Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 159




Lương Dịch.

Con quái vật này là Lương Dịch.

Mạnh Thu Nhiên mím chặt môi, cô đặt tấm ảnh về chỗ cũ. Cùng lúc đó, giữa bóng tối lóe lên một bóng người!

“Cẩn thận!”

Ánh sáng đèn dầu quá mờ, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng bên tai truyền đến tiếng động, cô biết nhất định thứ đó đã tới.

Mạnh Thu Nhiên run nhẹ, đèn dầu lạch cạch rơi xuống đất, nhanh chóng bị nghiền nát dưới chân Lương Dịch.

Kẽo kẹt.

Lương Dịch nấp trong bóng tối, điều này càng khiến không ai có thể thấy rõ vị trí của gã. Mạnh Thu Nhiên chỉ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang thong thả đến gần, đối phương đang nhìn cô chòng chọc không chớp mắt.

“Cô đã chạm vào cô ấy.” Giọng Lương Dịch vừa khàn khàn vừa vặn vẹo, như thể gã bị kẹt trong khói lửa mịt mù mấy ngày, cổ họng đã sớm giống lớp sơn tường khô cứng, dường như mỗi khi lên tiếng, lớp niêm mạc họng thô ráp sẽ di chuyển.

Khi Lương Dịch tới gần Mạnh Thu Nhiên, cô lạnh đến nỗi không thể hô hấp. Cô cắn chặt răng, dịch chân sang bên cạnh.

Giang Dật Triều thấy tình hình không ổn, la to một tiếng kéo Mạnh Thu Nhiên lại rồi đẩy cô lên bậc thang, còn anh ta cầm gậy gỗ giơ ngang trước mặt cô: “Chị đi mau!”

Ánh mắt Lương Dịch sâu thẳm, gã nhìn chằm chặp như thể muốn đâm thủng hai lỗ trên người họ.

Trong bóng tối, có thể nghe rõ tiếng gã nghiến răng.

Lương Dịch không tiến lên tấn công, tựa như giờ phút này gã vẫn còn sót lại ít lý trí. Dây xích trên người gã kêu lạch cạch, trong lúc giằng co với Giang Dật Triều, gã chậm rãi nói một câu: “Trên người các người có mùi của Oanh Ca, các người đã tìm thấy cô ấy.”

“Chúng tôi…” Giang Dật Triều thấy gã có thể giao tiếp, đang mở miệng định nói chuyện, ai ngờ Mạnh Thu Nhiên đã vội vã kéo tay anh ta chạy ngay, cô không hề quay đầu.

Giang Dật Triều không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta không ngừng ngoái lại nhìn bóng người như được điêu khắc trong bóng tối kia: “Có thể gã biết gì đó! Chị đợi một lát!”

Mạnh Thu Nhiên hoàn toàn không cho Giang Dật Triều nhiều lời, trái tim cô đập điên cuồng, miệng không nói câu nào.

Khoảnh khắc làn da Giang Dật Triều tiếp xúc với không khí, từ mạch máu đến da thịt anh ta đều trở nên đau đớn quằn quại.

“ĐM, mẹ nó…”

“Mau quay về thôi.”

Năm giờ chiều, mặt trời bị mây đen che khuất, bầu trời tối mịt như thể bị bôi một lớp sáp, nhưng anh ta lại giống hệt quỷ hút máu bị bỏng ánh nắng, cánh tay tiếp xúc với không khí bên ngoài một lát đã lập tức bốc lên từng đợt khí trắng buốt giá!

“Sao lại… A… Tôi bị sao vậy?” Giang Dật Triều đau đớn cùng cực, trán anh ta đổ mồ hôi li ti, bờ môi trắng bệch run lẩy bẩy. Mạnh Thu Nhiên đóng cửa lối đi ngầm phía sau lại, đỡ Giang Dật Triều vào trong điện thờ Tam Sơn nương nương. Cuối cùng, cơn đau trên người anh ta mới có thể giảm bớt.

Giang Dật Triều nhíu mày, nhiệt độ cơ thể của Mạnh Thu Nhiên gần như sắp nung anh ta thành tro!

“Chị, tôi bị sao vậy?”

