Khi quay về Lương trạch, trời đã sẩm tối. Bọn họ không ngờ mình đã ở nhà cặp sinh đôi lâu như thế, mãi đến khi Mạnh Thu Nhiên chỉ vào đồng hồ hoàng hôn treo trên tường, cho thấy bây giờ đã bốn giờ chiều.
Thảo nào vừa rồi Giang Dật Triều không nhìn thấy mặt trời lặn, ban đầu anh ta còn tưởng mình nhớ nhầm.
“Mới bốn giờ mà đã tối thế ư?” Giang Dật Triều cảm thán: “Vậy đến lúc đó sẽ không còn ban ngày nữa.”
“Âm khí bao phủ, đúng là rất dễ. Chẳng phải đã nói rồi sao? Trấn Trương Gia ở nơi nửa âm nửa dương, đây vốn không phải thế giới hiện thực. Huống hồ, ai có thể bất tử, bất lão bất diệt đây?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.
“Thần tiên?” Giang Dật Triều không đoán ra.
“Đồ ngốc! Tất nhiên là người chết, người chết không thể chết tiếp, cộng thêm âm khí nặng như vậy, cư dân của trấn Trương Gia đã sớm biến thành nửa người nửa quỷ rồi.” Mạnh Thu Nhiên trợn mắt: “Sáng nay Đinh Văn đã chết, có thể nhận ra anh ta bị hành hạ tới chết. Việc này có hiệu quả tương tự như trụ người, oán khí và âm khí đều tăng thêm sau khi bị tra tấn, nên ban ngày vùng sông nước này cũng ngày một tối hơn. Tôi đoán con quỷ háo sắc mà Lương Cung Chính nuôi ở hậu viện chính là phiên bản cao cấp của ‘máy chế tạo người lợn’.”
Giang Dật Triều gãi đầu: “Có điều, thứ đó ắt hẳn nên bị nhốt lại đàng hoàng, Lương Cung Chính chắc chắn không cho phép thứ đó đến gần con người.”
“Có lẽ ông ta không ngăn nổi, hoặc thứ đó đóng vai trò khác, tóm lại, tôi định đến xem thử đây.” Khóe miệng Mạnh Thu Nhiên nở một nụ cười nhẹ, cô hất tóc, khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn người đàn ông.
Giang Dật Triều đỏ mặt: “Đừng, đừng nhìn tôi như vậy.” Anh ta vô thức xoa mặt mình.
Mạnh Thu Nhiên cảm thấy, tìm một chàng trai trẻ cũng không tệ, tuy đầu óc hơi khờ, nhưng lúc nào anh ta cũng dồi dào sinh lực, khiến người ta cảm thấy mình vẫn còn sống. Cô nhón chân véo mặt Giang Dật Triều, cười hỏi: “Đi một chuyến với chị không?”
“Được ạ?” Giang Dật Triều nói tiếp: “Chị đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đến nhà người khác dạo một vòng.” Mạnh Thu Nhiên nhún vai: “Sẽ kích thích lắm.”
“Vâng, kích thích.” Giang Dật Triều lặp lại một lần.
Dù Lương trạch này lớn cỡ nào, nó cũng chỉ to bằng một căn hộ chung cư gồm ba phòng ngủ một phòng khách trong thành phố, nhưng nếu so sánh với những ngôi nhà cổ ở Tấn Trung (*) thì còn kém xa, ít nhất hành lang nối từ ngoại viện đến nội viện kia, chỉ cần nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy được điểm cuối. Hơn nữa, tuy gọi là nội viện, nhưng tác dụng của nó là nhà giam, nơi tế phẩm ở. Còn ngoại viện, dù gần cổng lớn, nhưng đó mới thực sự là nơi sinh hoạt.
(*) Hình minh họa 晋中的老宅 - nhà cổ ở Tấn Trung: undefined
Việc Lương tiên sinh ở nơi nào cũng không phải bí mật, thế nên hôm qua Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều rất dễ dàng tìm được phòng ông ta.
Hai người nhìn sơ qua nơi mình chôn túi gấm hôm qua, phát hiện quả thực mấy thứ đó đã bị đào ra hết.
