Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 105: Trấn Dương Quang




Thay ca không phải vì sợ ma quỷ.

Tuy mọi người thường bảo ma quỷ sẽ xuất hiện trong thế giới Thần Ẩn, người chơi thường xuyên bị ám, nhưng trên cơ bản, Mạnh Lan vẫn chưa từng nhìn thấy bóng “ma”. Tất cả boss của thế giới Thần Ẩn đều là những thứ được miêu tả không rõ ràng, bọn chúng sẽ chậm rãi thẩm thấu vào tinh thần người chơi, làm họ sụp đổ.

Con “quỷ” duy nhất cô đụng độ là nữ quỷ trong làng Trường Thọ, ngoại trừ trường hợp này, “quỷ” đều không nằm ở tuyến nhiệm vụ chính, mà chỉ đóng vai trò nhiệm vụ bối cảnh.

Bọn họ bị hại, cuối cùng bị nhốt lại nơi này.

Thế nên mục đích thay ca, chính vì để phòng “người”.

Buổi tối.

Lúc Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp trực, không xảy ra chuyện gì bất thường. Hai người họ gần như duy trì tư thế giống nhau, ngồi trên sofa, nhìn ra bên ngoài qua khe hở của tấm rèm đã được che một nửa. Vị trí của bọn họ vừa vặn có thể thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy nhảy nhót ở đằng xa như một quả bóng cao su phát sáng.

Hạ Vãn Vãn nhìn đồng hồ, đánh thức Mạnh Lan, Giang Sách Lãng ngủ bên cạnh cô cũng tỉnh theo. Mạnh Lan chỉnh lại quần áo, đổi vị trí với Hạ Vãn Vãn. Ngay sau đó, Giang Sách Lãng cũng ngồi dậy, làm màu bảo hai người canh chừng an toàn hơn một người. Mạnh Lan ngang bướng mặc kệ anh, Giang Sách Lãng bèn ngồi trên sofa, Mạnh Lan ngồi lên tay vịn sofa, dựa vào bờ vai anh.

Năm phút sau, Mạnh Lan gần như sắp ngồi lên người Giang Sách Lãng.

“Phải tìm người trong một thị trấn lớn như vậy, nản thật đấy. Anh nhớ lại xem, lúc chúng ta tìm Hoàng San San đã tốn hết bao nhiêu sức lực. À đúng rồi, lần này chúng ta không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ mà còn phải đóng cánh cổng U Minh nữa.” Mạnh Lan khẽ phàn nàn.

“Thế giới Thần Ẩn sẽ không làm em khó xử. Khi nãy vội quá, chúng ta chưa kịp trao đổi manh mối thẻ ẩn, sáng mai hẵng bàn, đừng để bản thân rối nhé em.” Giang Sách Lãng vuốt tóc Mạnh Lan, nhỏ giọng nói.

Lưng cô dựa vào ngực anh, hai con tim kề cạnh, rung động thình thịch.

Giang Sách Lãng vòng tay lên eo Mạnh Lan.

Mạnh Lan nói: “Em thấy khi anh đứng lớp, rõ ràng nói chuyện với sinh viên rất vui vẻ, nhưng lúc nào cũng giữ khoảng cách. Em còn tưởng anh không thích tiếp xúc với người khác chứ.”

Cô không hề nghĩ Giang Sách Lãng kiêu ngạo lạnh lùng. Anh thích cười, cũng hay nói đùa, nhưng trước sau vẫn khiến người khác cảm thấy anh xa cách, trừ phi anh mở lòng, bằng không rất khó có thể tiếp cận anh.

Sau lưng cô, Giang Sách Lãng bật cười, giọng trầm thấp: “Em nghĩ trên thế giới này có đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng không?”

“Có chứ.” Nếu để Mạnh Lan đếm trên đầu ngón tay, cô có thể liệt kê ra 810 người từ phim điện ảnh sang truyền hình, gì mà chủ tịch quyền lực kiêu ngạo thờ ơ, tiên tôn tự cao lạnh lùng, luật sư tài giỏi kiệm lời ít cười.

