Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 101: Chủ động xuất kích




Giang Dật Triều tiếp tục nói.

“Mức độ chú ý của Bạch Thanh Thủy đối với cháu nghiêm trọng hơn chú tưởng tượng. Bọn chú biết cháu nhất định sẽ tiến vào thế giới Thần Ẩn, chú cũng biết nên để cháu tiếp tục rèn luyện trong đó, nhưng không còn kịp rồi. Bạch Thanh Thủy đã để mắt đến cháu, tựa như khi tìm được một con mèo hoang xinh đẹp, đầu tiên ông ta sẽ quan sát, sau đó sẽ bắt đi. Thế nên chú đành thực hiện kế hoạch trước dự tính, tiêm nước sông Minh vào cơ thể cháu trong vụ bắt cóc lần trước.”

“Khi Bạch Thanh Thủy quan tâm tới cháu nhiều hơn, tình cảm đó khiến Ninh Lịch bất mãn. Dục vọng chiếm hữu của gã rất lớn, thậm chí chú còn thấy hơi biến thái. Chú đã từng tiếp xúc với Ninh Lịch, gã luôn nghĩ Bạch Thanh Thủy là người bố chỉ thuộc về một mình gã, gã không thể chấp nhận việc Bạch Thanh Thủy để tâm đến một người khác.”

“Thế nên, Ninh Lịch muốn cháu chết. Nhưng chú đoán, nếu không có mệnh lệnh của Bạch Thanh Thủy, gã cũng không dám liều lĩnh giết cháu như vậy. Có lẽ Bạch Thanh Thủy muốn xem thử giữa Ninh Lịch và cháu, ai mạnh hơn. Hiển nhiên, cháu đã thắng lợi trong cuộc đấu này. Vậy nên, nếu không xảy ra bất ngờ gì, cháu sẽ trở thành người thừa kế của Bạch Thanh Thủy.”

Mạnh Lan uống hồng trà, trêu đùa: “Chú so sánh cháu với mèo hoang, nếu đăng bài này lên mạng, chú sẽ bị chửi chết luôn. Mẹ cháu cũng sẽ đánh chết chú.”

Giang Dật Triều vẫn rất bình tĩnh: “Nhưng đúng là thế mà.”

Mạnh Lan hỏi: “Vậy Bách Liễn thì sao?”

“Bách Liễn đã mất tích từ tuần trước. Trước khi mất tích, cô ta nói với chú mình cần đi xử lý chuyện của chồng trước.” Khi nhắc đến Bách Liễn, đôi mắt Giang Dật Triều ánh lên nét ưu thương. Ông ta rất tán thưởng người phụ nữ này, nhưng loại người liếm máu trên dao như bọn họ sẽ không có tương lai tốt đẹp, chỉ đành để tương lai này lại cho Mạnh Lan.

“Nhiều khả năng Bách Liễn đã mất mạng, hoặc bị Song Môn Giáo khống chế, lấy cô ta để kìm hãm chúng ta. Bọn họ sẽ cố gắng nắm lấy nhược điểm của chúng ta, cho đến khi chuyện này kết thúc.”

Dứt lời, Giang Dật Triều thở dài: “Vốn dĩ cháu vẫn còn vài cơ hội khác để rèn luyện, nhưng càng kéo dài, năng lượng của Bạch Thanh Thủy càng lớn.”

Mạnh Lan suy nghĩ thật lâu mới hỏi: “Chú và mẹ cháu đã nghiên cứu lâu như vậy, tại sao không xử lý Bạch Thanh Thủy luôn? Ông ta lợi hại lắm à?”

Sau khi rời khỏi trại Thiền Minh, Mạnh Lan đã băn khoăn về vấn đề này rất nhiều lần.

Nếu Bạch Thanh Thủy thật sự đáng gờm như thế thì đã sớm xưng bá thế giới rồi, sao còn có thể chỉ sống trong thần đàn của chính ông ta chứ? Nhưng ông ta thật sự nắm giữ sức mạnh có thể hồi sinh người chết, cùng một bầy tín đồ đi theo mình.

Mạnh Lan không rõ.

