Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 49: Đảo Nhật Lạc




Một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi làn sương.

Cố Diệp!

Hiện tại Mạnh Lan chỉ muốn đập đầu chết thôi.

Nếu mình và Cố Diệp cùng chết trong nhiệm vụ thì phải làm sao đây?

Di sản của mình phải lo liệu thế nào, để mẹ Cố Diệp thừa kế à?

Hạ Vãn Vãn kinh ngạc rớt cằm: “Cố Diệp! Sao anh lại đến đây! Lan Lan, Lan Lan, cậu nhìn Cố Diệp kìa!”

Mạnh Lan day day huyệt thái dương: “Mình thấy rồi.”

Cố Diệp đang muốn nộp báo cáo, nhưng vào khoảnh khắc đẩy cửa văn phòng ra, anh ấy chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa. Anh ấy tưởng đã xảy ra hỏa hoạn, vội vã cầm lấy bình chữa cháy trên hành lang, nhưng làm sao cầm được bình chữa cháy khi bức tường lạnh băng cũng không còn! Từng bóng dáng thân quen xuất hiện trước mặt, anh ấy lại cảm giác bầu không khí này vô cùng quỷ dị.

Lúc Mạnh Lan thấy Cố Diệp, cô bỗng cười rộ: “Không phải chứ, sao anh mặc kimono thế kia, nhìn lạ quá! Giờ cảnh sát phá án cũng cần hy sinh đến vậy à?”

Cố Diệp trước mặt đang diện bộ kimono nam màu xanh biển, có lẽ được may bằng vải bông, phản chiếu dưới ánh sáng. Dưới chân anh ấy cũng đang mang tất trắng và guốc gỗ, trông chẳng liên quan gì tới gương mặt đầy khí thế nghiêm túc chính trực của Cố Diệp hết!

“Ơ, cậu cũng giống vậy đó!” Hạ Vãn Vãn kinh ngạc la lên.

Ban nãy, mọi người chỉ chú ý đến dòng chữ máu, không hề nhận ra quần áo của mình đã thay đổi từ lúc nào. Hiện tại, Mạnh Lan cũng đang ăn mặc theo phong cách Nhật Bản, đèn pin trong tay đã biến thành đèn lồng ánh sáng vàng. Cô diện bộ kimono màu hồng thêu bướm ngũ sắc, furisode (*) hoa tươi tắn nhiều màu sắc rực rỡ, hoa tai bằng ngọc trai đung đưa theo gió, khiến người đeo trở nên linh động hơn.

(*) Furisode là kiểu kimono dài tay, với chiều dài tay áo từ 85cm đến 114 cm. Furisode là kiểu kimono trang trọng nhất được mặc bởi những phụ nữ trẻ chưa lập gia đình ở Nhật Bản.

Mạnh Lan nhấc chân lên.

Dưới chân cũng là guốc gỗ.

Như thế này còn không bằng không cho quần áo, muốn chứng minh nhiệm vụ đây không cần thể lực hả?

Kimono của Hạ Vãn Vãn có màu trắng ngọc, họa tiết hoa anh đào hồng nhạt ánh lên gương mặt cô ấy, trong tay cô ấy còn cầm một chiếc ô giấy màu vàng nhạt, kích cỡ vừa đủ che hai người.

Giang Sách Lãng thì diện một cây đen, giống hệt samurai thời Edo, rất hợp với trang phục hồng nhạt của Mạnh Lan, cả hai chẳng khác nào một đôi phu thê.

Kimono của Trương Nhất Trì là hai màu nâu xám và lam nhạt giao nhau, toát lên cảm giác thanh xuân thiếu niên.

Sương mù đã tan biến, họ xuất hiện giữa một sơn cốc vắng lặng. Cây cối xanh biếc, giọt sương sớm trên lá tí tách rơi, mùi cỏ xanh thoang thoảng. Dưới chân là cầu thang gỗ kẽo kẹt loanh quanh lòng vòng kéo dài sâu tận trong rừng.

Bên chân Mạnh Lan có một cây nấm màu trắng nhú lên, nó đang lắc lư rất đắc ý.

Cố Diệp thắc mắc: “Có ai giải thích cho tôi một chút được không?”