“Không đâu. Hành vi thân mật sẽ thúc đẩy cơ thể con người tiết ra hormone. Helen Fisher từng bảo, mối tình đầu và tình yêu lâu dài đều có khả năng kích thích dopamine tiết ra. Việc sản sinh này có thể gây nghiện, ai mà không thích cảm giác nghiện chứ?” Anh cọ cằm lên vai Mạnh Lan, ngón tay cũng thân mật gõ nhẹ bên hông cô.

“Nghiện thì dễ thôi, cần em điện anh (*) một lát không?” Mạnh Lan dừng động tác trên tay anh lại: “Vào những lúc thế này anh đừng…”

(*) 电你: đây là từ trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa là thích bạn và gọi điện thoại cho bạn, thường được dùng để ám chỉ sự hấp dẫn giữa nam và nữ, thể hiện hành vi tán tỉnh dễ thương.

“Suỵt.”

Giang Sách Lãng ra hiệu cho cô im lặng.

Cả hai vẫn luôn quan sát bên ngoài. Tuy không thấy ai đi qua cầu thang sắt, nhưng bây giờ lại vang lên tiếng cộc cộc cộc văng vẳng, như thể thứ gì đó đang bước lên.

Ngay sau đó, dưới ánh trăng, một bóng đen thon dài hiện ra trên lan can cầu thang, nó chậm rãi tiến từng bước.

Trọng điểm ở đây, ngoại trừ bóng ma cao gầy đó, ngoài cửa sổ cũng không xuất hiện bất cứ thực thể nào khác. Cứ như đó là một hồn ma rỗng đang tuần tra qua lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cộc cộc cộc.



Bước chân vang lên trước cửa bọn họ.

Rồi ngừng.

Bên ngoài không có tiếng động, khe cửa kín mít, người ở ngoài chỉ có thể nhìn lén động tĩnh trong phòng qua cửa sổ, nhưng làm vậy sẽ bị người trong phòng phát hiện.

Ngoài cửa sổ là một hàng lan can, bóng đen hiện lên trên lan can, như thể đối phương đang đứng ở cửa sổ phía trước bọn họ, ngăn cản ánh sáng chiếu vào, tạo ra bóng ma trên lan can.

Nhưng trước mặt bọn họ không có người, chỉ có bóng ma.

Cứ như thứ đó trong suốt.

Mạnh Lan lấy tay ra dấu, nhỏ giọng nói: “Em không nhìn thấy gì hết.”

Giang Sách Lãng cũng lắc đầu.

Nếu đối phương thật sự sở hữu năng lực che giấu cơ thể mình, chắc hẳn anh và “Con mắt lý trí” của Mạnh Lan đều có thể nhìn thấy, thế nên có thể đấy không phải người chơi khác, mà là cốt truyện chính của nhiệm vụ này.

Giang Sách Lãng cảm thấy bóng đen rất kỳ lạ, nói chính xác hơn, tư thế bước đi của nó vô cùng kỳ lạ, không giống một người bình thường đang bước đi.

Mà nó đang bò!

Lan can không phải vách tường, chỉ có thể quan sát bóng đen đến rồi đi, không thể biết nó theo dõi bọn họ với tư thế nào. Nhưng hai người vẫn nhận ra thời gian bóng đen nán lại trên lan can quá dài, chỉ khi con người bò sát mới có thể tạo ra cái bóng như thế.

Nói cách khác, đây không phải người trong suốt gì hết, mà đối phương đang sử dụng cả tay lẫn chân, dán lên vết nứt trên tường với hy vọng có thể quan sát bọn họ từ khe cửa.

Vậy nên, chiếc bóng dài dài, nằm sấp của nó xuất hiện trên lan can.

Bóng đen không được như mong muốn, những nó vẫn tiếp tục chờ trước cửa phòng bọn họ.

Cộc cộc cộc.

Âm thanh lanh lảnh vẫn tiếp tục vang lên.

Lần này, từ xa Mạnh Lan đã thấy cô bé váy vàng đang cứng đờ chạy đến. Cô bé chạy tới trước cửa sổ phòng bọn họ nhìn một lát, khom lưng làm gì đó, rồi cầm lấy một vật và lập tức rời đi. Có vẻ cô bé không nhận ra bóng đen đang quan sát bọn họ, ít nhất trên mặt cô bé không thể hiện bất kỳ biểu cảm gì. Dường như cô bé đang hoàn thành nhiệm vụ nào đấy rồi mau chóng rời đi.

