Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 46: Vụ bắt cóc




Cửa thang máy từ từ mở ra.

Bên trong xuất hiện một kẻ mặc áo mưa khác.

Lối thoát cuối cùng của Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn cũng đã bị phá hủy.

Cô không thấy bất kỳ thiết bị báo động nào xung quanh mình, một thứ cũng không!

Trong nháy mắt.

Mạnh Lan liếc nhanh người trong thang máy, rồi mau chóng lao vào trong! Cô biết trong thang máy có người, cũng rõ hành vi này là “tự chui vào tròng”, nhưng đây là cơ hội duy nhất của cô!

Mạnh Lan không hề né tránh kẻ đó, lập tức giơ tay nhấn chuông báo động lắp ở thang máy.

Thang máy vang lên tiếng trò chuyện xì xào, camera trên góc khởi động hệ thống nhận diện khuôn mặt. Nếu thật sự bỏ mạng ở đây, Mạnh Lan nhất định phải dùng mọi cách để truyền thông tin về nghi phạm ra ngoài!

Cô tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết!

Kẻ trong thang máy rõ ràng đã sửng sốt một giây, rồi giơ một tay bóp chặt cổ Mạnh Lan. Gã rất mạnh, cô gần như không thể hô hấp, gương mặt đỏ lên. Khi hai chân của Mạnh Lan sắp rời khỏi mặt đất, cô hung hăng đá vào thân dưới của gã!

Song, kỹ thuật cũng phải chịu thua trước sức mạnh, vì ngạt thở nên cô không thể bung hết sức! Việc hô hấp khó khăn đã khiến não cô thiếu oxy, đôi mắt dần trở nên mơ hồ.

Trước khi hôn mê, Mạnh Lan nghe thấy tiếng hét của Hạ Vãn Vãn, cô có thể cảm nhận được Hạ Vãn Vãn đang muốn lao đến cứu cô, nhưng cơ thể nhỏ bé đó đã nhanh chóng bị người khác bắt lấy.

Đôi mắt cô tối sầm, mất đi ý thức.

*

Mạnh Lan hôn mê rất lâu.

Khi tỉnh lại, cô nằm trong bệnh viện, Giang Sách Lãng ngồi bên cạnh cô.

Mạnh Lan há miệng thở dốc, cổ họng đau rát, hẳn do di chứng sau khi bị bóp cổ. Cô sẽ không bao giờ tin vào mấy cảnh nam chính bóp cổ nữ chính và hôn môi nữa, đau hết sức.

Mạnh Lan nhìn về phía Giang Sách Lãng, không lên tiếng.

Giang Sách Lãng hiểu ý cô: “Hôm đó sau khi chúng ta trò chuyện, Hạ Vãn Vãn không phải đã nói một câu, bảo tôi đến sớm một chút sao. Đúng là tôi đến sớm hơn nửa tiếng so với dự tính, rồi chứng kiến cảnh trong bãi đỗ xe. Hạ Vãn Vãn ngất xỉu nằm dưới đất, em suýt nữa bị ném lên xe. Bảo vệ nhanh chóng quyết định lấy điều khiển đóng cửa bãi đỗ xe nên bọn chúng chỉ đành vứt em lại chỗ thang thoát hiểm để chạy trốn. Tôi đã báo cảnh sát, chốc nữa họ sẽ đến đây hỏi chuyện của em.”

Mạnh Lan chớp chớp mắt.

Giang Sách Lãng bảo: “Hạ Vãn Vãn không sao hết, chỉ quá sợ hãi thôi, vừa mới tỉnh dậy, không bị thương. Cố Diệp đang lấy lời khai trong phòng cô ấy.”

Mạnh Lan muốn đứng lên, nhưng ngực và cổ của cô cứ đau rát theo từng nhịp hô hấp, cô nhíu chặt lông mày, ngón tay xanh xao siết chặt tấm chăn, mồ hôi chảy ròng ròng.

