lấy sếp hỏi dồn dập.
Nếu anh thích tôi, tại sao trước đây không tỏ tình với tôi? Sau khi nghe thấy tôi cũng thích anh trong lòng, chẳng phải nên rất vui, lập tức biến thầm mến thành yêu đương sao?
Sếp do dự một lúc, giọng điệu kỳ lạ, "Chủ yếu là do suy nghĩ của em, quá... phóng túng."
Nên anh sợ, sợ tôi chỉ ham muốn sắc đẹp của anh?
Cười c.h.ế.t mất, người đàn ông này sao lại có chút ngây thơ thế.
Nếu nói ra ngoài, chắc các nữ đồng nghiệp trong văn phòng đều sẽ há hốc mồm.
Tôi cười gian, nũng nịu nói: "Sếp, à không, sau này em có thể gọi anh là A Thẩm được chưa?"
Yết hầu sếp chuyển động, "Ừm."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi tiến lại gần, mắt sáng long lanh, "Vậy bây giờ em có thể hôn anh không?"
Chưa đợi anh trả lời, tôi đã dũng cảm hôn lên.
Môi A Thẩm, tôi đã thèm muốn từ lâu rồi.
16
Sau khi ở bên nhau, tôi không cần phải kiểm soát suy nghĩ nữa, trong đầu toàn là A Thẩm với đủ loại hình dáng, đủ loại tư thế (hắc hắc).
Họp, sếp ngồi đối diện nghe người khác báo cáo.
Phòng họp trật tự, toàn là tinh anh giới công sở, còn trong lòng tôi toàn là hình ảnh sếp lộn xộn. Nhìn A Thẩm mặc vest bảnh bao, có chút muốn đè anh xuống, chọc anh khóc...
Cảm giác sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Tai sếp lại đột nhiên đỏ lên.
Có người hỏi: "Sếp anh sao vậy, có phải điều hòa nhiệt độ cao quá không?"
Sếp hắng giọng, "Không sao, chắc là có người đang nói xấu tôi."
Nói xong, anh liếc nhìn tôi một cách không chút để ý. Những người khác bình thường rất hiếm khi nghe thấy sếp nói đùa, đều haha cười phá lên.
Tôi dùng màn hình che đi khuôn mặt đang cố nhịn cười, tiếp tục suy nghĩ vừa rồi trong lòng.
Chủ yếu là A Thẩm lúc làm việc nghiêm túc quá quyến rũ, đúng chuẩn hình tượng cấm dục, khiến người ta không thể không liên tưởng đến dáng vẻ của anh ở một nơi khác.
Kết thúc cuộc họp, sếp nghiêm giọng nói: "Chu Điềm ở lại một chút."
Những người khác nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, tưởng tôi đã gây ra sai sót gì đó. Tôi cũng giả vờ ấm ức, luyến tiếc nhìn mọi người rời đi. Cửa phòng họp vừa đóng lại, tôi bắt đầu thả lỏng bản thân.
"Sao vậy sếp?" Tôi cố ý nói bằng giọng điệu nũng nịu, kéo dài âm cuối.
Tai A Thẩm đỏ ửng, giọng điệu bất lực, "Em có thể kiềm chế một chút không? Trong giờ làm việc, đừng nghĩ những thứ linh tinh đó."
Tôi tiến lại gần, chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ, anh không thích?"
"..."
Mặt anh cũng hơi đỏ lên, "Nhưng ở công ty không được, sẽ ảnh hưởng đến công việc."
"Vậy tan làm được không?"
"Ừm." Anh khẽ ừ một tiếng, rồi lại trừng mắt nhìn tôi đầy uy hiếp, "Em cứ đợi đấy."
Tôi che miệng cười, "Em đợi anh."
Mấy lần A Thẩm bị tôi trêu chọc đến mức tai đỏ bừng đều phanh lại, nói đợi đến khi chính thức đăng ký kết hôn rồi hãy nói.
Tôi đợi.
Có lẽ sau ngày đó, anh sẽ không còn đọc tâm thuật nữa!