Mạnh Lan bước xuống khỏi người Giang Sách Lãng, nhìn bên ngoài cửa sổ. Không thấy thứ gì kỳ lạ nữa, cũng không có dấu vết kỳ lạ nào.

Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau, nắng ban mai tươi sáng như đang chứng tỏ [Trấn Dương Quang] thực sự là thị trấn xinh đẹp được ánh dương chiếu khắp nơi. Mạnh Lan và Giang Sách Lãng ngủ thêm một lát, họ vẫn tỉnh dậy đúng chín rưỡi sáng. Đây hẳn là căn phòng với phong cảnh số một số hai, có thể ngắm núi non bạt ngàn nơi xa, khiến tâm trạng vui vẻ thoải mái.

Trấn nhỏ lục tục trở nên náo nhiệt, người dân bắt đầu qua lại trên đường phố. Bọn họ mặc váy hoa màu hồng phấn, tốp năm tốp ba bước trên đường, cuối cùng ban đêm tĩnh mịch nặng nề cũng trôi qua.

Bốn người tới nhà ăn buffet của nhà nghỉ mô tô trước. Nhà ăn có kích thước bằng một căn phòng tiêu chuẩn cho khách, được thiết kế một nửa không gian mở. Bên trong đã chuẩn bị các quầy đồ ăn, bao gồm sữa bò lạnh, cháo yến mạch, trứng chiên, giăm bông, còn cả vài lồng tiểu long bao, ngoài ra chỉ để một bàn ăn chung đã được xếp sẵn nước chanh và bánh quy.

Hạ Vãn Vãn phàn nàn: “Người Trung Quốc có ai uống sữa bò lạnh đâu! Không phải chúng ta đều uống nóng sao? Đúng là kỳ lạ!”

Mạnh Lan thích uống sữa bò lạnh, ở chuyến du lịch Nhật Bản, có lần cô đi ngang qua cửa hàng 711 nên đã vào mua một chai, sau đó lập kỷ lục một ngày uống tám chai sữa tươi.

Nhà ăn buffet chỉ có bốn người bọn họ, những vị khách khác đều tùy tiện cầm một ít đồ ăn về phòng. Mạnh Lan pha hồng trà nóng, đổ thêm nửa ly sữa vào, nói: “Lần này chúng ta không cần che giấu, đừng ai nghĩ về việc xả thân, hay hy sinh thiểu số vì đa số này nọ nhé. Lấy thẻ ẩn của mọi người ra đi, để anh Sách Lãng của chúng ta xem manh mối kỳ này thế nào.”



Bọn họ hiên ngang lẫm liệt tiến vào, chẳng ngờ lại quên mất đây cũng là một nhiệm vụ Thần Ẩn tiêu chuẩn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bốn người lấy thẻ ẩn ra.

Cố Diệp: [Anh ta còn ở đây.]

Hạ Vãn Vãn: [Anh ta còn ở đây.]

Giang Sách Lãng: [Thật cũng là giả.]

Mạnh Lan: [Khống chế.]

Mạnh Lan đẩy thẻ ẩn của Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn về: “Manh mối này của hai người có khác gì ‘Hoàng Ái Ái ở ngay cạnh ngươi’ đâu, dĩ nhiên em biết nhân vật mục tiêu của chúng ta là Bạch Thư Vũ, hơn nữa anh ta đang ở ngay tại đây, bằng không thì sao chứ?” Cô vừa xoa huyệt thái dương vừa phàn nàn, cầm muỗng liên tục khuấy cà phê.

“Manh mối của Giang Sách Lãng có thể hiểu theo nghĩa thật giả như nhau, giả là thật trong khi thật cũng là giả. Chúng ta tạm gác nó qua một bên, còn [Khống chế] của em là sao nhỉ? Khống chế toàn bộ, hay nói người này sở hữu ham muốn khống chế rất mạnh?” Mạnh Lan không ngừng đưa ra nhiều vấn đề khác nhau.

“Đừng gấp, đừng gấp.” Cố Diệp bảo: “Tìm người thuộc về sở trường của anh, năm ngoái anh đã giải cứu tám đứa trẻ bị bắt đi, số liệu này cao lắm đấy. Chỉ cần là người, nếu đã đến nơi này thì ắt sẽ để lại dấu vết. Nếu đây là một thị trấn hoàn chỉnh, ít nhất cũng sẽ có cục cảnh sát, chúng ta cứ tới đó thử, tra xem rốt cuộc Bạch Thư Vũ là ai.”