Mạnh Thu Nhiên chỉ chỉ căn phòng: “Vào thôi!”
Giang Dật Triều sửng sốt: “Lương Cung Chính đang ở trong phòng đó, chị không sợ bị ông ta phát hiện sao?”
“Sợ chứ, nhưng ông ta ngất rồi mà nhỉ?” Mạnh Thu Nhiên chớp chớp mắt.
“Ngất, sao chị biết ông ta ngất?” Giang Dật Triều ngày càng cảm thấy mình không theo kịp tốc độ tư duy của Mạnh Thu Nhiên, cứ thế thì liệu anh ta có bị Mạnh Thu Nhiên xem thường không? Chẳng qua anh ta cũng cảm thấy, lúc Mạnh Thu Nhiên phân tích manh mối, cảm giác bất ngờ khi đó khiến lòng anh ta ngứa ngáy như bị mèo cào.
Mạnh Thu Nhiên nhìn bộ dạng này của Giang Dật Triều, lắc lắc đầu: “Cậu thanh niên à, đừng chỉ phát triển tứ chi mà không phát triển đầu óc nhé. Cậu như vậy thì không xứng chơi với Lan Lan đâu, đầu nhỏ của con bé còn nhanh nhạy hơn cậu. Tôi nghi ngờ thật ấy, không biết về sau cậu có lừa Lan Lan nhà chúng tôi, dẫn con bé đi lầm đường không nữa?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao có thể chứ?” Giang Dật Triều cười.
Lan Lan mà bị anh ta lừa?
Con bé tinh ranh quá chừng, cặp mắt to tròn đó quét người mình một lượt thì đã biết ngay mình đang nghĩ gì, ai mà gạt nổi con bé chứ?
Mạnh Thu Nhiên đẩy cửa ra.
Quả nhiên Lương Cung Chính đang nằm hôn mê trên giường, nhiệt độ trong phòng này rất thấp, chỉ tầm 10 độ, lạnh lẽo ẩm ướt, giống hệt trong phòng chứa đồ dưới tầng ngầm thứ hai ở nhà Mạnh Thu Nhiên. Rõ ràng phòng Lương Cung Chính nằm trên tầng hai, nhưng dù được ánh nắng chiếu vào, bên trong vẫn lạnh đến mức khiến người ta không ngừng run lẩy bẩy.
Mạnh Thu Nhiên lẫn Giang Dật Triều đều cảm nhận được cơ thể mình đang tỏa ra khí lạnh, nổi hết da gà.
Giang Dật Triều cởi áo khoác phủ lên người Mạnh Thu Nhiên, bàn tay xoa xoa bả vai đang lạnh dần của cô. Cô nghi ngờ quay đầu lại: “Sao tôi cảm thấy hình như cậu không lạnh tới vậy?”
“Đúng là vậy, có thể do nhiều âm khí.” Giang Dật Triều tỏ vẻ chuyện này không quan trọng.
Mạnh Thu Nhiên hừ một tiếng.
“Sao chị biết ông ta hôn mê?”
“Ông ta chắc chắn biết người hãm hại ông ta là chúng ta, nếu ông ta còn tỉnh, cậu nghĩ mấy người chúng ta còn có nổi ngày lành sao?” Mạnh Thu Nhiên hỏi lại: “Tranh thủ còn sống được vài ngày bình thường, chúng ta mau chóng giải quyết, hoàn thành nhiệm vụ rồi trốn thôi!”
“Tôi không hiểu.” Giang Dật Triều nói: “Nếu Hoàng Như Vũ chính là Oanh Ngữ, vậy thực chất chúng ta đã dẫn cô ấy tìm ra hài cốt của người chị, cũng xem như cả hai đoàn tụ rồi. Sao vẫn chưa kết thúc?”
“Tôi nghi, chúng ta phải giúp Hoàng Như Vũ khôi phục toàn bộ ký ức.” Mạnh Thu Nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, cô cảm thấy, những lần ký ức trong đầu Hoàng Như Vũ thoáng hiện lên đều xảy ra vào lúc cô ấy bị kích thích, thế nên nếu Hoàng Như Vũ muốn biến thành Oanh Ngữ thì cần phải gặp kích thích lớn hơn. Mà khi sang ngày thứ hai, cô đã phát hiện có thể Hoàng Như Vũ không phải đồng đội của mình, cô ấy chưa từng lấy thẻ ẩn ra, tuy mỗi lần cô nhắc đến nhiệm vụ cô ấy vẫn đáp vài câu, nhưng cảm giác cũng cái biết cái không.
