Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 79: Lễ hội Thiền Minh






Sau khi dạo một vòng quanh hàng rào người giấy này, Giang Sách Lãng phát hiện, chúng nó không được làm bằng giấy, mà có một độ dày trông giống da người hơn.

Anh cầm lấy cánh tay da người giấy sờ sờ, hơi cứng: “Có lẽ là da, nhìn chất liệu cũng khá giống da người.”

Mạnh Lan nhìn cánh tay của mình, bình tĩnh nói: “Tám bộ da tương ứng với tám người chúng ta, chuyện này tốt nhỉ.”

Ngô Thanh nhíu mày, giọng điệu không dễ chịu lắm: “Chuyện tốt à, sao tôi lại không nghĩ vậy? Con bé này nói nhảm gì đó? Đây rõ ràng là điềm xấu!”

Mạnh Lan bảo: “Điều này chứng minh trong nhóm chúng ta thật sự không có ma. Nếu bây giờ chỉ phát hiện bảy bộ da thì mới đáng sợ.” Cô dừng lại, nhìn Ngô Thanh rồi giơ tay lên: “Trước mắt, da của tôi vẫn còn đây. Bọn chúng chỉ là hình vẽ chúng ta trên da người khác thôi, nghe cũng không xấu lắm.”

Nghe thấy lời của cô, Tống Cẩm sắp choáng váng: “Da người! Tôi biết rồi, có phải trống chị gái (1) và thangka (2) da người bên Tây Tạng không? Bọn họ lột da người và vẽ thành nhiều bức tranh sặc sỡ! Không, không, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây!”

(1) 阿姐鼓 - Trống chị gái: Câu chuyện kể về hai chị em Tây Tạng trong bài hát cùng tên. Truyền thuyết kể rằng vào thời nông nô ở Tây Tạng, có một cô bé mất đi người chị câm điếc. Cô bé đã tìm chị rất lâu, một ngày nọ, cô bé nghe thấy một ông già đang đọc thần chú sáu chữ. Có tiếng trống vang lên nơi chân trời, đó là tiếng người chị gái đang nói chuyện với cô. Cô em gái cuối cùng cũng phát hiện ra rằng người chị tội nghiệp của mình đã biến thành một chiếc trống da người để hiến tế.

(2) Thangka là loại tranh Phật giáo Tây Tạng được vẽ trên vải bông hoặc lụa. Nó thường mô tả một vị thần Phật giáo, cảnh hoặc mạn đà la. Hình minh họa:
chapter content



Tưởng Lộ và Tống Cẩm sợ hãi ôm nhau.

Lý Triều tháo da người xuống, áng chừng trên người mình, cảm thán: “Chiều dài bằng nhau, thật sự không tệ. Tôi đoán đây là người giả chúng ta mà vừa rồi Tiền Nhữ Bân gặp được đó. Các người nhìn chi tiết này thử, tôi có râu, không ngờ nó cũng có hahahaha!” Tiếng cười ma quái của anh ta vang vọng khắp vòm trời đêm tĩnh lặng.

Tiền Nhữ Bân và hai cô gái người mới còn lại rúc sát nhau, họ lẩm bẩm: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta phải đi nhanh!”

Tiền Nhữ Bân cứ cảm giác có gió lạnh phả vào cổ mình, dường như đám người giả làm đồng đội ban nãy còn chưa đi xa, vẫn đang nhìn anh ta chằm chặp tựa hổ rình mồi.

Anh ta túm lấy quần áo Tống Cẩm, bất chấp hành động này đã giảm bớt vẻ nam tính của mình. Tiền Nhữ Bân liếc nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện một nơi không xa vừa rồi còn đang tối om giờ lại bùng lên ánh lửa.

Tiếng nhạc du dương trong trẻo của sáo trúc xuyên qua màn đêm, ai nấy cũng bị âm thanh này thu hút.

Ngọn lửa cùng tiếng nhạc cụ ca hát nhảy múa chậm rãi bay bổng ở phía Tây, được ánh sáng chiếu rọi, từng tòa nhà nhỏ hình măng tre gần đó trở nên rõ ràng hơn. Bấy giờ họ mới nhận ra, ở đằng xa là dãy nhà ống trúc nhỏ dày đặc, giống hệt dãy thạch nhũ bị lộn ngược. Đây chính là cảnh tượng Tam Cẩu Tử kể, phỏng chừng tất cả mọi chuyện đã trở thành sự thật.

“Có muốn qua xem không?” Ninh Lịch nhìn Giang Sách Lãng hỏi: “Xem ra trước mắt chỉ còn mỗi con đường này.”

