Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 153: Tam Sơn nương nương




“Chị, chị có sao không!”

“Chị, chị trả lời tôi đi!”

“Mạnh Thu Nhiên, chị nghe thấy tôi không!”

Tầng một truyền đến tiếng chốt cửa lung lay dữ dội.

Vừa rồi, Giang Dật Triều nghe thấy Mạnh Thu Nhiên thét chói tai, anh ta nhận ra đã có chuyện. Anh ta đạp mạnh vào cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở được. Cánh cửa chết tiệt này bị kẹt cứng trong khe cửa, cứ như đang cười nhạo sự bất lực của anh ta.

Mạnh Thu Nhiên đứng gần khe cửa, hét to: “Không sao! Tôi không sao!”

“Là chị thật à?” Giang Dật Triều không tin, dù sao ở đây cũng có Minh Nữ học vẹt.

Mạnh Thu Nhiên ngầm hiểu: “Tôi còn phải về tìm Lan Lan mà!”

Giang Dật Triều thả lỏng giọng: “Chị không sao chứ? Có cần tôi lên đó không?”

“Cậu lên được à?”

“Chắc chắn phải có cách gì đấy.”

“Cậu nghỉ ngơi đi, đêm hôm khuya khoắt đừng chạy lung tung, không an toàn.” Nói thật, lúc Giang Dật Triều lên tiếng an ủi mình, trong lòng Mạnh Thu Nhiên cảm thấy ấm áp.

“Vậy chị cẩn thận một chút, có gì thì gọi tôi.”

“Được.”

Ban đêm, trong phòng Mạnh Thu Nhiên không xảy ra chuyện quỷ dị gì nữa. Chẳng qua, việc bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào phòng đã khiến cô ngủ không ngon. Cô nhắm mắt, nghĩ thầm sau khi về nhà nhất định phải cho Lan Lan rèn luyện cơ thể, nếu không lỡ sau này con bé vào thế giới Thần Ẩn thật, một khi bị âm khí xâm lấn thì sẽ rất khó bảo toàn tính mạng.

Giang Dật Triều không ngừng lo sợ bất an vì chuyện Mạnh Thu Nhiên thét chói tai. Anh ta ngậm cỏ, vắt chéo chân nằm rung chân trên giường.

Hôm nay bôn ba cả ngày, cho dù căng thẳng tới mấy anh ta cũng không thể kiềm được mí mắt đánh nhau. Hai mắt nhíu lại một hồi, Giang Dật Triều dựa vào giường ngủ thiếp đi. Anh ta cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, người không bao giờ đắp chăn khi ngủ vào mùa hè như anh ta bèn nghe theo lời nhắc nhở của Mạnh Thu Nhiên, anh ta kéo chăn che kín người mình lại, quả nhiên dễ chịu hơn hẳn.

Ba giờ sáng.

“Cốc cốc cốc.”

Giang Dật Triều bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Anh ta hỏi: “Ai đó?”

Ở ngoài không ai trả lời.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.

Giang Dật Triều chui ra khỏi chăn, nhìn đăm đăm cánh cửa chất vấn: “Rốt cuộc là ai?”

Nếu không phải anh ta không mở được cửa, anh ta thật sự muốn xem thử kẻ nào to gan như thế!

“Đừng giả thần giả quỷ nữa!” Giang Dật Triều phỉ nhổ: “Gõ cốc cốc quái gì chứ!”

“Cốc cốc cốc.”

Trong bóng tối, tiếng gõ cửa vẫn đều đặn vang lên.

Giang Dật Triều nhìn về phía tấm kính một chiều, nếu là Hạnh Nhi hoặc những người hầu khác thì họ sẽ cầm đèn dầu bước tới, nhưng trong bóng tối lại không hề có ánh sáng.

Vậy cuối cùng là ai đang gõ cửa?

Khi nãy Giang Dật Triều nóng ruột đến mức phá một khe hở lớn giữa hai cánh cửa gỗ, anh ta đang định tới trước cửa nhìn xem rốt cuộc là ai to gan như thế, thì tiếng đập cửa lại bắt đầu vang lên.

Cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc.

Ngày một lớn hơn.

Cửa, chậu nước trong phòng liên tục rung lắc.