“Lúc này mọi chuyện đều có thể giải thích rồi.” Mạnh Lan buông tay, bất đắc dĩ trả lời: “Triệu Triệt, Tề Hoan, tinh thần phân liệt gì gì đó, cả việc em bỗng biến mất nữa, giờ anh có thể biết hết tất cả đó.”

Cô tốn hai mươi phút kể sơ về hai nhiệm vụ mình đã trải qua. Trong lúc đó, những người khác ngồi trên tảng đá đánh giá khu rừng này, Hạ Vãn Vãn lo lắng hỏi: “Phim ma Nhật Bản không phải đều diễn ra trong nhà sao? Xác chết ở tủ quần áo, con nít ngồi xổm bên góc hành lang, Sadako trèo lên từ giếng cổ, mình không nhớ có con ma nào liên quan đến rừng rậm hết!”

Mạnh Lan thì thầm: “Cậu đã từng nghe tới khu rừng tự sát chưa?”

“Chết tiệt! Làm ơn đừng là làng nữa, cái làng lần trước khiến tôi sợ chết khiếp luôn.” Trương Nhất Trì cằn nhằn: “Chúng ta còn chưa rành tiếng Trung mà còn phải đến Nhật Bản, tôi thấy thế giới này chẳng muốn để chúng ta sống sót mà!”

Giọng Giang Sách Lãng nhẹ nhàng: “Cảnh sắc nơi đây không tệ, ắt hẳn chúng ta đang ở ven biển, tôi ngửi thấy mùi mằn mặn của gió biển. Chết ở nơi này có lẽ tốt hơn bệnh viện một xíu, núi biển đầy đủ, phong thủy tốt phết.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trương Nhất Trì kêu rên: “Đại ca ơi, anh đừng nói bậy nữa, tôi sợ!”

Hạ Vãn Vãn hỏi: “Sao lại có phong thủy trên biển?”

Mạnh Lan giải thích từ chuyện lớn đến việc nhỏ cho Cố Diệp, cô không muốn gạt anh ấy bất cứ điều gì cả, ngoại trừ việc thẻ ẩn của mình khác với mọi người. Cố Diệp nghe xong, hoảng hốt hồi lâu mới bảo: “Nói cách khác thì vào tháng trước, thật ra suýt nữa anh đã không thể gặp được em nữa rồi?”

“Anh có thể hiểu như vậy, nhưng hiện tại anh cũng thấy đó.” Mạnh Lan chớp chớp mắt: “Nhóm chúng ta đã biết gốc gác của nhau, không tệ lắm. Giới thiệu với anh một tí, hai đứa ngốc Trương Nhất Trì và Hạ Vãn Vãn, còn Giang Sách Lãng là một tên điên chó chết, và em.”

Cố Diệp nhanh chóng tiêu hóa sự thật theo lời Mạnh Lan, bèn hỏi: “Thế nên bây giờ chúng ta phải biết mình mắc bệnh gì và cách chữa trị thế nào à?” Anh ấy nhìn về phía mọi người: “Hiện tại các người thấy cơ thể ra sao, có chỗ nào không khỏe không?”

“Không có.” Hạ Vãn Vãn lắc đầu: “Nhưng kimono khó mặc quá, em không bước đi được, em muốn mặc quần cơ.”

Mạnh Lan đã khó chịu đến nỗi định thử banh chân ra tới cỡ nào thì mới không bị lộ hàng. Khi phát hiện quần yoga của mình đã biến mất, chỉ còn mỗi đôi chân trơn láng, cô tỏ vẻ ấm ức cực kỳ.

Mưa gió sắp kéo tới.

Mây đen bay đến từ phía Tây, bao phủ bên trên sơn cốc, có vẻ trời sẽ nhanh chóng mưa.

“Không phải chứ, chúng ta chỉ có đúng một chiếc ô thôi!”

“Vậy nhất định là của tôi và Lan Lan rồi, đàn ông mấy người tắm mưa đi!”

“Lỡ dính mưa rồi dính bệnh cảm thì sao? Xí xí xí, ý tôi không phải căn bệnh đó!”

Giang Sách Lãng đi hai bước, tìm được bốn chiếc ô che mưa khác, cùng một kiện hàng trên cầu thang gỗ dẫn lên sân thượng, số lượng vừa hay ứng với năm người bọn họ.

Giang Sách Lãng lấy ô, bảo: “Ô này của tôi lớn hơn một chút, Mạnh Lan em qua đây. Em sắp đẩy Hạ Vãn Vãn ra khỏi ô rồi kìa.”