“Mượn lời của Lan Lan, có lẽ chúng ta sẽ ổn thôi.” Giang Sách Lãng mỉm cười: “Dù sao cũng đã đến rồi, không có lý do gì mà không xem cả.”

“Đúng thế, hiện tại mưa đã tạnh, ắt hẳn không xảy ra nguy hiểm gì đâu.” Lý Triều đơn giản cười nói, anh ta cố ý nhắc tới manh mối [Mưa] khiến Mạnh Lan và Giang Sách Lãng thấy khó chịu, cứ như người này có thể đọc được suy nghĩ của bọn họ vậy. Lý Triều ngâm nga hát nhỏ, men theo con đường nhỏ tiến đến nơi có ánh lửa, mọi người theo sát phía sau.

Trại này được xây dựng xung quanh một hồ nước, đất dưới chân ẩm ướt và mềm mềm như thể đang giẫm lên một rừng nấm. Bọn họ ngày càng tới gần nguồn lửa, có 20, 30 bóng người lờ mờ ngồi trong ngôi nhà hình ống trúc, quay lưng về phía bọn họ.

Đám người này mặc trang phục dân tộc thiểu số thêu hoa văn xanh lá cây trên nền đen, nam nữ già trẻ ai cũng đang khom lưng, nhưng họ vẫn vươn cổ, ngẩng đầu như rùa đen, nghiêm túc thưởng thức màn trình diễn của một cô gái trên sân khấu. Cô gái diện chiếc váy dài màu đỏ tươi, mang tấm mặt nạ trắng bệch, đôi mắt trên mặt nạ là hai lỗ đen trông vô cùng đáng sợ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tám người chậm rãi bước đến, rồi nấp sau một trong những ngôi nhà ống trúc.

Cô gái đang biểu diễn đeo lục lạc dưới chân, âm thanh vang vọng từ lục lạc nghe giống hệt tiếng ve kêu “vo ve”. Đám người ngồi dưới sân khấu vẫn bất động, không phát ra bất cứ âm thanh kỳ lạ nào như trong câu chuyện của Tam Cẩu Tử.

Tám người trốn trong bóng tối, chia ra núp sau các ngôi nhà ống trúc khác nhau.

Mạnh Lan thấy kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi: “Thầy nghĩ bọn họ thật sự không biết chúng ta đang ở đây sao? Không phải đang giả vờ đấy chứ?”

Phần lớn thời gian Giang Sách Lãng sẽ bảo vệ bên cạnh Mạnh Lan, sau khi ôm nhau trên đảo Nhật Lạc, cả hai đã tiếp xúc thân thể thường xuyên hơn. Theo lời của Giang Sách Lãng, điều này có thể giúp cô giải tỏa cảm xúc lo lắng.

Mạnh Lan giật giật lỗ tai, nói: “Em cảm thấy chiếc chuông này phát ra âm thanh khác, vo ve vo ve.”

Tưởng Lộ bên kia cũng nhỏ giọng phàn nàn: “Tôi cảm giác hình như có người đang nhìn chúng ta.”

Trời tối đến mức họ không thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

“Vo ve…… Vo ve……”

“Vo ve…… Leng keng……”

Giang Sách Lãng cố gắng phân biệt giữa chuỗi âm thanh hỗn loạn.

Sau một đoạn nhạc nhịp nhàng, rốt cuộc anh cũng nghe được. Ban đầu anh còn nghĩ đấy là tiếng chuông ngân vang, nhưng khi đã xuất hiện một chút sai lệch lẫn trong các chi tiết nhỏ của âm thanh, vậy chứng tỏ đó không phải tiếng vang, mà đang có người cố tình bắt chước!

Bắt chước âm thanh là một phần của buổi biểu diễn à?

Anh nhìn chăm chú vào đám dân làng đang xem biểu diễn và cô gái trên sân khấu. Cô gái vặn vẹo tứ chi, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, nhưng không hề mang tới chút cảm giác đẹp đẽ nào.

Sân khấu được trang trí bằng dàn đèn lồng màu xanh lục, trông như ma trơi cõi U Minh.

Mạnh Lan nhìn đến mức ngây người, cô xoa xoa bụng: “Em đói bụng, ban nãy đáng lẽ nên ăn vụng gì đó mới phải. Em nhắm món bít tết kia, hừm, món bánh taco vừa rồi cũng ngon. Tại sao em lại không ăn nhiều một ít chứ?”

Giang Sách Lãng xoa đầu cô.

