Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 5




Sau khi Thế tử Tào Quốc Công làm náo loạn chuyện hôn sự rầm rộ trong thành, chuyện hắn ta lại gây rối ở chùa Giác Nguyệt nhanh chóng lan truyền khắp nơi, ai nấy đều biết.

Có tin đồn rằng hai người vốn yêu nhau, sau khi Thế tử Tào Quốc Công vì tình yêu làm loạn hôn yến, Hạ Lan tiểu thư đã sợ hãi lùi bước mới dẫn đến việc Thế tử tức giận muốn đẩy nàng xuống nước để cùng nàng chết vì tình. Câu chuyện được kể lại sống động đầy cảm xúc bi thương, đến cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được là có người của phủ Tào Quốc Công thêm mắm dặm muối, nếu không sẽ không đổ hết tội lỗi lên trên người nữ tử.

Đương nhiên, Ngự sử của Đô sát viện sẽ không nghĩ vậy. Khuê nữ của nhà mình suýt bị kẻ vô lại nhà quyền quý kia đẩy xuống nước, thế mà còn bị đổi trắng thay đen, việc này rõ ràng quá đáng không thể nhẫn nhịn được!

Đô sát viện chỉ riêng mười ba đạo Giám sát Ngự sử đang tại chức đã có hơn trăm người, cộng thêm mấy chục người cấp sự trung giữ chức vụ của Lục khoa (*) liên thủ lại, ngay ngày hôm đó đã gửi hơn mười bản tấu chương lên Thông chính ti để tố cáo Thế tử Tào Quốc Công, miêu tả hắn ta là một kẻ đồi bại, không có lễ giáo, kiêu ngạo ngang ngược, không coi pháp luật ra gì.

(*) Lục khoa: bao gồm khoa Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công là cơ cấu giám sát duy nhất của triều nhà Minh, không lệ thuộc vào Lục bộ hoặc các cơ quan giám sát khác mà chịu trách nhiệm trực tiếp công việc giám sát cho Hoàng đế.

So với dự đoán của Hạ Lan Từ, số lượng tấu chương còn nhiều hơn một chút.

Rõ ràng, đây chỉ mới là bắt đầu.

Quan ngôn của Đại Ung từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo như chó điên, phủ Tào Quốc Công đắc tội với quan ngôn chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, họ nổi điên lên còn dám tố cáo cả các quan lớn trong Nội các, huống hồ chỉ là một Thế tử nhỏ nhoi.

Cha nàng – Hạ Lan Cẩn khi biết chuyện này cũng tức giận không thôi. Càng giận hơn vì con gái ông quá quý giá, đừng nói là đánh, ông còn không nỡ chạm đến dù chỉ một ngón tay, chỉ có thể đi qua đi lại như con sư tử giận dữ mà nói: “Cha đã bảo con ở yên trong phủ, con mà nghe lời thì đã không xảy ra chuyện này. Nếu con có mệnh hệ gì, ta biết ăn nói sao với mẹ con trên trời đây!”

Nha hoàn Sương Chi quỳ mọp dưới đất run cầm cập.

Nàng ấy vốn đang canh giữ ngoài cửa, không biết bị ai đánh ngất, lúc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng tiểu thư đâu, suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.

Hạ Lan Từ thở dài trong lòng, nói: “Tào Thế tử tính tình ngang ngược, lỗi này không thể đổ lên đầu con gái được.”

“Nhưng con dẫu sao cũng là con gái! Nếu không phải là…”

Đúng lúc đó, ca ca của nàng, Hạ Lan Giản từ bên ngoài xách theo lồng chim đi về. Hắn mặc áo giao lĩnh màu lam, khoác áo choàng màu xanh nhạt, ăn vận trông như một công tử phong lưu. Vừa vào thấy cảnh tượng này liền nói: “Cha, cha đừng trách mắng Tiểu Từ nữa. Tên Lý Đình kia vốn chẳng phải người tốt lành gì, cha không thấy bộ dạng kiêu ngạo hếch mũi lên trời của hắn khi gặp con lần đầu đâu. Sau này biết Tiểu Từ là muội muội con, sắc mặt hắn mới thay đổi… chậc chậc…”

Hạ Lan Từ và Hạ Lan Cẩn cùng quay đầu nhìn hắn.

