Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 40: Nhân cách phân liệt




Mạnh Lan nhìn Giang Sách Lãng: “Nếu muốn hại chết em, em sẽ kéo theo thầy.”

Giang Sách Lãng nở nụ cười vô hại, như người nhà với nhau: “Được thôi, dù sao quan hệ của chúng ta cũng là đồng đội, tôi đang kính cẩn chờ đợi đây.”

Mạnh Lan không hề buông tha cho anh: “Chờ thầy chết rồi, bạn gái thầy sẽ chạy theo người đàn ông khác rồi yêu đương và sinh con.”

Giang Sách Lãng nhìn vào mắt cô: “Nếu em lo lắng về điều này, thì ngại quá, tôi không có bạn gái.”

Hoàng San San che khuôn mặt hồng hồng của mình lại, không ngừng cười khúc khích.

Hai người bưng cháo hạt kê ra khỏi nhà bếp, nhưng không thấy Trình Sảng đâu nữa. Thời gian cô vào nhà bếp tán gẫu với Hoàng San San đã hơn mười lăm phút, mà trong mười lăm phút này, có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Gương mặt Giang Sách Lãng tức khắc trầm xuống.

Không ổn!

*

Mười lăm phút trước.

Dương Khải đứng trước cửa nhà ăn, nhỏ giọng kêu Trình Sảng: “Mày đi theo tao, cùng tới phòng trị liệu.”

Trình Sảng biết bản thân không thể rời khỏi Mạnh Lan dù chỉ một bước, nhưng cô ấy căn bản chẳng thể từ chối yêu cầu của Dương Khải, ma xui quỷ khiến cô ấy tiến từng bước đến phòng trị liệu. Trình Sảng cảm giác miệng mình như đang bị keo nước dán chặt với nhau, không tài nào mở miệng kêu to được. Cô ấy đành trơ mắt chứng kiến tay chân mình không nghe lời, chỉ tuân theo lệnh của Dương Khải.

Hai người bước vào phòng trị liệu.

Dương Khải hài lòng nhìn Trình Sảng, cô sinh viên trước mặt đã sợ tới mức không dám hó hé, tay chân run rẩy, hốc mắt đẫm nước. Tuy gã sẽ kéo đồng đội ra để giúp mình thoát khỏi nguy cơ tử vong, nhưng gã không phải kẻ lấy việc giết người làm niềm vui. Tuy vậy, ở thời điểm này gã phải lựa chọn thôi.

Thi thể của Lưu Hiểu Hiểu và Trương Tuấn Phàm đã hoàn toàn biến dạng, chỉ có thể dùng xác chết còn mới.

Giống như trong giấc mơ của gã, Hoàng Tử Văn đặt thi thể lên giường, mở thiết bị ở bên cạnh, kết nối với nguồn điện. Thí nghiệm rồi sẽ thành công, nhân cách phụ sẽ biến mất khỏi cơ thể gã và chuyển sang cái xác kia.

Bệnh nhân 013 trong mơ đã được trị khỏi bằng cách này!

Gã cũng có thể lặp lại thành công của ông ta!

Tranh thủ lúc bản thân còn tỉnh táo, gã nhất định có thể làm được!

Bấy giờ, Trình Sảng đã bị nhân cách vợ Hoàng Tử Văn thay thế, sợ hãi hét lên! Bất luận bà ta trốn đến nơi nào, đều không thể thoát khỏi người đàn ông này, ông ta luôn miệng nói phải chữa trị cho mình, thật ra chỉ muốn giết mình!

Trình Sảng giãy giụa trên giường bệnh: “Anh buông tôi ra! Anh buông tôi ra!”

Dương Khải tàn nhẫn nhìn cô ấy, gã cầm con dao từ bàn mổ bên cạnh, giơ cánh tay lên, không hề nương tay, đâm thẳng vào tim Trình Sảng!

“Phập!”

Máu tươi phun ra, bắn lên mặt Dương Khải!

Trình Sảng đã chết trong tay gã.

Cô ấy nằm mơ cũng không ngờ tới, mình không phải bị quỷ hay nhân cách phụ giết, bản thân rõ ràng đã tránh khỏi nguy cơ bị đoạt lấy thân thể và tự thiêu chết rồi mà!