Cô gái trên sân khấu nhảy lên, vài đốm sáng chớp lóe khắp làn da cô ta, như thể đang có thứ chuyển động bên dưới lớp da.

Giang Sách Lãng kéo Mạnh Lan dịch khỏi vị trí phía trước vài phần, giọng anh tựa như đang cắn vào tai cô: “Rời khỏi đây ngay.”

“Hả?” Mạnh Lan bất chợt run nhẹ, tức khắc cô đã bị người đàn ông này kéo ra ngoài.

Giang Sách Lãng gần như chắc chắn cô gái trên sân khấu kia không phải người sống.

Từng chuyển động vặn vẹo uyển chuyển đó giống hệt đàn côn trùng đang lắc lư trong túi da người. Tưởng chừng như đang nhảy múa, nhưng thực chất chúng là lũ côn trùng đang nỗ lực xuyên phá lớp da, chúng không ngừng giãy giụa, cố gắng bay ra.

Sân khấu này là một cái bẫy!

Đi được vài bước, Mạnh Lan ngoảnh đầu lại, gió đêm lướt qua ánh trăng, đám dân làng đứng vây quanh theo dõi kia bất động tựa các tượng sáp đầy trang nghiêm. Ngọn lửa bị gió thổi nghiêng, vừa vặn chiếu vào bọn họ, Mạnh Lan bỗng nhíu mày, làn da của đám người đó gần như trong suốt.

Phỏng chừng, họ cũng không phải người!

Mà là những túi da đứng tại chỗ!

Giang Sách Lãng không bước theo con đường lúc đến đây, anh đi vòng vèo rời khỏi nơi này.

Bên trái.

Ngô Thanh và Tiền Nhữ Bân đứng kế nhau, một mặt anh ta an ủi tên người mới đang hoang mang lo sợ này, mặt khác thì đang quan sát xung quanh. Từ góc độ của mình, anh ta có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, thế nên cũng tương đối an toàn. Cô gái trên sân khấu nhảy múa điên cuồng, trông vừa quái dị vừa kinh khủng.

Thế nhưng, khi phát hiện một con côn trùng bay ra khỏi đầu cô gái, anh ta mới nhận thấy điều không ổn, đó hoàn toàn không phải người!

Đó là một bầy côn trùng!

Âm thanh vo ve vang vọng bên tai.

Anh ta muốn kéo Tiền Nhữ Bân rút lui dưới sự che chắn của âm thanh.

Cảnh tượng quá quỷ dị, đến quá gần tất sẽ xảy ra vấn đề. Nếu anh ta có thể phát hiện vấn đề thì các đồng đội khác cũng có thể! Ngô Thanh vội vàng kéo Tiền Nhữ Bân chuẩn bị quay về theo lối cũ, nhưng chỉ vừa cất đúng một bước, anh ta đã nhận thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, cơ thể Tiền Nhữ Bân đã trở nên cứng ngắc, bất động.

“Cậu làm gì thế!” Ngô Thanh tức giận.

Tiền Nhữ Bân thì thầm: “Anh Ngô, anh không thấy âm thanh này kỳ lạ sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Hiển nhiên kỳ lạ rồi!” Ngô Thanh mắng một tiếng, chính vì phát hiện ra điều bất thường nên anh ta mới định rời đi. Đang nói thì anh ta lướt khóe mắt qua, cả Mạnh Lan lẫn Giang Sách Lãng đã biến mất.

Bọn họ rời khỏi từ lúc nào?

Tại sao anh ta lại không thấy?

Nếu bọn họ rời khỏi, nhất định sẽ đi ngang qua sau lưng anh ta, nhưng tại sao lại không thấy ai cả?

Trán Ngô Thanh toát mồ hôi lạnh.

Tiền Nhữ Bân lạnh run người, vội vàng giải thích: “Không, ý tôi là không thể đi lối này! Âm thanh, âm thanh đó phát ra từ phía trước chúng ta!” Thính giác anh ta rất tốt, có thể nghe được cả âm thanh nhỏ nhất của muỗi mà người khác không thể nghe thấy. Hơn nữa, anh ta còn có khả năng dễ dàng đoán được nơi âm thanh truyền tới, vậy nên sở trường đặc biệt của anh ta là đuổi muỗi!

Ngô Thanh hơi sửng sốt, khi nãy anh ta còn tưởng rằng âm thanh này xuất phát từ trên sân khấu, hiện tại ngẫm lại, anh ta mới thấy thật sự có hai hướng. Trước mặt anh ta là bóng tối sâu thẳm, khó mà quan sát được hình dáng của bất kỳ thứ gì, huống chi anh ta còn không dám thắp đèn.