Ban đầu Mạnh Thu Nhiên tưởng đó là khuyết điểm của người mới, nhưng cô nhận ra không phải như vậy.
Dường như Hoàng Như Vũ có nhiệm vụ của riêng mình, cô ấy đang tìm lại ký ức.
Muốn giúp Hoàng Như Vũ khôi phục ký ức, nhiều khả năng sẽ liên quan đến Lương Cung Chính.
Những người dính líu tới sự việc năm đó gồm Lương Cung Chính, Lương Dịch - con ông ta, Oanh Ca, Oanh Ngữ. Hiện giờ Lương Dịch không rõ tung tích, Lương Cung Chính ở ngay trước mắt, Oanh Ca đã trở thành bộ xương trắng.
“Nhưng người hôn mê không thể nói chuyện, chúng ta phải đánh thức ông ta à?” Giang Dật Triều bước đến đầu giường Lương Cung Chính, sờ sờ trán người đàn ông, phát hiện cơ thể này còn nóng hơn cả mình, vậy chẳng phải mục tiêu tiếp theo của thứ đồ quỷ đó sẽ là mình sao?
Anh ta hơi suy sụp.
Mạnh Thu Nhiên ngồi trên ghế, khóa trái cửa, hỏi: “Cậu có thể giả giọng Lương Cung Chính không?”
“Chắc, chắc không được đâu?”
Mạnh Thu Nhiên nhìn anh ta hồi lâu, muốn nói đành thôi: “Cậu là đàn ông, đừng bảo bản thân không được… Cậu thật sự muốn tôi nuôi cậu như nuôi con trai à? Cậu như vậy mà còn dám theo đuổi tôi? Trước đây không phải cậu đã thấy…”
“Tôi thấy tên đàn ông theo đuổi chị rồi, không cao bằng tôi, chỉ được cái nhiều tiền hơn tôi thôi. Được rồi, giao cho tôi đi.” Giang Dật Triều e dè trước mặt Mạnh Thu Nhiên, anh ta cứ lo sợ mình lộ ra khía cạnh không hoàn hảo, thế nên càng lộ càng không hoàn hảo!
Phàm là việc Mạnh Thu Nhiên giao cho anh ta, dù không nắm chắc anh ta cũng sẽ làm tốt thôi.
“Nếu cậu giả không giống cũng không sao, cùng lắm chúng ta bị đuổi ra ngoài rồi tính tiếp, nhưng cơ thể của cậu không chịu được lâu đâu, cần phải nhanh chóng kết thúc. Thứ quỷ quái kia có nhắm đến cậu không, tôi hoàn toàn không chắc chắn.” Mạnh Thu Nhiên đứng lên, cô vỗ vai Giang Dật Triều: “Chàng trai trẻ, hãy nỗ lực nhiều hơn nhé, con gái ngoan của tôi đang chờ cậu dẫn nó tới công viên giải trí đấy. Vốn dĩ con bé không thích chơi với mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, khó khăn lắm mới có được một người bạn lớn như cậu, cậu không về thì con bé sẽ tự kỷ một mình nữa, tôi nhìn mà xót xa lắm…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe tiếng bước chân, từ xa tới gần, dường như có người đến rồi.
Mạnh Thu Nhiên nhạy bén nhận ra: “Là Hạnh Nhi.”
“Tôi phải nói gì đây?” Giang Dật Triều sợ giật nảy mình.
“Hỏi về thứ quỷ quái kia.”
“Vâng.”
Mạnh Thu Nhiên giơ tay cổ vũ anh ta.
Giang Dật Triều ho khan hai tiếng hắng giọng, rồi bóp yết hầu một chút, cổ họng lập tức vừa ngứa vừa khàn. Không chờ Hạnh Nhi tới gần, anh ta đã lên tiếng trước: “Hạnh Nhi.”