Cô gái qua đời không nhắm mắt.

Áo sơ mi của cô ấy thấm đẫm màu đỏ, dòng máu ấm áp chảy dọc theo cơ thể cô, nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh.

Người đàn ông cao to bên cạnh run run khóe miệng, gã không hối hận, cũng chẳng ngừng tay. Gã nhanh chóng kết nối thi thể với nguồn điện, bản thân thì đeo mũ trị liệu gắn đầy kim mảnh lên.

Tuy nhiên, khi Dương Khải ấn nút khởi động, thiết bị không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Sao lại như vậy?

Không lẽ sai phương pháp rồi?

Dương Khải ho khan hai tiếng, gã hơi mở miệng, toàn bộ khoang miệng, từ dạ dày đến thực quản đều ngập tràn từng mảng loét nóng rát.

Gã cố gắng gượng dậy bước xuống giường, cơn chóng mặt bất chợt xuất hiện, gã mơ hồ thấy khuôn mặt của Trình Sảng vừa mới chết đã thay thế bằng một gương mặt xa lạ. Đối phương ung dung bò dậy, hỏi: “Anh muốn giết tôi sao? Tại sao cứ muốn giết tôi! Nhiều năm như vậy, tôi không lấy nổi một ngày bình yên!”

Người phụ nữ vặn vẹo nhào về phía Dương Khải, gã xoay người né tránh, mở cửa chạy ra ngoài!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người phụ nữ nhào lên lưng Dương Khải, cắn xé lưng gã, một miếng thịt trông như xương sườn bị nấu nát bấy rơi xuống.

“A a a!” Dương Khải đau đớn gào thét.

Ngoài cửa, Mạnh Lan và Giang Sách Lãng vội vàng chạy tới, trước mặt họ là Hoàng San San. Cô bé cứ như được mở chốt hoặc nhận được mệnh lệnh nào đó, điên cuồng chạy đến phòng trị liệu, hung tợn nhìn đăm đăm Dương Khải đang hốt hoảng thoát ra.

Dương Khải nhìn Hoàng San San đang nở nụ cười đáng sợ, gã sụp đổ, bèn leo lên khung cửa phóng về hướng khác.

Trì Lân nghe thấy tiếng động cũng rời khỏi phòng, anh ta nở nụ cười chiến thắng khi đối mặt với Dương Khải. Gã vốn chẳng còn sức lực để lo nghĩ về người đàn ông này, hoảng sợ cuống cuồng chạy vào phòng, khóa trái cửa.

Tuy nhiên, Hoàng San San không hề đuổi theo Dương Khải.

Cô bé đẩy cửa ra, ngắm nghía thi thể của Trình Sảng, nói: “Hiện tại phòng trị liệu không mở cửa, thiết bị không thể sử dụng.”

Lúc Trì Lân bước xuống cầu thang trung tâm, Giang Sách Lãng đã ôm thi thể của Trình Sảng ra ngoài. Trì Lân nhìn thi thể, trong đầu lại nghĩ ngợi chuyện khác: anh ta dùng con mắt thứ ba để quan sát hết toàn bộ thao tác của Dương Khải, khởi động thiết bị, sắp xếp thi thể. Suy ra, nguyên nhân khiến Dương Khải thất bại chỉ nằm ở việc thiết bị trong phòng không hoạt động vào ban ngày.

Thật là một người đàn ông tội nghiệp, dựa theo tình trạng của gã, đoán chừng gã sẽ không sống nổi qua hôm nay đâu.

Phòng trị liệu tầng một.

Mạnh Lan cắn môi, biểu cảm rất khó coi. Hôm qua cô đã đồng ý chăm sóc cho Trình Sảng, rõ ràng trong quá trình không hề mắc chút sai lầm nào, cớ sao Trình Sảng vẫn đi theo Dương Khải?

Hiện tại, bao bất lực và phẫn nộ bao trùm lên cô!

Trong mắt Mạnh Lan đầy sát khí, số lần cô đánh mất lý trí có thể đếm trên đầu ngón tay, ví dụ như bây giờ. Cô cầm lấy dao phẫu thuật xông lên tầng hai!

Giang Sách Lãng đành tạm thời để thi thể của Trình Sảng qua một bên, đuổi theo cô.