“Đi thôi, chúng ta chạy theo hướng nào?” Ngô Thanh hỏi.

Tiền Nhữ Bân chỉ vào bên cạnh: “Lối này, bên đây không có âm thanh.”

Ngô Thanh bối rối, âm thanh đó, liệu là một cái bẫy, hay là nguy hiểm đây?

Anh ta cắn răng, quyết định nghe theo Tiền Nhữ Bân, dù sao người này cũng không phải quỷ, sống sót qua đại nạn, ắt hẳn không có vấn đề gì.

Trong một nơi tối tăm.

Mạnh Lan vừa trốn vừa nói: “Hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng phát hiện vấn đề rồi chạy đi. Nơi vừa rồi chúng ta trốn không ổn.” Lúc ấy Ninh Lịch đề nghị trốn phía sau nhà ống, bọn họ vẫn vui vẻ thuận theo. Tuy cô thấy có phần quỷ dị, nhưng cũng không giải thích hợp lý được. Bây giờ rời khỏi sân khấu, cô mới bừng tỉnh nghĩ ra.

Những ngôi nhà hình ống đó hoàn toàn không phải là nơi con người cư trú!

Chúng quá hẹp nên rất khó để một người có thể chui vào. Nói cách khác, dãy nhà này vốn dĩ là một phần của sân khấu, bọn họ lại còn trốn ngay vị trí trung tâm và dễ thấy nhất của làng trại, trở thành diễn viên tham gia điệu múa này!

Tất cả hành động họ làm ban nãy, hoàn toàn đã bị đám dân làng đang thưởng thức màn trình diễn kia nhìn xem và tận hưởng!

Nghĩ đến đây, toàn thân Mạnh Lan nổi hết da gà.

Vo ve.

Vo ve.

Âm thanh đó phát ra ngay trước mặt họ.

Mây đen không biết kéo đến từ đâu, che phủ bầu trời phía trên trại Thiền Minh. Sấm chớp đột ngột xuất hiện ở nơi chân trời, một tia sét trắng hung bạo phóng thẳng về phía trung tâm sân khấu. Cô gái áo đỏ đang khiêu vũ kia đã bị hun nóng chết và ngã xuống, nhưng bầy côn trùng bay vẫn không cháy xém, chúng nó phá thủng lớp da, bay thẳng lên trời.

Dưới bóng của ánh đèn, người da chậm rãi quay đầu nhìn về phía nhóm người ngoại lai đang trốn sau nhà ống.

Ngay sau đó.

Một tia chớp màu trắng khác tiếp tục xẹt ngang qua.

Tất cả mọi người đều thấy rõ, nơi bọn họ đang trốn chính là trung tâm sân khấu! Phía sau sân đầy người đang ngồi, ít nhất có 30, 40 người, bọn họ đang nhìn vào những vị khách không mời mà đến này.

Sắc mặt bọn họ xanh xao, nhưng vẫn có thể thấy được làn da có độ dày và nặng, đó là người sống!

Bọn họ há miệng, động tác giống hệt nhau, kêu tiếng “Vo ve”, kết hợp với bầy côn trùng vỗ cánh, cộng thêm tiếng côn trùng kêu trên cây, toàn bộ tạo thành một cảnh tượng quỷ dị khiến con người ghê sợ.

“A a a a a a!”

Tống Cẩm sợ đến mức té xỉu thẳng xuống đất, Lý Triều cõng cô ta lên, vội vã rời khỏi tầm nhìn của dân làng.

Bọn họ thật sự đang ở ngay trung tâm sân khấu.

Ngô Thanh, Tiền Nhữ Bân, Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, bốn người gặp nhau ở phía Tây sân khấu.

Ninh Lịch, Tưởng Lộ, Tống Cẩm, Lý Triều chạy sang hướng Đông sân khấu.

Ba nhóm người đối mặt nhau trong bóng tối.

Ba giây sau, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi mặc áo trắng đứng lên, bước về phía Mạnh Lan.

Ông ta cười ngại ngùng, nói tiếng phổ thông với giọng điệu không mấy trôi chảy: “Thành thật xin lỗi vì đã dọa tới các vị, đây là chương trình Lễ hội Thiền Minh của chúng tôi, hy vọng các vị đừng thấy phiền lòng. Xin chào, tôi là trại trưởng trại Thiền Minh, các vị có thể gọi tôi là chú Hoa.”