Giang Sách Lãng tới gần đỡ cô nằm xuống: “Em hãy nghỉ ngơi một lát, tuy không bị thương gì, nhưng em cũng bị đánh thuốc mê rồi, chức năng cơ thể vẫn còn đang trong quá trình hồi phục.”

Lúc này, Cố Diệp đẩy cửa bước vào, thấy Mạnh Lan đã tỉnh, gương mặt anh ấy dần dà thả lỏng hơn.

Anh ấy đặt đồ dùng làm việc sang một bên, tiến đến sờ trán Mạnh Lan: “May mà không sốt, giờ em có muốn kể cho anh biết đây rốt cuộc là chuyện gì không? Từ chuyện danh sách trước khi chết của Lưu Minh tới thời điểm này. Lan Lan, nếu em bị cuốn vào mối nguy hiểm nào đó, anh cũng không trách em đâu. Anh sẽ bảo vệ em, nhưng em phải nói toàn bộ mọi chuyện với anh.”

Mạnh Lan khó khăn lắc đầu, đụng đến miệng vết thương, yếu ớt trả lời: “Em, em không biết nữa… Dạo này, có người đang theo dõi em…”

“Em có nghĩ được gì không?”

Giang Sách Lãng bỗng mở miệng: “Bách Liễn, anh có thể điều tra người phụ nữ này.”

Cố Diệp nhìn Giang Sách Lãng, nghiêm túc bảo: “Tôi cũng có thể điều tra anh.”

Hàm ý công kích rất lớn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Sách Lãng cười cười: “Xin cứ tự nhiên.”

“Có thể cho tôi và Mạnh Lan không gian riêng không?” Cố Diệp hỏi.

Tuy Giang Sách Lãng không muốn, anh cũng không rõ vì lẽ gì mà mình cứ túc trực mãi ở đây không rời một bước, nhưng anh vẫn thuận theo lời Cố Diệp. Trước khi đi, anh còn ngoảnh đầu nhìn gương mặt tiều tụy của Mạnh Lan.

Cố Diệp giúp Mạnh Lan chỉnh lại tóc tai, dịu dàng nói: “Chiếc xe bắt cóc em có lẽ đã bị thất lạc ba tháng rồi, bên anh đang điều tra các thông tin liên quan, dữ liệu quá lớn nên cần một ít thời gian. Hai tên chạy thoát vẫn đang bị lùng bắt, anh tin chúng không chạy xa được đâu. Anh biết có những chuyện em không muốn nói, nhưng có thể cho anh biết nguyên nhân họ theo dõi em không?”

Đôi mắt Mạnh Lan nhòe đi vì cơn đau đầu, ánh mắt ngập nước khiến Mạnh Lan trông vừa tội nghiệp vừa ngoan ngoãn. Cô oan ức nhìn Cố Diệp: “Em cũng không biết, nhưng em không hề gạt anh. Thậm chí em còn chẳng biết mình bị theo dõi từ lúc nào, liệu mấy chuyện này có thể kết thúc hay không?”

Từng khoảnh khắc trong nhiệm vụ đều mang đến nguy cơ mất mạng, lúc ấy adrenalin đang tăng lên nên cô không hề cảm thấy dễ dàng sợ hãi. Nhưng sau khi trải qua giây phút kề cận cái chết đấy, tinh thần hiện giờ của cô mệt mỏi vô cùng, ngón tay vẫn còn run nhè nhẹ.

“Đừng sợ.” Cố Diệp an ủi: “Anh luôn ở bên cạnh em, em sẽ không sao đâu.”

Mạnh Lan nhấp miệng: “Em cảm giác hình như mình đã bị cuốn vào một âm mưu nào đó, một âm mưu mà các anh không thể điều tra, không thể xử lý được. Cố Diệp, có một việc em đã gạt anh, nhưng em nghĩ anh có quyền biết.”

“Là?”