Anh vừa mới cất bước, bụng đã cảm thấy đau như bị xé rách, máu mủ chảy ra, thấm bẩn chiếc áo trắng của anh. Tối hôm qua, làn da trước ngực và bụng đã bắt đầu thối rữa, trên cánh tay cũng dần nổi lên mụn nước màu trắng.

Không biết vì sao anh không muốn nói cho Mạnh Lan, cứ cảm giác sẽ bị cô mắng một trận.

Trì Lân theo sau Giang Sách Lãng, anh ta băn khoăn trong cơn ác ý, làm sao để xử lý người đàn ông trước mặt này đây.

Từ trong phòng, Bách Liễn bước ra, trên cổ tay cô ta có vết cắt lộn xộn.

“Giang Sách Lãng, cậu sao thế?” Giọng Bách Liễn bình tĩnh và trấn định, khiến Trì Lân giật mình.

Giang Sách Lãng thản nhiên đáp: “Trình Sảng đã chết, Dương Khải mất tích.”

Bách Liễn quan sát hai người lướt ngang qua, nhìn Trì Lân đầy cảnh cáo. Thoạt trông cô ta gầy yếu không có sức tấn công, nhưng Trì Lân vẫn bất giác ớn lạnh. Bách Liễn dựa vào tường bảo: “Buổi tối tiếp tục đến phòng trị liệu, nơi đó mở cửa vào tối khuya, ắt hẳn cậu đã biết cách thực hiện nhỉ.”

Giang Sách Lãng trả lời: “Dựa theo phương pháp của Dương Khải.”

Bách Liễn nói: “Tôi chỉ quan tâm làm sao để rời khỏi nơi này, còn về việc các người dùng cách nào thì tôi mặc kệ, tìm thấy Hoàng Ái Ái là được.”

“Ừ, tìm thấy rồi.”

Hôm qua Giang Sách Lãng đã kiếm được rồi.

Dứt lời, Bách Liễn xoay người về phòng, đúng lúc Mạnh Lan rời khỏi phòng, tầm mắt cả hai giao nhau.

Bên kia.

Mạnh Lan thầm tính toán trong lòng, hiện giờ Dương Khải không phải đối thủ của cô. Có lẽ cô là người khỏe mạnh nhất trong tất cả các thành viên, không xuất hiện nhân cách phụ, cũng không thấy đau đớn!

Cô đẩy cửa phòng Dương Khải ra, bên trong không hề có người.

Trên nệm thấm đầy vết màu vàng, phỏng chừng da chân của gã đã thối rữa hết rồi. Mạnh Lan nhíu mày, kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, vẫn không thấy ai cả.

Ở phòng Dương Khải.

Cơn giận không có chỗ phát tiết, Mạnh Lan đá hỏng tủ đầu giường trong phòng gã.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vài ngày qua, Trình Sảng nửa mê nửa tỉnh, thường xuyên kể chuyện thời cấp ba và đại học của cô ấy cho cô nghe, cô ấy lớn lên trong một gia đình đong đầy yêu thương, mối quan hệ với bố mẹ rất tốt, ngày lễ của mẹ, cô ấy còn lấy tiền mừng tuổi của mình mua mặt nạ dưỡng ẩm để tặng mẹ. Vốn dĩ vào đại học sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng giờ lại bỏ mạng dưới tay đồng đội. Điều này khiến Mạnh Lan đau lòng, cô chưa từng gặp bố mình, mẹ đã qua đời, chỉ còn một thân một mình cô, lẻ loi hiu quạnh, hình thành nên tính cách độc lập của cô.

Nếu có thể, cô thật sự rất hâm mộ những đứa trẻ lớn lên trong tình thương của bố mẹ. Đây cũng là lý do vì sao cô đồng ý giúp đỡ Trình Sảng trong nhiệm vụ.

Nhưng Mạnh Lan đã nuốt lời.

“Tôi đặt cô ấy trong phòng bệnh tầng một, chúng ta không thể ra ngoài, không có cách nào an táng cô ấy. Em nên tạm biệt cô ấy, làm một nghi thức giã từ đơn giản.”

Anh buốt nhói từng cơn, vừa dứt lời đã bắt đầu đau đến run rẩy toàn thân.