“Chúng ta ở dưới đó quá lâu! Giang Dật Triều, cậu nhìn vào mắt tôi này!” Mạnh Thu Nhiên nhìn anh ta đăm đăm, hiện tại sắc mặt Giang Dật Triều đã trắng bệch, hốc mắt anh ta đen sì. Chắc chắn anh ta đã từ từ bị âm khí dưới kia lây nhiễm, ban nãy Mạnh Thu Nhiên cảm thấy cơ thể không thoải mái, cô sực nhớ ra âm khí trong cơ thể Giang Dật Triều nặng hơn hẳn mình. Cho dù vừa rồi Lương Dịch không tấn công, cả hai vẫn sẽ cạn kiệt dương khí nếu tiếp tục nán lại nơi đó, rồi sẽ tựa như ánh nến lập lòe bị thổi tắt, chỉ còn thân xác nửa người nửa quỷ.

Giang Dật Triều choáng váng, hiển nhiên anh ta vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra: “Sao lại thế này… Sao lại… Chị, người chị có một mùi thơm…”

Không phải mùi thơm.

Anh ta đã trở nên giống Đinh Văn, giống những người dân đó - nổi lên ham muốn cắn nuốt âm khí trong cơ thể người khác!

Tuy anh ta sẽ không chết, nhưng vẫn chẳng khác gì Đinh Văn, cuối cùng có trở về thế giới hiện thực được không cũng là một vấn đề.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai tay Mạnh Thu Nhiên ấn huyệt thái dương của Giang Dật Triều, cô cố gắng suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Âm khí trong cơ thể cô không nặng, chí ít là nhẹ nhất trong tất cả mọi người, nếu chuyển âm khí của Giang Dật Triều sang cơ thể mình…

Mạnh Thu Nhiên nhìn chăm chú vào mắt Giang Dật Triều.

Trong nhiệm vụ lần trước, cô cũng cứu Giang Dật Triều bằng cách này. Lúc ấy cô thấy cậu bé ướt dầm dề kia sắp chết, quả thực quá đáng thương, bỗng động lòng trắc ẩn, cô bèn chuyển vết thương trên đầu gối cậu ta sang người mình, sau đó hai người nắm tay vội vàng chạy đi.

Vậy nên, lần này nhất định cũng có thể.

Âm khí cũng xem như một loại thương tích.

Mạnh Thu Nhiên đặt tay lên vai Giang Dật Triều, dốc sức cảm nhận hơi thở nặng nề của anh ta. Chẳng mấy chốc, nhiệt độ cơ thể cô bắt đầu từ từ giảm xuống, không khí xung quanh ngày một lạnh hơn, cứ như cô bị nhốt trong tủ đông, hàm răng run cầm cập.

Mạnh Thu Nhiên nhắm nghiền mắt, mặc cho khí lạnh ăn mòn lỗ chân lông và mạch máu mình, khắp người cô run bần bật, lạnh tới nỗi mí mắt không thể mở ra.

Tiếng vù vù vang vọng bên tai cô, trong cơ thể hoàn toàn không sinh ra được chút nhiệt lượng nào. Bỗng dưng trước mắt tối sầm, cô ngất xỉu trong lòng Giang Dật Triều.

Nhiệt độ của hai người trao đổi, thậm chí trạng thái cơ thể của Giang Dật Triều còn tốt hơn tối qua.

Anh ta dần lấy lại tỉnh táo, ôm lấy Mạnh Thu Nhiên, lay người cô: “Chị Thu Nhiên, chị Thu Nhiên, chị sao thế?”

Chừng nửa tiếng trôi qua, Mạnh Thu Nhiên mới chậm rãi tỉnh lại. Cô sờ trán mình, cảm giác khó chịu hơn cô nghĩ. Âm khí quá nặng khiến cô bắt đầu sinh ảo giác, không ngừng nuốt nước miếng.

Khi hai người đỡ nhau, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn đen kịt, màn đêm thật sự buông xuống rồi.

Không sao không trăng, khắp nơi chìm trong một màu đen thê lương, chẳng khác gì một khu mộ hoang vắng.