Giang Dật Triều sợ quỷ, nhưng anh ta cũng sợ một việc khác, lỡ thứ không biết là gì này chạy đến phòng Mạnh Thu Nhiên thì phải làm sao đây! Anh ta là đàn ông, có thể mạnh hơn cô!

Giang Dật Triều đứng ở cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Một khoảng không gian đen như mực.

Không có ai.

Không có ai gõ cửa cả.

Nhưng anh ta thấy ánh nến đang thắp hai bên tường ngoài sân, ánh sáng đỏ cam lập lòe, bỗng bị gió thổi qua, ngọn lửa bất chợt biến thành màu xanh lục nhạt.

Hai màu sắc cứ chập chờn nhấp nháy, liên tục thay đổi!

Sao lại đổi màu?

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ánh nến có thể đổi màu.

Thứ này hệt như đũa thần đồ chơi của bé gái.

Giang Dật Triều quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện điều bất thường. Gió thổi từ hướng Bắc xuống Nam, nói cách khác, khi ánh nến nghiêng sang hướng nội viện thì sẽ biến thành màu xanh lục.

Xanh lục.

Màu lửa thế này sẽ giống gì?

Ma trơi.

Nhưng ở đây không hề có xác chết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chẳng lẽ liên quan tới âm khí mà Mạnh Thu Nhiên nói? Lúc âm khí quá nặng, ánh lửa sẽ biến thành màu xanh lục. Giang Dật Triều thoáng lạnh cả người, cảm giác như mình đang bị giam ở một nơi nuôi dưỡng âm khí, còn ở phía dưới này chất đống thi thể vậy.

“Cốc cốc cốc.”

Vẫn có người gõ cửa.

Giang Dật Triều kết luận không có ai, nhưng tiếng đập cửa vẫn đều đều vang bên tai anh ta.

Anh ta bỗng ý thức được một vấn đề, âm thanh này hình như không xuất phát từ ngoài cửa, mà phát ra ngay trong phòng.

Ai đang ở trong phòng anh ta?

Giang Dật Triều cầm gậy gỗ lên, gõ gõ đánh đánh lên tường trong phòng. Ngay sau đó, anh ta nhận ra một chuyện còn đáng sợ hơn.

Tường phòng này đều rỗng.

Giang Dật Triều hoàn toàn mất ngủ, nói cách khác, trong vách tường có một thứ gì đó đang nhìn trộm anh ta, làm phiền anh ta.

Mẹ nó!

Thứ này chui qua chui lại, nếu nó đột nhiên bám lên lúc Mạnh Thu Nhiên đang ngủ thì sao đây!

Giang Dật Triều tức giận siết chặt nắm đấm, nhíu mày nhìn lên trần nhà.

Tốt nhất đừng để anh ta biết thứ đó đã vào phòng Mạnh Thu Nhiên!

***

Sáng hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng.

Giang Dật Triều được cho phép thì lập tức lao lên lầu, đúng lúc thấy Mạnh Thu Nhiên đang bước ra.

Nhìn vẻ gấp gáp của anh ta, Mạnh Thu Nhiên sửng sốt, hỏi: “Sao vậy?”

“Đêm qua chị không sao chứ!” Giang Dật Triều hỏi.

“Vẫn ổn.” Mạnh Thu Nhiên nhắc đến đêm qua, giọng điệu không bình thường lắm: “Có người vào phòng tôi.”

“Mẹ nó, đồ quỷ háo sắc này!” Giang Dật Triều giận điên.

Mạnh Thu Nhiên: …

Có điều hình như anh ta nói không sai.

“Chị thế nào rồi?” Anh ta quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện khuỷu tay của Mạnh Thu Nhiên bị bầm tím, sắc mặt lập tức càng thêm giận dữ, anh ta trầm giọng kéo khuỷu tay của Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Sao rồi, đau lắm không? Thứ kia có chạm vào chị không?”

Mạnh Thu Nhiên thoáng đỏ mặt: “Không sao!”

“Không gì chứ.” Giang Dật Triều còn định nói tiếp, nhưng Mạnh Thu Nhiên hoàn toàn không cho anh ta chạm vào: “Sờ gì mà sờ, y như tên quỷ háo sắc đêm qua! Có thể là gã đàn ông nào đó chưa hoàn thành tâm nguyện đã chết trong phòng thôi!”