“Bốn người đừng tách ra, mục tiêu phân tán thì sẽ gặp nguy hiểm.” Giang Sách Lãng nói: “Hãy làm như lời anh đi.”

Dùng bữa sáng xong, vừa hay bọn họ thấy ông chủ đang bước tới trước mặt. Ông chủ cười hì hì, gương mặt rạng rỡ, thoạt nhìn còn vui vẻ hơn lúc khách đến tối qua. Ông ta cười: “Ăn xong hết rồi à? Các vị có thể thăm thú xung quanh, phong cảnh nơi đây của chúng tôi đẹp lắm, ánh nắng chan hòa, hơn nữa cũng có thể đến theo dõi hoạt động lớn của chúng tôi.”

“Hoạt động lớn?”

Ông chủ nghi hoặc hỏi lại: “Tất nhiên rồi, không phải các người tới đây để xem lễ hội rối gỗ sao? Đây là ngày hội quan trọng nhất trấn Dương Quang, có đoàn múa rối gỗ đẳng cấp thế giới đến biểu diễn tầm một tháng. Nhà nghỉ nhỏ của tôi kiếm tiền nhiều nhất vào thời điểm này trong năm đấy, sắp kín phòng hết rồi.” Ông ta đưa cho Mạnh Lan một tờ quảng cáo gấp: “Tới xem đi, khách du lịch thì phải chơi cho sảng khoái, thanh niên trẻ tuổi đừng nhốt mình trong phòng mãi!”

“Cảm ơn.”

Trên tờ quảng cáo ghi dòng chữ to [Đoàn múa rối gỗ Dương Quang], biểu diễn từ ngày 2 tháng 9 đến ngày 23 tháng 9. Nội dung trong tờ quảng cáo cũng như Mạnh Lan phỏng đoán, đoàn múa rối gỗ Dương Quang từng giành vô số giải thưởng quốc tế lớn, là đoàn múa rối gỗ duy nhất trong nước được nhận vinh dự này, được rất nhiều trẻ con và phụ huynh yêu thích.

Lịch treo trên tường thể hiện hôm nay là ngày 19 tháng 9. Nói cách khác, đoàn xiếc đã biểu diễn ở đây hai tuần rồi.

Rời nhà nghỉ mô tô, từ đằng xa họ đã thấy bảng hiệu lập lòe ánh đèn đỏ, tấm vải nhung phía trên đã xốc lên, một con búp bê gỗ xuất hiện giữa cánh cổng hình vòm. Đôi mắt của nó không cử động, chỉ hướng thẳng về phía trước, cằm cũng máy móc khép khép mở mở, giống hệt một đứa trẻ khổng lồ, khiến Hạ Vãn Vãn nhìn mà ớn lạnh.

Hai bên đường dán đầy áp-phích lễ hội rối gỗ, đây quả thực là ngày hội quan trọng nhất trấn Dương Quang.

Trên đường phố, dòng người hối hả, trẻ con ôm rối gỗ trong tay, bố mẹ chúng nở nụ cười.

Thoạt nhìn nơi này là một khu nghỉ dưỡng tràn đầy niềm vui.

Mùi khoai tây chiên, hotdog và sữa lắc bay ra từ xe quà vặt bên đường, mọi người ngồi trên băng ghế màu xanh lục, tận hưởng buổi sáng tốt lành.

“Cảnh ở đây cũng không tệ ha.” Trong tay Hạ Vãn Vãn cầm một ly nước chanh lấy từ nhà ăn buffet.

“Không tệ điểm nào?”

Cố Diệp đứng trước một tấm bảng thông báo công cộng, áp-phích rối gỗ che kín toàn bộ khe hở trên bảng. Anh ấy lấy tay xé một góc trong đó ra, bên dưới để lộ một tờ giấy trắng nhăn nhúm.

Trên tờ giấy in chân dung một cậu bé xa lạ, phía dưới viết cách thức liên lạc.

[Lạc đường vào ngày 7 tháng 9! Nếu nhìn thấy cậu bé trên hình, vui lòng nhanh chóng liên hệ!]