Mạnh Thu Nhiên nằm rã rời dưới đất, nỗi khát vọng âm khí hệt như cơn nghiện thuốc, khiến cô không kìm được tiếng rên rỉ khó chịu. Móng tay cô cào ra từng đường trên nền đất, mãi đến khi mép móng tay đứt gãy.

Giang Dật Triều lấy quần áo quấn quanh cô, anh ta hoảng loạn như ruồi mất đầu bay lung tung: “Làm sao bây giờ? Đêm qua Lương Dịch giết chết Đinh Văn, hút lấy âm khí. Vậy tối nay anh ta sẽ chọn ai? Anh ta vẫn còn lý trí, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện với anh ta.”

“Không được… Nếu còn lý trí thì anh ta đã không trở thành quái vật, anh ta không khống chế được bản thân, cũng như tôi không thể kiểm soát nổi mong muốn phải bẻ cổ cậu.” Mạnh Thu Nhiên yết ớt nói: “Có điều vẫn còn ổn, để tôi nghỉ một lát, chắc không sao đâu. Âm khí trong cơ thể cậu không chuyển hết qua người tôi… Tôi chỉ nhiều hơn cậu một chút…”

Dẫu thoạt nhìn không hề giống “một chút”.

Mạnh Thu Nhiên dựa vào người Giang Dật Triều, cô ho khan hai tiếng: “Bên ngoài có tiếng động.”

“Tiếng động gì?”

“Cậu xem thử.” Mạnh Thu Nhiên bảo.

“Chị định đuổi tôi đi à?” Giang Dật Triều ngẩn người, trong lòng thầm mong Mạnh Thu Nhiên đừng làm chuyện gì ngốc nghếch.

Mạnh Thu Nhiên trừng mắt nhìn anh ta: “Mau đi đi, nghĩ lung tung gì vậy!”

Giang Dật Triều đành ra ngoài dạo một vòng.

Mạnh Thu Nhiên thở hắt ra, cô siết chặt bụng mình, ho dữ dội, ho liên tục tới khi phun ra một búi sợi dơ dáy, thoạt nhìn hơi giống sỏi mật, nhưng sờ vào có thể cảm nhận được từng vết nhô lên li ti. Đây chắc hẳn là mầm mống trứng trùng ngày đó cô vô tình nuốt vào.

Vừa rồi được bổ sung thêm âm khí nên nó sinh trưởng nhanh hơn.

Năm phút sau, Giang Dật Triều trở về.

“Chuyện gì vậy?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.

“Triệu Nhân Tài gặp chuyện rồi.” Giang Dật Triều trả lời: “Anh ta bị nhốt trong phòng, tình trạng không khác Đinh Văn là bao.”

“Không thể nào.” Mạnh Thu Nhiên nhíu mày: “Tôi nhớ âm khí trong cơ thể Lý Dương hình như còn nặng hơn cả Triệu Nhân Tài, hôm ấy lúc đi ngang qua anh ta tôi cảm thấy lạnh buốt…”

Giang Dật Triều ngẫm nghĩ một lát: “Khi nãy tôi thấy Lý Dương kêu Hạnh Nhi, liệu có phải do anh ta làm không? Có khả năng anh ta biết người chết vì nguyên nhân gì, lo rằng mình là cái tên tiếp theo nên tìm một kẻ đệm lưng.”

Mạnh Thu Nhiên gật đầu.

“Còn Hoàng Như Vũ và Tưởng Anh về phòng rồi. Đêm nay chúng ta ở đây thôi, không về phòng, bên đó nguy hiểm lắm.” Giang Dật Triều tranh thủ lúc chưa ai phát hiện, chuẩn bị trốn dưới tượng thờ Tam Sơn nương nương, một là vì nơi này không bị giám sát, hai là thuận tiện hoạt động.

Nhưng kế hoạch nhỏ của anh ta đã nhanh chóng bị phá vỡ.

Đêm nay, bởi vì Lương Cung Chính “ngất xỉu lần nữa”, khiến Hạnh Nhi cực kỳ bận bịu, nhưng cô ta vẫn không quên bắt từng người quay về “nhà giam”.