Giang Dật Triều giải thích: “Bạch Thanh Thủy vẫn luôn muốn kiểm soát năng lượng của nước sông Minh, trong quá trình đó, ông ta đã bị dội ngược và bị thương, thế nên năng lực cũng không cao như cháu tưởng tượng đâu. Điểm thứ hai, ban đầu thế giới Thần Ẩn cứ cách ba bốn năm sẽ xuất hiện một lần, nhưng một năm gần đây, tần suất mới đột ngột tăng cao. Có lẽ Bạch Thanh Thủy đã hiểu rõ quy luật của nó, hoặc đã dâng vật hiến tế để mở cửa.”

“Số lượng nhiệm vụ ít thì năng lượng thẻ ẩn cũng sẽ giảm theo.”

Hạ Vãn Vãn cảm thấy bản thân đã hiểu được phần nào: “Nói cách khác, thực chất boss cuối cũng không quá lợi hại. Ông ta mò mẫm rất lâu, cũng đồng nghĩa đã phung phí bao nhiêu thời gian… Còn chúng ta chỉ cần đóng cánh cổng cội nguồn thế giới Thần Ẩn kia là được?”

“Chú không biết ông ta có lợi hại không.” Giang Dật Triều nói: “Chú chưa bao giờ đụng độ ông ta. Chú nghi ngờ năng lực của ông ta là khống chế hoặc liên quan đến ảo giác. Chú không nhìn được thẻ ẩn của ông ta, ông ta cũng chưa từng làm gì chú. Chú chỉ là nhân vật râu ria của Song Môn Giáo, ngay cả số lần nhìn thấy ông ta cũng ít ỏi. Người thuộc Song Môn Giáo không nhiều, chỉ gồm đám quan to cao quý và lũ điên từng tham gia thế giới Thần Ẩn.”

Mạnh Lan cầm chén trà, nhìn sóng nước màu nâu đỏ chuyển động: “Vậy khó giải quyết phết, không ai trong chúng ta gặp được ông ta. Nhưng có lẽ ông ta đã biết năng lực của chúng ta rồi. Không đúng, năng lực của em là gì nhỉ?” Cô hốt hoảng nhìn sang Giang Sách Lãng, không thốt nên lời, cô trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy mà vẫn chưa biết năng lực của mình là gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Vãn Vãn thỉnh thoảng có thể tiên đoán.

Cố Diệp không có năng lực gì hết, chỉ là một tên lỗ mãng.

Giang Sách Lãng có thể nhìn thấy thẻ ẩn của người khác, thậm chí có thể nhìn thấu năng lực của họ, chẳng hạn như con mắt nhìn lén của Trì Lân.

Vậy còn mình thì sao?

Chẳng lẽ là chuyển tất cả vết thương của đối phương lên người mình?

Đây không phải năng lực của cô, mà nó thuộc về mẹ, tên [Con mắt bảo vệ].

Giang Sách Lãng:…

Mạnh Lan lấy thẻ ẩn của mình ra, nhét vào tay Giang Sách Lãng: “Anh nhìn thử xem, trên đó viết gì?”

Trên thẻ ẩn là mặt trời cháy bỏng như một quả cầu lửa nóng hừng hực. Nhưng ở giữa mặt trời nứt ra một vết nhỏ trông như một con mắt.

Giang Dật Triều cũng xấu hổ nhìn cháu trai mình: “Lâu vậy rồi mà hai đứa vẫn chưa rõ năng lực của mình?”

Ông hết sức muốn nghĩ rằng mình không nhìn lầm người, nhưng… tố chất này của Mạnh Lan hơi kém mẹ con bé… Sao có thể không biết năng lực của bản thân là gì được?

Cố Diệp đã lâu chưa lên tiếng chợt hỏi: “Năng lực chia thành kỹ năng chủ động và bị động đúng không?”

“Nếu là kỹ năng bị động…” Cố Diệp suy tư ba giây, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Không lần nào Mạnh Lan bị ảo giác mê hoặc cả. Dù vào tối qua đầu em chập mạch một lát, nhưng vẫn có thể mau chóng phản ứng kịp, không như Tống Cẩm và Tiền Nhữ Bân. Ban đầu lúc Trì Lân theo dõi em, em cũng không chìm trong ảo giác như Lưu Minh và Triệu Triệt. Thế nên anh đoán năng lực của em ắt hẳn là làm khải tượng (*) xâm chiếm suy yếu.”