“Tạm thời chưa cần, em thấy thầy cần phải nghỉ ngơi.”

Lễ tang chỉ dành cho người sống xem, hiện tại không cần phải giữ thể diện. Trạng thái bây giờ của Giang Sách Lãng thật sự không ổn. Bởi vì người cậu mất tích của Giang Sách Lãng, hai người đã ràng buộc với nhau. Có lẽ qua chuyện này, uẩn khúc về tai nạn giao thông của mẹ cô ắt hẳn sẽ được giải quyết, sự cố nọ vẫn tồn tại nhiều điểm đáng ngờ, Mạnh Lan không muốn nhắc tới.

Vì thế, hiện giờ cô cũng muốn bảo vệ Giang Sách Lãng.

Trì Lân đứng ở cửa muốn tiến vào.

Mạnh Lan không nhìn Trì Lân, đột nhiên hỏi Giang Sách Lãng: “Thầy sẽ chết sao?”

Giang Sách Lãng đáp: “Sẽ.”

Mạnh Lan nghiêng đầu: “Vậy em sẽ khiến cái chết của thầy có giá trị hơn một chút.”

Cô dời mắt về phía Trì Lân đang đứng bên ngoài: “Anh cũng đang khó chịu muốn chết?”

“Không… có vẻ bệnh của tôi nhẹ hơn một tí…” Trì Lân cắn răng rời khỏi. Tuy anh ta đã biết cách để qua ải rồi, nhưng cũng không muốn ra tay với Mạnh Lan và Giang Sách Lãng ngay lúc này, huống hồ bên cạnh vẫn còn một Bách Liễn xuất quỷ nhập thần.

Trì Lân chán ghét nhìn bên chân khập khiễng của anh ta, nếu không phải năm xưa bị đại ca trường lấy gạch đập lên, thì khả năng hành động của anh ta nhất định tốt hơn hẳn bây giờ! Thay vì như hiện tại, lo sợ từng li từng tí, chờ người khác lộ ra điểm yếu rồi mới dám ra tay!

Do không có nhiều sức mạnh, nên anh ta rất giỏi trong việc che giấu bản thân, ngụy trang thành chú thỏ trắng.

Nếu mình sở hữu thực lực như Dương Khải, trò chơi săn tìm này đã sớm kết thúc rồi!

Mạnh Lan lạnh lùng đóng cửa.

Giang Sách Lãng lập tức ngã xuống giường.

Mạnh Lan lấy khăn lông từ nhà vệ sinh, cầm theo hộp thuốc vàng thau lẫn lộn: “Không biết thuốc kháng sinh có tác dụng không, giờ em không biết thầy đang bị sao. Thầy cởi quần áo ra, em sẽ rửa giúp thầy.”

“Em biết rửa vết thương?”

“Cố Diệp dạy.”

“Hai năm trước, tôi có thực hiện [Báo cáo quan sát cảm xúc giao lưu của các mối quan hệ thân thiết khác giới]. Trong đó viết, lúc hai người ở chung mà nhắc đến tên người đàn ông khác, 62.9% phái nam sẽ cảm thấy phản cảm, trở nên gắt gỏng, bực bội v.v.” Giang Sách Lãng ngoan ngoãn cởi quần áo, bên trong đã không còn thấy cơ bắp, gần như không chỗ nào lành lặn, toàn bộ rơi vào tình trạng mưng mủ, chẳng khác gì đã nhiễm trùng từ trong ra ngoài.

“Em và thầy không hề thân thiết. Hiện giờ em không có hứng thú với thầy. Hôi quá.” Mạnh Lan thấm cồn i-ốt lên khăn, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương.

Biểu cảm của cô như đang nghiên cứu đề toán, vô cùng nghiêm túc, không hề cẩu thả tí nào.

“Thầy nói xem, Hoàng Tử Văn đã chết ra sao mà làn da thối rữa đến mức này?”

“Hạ độc. A, em chậm chút!” Giang Sách Lãng đau đớn nắm chặt ga giường.

“Hửm?” Mạnh Lan đang ngồi xổm dưới đất lau vết thương, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Giang Sách Lãng.

“Hoàng Ái Ái hạ độc sát hại bố, ép chị gái nhảy lầu.”