Con vẹt trong lồng chim của Hạ Lan Giản đúng lúc còn nhái hai tiếng “chậc chậc” theo.

Tiếp theo đó là tiếng Hạ Lan Cẩn tức giận quát lớn: “Con không lo học hành, ăn mặc như thế này làm gì! Còn học theo những kẻ không ra gì mà nuôi chim nữa! Con chim này mua ở đâu, mau đem trả lại cho ta!”

Hạ Lan Giản cứng đờ: “Cha, đây không phải con mua, là người ta tặng con!”

“Vô công bất thụ lộc, đồ tặng càng phải trả lại!”

Hạ Lan Từ đã quen nhìn cảnh ca ca bị cha đuổi đánh chạy khắp sân.

Chủ yếu là vì Hạ Lan Giản thực sự không có chí tiến thủ, khi nàng từ Thanh Châu trở về đã bị sốc nặng. Ca ca đi học ba năm nay không tiến bộ chút nào, dựa vào ân điển mà vào Quốc Tử Giám, đến giờ vẫn lêu lổng, ngay cả sáng tác văn chương cũng không làm được, cuối cùng phải tìm đến nhờ nàng viết thay.

“Tiểu thư…”

Quản sự trong phủ bưng sổ sách tới, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Hạ Lan Từ thấy cha nhất thời không để ý đến mình, nàng vội kéo Sương Chi đứng dậy, nhận sổ sách rồi đi về phía phòng kho: “Tháng này không đến mức vượt quá ngân sách đó chứ.”

“Thưa tiểu thư, không có.”

Hạ Lan Từ nhanh chóng lật xem sổ sách, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nàng mất sớm, cha nàng lại không lấy vợ kế, hiện giờ mọi việc trong phủ đều do nàng quản lý.

Cha nàng đứng hàng Cửu khanh, quan chức rất hiển hách, nhưng bất kể là quan viên nào dưới triều Đại Ung không thể duy trì thể diện và các mối quan hệ xã giao chỉ bằng lương bổng, cần phải dựa vào các nguồn thu khác.

Khổ nỗi cha nàng là người thanh liêm đến tận xương tủy, đừng nói là mưu cầu lợi ích riêng, ngay cả quà cáp thông thường mà ông cũng không muốn nhận, thiếu điều chỉ muốn dán hai chữ thanh liêm lên trán, để tiện mang tấu chương đi vạch tội các quan lại quyền quý mà không cần phải sợ hãi gì.

Chỉ là như vậy, mọi chi tiêu trong phủ đều phải tính toán kỹ lưỡng, huống chi cha nàng còn có sở thích giúp đỡ các nho sinh nghèo.

Hạ Lan Từ vào kho, ngón tay thon dài gẩy bàn tính đối chiếu sổ sách, năm ngón tay linh hoạt lên xuống.

Cảnh tượng này dù quản sự đã thấy nhiều lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy rất kỳ ảo.

Thiếu nữ thanh nhã như tiên nữ trong cung trăng cúi đầu ngồi đó, làn da mịn màng bóng loáng không một chút khiếm khuyết. Mái tóc đen mềm mại rũ nhẹ từ hai bên thái dương dường như còn mang theo làn hương thoang thoảng, càng tôn lên vẻ mong manh dễ vỡ như sứ, vẻ đẹp mỏng manh từ trong xương tủy, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ tiên khí không dính bụi trần.

Dung mạo như thế đáng lẽ không dính chút phàm trần, được người ta cung phụng không lo nghĩ gì, nhưng bây giờ lại đang… ừm, tính toán sổ sách rất thành thạo.

Tính xong, Hạ Lan Từ không khỏi thở dài trong lòng, phủ của họ thực sự quá nghèo.

Ngôi nhà nhỏ có ba lối vào mà họ đang sống hiện giờ này do Thánh thượng ban cho. Thánh thượng vốn muốn ban cho cha nàng một ngôi nhà lớn hơn, nhưng cha nàng nghĩ gia đình họ chỉ có ba người, tính luôn cả tùy tùng nha hoàn trong phủ cũng không đến mười người, không cần ở ngôi nhà quá lớn nên đã yêu cầu được đổi lấy một ngôi nhà nhỏ hơn. Thánh thượng vô cùng cảm động, còn tuyên dương cha nàng và tặng ông một tấm hoành phi khắc chữ “Lưỡng tụ thanh phong”, hiện đang treo ở giữa chính đường.