“Mẹ nó, quả nhiên tối qua nó đã vào phòng chị!” Giang Dật Triều giận đến mức giậm chân: “Đêm nay tôi ở chung phòng với chị, đừng ai hòng chạm vào chị!”

“Cậu im lặng chút đi.” Mạnh Thu Nhiên lườm.

Người trẻ tuổi ấy mà, vừa tràn đầy tinh thần vừa trẻ trâu.

Mấy người khác vẫn chưa tỉnh, Mạnh Thu Nhiên chỉ chỉ tòa nhà hai tầng đối diện cửa nội viện: “Cậu muốn vào đó xem thử không? Có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó, sợ không?”

“Tôi sợ gì chứ?” Giang Dật Triều vẫn đang tức tối, không sợ gì cả, trong đầu chỉ muốn bắt được con quỷ háo sắc kia!

Không có Hạnh Nhi ngăn cản, hai người nhanh chóng đến nhà chính.

Ba cây nhang cắm ngược đã tắt từ lâu, tro nhang bay theo gió. Mạnh Thu Nhiên đứng trước cửa chính, cô gõ cửa ba lần, xác định bên trong không có phản ứng gì thì mới đẩy nhẹ.

Cánh cửa gỗ cao gấp đôi người cọt kẹt mở ra, mùi xác bướm hôm qua ngửi thấy trong hang động lập tức xộc thẳng vào mũi họ.

Không xuất hiện bóng quỷ như tưởng tượng.

Bên trong đặt một tượng thần cao ít nhất năm mét, làm bằng vàng bạc lấp lánh, đang ngạo nghễ nhìn hai vị khách không mời mà tới.

Tượng thần này để hai tay trước ngực theo hình Lan Hoa Chỉ (*) giống Quan Âm Bồ Tát, tay phải còn cầm một chiếc bình, trong bình cắm ba cành liễu rũ. Trên người mặc áo choàng khảm đá quý đủ màu sắc, từng đường xếp ly mượt mà ở tay áo được thợ lành nghề chạm khắc rất tinh xảo. Chẳng qua, trên áo choàng lại thêu hình bươm bướm đang bay lượn, đôi mắt trên cánh bướm trong trẻo, có thể nhận ra đây là Minh Nữ.

(*) Lan Hoa Chỉ: ngón tay chụm lại với nhau như hoa lan. Thường thấy ở tượng Quan Thế Âm Bồ Tát.

Mạnh Thu Nhiên ngẩng đầu nhìn bức tượng, bỗng cảm thấy cành liễu rũ trong bình không đúng lắm, nhìn lại lần nữa, ở đây làm gì có liễu rũ? Rõ ràng là đinh sắt chạm rỗng mà hôm qua bọn họ thấy trong từ đường!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô cẩn thận quan sát tiếp, hình như trong bình có thứ gì đó đang ló đầu ra!

Tượng thần quá cao, Mạnh Thu Nhiên không nhìn rõ được, dù cô đứng trên đài nhìn cũng không thấy!

Trong lúc nghi ngờ, cô ngẩng đầu, chợt phát hiện một tấm gương bát quái khổng lồ bằng đồng treo trên mái nhà, khung đen như mực tàu, gương vừa vặn phản chiếu nhiều chi tiết mà Mạnh Thu Nhiên không thấy được.

Trong bình đựng hai hộp sọ người, trên đó còn thủng một lỗ lớn!

Cái quái gì vậy!

“Thấy người thấy thần thấy nương nương, đắc đạo đắc tiên đắc muôn đời.” Giang Dật Triều ngẩng đầu lẩm bẩm: “Sao tôi cảm thấy lời kia như đang khoe khoang kiểu lạy ông tôi ở bụi này vậy nhỉ, có ai mà tự khen chính mình đâu!”

Mạnh Thu Nhiên nhìn đồ cúng để dưới chân tượng thần, tìm được một lời cầu nguyện của thiện nam tín nữ: “Đây là Tam Sơn nương nương, có lẽ cư dân trong trấn tôn thờ người này. Không phải vị thần chính thức gì, nhưng chúng tôi có lý do tin tưởng, nơi này sẽ tồn tại đến muôn đời, còn các kiểu thành tiên nhắc đến trong tiếng ca ngày hôm qua, có lẽ là bất tử. Dù sao có ai mà không muốn sống mãi chứ?”