Hạnh Nhi nghe thấy Lương tiên sinh đã tỉnh, vội vàng định đẩy cửa.
“Đứng đó.” Giang Dật Triều giả vờ tức giận.
Hạnh Nhi lờ mờ nhận ra cảm xúc của Lương tiên sinh không tốt lắm, cô ta cũng không dám làm phiền, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa: “Tiên sinh, ngài cần nô tỳ làm gì ạ? Nhà bếp đã sắc thuốc xong, tôi bưng đến cho ngài nhé.”
“Gấp gì chứ!”
“Dạ… Tôi chỉ quan tâm ngài…”
Mạnh Thu Nhiên ra hiệu cho Giang Dật Triều tiếp tục.
Giang Dật Triều hỏi: “Sắp xếp xong việc ở nội viện chưa?”
Hạnh Nhi biết câu này đang hỏi về chuyện sáng nay tiên sinh bị tấn công, khép nép trả lời: “Dạ rồi, đêm nay sẽ không xảy ra vấn đề nữa. [Ba Tiên] (*) đã ăn no, âm khí cũng khuếch tán khắp không trung, chúng ta sẽ mau chóng có thể tiếp tục được nghi thức ạ. Không chỉ vậy, có lẽ qua ngày mai [Ba Tiên] mới đói nữa, chúng ta còn nhiều người bệnh như vậy, chắc chắn đủ cho nó ăn no.”
(*) Chữ gốc là 爬仙 - pá xiān. BA là leo trèo, TIÊN là thần tiên.
Hóa ra, thứ sống trong tường rình xem bọn họ tên là [Ba Tiên].
Nghe có vẻ như một sinh vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Lúc nhắc tới hai từ [Ba Tiên], giọng Hạnh Nhi nhẹ tênh, dường như cô ta rất ít khi nói từ này.
Thấy “Lương tiên sinh” trong phòng không lên tiếng nữa, Hạnh Nhi thình lình quỳ xuống trước cửa phòng: “Lương tiên sinh, chuyện sáng nay ngài bị tấn công không phải lỗi của [Ba Tiên], cũng tại có bệnh nhân không biết trời cao đất dày đã chôn túi gấm bình an ở bốn góc phòng ngài đấy ạ! Chuyện này không dính dáng đến nó, xin ngài tha cho nó một mạng!”
Mạnh Thu Nhiên nhíu mày.
Hạnh Nhi có liên quan gì tới thứ quỷ quái kia?
Một cô gái đoan trang như Hạnh Nhi thích quái vật sao?
Giang Dật Triều suy nghĩ, hỏi: “Cô tới thăm nó rồi à?”
“Tôi… Nô tỳ chỉ nhìn thoáng qua…”
Hạnh Nhi biết rõ, không việc gì có thể qua mắt nổi Lương tiên sinh.
“Tôi mệt rồi, ngủ một lát đã. Chốc nữa cô sai người bưng thuốc đến để trên bàn là được. Cô tới xem bây giờ nó thế nào đi, đừng để nó tấn công người khác nữa.” Giọng Giang Dật Triều nghe có vẻ yếu ớt xen lẫn vài phần thiếu kiên nhẫn.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Không nghe thấy tiếng động nào trong phòng nữa, Hạnh Nhi thở phào nhẹ nhõm đứng dậy rời khỏi.
Khi nãy Lương tiên sinh tức giận như vậy, thật sự khiến cô ta sợ muốn chết.
Hạnh Nhi vừa cất bước, Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều lập tức đuổi theo.
Hai người nghe thấy Hạnh Nhi lầu bầu: “Nếu không phải do Oanh Ca đê tiện đó, mọi chuyện sẽ không tệ đến mức này! Ba Tiên ơi Ba Tiên, nỗi hận trong lòng không thể hóa giải, người mong nhớ không thể gặp, cuối cùng biến thành quái vật nửa người nửa quỷ. May thay còn giữ được một mạng, nếu không cũng chẳng biết giải thích thế nào đây!”
Cô ta lấy ít thịt người từ một nhà kho nhỏ, đặt vào hộp thức ăn tinh xảo.
Sau đó, tiến về hướng nội viện.