(*) Lưỡng tụ thanh phong: thanh liêm, liêm khiết

Mỗi lần Hạ Lan Từ nhìn thấy nó đều có cảm xúc phức tạp.

Dĩ nhiên, nàng vẫn rất biết ơn Thánh thượng, tự đáy lòng cũng hy vọng ngài sống lâu trăm tuổi, bởi vì với tính cách không sợ đắc tội đồng liêu quyền quý của cha nàng, nàng nghi ngờ rằng nếu Thánh thượng mất đi, cha nàng cũng khó lòng tồn tại.

Suy nghĩ của Hạ Lan Từ còn chưa dứt, cha nàng đã trừng phạt ca ca xong rồi lại đến tìm nàng.

“Con lại đây.”

Hạ Lan Từ chỉ đành đặt sổ sách xuống, cắn răng đi theo ông ra ngoài.

Trong đầu nàng dự đoán xem cha sẽ nói gì và mình nên đối đáp ra sao, nhưng suốt dọc lối hành lang mãi đến cuối đường mà Hạ Lan Cẩn vẫn không nói một lời.

Bên ngoài trời đã dần tối, đi thêm một lát cha nàng thở dài một hơi dài, nghe giọng nói như đã già đi rất nhiều.

Hạ Lan Cẩn cất giọng nặng trĩu tâm tư:

“…Cha cũng không mong dùng con để kết thân hay mưu cầu phú quý gì, nhưng với dung mạo này của con đúng là ‘ngọc lành kẻ ngắm’, người phàm mang ngọc thì sẽ mắc tội. Hôm nay là Tào Thế tử, ngày mai sẽ có Triệu Thế tử, Tiền Thế tử. Cha không thể bảo vệ con suốt đời, cũng không thể để con sống trong cảnh nơm nướp lo sợ mãi… Cha đã nghĩ kỹ rồi, cách duy nhất hiện giờ là sớm định đoạt hôn sự cho con, mau chóng xuất giá thì mới không phải bận tâm đến những lời đồn đại bịa đặt ngoài kia.”

Hạ Lan Từ chợt ngẩng đầu lên.

Hạ Lan Cẩn dừng bước, khoanh tay nói: “Dĩ nhiên, cha cũng sẽ không tùy tiện gả con đi, cha nhất định phải chọn người phẩm hạnh, tài học đều tốt mới được. Trong lòng cha đại khái đã có vài người…”

Hạ Lan Từ cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng không kìm được bèn hỏi: “… Những người nào ạ?”

Nàng không muốn kết hôn còn vì một nguyên do khác.

Khi Hạ Lan Từ còn nhỏ, sau trận bệnh nặng, nàng đã nghe lén thấy đại phu nói với cha nàng rằng bệnh của nàng đã tổn thương đến căn cơ bên trong, cần dùng dược liệu quý giá nghìn vàng để điều dưỡng thân thể, nếu không sau này có thể sẽ khó có con nối dõi. Trong tình cảnh này, nàng khó lòng ngăn được đối phương nạp thiếp.

“Chuyện hôn sự vốn là do cha mẹ quyết định, mai mối sắp xếp, những chuyện này cha vốn không nên bàn với con… Nhưng từ nhỏ con đã không còn mẹ, cha cũng không muốn cưới vợ khác, đến mức có rất nhiều việc không có ai dạy bảo, cũng không ai nhọc lòng cho con. Cha cũng sợ nhìn nhầm người, khiến con phải chịu khổ. Gia thế huyết thống chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là người đó phải có chí tiến thủ và thật lòng đối đãi với con.”

Nói xong một hơi dài, Hạ Lan Cẩn mới vuốt râu nói: “Con thấy Nhị công tử nhà Hộ bộ Trương đại nhân thế nào? Năm ngoái ông ấy từng nhắc đến chuyện này với cha.”

Cha nàng gần như không biết nhiều về tin tức gần đây.