“Nhưng…” Giang Dật Triều thắc mắc: “Đây là thứ đầu tiên có liên quan đến bươm bướm và cặp song sinh, vậy tại sao? Lương Cung Chính chưa bao giờ nhắc tới song sinh, việc này rất khả nghi, ông ta luôn miệng nói đến bươm bướm. Nhưng hình như cư dân trong trấn biết Minh Nữ, cũng biết cặp song sinh.”

Chẳng lẽ Lương Cung Chính không phải người sinh ra lớn lên ở thị trấn sông nước này?

Chẳng lẽ bọn Lương Cung Chính là người ngoài đến, sau đó phá hủy hệ thống sinh thái vốn có của trấn, biến cư dân thành hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ à?

Nhưng ông ta có âm mưu gì?

“Xem này!”

Giang Dật Triều vòng qua đằng sau tượng thần, phát hiện trước tường đang đặt ngay ngắn những tấm bài vị, hoặc những tấm biển gỗ trông như bảng công đức trong chùa miếu.

Trên bài vị chỉ viết đúng một họ: Trương.

Ở đây chắc hẳn là từ đường của Trương gia, mà Trương gia cũng thờ kính Tam Sơn nương nương.

Vậy Lương Cung Chính tới từ đâu?

Hai bên tường là những bức tranh đầy màu sắc được vẽ tỉ mỉ theo phong cách quốc họa. Nét mực đã phai màu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra trước khi được tu sửa, ắt hẳn Trương gia rất tôn kính điện thờ này.

Những bức tranh trên tường thuật lại chuyện của Tam Sơn nương nương.

Tam Sơn nương nương từng là một cô bé lớn lên ở một thị trấn ven sông. Ngoại hình cô bé kỳ lạ, trước sau đều có khuôn mặt, cô bé thường xuyên bị cư dân trong trấn hắt hủi. Bố mẹ cô bé rất thương con mình, không hề xem cô bé như quái vật, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bố mẹ cô bé ra khơi đánh cá gặp gió bão qua đời. Xác trôi dạt vào bờ, được cư dân trong trấn phát hiện.

Cô bé kéo thi thể về nhà, không hạ táng bố mẹ mình, cô bé nói bố mẹ mình sẽ trở lại, bây giờ bọn họ chỉ đang ngủ thôi.

Người trong trấn đều nghĩ cô bé điên rồi.

Nhưng đêm đầu tiên sau khi cô bé kéo thi thể về nhà, từng đàn bướm đen xuất hiện giữa trời đông lạnh giá, đậu trên mái hiên nhà cô bé.

Ngày thứ hai, trong nhà vang lên tiếng ken két như ai đang mài dao, và tiếng hét thảm của cô bé.

Không người nào dám đến gần.

Ngày thứ ba, mọi người phát hiện bố mẹ đã khuất của cô bé nay đã hồi sinh.

Rõ ràng cư dân trong trấn đã tận mắt thấy thi thể của hai người, nên họ cực kỳ sợ hãi khi thấy cả hai sống lại, họ coi cô bé là điềm báo xui xẻo. Cả nhà cô bé bị đuổi vào núi sâu đằng sau trấn, cuối cùng không biết đã đi đâu.

Mãi tới năm mươi năm sau, mới có người gặp được cô bé trong núi rừng. Cô bé không lớn lên, khuôn mặt vẫn như năm mươi năm trước, bố mẹ cô bé cũng còn sống.

Lúc đó, trong trấn đang gặp phải một trận dịch hạch. Những người đã tuyệt vọng đến mức chuyện gì cũng có thể thử vội vàng mời cô bé trở về.

Nào ngờ, những nạn nhân chết trong trận dịch hạch này đều hồi sinh.

Bởi vì trấn nhỏ có một mặt được nước bao quanh, ba mặt giáp núi, cô bé trở thành ân nhân của cả trấn, được người dân xây miếu thờ cung phụng.

Xưng là, Tam Sơn nương nương.

Cứu khổ cứu nạn, đắc đạo trường tồn.