(*) Khải tượng (异象) hay Sự hiện thấy là điều gì đó được nhìn thấy trong giấc mơ, chiêm bao, mộng mị, khi có hiện tượng xuất thần, xuất hồn hoặc lên đồng đặc biệt là vẻ ngoài siêu nhiên thường truyền tải một sứ điệp mặc khải. Những khải tượng thường rõ ràng hơn giấc mơ, nhưng theo truyền thống thì ít hàm ý tâm lý hơn.

“Lý trí.” Giang Sách Lãng nói.

“Thẻ ẩn bùng nổ năng lượng sâu trong linh hồn em. Triệt Triệt sợ bị lừa, vậy nên anh ta có thể nhận ra đối phương có nói dối không. Ninh Lịch thì lo xa, sống yên ổn chỉ nghĩ đến ngày gặp gian nguy, sợ bị vứt bỏ, nên đã bộc phát cảm giác lo sợ của mình ngược ra bên ngoài. Anh đoán, năng lực của em có lẽ là [Con mắt lý trí], bởi vì lý trí nên mới không bị mê hoặc, mới biết được bản thân đang ở đâu, nên làm gì.” Giang Sách Lãng nhìn vào mắt Mạnh Lan, như thể muốn tìm ra hai từ “lý trí” trong đó.

Mạnh Lan nghĩ tới nghĩ lui, do dự gật đầu: “Anh nói vậy thì đành vậy.”

Cố Diệp hỏi: “Bước tiếp theo làm gì đây?”

“Chủ động xuất kích.” Hạ Vãn Vãn đáp chắc nịch.

Tầm mắt của bốn người tụ về phía Hạ Vãn Vãn, cứ như bị ánh đèn sân khấu chiếu vào người vậy, khiến cô ấy lo âu.

Hạ Vãn Vãn che miệng lại, cô ấy cảm thấy hình như mình nói sai rồi.

Giang Dật Triều ra hiệu bảo cô ấy tiếp tục.

Hạ Vãn Vãn kể: “Đêm qua mình nằm mơ thấy cậu, Lan Lan. Trông cậu kỳ lạ lắm, nhưng cũng không đến nỗi như lúc ở đảo Nhật Lạc. Cậu cứ cười mãi, giống vậy đây.”

Hạ Vãn Vãn dùng ngón trỏ kéo khóe miệng mình lên, đến khi tạo thành nụ cười giống hệt một gã hề đáng sợ. Cô bắt chước theo Mạnh Lan trong giấc mơ, nhìn quanh bốn phía.

“Từa tựa thế. Lan Lan cười mãi, em hỏi cậu ấy đang cười gì vậy? Cậu ấy hỏi em, có thích nơi này không, có muốn ở lại đây không?”

“Cậu ấy nói rất nhiều điều kỳ lạ. Chẳng hạn như, đây là vùng đất tuyệt vời, mình không muốn đi nữa.”

“Không ai có thể rời khỏi nơi này, đây là nơi tươi đẹp nhất thế gian. Mộng tưởng thành thật, hiện thực đẹp đẽ.”

Hạ Vãn Vãn dừng một lát, nói khẽ: “Mình còn thấy một người phụ nữ với suối tóc dài rất xinh đẹp, cô ấy mặc áo sơ mi trắng quần jean, khoảng hơn ba mươi tuổi, môi đỏ, còn gương mặt thì…” Cô ấy hồi tưởng lại, chợt cảm giác diện mạo đó nhìn rất quen, cô ấy đã từng thấy trong nhà Mạnh Lan rồi, chắc hẳn là mẹ của Mạnh Lan!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mẹ cậu!” Hạ Vãn Vãn la lên.

Mạnh Lan:?

“Mẹ cậu nói với mình, mọi chuyện bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đấy. Bà ấy còn dặn dò mình, nhất định phải biết khởi điểm của giấc mơ, nhất định phải học được cách nằm chiêm bao.”

“Sau đó, mình lại nhìn thấy bản thân, trông cũng không ổn lắm, cũng cười mãi.”

Khung cảnh trong giấc mộng của Hạ Vãn Vãn không hoàn chỉnh, cô ấy chỉ nghe được mỗi cuộc nói chuyện đơn giản giữa ba người, chắc đây là nhiệm vụ tiếp theo.

Cố Diệp nói: “Vậy nên chúng ta nhất định phải đi, đây đúng là tương lai rồi.”