“Em có ô mà.” Mạnh Lan nghi hoặc, chẳng qua đúng là cô không thích cầm đồ trên tay, lúc gặp mưa, cô thường đeo ủng đi mưa của Burberry và mặc áo gió không thấm nước của Fjallraven. Cô đứng kế Giang Sách Lãng, không hề cảm thấy có điểm nào không ổn, chỉ bắt đầu lục đồ trong túi hồng.

Là một lá thư.

[Cháu gái Trường Đằng Ma Mỹ của chú, chào cháu.]

[Không biết dạo này cháu có khỏe không? Chú đã nhận được thư của cháu và biết được cháu đang cần giúp đỡ. Chú đã chọn ra vài đứa nhỏ phù hợp trong gia tộc Trường Đằng để đưa đến giúp các cháu rồi. Hy vọng cuộc sống trên đảo Nhật Lạc của các cháu luôn thuận lợi, có chuyện gì thì cứ liên lạc với chú, bất cứ lúc nào cũng được, chúng ta là người một nhà, nhất định sẽ cố gắng hết sức tương trợ cháu.]

[Mấy đứa nhỏ này, ai nấy cũng là người chú tin tưởng, trái tim tụi nhỏ chân thành, thích giúp đỡ mọi người, bà của cháu thương tụi nhỏ lắm. Chú tin mấy đứa nó có thể hỗ trợ cháu khi cần thiết.]

[Trường Đằng Lan và Trường Đằng Vãn Vãn cháu từng gặp rồi, thuở nhỏ hai đứa đã theo chú lên đảo gặp cháu đấy. Trường Đằng Nhất Trì, Trường Đằng Diệp và Trường Đằng Lãng cũng lớn lên bên cạnh chú, là các chàng trai có trách nhiệm.]

[Cuối cùng, chúc cháu luôn khỏe mạnh, mong rằng mọi chuyện trên đảo đều tốt đẹp.]

[Tái bút: Trường Đằng Tam Thê.]

Xem chừng lần này nhóm họ cũng có câu chuyện bối cảnh, chứ không phải du khách nữa.

Họ được gia tộc Trường Đằng phái đến đảo để hỗ trợ, tới đây tìm kiếm một người phụ nữ tên “Trường Đằng Ma Mỹ”.

Trương Nhất Trì lật qua lật lại, ngắm nghía lá thư được viết bằng bút lông kia: “Không phải chứ, giờ chúng ta biến thành người Nhật Bản rồi à? Đúng là chết cũng không để chúng ta sống yên ổn mà. Nếu nhiệm vụ lần này là đánh ma quỷ, có khi sẽ kích thích dòng máu yêu nước của tôi đó, đánh địa đạo hay đánh du kích gì tôi cũng có thể đánh bọn quỷ đến bầm dập!”

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Giang Sách Lãng nói.

Phía dưới lá thư có một tấm áp-phích A4 in màu sắc rực rỡ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Áp-phích vẽ một căn biệt thự kiểu Nhật, hoa anh đào và con đường đầy cây xanh, cùng với cảnh biển rộng dưới ánh bình minh.

Chữ trên quảng cáo là tiếng Nhật và Trung.

[Đảo Nhật Lạc.]

[Lựa chọn nghỉ dưỡng độc nhất vô nhị.]

Tờ giấy này thoạt nhìn đã có vài năm tuổi, mép giấy đã phai màu và ố vàng, ngay cả cách xếp chữ cũng mang đậm phong cách thế kỷ trước.

Giang Sách Lãng bảo: “Dựa vào tấm áp-phích, có thể thấy kiến trúc ở đây không thiên hẳn về kiểu Nhật, có vẻ giống sự kết hợp giữa Trung và Nhật hơn. Mọi người xem, nóc nhà thế này chỉ có ở phía Nam Trung Quốc thôi. Tôi đoán, nếu trên thế giới này thật sự tồn tại đảo Nhật Lạc, kinh vĩ độ của nó chắc hẳn sẽ ở gần khu vực đảo Đài Loan, có khả năng chúng ta đang ở một địa điểm hư cấu đặc biệt. Điều này cũng giải thích tại sao chỉ xuất hiện đúng hai loại ngôn ngữ Nhật và Trung.”