Hạ Lan Từ lập tức bắt đầu hồi tưởng lại: “Nghe nói hình như hắn rất thích đi thanh lâu kỹ viện, còn có một thông phòng được hắn cực kỳ sủng ái…”

“Vậy còn công tử nhà Lễ bộ Triệu đại nhân…”

Hạ Lan Từ: “Nghe nói tính tình hắn rất nóng nảy, thường đánh mắng ngược đãi hạ nhân.”

“Thế còn…”

“Phẩm hạnh không tốt, là một kẻ ăn chơi trác táng.”

“Vậy…”

“Quá lớn tuổi.”

Hạ Lan Cẩn nói liên tiếp mấy người đều bị Hạ Lan Từ từ chối, ông thổi râu trừng mắt một hồi mới nói tiếp: “Thế công tử nhà Lâm đại nhân Thái thường tự thì thế nào?”

Nhắc đến Lâm Chương, Hạ Lan Từ ngẩn người một lúc, nhất thời không tìm ra khuyết điểm nào để nói.

Đối phương đúng thật là một quân tử, tính tình ngay thẳng, xuất thân dòng dõi thư hương, tài học cũng không tệ, tuổi tác tương đương với nàng, chưa từng nghe nói y có ham mê bất lương hay tin đồn phong lưu nào, vấn đề duy nhất có thể là thái độ quá mức khiêm tốn, mỗi lần thấy nàng đều đỏ mặt, nhưng điều này cũng không phải là khuyết điểm.

Nàng không thể trực tiếp nói với cha rằng mình không muốn gả đi.

Hạ Lan Cẩn thấy nàng cuối cùng cũng không có lời nào để nói, ông vuốt râu gõ nhịp quyết định: “Nếu như con đã không có ý kiến gì, ngày mai cha sẽ bảo huynh trưởng của con gọi Thiếu Ngạn đến phủ, lấy lý do là khảo nghiệm học vấn. Cha sẽ ngầm hỏi ý y, nếu y cũng có ý với con, cha sẽ cho người gửi thư đến phủ Lâm đại nhân.”

***

Bởi vì chuyện này, buổi tối lúc đọc sách Hạ Lan Từ cũng không thể nào tập trung nổi.

Nàng thực sự không có tình cảm nam nữ gì với Lâm Chương, hai người cũng không thể gọi là quen biết, nhưng nếu thật sự phải gả, đối phương đã là lựa chọn tốt nhất trong phạm vi nàng có thể chấp nhận. Lâm gia cũng có gia phong nghiêm khắc, gia đình mấy đời thanh bạch, phụ thân và cậu của y đều làm quan trong triều, hơn nữa quy tắc qua bốn mươi tuổi không con mới được nạp thiếp, đối với Hạ Lan Từ mà nói rất có lợi. Chỉ là…

Sau đó nàng lại cảm thấy mình lo hơi xa, bởi vì cho dù cha nàng muốn gả nàng đi, đối phương cũng chưa chắc đã muốn cưới.

Không phải Hạ Lan Từ không tự tin vào dung mạo của mình, ngược lại là vì khuôn mặt của nàng quá nổi bật, dễ dàng dẫn tới những mối họa không lường trước, đối với hầu hết các gia đình nghiêm túc mà nói không phải là lựa chọn tốt. Họ sẽ thích những cô nương hiền lương thục đức, dung mạo đoan trang hơn.

Hạ Lan Từ chống khuỷu tay, ngón tay nhẹ nhàng lật từng trang sách, tà áo mượt mà trượt xuống để lộ một phần cổ tay trắng như ngọc.

Ánh nến chập chờn lay động, dưới ánh đèn ngắm nhìn mỹ nhân, càng nhìn lại càng thêm đẹp đến mê hồn.

Nha hoàn Sương Chi ngẩn ngơ nhìn một lúc, mới chống cằm nói: “Tiểu thư, ta thấy Lâm công tử đó chắc chắn có ý với người, mỗi lần y đến phủ, từ đằng xa nhìn thấy tiểu thư là đã đỏ mặt đến tận mang tai…”

Nàng ấy còn đắc ý bổ sung thêm một câu: “Không ai là không thích tiểu thư!”

Hạ Lan Từ mỉm cười, muốn hỏi Sương Chi rằng nếu nàng không có dung mạo này, liệu đối phương có ý với nàng khi chưa từng nói chuyện với nhau mấy câu không?