Thật ra Giang Dật Triều không muốn Mạnh Lan đối mặt với nguy hiểm quá sớm, ông ta do dự, nhưng ông ta không có năng lực bảo vệ Mạnh Lan cả đời. Ông ta ngẫm nghĩ rồi bảo: “Chú có thể lấy danh tính Liên Hải Bình đưa các cháu vào Song Môn Giáo. Sở dĩ Song Môn Giáo có cái tên này bởi vì nó thật sự tồn tại một cánh cổng liên thông giữa hai giới Âm Dương. Đằng sau cánh cửa dâng lên một dòng nước đen, đó chính là cội nguồn của tất cả.”

“Vậy chúng ta lẻn vào là được?” Hạ Vãn Vãn hỏi.

Mạnh Lan cúi đầu gảy gảy góc áo của mình: “Nếu em nói, bây giờ chúng ta đã bị Bạch Thanh Thủy theo dõi rồi thì sao?”

Giọng cô be bé, không nhận ra cảm xúc gì.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Diệp hỏi.

Mạnh Lan huơ huơ di động: “Một chủ hộ mới được thêm vào nhóm chủ nhà. Căn nhà 7000 vạn tệ tầng dưới chung cư em đã bán rồi. Tên WeChat người vào nhóm là [Bạch Thanh Thủy], xem ra ông ta đã xác định được vị trí của em.”

Hạ Vãn Vãn sợ đến mức nói không nên lời: “Gì, gì cơ!”

Mạnh Lan mỉm cười: “Nghĩ theo hướng lạc quan, nếu ông ta chết, căn đó sẽ thuộc về mình.”

Giang Sách Lãng uống một ngụm trà: “Nghĩ theo hướng lạc quan, nếu ông ta ở thành phố này, bây giờ chúng ta có thể lập tức khởi hành đến Song Môn Giáo.”

Cố Diệp lên tiếng: “Nghĩ theo hướng lạc quan, anh có thể giam giữ ông ta hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tổ chức tà giáo hoặc lợi dụng mê tín vi phạm pháp luật quốc gia, áp dụng luật hành chính, ở tù có thời hạn trên ba năm dưới bảy năm.”

Hạ Vãn Vãn vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ bản thân đã yên tâm.

Trên điện thoại.

Bạch Thanh Thủy gửi yêu cầu kết bạn với Mạnh Lan.

Mạnh Lan nhấn đồng ý.

Bạch Thanh Thủy: [Xin chào cô Mạnh. Chúng ta gặp nhau nữa rồi, xem chừng chúng ta có duyên thật đấy.]

Mạnh Lan không trả lời.

Bạch Thanh Thủy: [Cô Mạnh, sau này chúng ta sẽ thành hàng xóm, hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa thuận. (Hoa hồng.jpg)]

Mạnh Lan: …

Bạch Thanh Thủy: [Cô Mạnh, hôm nay cô có thời gian đến nhà tôi ăn cơm không? Cô có thể dẫn bạn bè theo, tôi mời đầu bếp Michelin tới.]

Mạnh Lan: Đâu ra tên trung niên ảo tưởng sức mạnh này vậy?

Tuy cô biết có lẽ Bạch Thanh Thủy đã đoán được mình biết lai lịch của ông ta rồi.

Nhưng câu này cũng hơi lố lăng và ghê quá.

Mạnh Lan suy tư, cuối cùng vẫn xóa WeChat của Bạch Thanh Thủy.

“Khởi hành, đến Song Môn Giáo thôi!” Cô đứng dậy, kiên định lên tiếng: “Quyết định như vậy, các vị ai muốn đi?”

Cố Diệp nói: “Đi chứ, sao lại không đi?”

Hạ Vãn Vãn giơ tay: “Mình cũng tham gia với mọi người.”

Giang Dật Triều buông chén trà: “Được thôi.”

Năm người rời khỏi cao ốc văn phòng.

Lao công đang dọn dẹp bỏ giấy rác.

Khi thang máy tới tầng một, Mạnh Lan đột nhiên dừng chân, nhìn người lao công. Dưới ánh mặt trời, cô thấy gương mặt của người nọ dường như đang bị thứ gì đó siết lại thành nhiều đường ngang dọc. Đầu cô ta run rẩy theo tần suất yếu ớt, cứ như một con rối bị rò điện.

Cùng lúc đó, người lao công cảm nhận được ánh mắt cô, đối phương nhìn thẳng về phía Mạnh Lan.