Cố Diệp nghe thấy Nhật Bản, miệng thốt ra tiếng khinh thường. Anh ấy là một người đàn ông bảo thủ nhiệt huyết, luôn đứng về phía quốc gia trước mấy chuyện dân tộc đại nghĩa này.

Mạnh Lan lắc đầu: “Không biết câu chuyện bối cảnh của nhiệm vụ là gì?”

“Nếu nhiệm vụ yêu cầu phải giành lại địa phận đã mất, tôi nhất định là người đầu tiên báo danh, cầm súng xung phong ngay!” Trương Nhất Trì bảo.

Mạnh Lan nói: “Nghỉ một lát thôi, trời sắp mưa rồi, xung phong cũng phải tùy lúc.”

Vừa dứt lời, bầu trời đã vang tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa rơi tí tách tí tách, không khí gió biển xung quanh trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo. Mạnh Lan vô thức đến gần Giang Sách Lãng: “Hơi lạnh rồi.”

“Vậy em đứng gần tôi chút nhé.”

Cố Diệp la lên: “Tôi còn ở đây đó!”

Do được tán cây che chắn nên nước mưa chỉ rơi xuống một phần. Năm người bước dọc theo cầu thang gỗ tiến lên núi, bậc thang bị thấm nước mưa trông hơi cũ nát, không ít chỗ trên lan can cũng đã đứt gãy. Mặc kimono đúng là không tiện đi bộ, bờ vai của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng gần sát nhau, cô ngửi thấy hương nước hoa Tom Ford từ cổ áo anh, trầm lặng và quyến rũ.

Giang Sách Lãng hỏi: “Lạnh không?”

“Không lạnh, thầy rất nóng.”

Nghe được lời nói mà Mạnh Lan nghĩ rằng bình thường đó, Hạ Vãn Vãn đỏ mặt, cứ như cô ấy đang theo dõi bộ phim thần tượng mới chiếu vậy!

Nếu không phải đang ở trong nhiệm vụ thì họ giống hệt một cặp đôi đang dạo bước vui vẻ dưới mưa.

Rất nhanh đã tới gần cuối bậc thang, việc thi công chắc vẫn chưa hoàn thành.

“Hết đường rồi, nên đi đâu đây? Lên núi hay xuống núi? Lên núi thì có thể thấy toàn cảnh hải đảo, xuống núi có lẽ sẽ có nhà dân.”

Trương Nhất Trì run rẩy nói: “Tôi đề nghị xuống núi, bây giờ trời sắp tối rồi, chúng ta chỉ có một ngọn đèn, không thể dò đường được đâu. Hơn nữa, nếu trời mưa lớn, chúng ta cũng phải tìm nơi trú mưa, chứ mấy chiếc dù này chẳng đủ dùng.”

Cố Diệp phân tích: “Tôi thấy chúng ta cần phải nắm rõ toàn cảnh rồi mới có thể quyết định, sợ sau này sẽ không còn cơ hội lên đây nữa. Nhưng ý kiến của Trương Nhất Trì cũng rất đúng, nếu mưa lớn thì chúng ta cũng không làm gì được. Chẳng qua, nếu cầu thang đang thi công thì ắt sẽ có khu vực nghỉ ngơi, chúng ta ráng chịu đựng một tí, bây giờ vẫn đang vào ban ngày.”

Giang Sách Lãng đồng ý với quan điểm của Cố Diệp: “Bản đồ lần này quá lớn, thời gian của chúng ta lại càng ít, cần phải tận dụng tối đa môi trường ở đây. Hiện đang là một giờ chiều, chúng ta vẫn kịp lên đỉnh núi và xuống núi trước khi trời tối.”

Đại lão đã nói thế, Trương Nhất Trì cũng không tiếp tục kiên trì theo ý mình: “Sao cũng được, anh nói được là được.”

Cố Diệp tìm thấy một lối mòn nhỏ trong rừng cây, thoạt trông thường xuyên có người qua lại. Bên đường là dòng suối chảy từ đỉnh núi xuống, kéo dài không dứt.

Các nhánh cây rậm rạp đâm vào người họ, cổ tay của Hạ Vãn Vãn đã hiện vết sưng đỏ.

Thình lình.

Mạnh Lan dừng bước.

“Hình như em nghe thấy tiếng động.”