“Em… Di chúc của em điền tên anh, sau khi em qua đời, anh sẽ nhận được một phần tài sản, phần còn lại em sẽ đem quyên góp, vào dự án các bé gái miền núi gì ấy.” Mạnh Lan nhẹ nhàng nói, tựa hồ đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Lời của cô khiến sắc mặt Cố Diệp thay đổi: “Em làm sao vậy! Em đang sống rất tốt, bác sĩ bảo cơ thể em không có vấn đề gì hết! Em cứ nói anh nghe, chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện mà.”

Nhưng đồng thời, Cố Diệp cũng ý thức được một điều, vấn đề Mạnh Lan đang gặp phải không thể đo lường bằng tiền bạc.

“Em… em không giải thích được.” Mạnh Lan do dự thật lâu, cô cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi: “Dạo này anh đừng để bản thân mệt nhọc, mắt anh đỏ lên hết rồi, mẹ anh sẽ lo lắng lắm đó.”

Cố Diệp vẫn muốn gặng hỏi thêm, nhưng Mạnh Lan đã ngậm miệng không nhiều lời nữa: “Anh bảo Giang Sách Lãng vào đây.”

Cố Diệp hơi đắn đo.

“Nghe em đi, em sẽ không sao, chỉ là phòng hờ thôi. Hiện tại em không có con cái để thừa kế gia sản, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì thì sao. Nhưng em sẽ cố gắng sống sót. Nếu sau này em sinh con thì anh cũng không lấy được phần tiền này đâu.” Mạnh Lan bình tĩnh nói.

Cố Diệp từ khóc chuyển sang cười: “Em sẽ có con thôi, đừng lo lắng mấy chuyện này, còn trẻ thế mà, phân chia di sản gì chứ.”

Tuy nhiên, Cố Diệp vẫn biết mình cần phải âm thầm điều tra Mạnh Lan.

“Ừ.”

“Giang Sách Lãng, Lan Lan gọi anh.” Cố Diệp đẩy cửa ra, bất đắc dĩ nói.

Giang Sách Lãng vào phòng, nhưng Cố Diệp cũng không rời đi.

Mạnh Lan nghiêng đầu bảo: “Anh ra ngoài nhé.”

Cố Diệp chỉ vào bản thân: “Anh?”

“Ừ, nói anh đó!” Mạnh Lan xua xua tay: “Tụi em cần nói chuyện riêng.”

Cố Diệp ngẩn người, trong đầu ngoại trừ suy nghĩ “Cải trắng nhà mình bị heo ôm đi rồi”, còn xuất hiện thêm dòng chữ bảy màu sặc sỡ “Con gái lớn không giữ lại được!”.

Anh ấy cực kỳ miễn cưỡng đóng cửa, chừa không gian riêng cho hai người.

Giang Sách Lãng cười: “Có vẻ anh ta không muốn rời phòng đâu.”

Mạnh Lan đã khôi phục thể lực sau khi truyền nước biển, giọng nói cũng trong trẻo hơn, chợt hỏi: “Cậu của thầy cao bao nhiêu?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẻ mặt đùa giỡn của Giang Sách Lãng đông cứng: “Chắc tầm 1m85, sao vậy?”

Mạnh Lan lắc đầu: “Em cảm giác tên bắt cóc em rất quen, mà em không nhớ nổi được mình đã gặp ở đâu. Hai kẻ đó cao hơn em khoảng một cái đầu, nhưng chúng đeo khẩu trang nên em không nhìn rõ mặt. Em đã từng xem ảnh của cậu thầy, gương mặt đó rất xa lạ. Nếu em và mẹ thật sự từng có quan hệ với cậu thầy, đáng lẽ em phải thấy quen thuộc mới đúng.”

Cô nhiều lời như vậy chỉ để nói rằng mình cảm giác bọn bắt cóc hôm nay rất quen, hơn nữa, bọn chúng ắt hẳn đã quan sát cô rất lâu nên mới biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô, cũng nắm rõ mối quan hệ giữa cô và Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng nhanh chóng hiểu được ý cô: “Ý em là cậu của tôi bắt cóc em?”

Mạnh Lan ngước nhìn: “Nếu em có được năng lực của Triệu Triệt thì tốt rồi, em sẽ biết được thầy có đang nói dối hay không.”