Nhưng câu hỏi này thực sự vô nghĩa, hỏi ra chỉ tự làm mình phiền lòng thêm.

Cuối cùng khi chuẩn bị đi ngủ, nàng mới nhớ ra ngày mai có lẽ là ngày yết bảng kỳ thi Hội, Lâm Chương có thể sẽ không đến.

Ngày hôm sau, đến tận buổi trưa vẫn chưa có tin tức gì, Hạ Lan Từ quyết định ở trong phòng luyện chữ.

Nàng viết không biết bao lâu, bỗng thấy Sương Chi chạy đến, mặt mày hớn hở nói: “Tiểu thư, đến rồi đến rồi.”

Hạ Lan Từ cầm bút, vẫn còn muốn tiếp tục viết nhưng lại nghe thấy tiếng ồn ào ở tiền viện.

Một lát sau, nàng bất lực nhận ra mình không thể tập trung viết được nữa, từ tiếng động bên ngoài có vẻ không chỉ có mình Lâm Chương đến mà còn có các đồng học của y.

Điều này cũng không có gì lạ, chỉ gọi mỗi Lâm Chương đến sẽ quá rõ ý đồ, hơn nữa cha nàng vốn thích người đọc sách, đặc biệt là những người học giỏi. Ông thường dẫn người về nhà để chỉ điểm, tặng sách, gặp thư sinh có gia cảnh nghèo khó còn chủ động chi tiền giúp đỡ.

Nếu người ta viết được vài bài văn chương khiến cha nàng tán thưởng, ông thiếu điều chỉ muốn xem họ như con đẻ của mình, sau đó trở về sẽ chỉ tay vào đứa con trai chân chính của mình khuyên răn hết nước hết cái cho đến chửi lấy chửi để.

Hạ Lan Từ vừa suy nghĩ vừa đi ra ngoài, nhìn thoáng qua từ xa cách một dãy hành lang

Không khéo lại bắt gặp một đôi mắt hoa đào nào đó.

Hạ Lan Từ: “…???”

Người này làm sao thế! Sao mà như âm hồn bất tán vậy!

Lục Vô Ưu đứng bên cạnh Lâm Chương, dáng người đoan trang, ý cười nhàn nhạt, trông thật khiêm tốn và tao nhã.

Hạ Lan Từ khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi hắn “Không phải huynh nói huynh không có chút hứng thú nào với ta sao, sao lại đến phủ của ta?” Lục Vô Ưu tinh ý nhún vai, đuôi mắt khẽ nhếch lên như muốn ám chỉ Lâm Chương ở bên cạnh, giống như đang trả lời “Là hắn nhất quyết muốn ta đến cùng, ta không thể từ chối.” Sau đó hắn thu tầm mắt lại, điềm nhiên dời hướng mắt đi chỗ khác làm như chưa từng thấy nàng.

Hạ Lan Từ không biết nói gì hơn, cuối cùng cũng đi đến cổng vòm.

Hạ Lan Giản lười biếng phe phẩy cái quạt xếp trong tay: “Cha ta sẽ về ngay, các người cứ ngồi thoải mái… À, đây là xá muội của ta.” Đang nói, giọng điệu bỗng chuyển sang nhiệt tình: “Tiểu Từ, sao muội lại đến đây? Đúng lúc để ta giới thiệu với muội, Thiếu Ngạn thì muội đã biết rồi, còn mấy người bên cạnh là…”

Hạ Lan Từ theo lời huynh trưởng ngẩng đầu nhìn qua.

Có tổng cộng năm người trẻ tuổi đi cùng đến đây, ngoài Lục Vô Ưu ra thì bốn người còn lại đều có vẻ mặt mất tự nhiên, người thì ấp úng, người thì cúi đầu nhìn xuống đất, người thì căng thẳng gãi đầu, riêng Lâm Chương là đỏ mặt rõ ràng nhất.

Hạ Lan Giản lần lượt giới thiệu, khi đến Lục Vô Ưu, hắn phát hiện biểu cảm của Hạ Lan Từ có chút khác thường, không khỏi nghi ngờ bèn hỏi: “Sao vậy? Hai người trước đó đã từng gặp nhau rồi à?”

Hạ Lan Từ khách khí nói: “… Không quen.”

Lục Vô Ưu cười như không cười: “Chưa từng gặp.”