Hạnh Nhi dẫn theo người hầu mạnh bạo tách hai người ra, đưa vào trong phòng. Mạnh Thu Nhiên không chống cự, chân cô mềm nhũn, miệng liên tục ho khan. Ban đầu cô còn có thể thấy những vết sẹo thối rữa nổi giòi trên người Hạnh Nhi, nhưng bây giờ trong mắt cô, Hạnh Nhi không khác người bình thường mấy. Nhớ tới hôm trước Đinh Văn cũng có thắc mắc giống mình, vậy nên chắc hẳn cơ thể của cô chỉ có thể duy trì đến ngày mai.

Trước khi Hạnh Nhi đi, Mạnh Thu Nhiên chợt túm chặt tay cô ta, hỏi: “Ngày mai tiến hành nghi thức được chưa?”

Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen âm u: “Được rồi, Lương tiên sinh nói được rồi.”

Mạnh Thu Nhiên đã hiểu.

Xem chừng, tối nay là thời điểm mấu chốt.

Hạnh Nhi khóa kỹ cửa ngoài, rời khỏi nội viện.

Màn đêm tĩnh lặng.

Mạnh Thu Nhiên cũng không biết, trong mắt Lương Dịch cô ngon hơn hay Triệu Nhân Tài ngon hơn. Nghe thấy tiếng Triệu Nhân Tài đập đầu “cộp cộp cộp” vào tường trong phòng kế bên, cô cũng bắt đầu hoảng loạn.

Cô không thể chết ở đây!

Nhất định có cách, ắt hẳn Lương Dịch không phải đường chết.

Nhìn từ sức mạnh, Lương Dịch và Triệu Nhân Tài có thể chống chọi lẫn nhau, vậy nên nhiệm vụ cấp bách là phải phá vỡ hạn chế của việc một người một phòng.

Đúng thế!

Tại sao nhốt một người một phòng, cũng không phải để kiểm soát lượng thức ăn, tra tấn người đến chết.

Mà nếu để hai người một phòng, nhiều khả năng Lương Dịch sẽ bị đánh trả.

Tâm trạng hơi suy sụp của Mạnh Thu Nhiên tức khắc tan thành mây khói, vừa rồi cô lo sợ mình phải chết ở đây, bây giờ có lẽ sẽ không xảy ra chuyện đó.

Cô áp sát vào cửa, hắng giọng, nói với âm lượng không lớn: “Giang Dật Triều, cậu có thể ra ngoài không? Tới phòng tôi đi.”

Từ ban nãy Giang Dật Triều đã dựa vào cửa chờ Mạnh Thu Nhiên ra lệnh cho mình. Anh ta cố gắng kéo cánh cửa vài lần, thậm chí giơ chân đạp một phát, tuy cũng không hẳn không sứt mẻ, nhưng cánh cửa vẫn dính vào khung cửa, không có dấu hiệu bị đá văng ra.

Giang Dật Triều giận dữ chửi rủa, công nghệ hàn cửa chết tiệt này nên đưa vào viện bảo tàng ngay bây giờ mới phải!

“Chị, tôi vào không được!” Giang Dật Triều nói.

Mạnh Thu Nhiên châm chọc: “Cho cậu vào phòng phụ nữ lúc nửa đêm, cậu bảo tôi cậu không làm được à?”

“Chị, chị chờ đó, tôi lập tức tới ngay!” Giang Dật Triều bị khiêu khích, không còn hoa mắt chóng mặt nữa, anh ta nhìn quanh bốn phía tìm xem có công cụ nào tận dụng được không, cuối cùng dừng mắt trên cây cột.

Gõ thử.

Bên trong rỗng.

Giang Dật Triều khởi động gân cốt, bất ngờ nện một quyền lên cây cột rỗng, “rầm” một tiếng, cột gỗ bị đục ra một lỗ to, hai mươi ba mươi con bướm bay từ bên trong ra.

Cây cột này miễn cưỡng vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành chui vào, Giang Dật Triều leo dọc theo cây cột, hét to về phía trước: “Chị, chị cách xa một chút, tôi sắp lên rồi!”

- -------------------

Lời tác giả:

Giang Sách Lãng: Cách nói chuyện của Lan Lan đúng là di truyền từ mẹ mà.

Giang Dật Triều: Cậu cũng cảm thấy vậy.