Giang Sách Lãng hỏi: “Em muốn biết điều gì?”

Mạnh Lan hỏi: “Thầy đã nói dối em không chỉ một lần, thế thầy có gạt em về chuyện của cậu thầy không?”

Giang Sách Lãng đáp: “Không có.”

Mạnh Lan bình tĩnh nhìn vào mắt anh, cuối cùng gật đầu: “Vậy tốt rồi.”

Mười lăm phút sau.

Sau khi trạng thái tinh thần đã ổn định, Hạ Vãn Vãn sốt ruột chạy sang phòng bệnh của Mạnh Lan, thấy cô vẫn lành lặn nằm trên giường thì mới thở phào nhẹ nhõm, rưng rưng nước mắt: “Cậu làm mình sợ muốn chết! Lan Lan! Mình còn tưởng tụi mình chết tới nơi rồi!”

“Sẽ không đâu.”

“Từ nhỏ đến lớn, mình chỉ có mỗi cậu là bạn thân thôi, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy!” Hạ Vãn Vãn đẩy Giang Sách Lãng ra, chiếm lấy vị trí đắc địa rồi ngồi khóc òa lên, thấy vậy Mạnh Lan ngại ngùng lắm, bèn vỗ vỗ bờ vai run rẩy của cô ấy.

“Chẳng phải mình vẫn còn rất ổn hay sao.”

“Không, cậu không ổn!” Hạ Vãn Vãn nức nở, từng giọt lệ rơi xuống: “Mình mơ thấy cậu chết, cậu chết rồi!”

*

Trên hành lang Bệnh viện Nhân Dân 1 có hai người đang đứng, một nam một nữ.

Có vẻ tính cách của người phụ nữ này không tốt lắm, cô ta nhướng đuôi mắt, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu khá bất mãn. Cô ta nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Liên Hải Bình, tại sao đến lượt Mạnh Lan thì anh lại không thể nhẫn tâm được?”

Liên Hải Bình “hừ” một tiếng, giọng của ông ta trầm thấp và khàn khàn: “Ra tay ở đây quá khó khăn, cũng chẳng ngờ cô ta lại nhấn chuông báo động. Cô gái nhỏ này cũng thông minh phết, không hổ là người chúng ta nhắm trúng.”

Bách Liễn quan sát nơi cảnh sát đang ra ra vào vào: “Nghe có vẻ anh rất khâm phục cô ta. Sau nhiều năm như vậy, may mà rốt cuộc cô ta cũng bước vào thế giới Thần Ẩn, bằng không tôi cũng không biết giải quyết thế nào.”

Giọng Liên Hải Bình rất bình tĩnh, không hề dao động, đôi mắt đó thâm thúy và sâu thẳm. Một lát sau, ông ta nói một câu: “Chúng ta không bắt cô ta cũng được, chỉ cần tiêm thuốc vào cơ thể cô ta.”

Bách Liễn cười, khoác tay Liên Hải Bình: “Anh không sợ cô ta sẽ không chịu nổi và chết mất sao? Dạo trước tiêm thứ thuốc kia vào người khác, kẻ đó nếu không gặp ảo giác thì cũng bị kích thích dục vọng và ác tâm. Hiện giờ chắc cũng chẳng còn bao nhiêu vật thí nghiệm vẫn sống đúng không? Mạnh Lan quý giá như vậy, anh nỡ ra tay sao?”

Bách Liễn cười, giống hệt một chú chim nhỏ sà vào lòng, vô cùng quyến rũ: “Tôi những tưởng anh muốn từ từ chứ, nhưng thời cơ đã chín muồi, lỡ như cô ta rơi vào tay người khác thì càng khó giải quyết đấy.”

Liên Hải Bình kéo tay Bách Liễn ra, giữ khoảng cách với cô ta: “Đi thôi, nơi này hết chuyện của chúng ta rồi.”

Cả hai biến mất trong đêm đen, như thể hành động của họ sẽ không bao giờ bị người khác phát hiện.