Nhìn đồng hồ đã sắp 11 giờ, tôi đứng bên cửa sổ, thở dài. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu dưới lầu, dụi dụi mắt, không dám tin.
Maybach màu đen, sếp đến đón tôi sao?
Hì hì, A Thẩm quả nhiên là khẩu thị tâm phi.
Tôi lại dặm thêm son, soi gương toàn thân từ đầu đến chân, đảm bảo không có sơ hở nào rồi mới ra ngoài.
Lúc tôi bước ra khỏi tòa nhà, cửa sổ xe đã được hạ xuống, sếp ngồi trên ghế lái, nhìn về phía tôi.
Đã là mùa xuân, hoa đào dưới lầu nở rộ rất đẹp.
Tôi mỉm cười bước đến, mở cửa xe, lên xe.
Hôm nay sếp mặc một bộ vest thoải mái, vừa lịch sự vừa có chút lười biếng, cả người trông rất sảng khoái. Tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình khoác tay sếp xuất hiện rạng rỡ.
"Sếp, anh vẫn đến, cảm ơn anh nhé." Tôi e thẹn vuốt tóc.
"Ừm."
Sếp khẽ ừ một tiếng, thản nhiên hỏi: "Địa chỉ nhà hàng?"
Tôi cũng không hỏi kỹ tại sao sếp lại đột nhiên "tốt bụng", dặn dò anh nhất định phải phối hợp thật tốt.
"Lát nữa em nghĩ gì trong lòng, sếp, xin anh nhất định phải làm theo nhé. Ví dụ như em muốn ăn món nào đó, anh hãy gắp cho em..." Tôi thao thao bất tuyệt, hoàn toàn nhập tâm.
"Vẫn gọi là sếp?"
"Hả?"
Tôi nhận ra anh đang nói gì, có chút mong đợi hỏi: "Vậy gọi là... A Thẩm, được không?"
Tiếng "A Thẩm" này gọi ra một cách cẩn thận, nghe ngọt ngào, thân mật, còn có chút nũng nịu.
Quả nhiên tai sếp lại đỏ lên.
Không biết có phải cách gọi này, khiến anh nhớ đến những lời nói táo bạo trong lòng tôi trước đây hay không.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cười c.h.ế.t mất, đừng nhìn sếp ngoài mặt lạnh lùng, thực ra chỉ vì một hành động nhỏ, tai đã lặng lẽ đỏ lên, như thể không chịu nổi một chút trêu chọc.
Chẳng lẽ, sếp chưa từng yêu đương?
Sếp bất lực liếc nhìn tôi, giọng điệu hơi buồn bực, "Chu Điềm, đừng nghĩ linh tinh."
"Vâng, A Thẩm."
Nhưng sếp cũng quá dễ bị trêu chọc, buồn cười quá, bị chọc trúng tim đen rồi.
"Chu Điềm..." Sếp bị chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Được rồi, xin lỗi, em sẽ kiềm chế."
13
Ngô Tiểu Tứ chọn một nhà hàng khá sang trọng. Đến cửa phòng riêng, tôi hít sâu một hơi, định khoác tay sếp.
Sếp mở to mắt, người cứng đờ, ra vẻ không thể chạm vào.
Tôi ấm ức trong lòng, "Sếp xin anh, giả vờ cũng phải giả vờ cho giống chứ, người yêu phải dính lấy nhau!"
Sếp như đang đấu tranh tâm lý vài giây, đỏ mặt, khẽ mở rộng cánh tay phải. Tôi cười đắc ý khoác tay anh.
Bước vào phòng riêng, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của mọi người. Còn có tên khốn Ngô Tiểu Tứ, đang ngồi bên cạnh một cô gái ăn mặc thời thượng, cười toe toét. Nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta lóe lên tia kinh ngạc.
Tên khốn này, thật sự tưởng con gái chia tay anh ta là không tìm được người tốt hơn sao? Buồn cười c.h.ế.t mất.
Có một vài người bạn học chơi thân tiến lại gần, "Ồ, Chu Điềm, lâu rồi không gặp, càng ngày càng xinh đẹp. Đây là bạn trai cậu à? Trông rất phong độ."
Tôi khoác tay sếp, giọng điệu nhẹ nhàng, "Giới thiệu một chút, bạn trai tôi, họ Thẩm."
Sếp gật đầu chào hỏi mọi người, cử chỉ tao nhã, đầy sức hút. Tôi đã chú ý đến ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả phụ nữ có mặt.
[Oa sếp, anh thực sự solo toàn trường!]
Tôi thầm reo hò trong lòng, nhìn vào mắt sếp. Đôi mắt sâu thẳm lúc này như một mặt hồ phẳng lặng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, trong nháy mắt khiến tôi có ảo giác sếp thật sự là bạn trai của tôi.
[Diễn hay quá, sếp về em nhất định sẽ làm việc gấp đôi, báo đáp anh bữa cơm này!]
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cả hai chúng tôi đều nở nụ cười mà người khác không hiểu. Mặc dù trong mắt người khác, có lẽ đã trở thành tình chàng ý thiếp.
"Ôi chao đừng hành hạ những người độc thân chúng tôi nữa, ngày nào cũng nhìn còn chưa đủ sao, mau ngồi xuống ăn cơm đi." Vài người độc thân hiếm hoi có mặt thở dài.
Chúng tôi tao nhã ngồi xuống, bắt đầu bữa tiệc hôm nay.
Buổi họp lớp này quả thực giống như trận chiến giữa tôi và Ngô Tiểu Tứ.
Có lẽ ban đầu anh ta muốn khoe khoang, trả thù chuyện năm xưa tôi chủ động chia tay. Đàn ông tồi mà, đôi khi luôn có chút tự trọng kỳ lạ. Vì vậy, trong bữa tiệc, anh ta bắt đầu ra sức thể hiện tình cảm, bạn gái anh ta cũng rất hợp tác, nói anh ta đối xử với cô ta tốt thế nào.
Tôi nghe mà cười nhạt, định nói ra chuyện Ngô Tiểu Tứ đã "bắt cá bốn tay", để cô gái này tránh né.
"Tôi biết, trước đây Tiểu Ngô có thể hơi không kiềm chế được bản thân, làm tổn thương một số người, lúc theo đuổi tôi anh ấy đã giải thích rõ ràng..."
? Còn có thao tác như vậy?
Quả nhiên, đàn ông tồi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi chỉ có thể chán nản ăn uống, nhưng Ngô Tiểu Tứ cứ liên tục khiêu khích tôi. Lòng hiếu thắng c.h.ế.t tiệt của tôi bỗng nhiên trỗi dậy, tôi lén liếc nhìn sếp.
Trong lòng bắt đầu niệm thầm: "Sếp! Gắp một miếng gà sốt chanh cho em! Nhớ nói vài câu thể hiện nhé, nói em thích ăn gà sốt chanh."
Sếp nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.
Sau đó, anh gắp một miếng gà sốt chanh, còn chưa kịp bỏ vào bát tôi, tôi đã tiếp tục bổ sung trong lòng.
[Cho em ăn đi, người yêu phải đút cho nhau ăn!]
Tôi cười, mắt sắp lồi ra ngoài.
Trong lòng tha thiết cầu xin anh ta: "Xin anh đấy hu hu hu..."
Sếp có lẽ cân nhắc trong lòng, thôi thì giúp cho trót, đưa miếng gà sốt chanh đến bên miệng tôi. Biểu cảm của anh rất tự nhiên, ngoại trừ dái tai không thể kiềm chế được.