Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 35




Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng tìm người đến sửa mái nhà cho Hạ Lan phủ thật, không phải chỉ tùy tiện sửa chỗ dột như họ lúc trước, mà là sửa lại toàn bộ. 

Thật sự khiến Hạ Lan Từ có chút ngại ngùng.

Lục Vô Ưu nghĩ nàng vẫn không hài lòng, nói: “Thế nào? Nàng trông mong ta leo lên mái nhà của Hạ Lan phủ để sửa từng viên gạch cho nàng thật à? Ngành nghề nào cũng có chuyên môn, việc học quyết định ở tinh thông chứ không phải hỗn tạp, cũng không cần cái gì cũng biết làm, nếu không thợ xây kiếm sống thế nào?”

Hắn nói năng đầy lý lẽ.

Hạ Lan Từ không nhịn được nói thầm: “Nhưng chàng cũng biết không ít thứ lung tung.”

Lục Vô Ưu đáp: “Chỉ biết chút ít thôi.” Hắn mỉm cười nói: “Vẫn không bằng Hạ Lan tiểu thư, dù ta thực sự không hiểu tại sao nàng lại muốn học nhiều thứ như vậy.”

Sau đó Hạ Lan Từ còn đưa tay ra đếm và thành thật khai báo với hắn, tuy không biết cưỡi ngựa nhưng nàng đã học điều khiển xe ngựa, ở trong nước thì ngoài chèo thuyền nàng còn học bơi lội đơn giản, tư thế không đẹp lắm nhưng miễn cưỡng có thể nổi lên, do không có nhiều cơ hội ngâm mình trong nước, khi trời lạnh thì cơ thể cũng không chịu nổi, ngoài ra còn một số thứ vặt vãnh tương tự…

Ban đầu Lục Vô Ưu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng suy xét cẩn thận lại phát hiện hầu hết là vì để thoát thân.

Lục Vô Ưu nghi ngờ trong nhiều năm qua nàng không phải một thiên kim tiểu thư nhà quan lớn, mà là một tên cường đạo.

Hạ Lan Từ do dự nói: “Chuẩn bị trước cũng không hại gì, do chàng chưa gặp qua…”

Những năm trước nàng đi theo cha đã thấy các đại thần bị xét nhà lưu đày, nhà nào có người liên quan thì nơi đó tiếng khóc vang trời, nam đinh thì bị ép đâm đầu vào núi giả tự sát, nữ quyến lại càng thảm thương hơn.

Có thể làm quan đến chức vị cao như cha nàng, hoàn toàn là do may mắn.

Thân thể của Thánh thượng không khỏe mạnh gì, nếu có sự cố bất ngờ xảy ra, hoặc đơn giản là ý nghĩ bất chợt của Thánh thượng thì cha nàng cũng có thể gặp họa lớn. Không cần có điềm báo từ giấc mơ, Hạ Lan Từ cũng biết nếu không có sự bảo hộ của cha, chắc chắn nàng sẽ không có kết cục tốt.

Lục Vô Ưu nghe xong, hơi không biết nên khóc hay nên cười: “Nhưng nàng biết cũng chưa chắc có thể trốn thoát được.”

Hạ Lan Từ thành thật nói: “Ta biết, nhưng chỉ cầu được an tâm thôi.”

***

Sau khi bận rộn chuyện trong phủ xong, Hạ Lan Từ mới nhớ đến việc hắn nói trước đó, nhờ nàng xem qua những bài văn.

Lục Vô Ưu chỉ vào chồng bài văn dày trên giá sách trong thư phòng nói: “Nếu nàng có thời gian thì có thể giúp ta xem qua, còn có một số bài gửi đến mà không đủ chỗ để nên phải để chỗ khác.”

Hạ Lan Từ chưa từng vào thư phòng của hắn, vì thư phòng của cha nàng cũng không cho nàng vào nhiều, nàng cho rằng nơi ấy có lẽ thuộc phạm vi tư mật.

Nhưng Lục Vô Ưu rõ ràng không quá để tâm, hắn nói: “Nàng có thể xem ở đây, có gì thắc mắc thì cứ hỏi ta bất cứ lúc nào, cũng có thể mang về thư phòng của mình để xem, xem xong thì đến tìm ta.”

Lúc trước Lục Vô Ưu hỏi nàng muốn bố trí thế nào, nàng nhỏ giọng đề nghị muốn có một thư phòng riêng, không ngờ Lục Vô Ưu lại đồng ý rất sảng khoái.

Hạ Lan Từ ôm một chồng bài văn, vẫn còn muốn xác nhận lại một chút: “Chàng thật sự muốn ta xem giúp chàng?”

Lục Vô Ưu lật cuốn sách trong tay, lúc nói cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải bình thường nàng rất tự tin sao? Yên tâm, hầu hết những bài văn ở đây còn không hay bằng những bài nàng viết cho ca ca mình ở phủ, nàng chỉ cần chọn ra những bài nào viết hay là được. Nếu có hứng thú thì có thể lấy giấy xé nhỏ ra, sau đó viết ý kiến của nàng về bài văn đó rồi đính kèm vào.” Hắn hơi chống cằm, ngước lên mỉm cười: “Chúng ta có thể sớm tận hưởng niềm vui của việc soạn phê sớ và duyệt tấu chương như Nội các.” 

Hạ Lan Từ đã quen với hành vi đại nghịch bất đạo thường ngày của hắn, tiện thể hỏi: “Vậy chàng đang làm gì vậy?”

“Đọc kinh văn, tra điển tịch, đương nhiên quan trọng nhất là xem ký cư chú (*)…” Lục Vô Ưu lật thêm một trang, nói: “Tương đối phức tạp, ban đầu ta tưởng biên soạn sử ký tiền triều sẽ phiền phức hơn, vì nhiều sách sử bị thất lạc trong chiến loạn, phải ghép nối năm tháng và sự kiện. Bây giờ mới phát hiện, ngay cả khi biên soạn thực lục của Tiên Đế thì dù tài liệu có đầy đủ cũng không dễ dàng gì, chưa kể những công văn và tấu chương gửi về từ khắp nơi, ký cư chú thì tính theo ngày, đọc thôi cũng đủ mệt. Đương nhiên, nếu làm một quan chép sử ngoài cung cũng không tồi…”

(*) 起居注 (ký cư chú): bản ghi chép hằng ngày về các hoạt động, lời nói và sự kiện liên quan đến Hoàng Đế, do các quan viên phụ trách ghi lại. Các thông tin này rất quan trọng và được sử dụng để biên soạn sử sách sau này.

Hắn thấy Hạ Lan Từ nhìn sang, bèn hỏi: “Nàng có hứng thú không?”

Hạ Lan Từ gật đầu, nàng thật sự có chút hứng thú, vì cha nàng chưa bao giờ nói chuyện công việc với nàng, chỉ muốn nàng an tâm làm một tiểu thư khuê các, đôi khi buổi tối sao chép tấu chương, nàng mang chút điểm tâm khuya đến, cha nàng còn cố tình che lại không cho nàng xem.

Mặc dù biết đó là cơ mật triều đình, nàng cũng có thể hiểu, nhưng khó tránh khỏi tò mò.

Lục Vô Ưu cười nhẹ, vẫy tay gọi nàng: “Vậy nàng tạm gác việc đọc bài văn đi, qua đây cùng ta xem một chút, ta không thể mang ký cư chú ra ngoài, nhưng đây là những thứ quan viên bình thường đều có thể tra cứu được… Ta đang xem phần về Hoài Cẩn Thái tử, còn rất thú vị.”

Hoài Cẩn Thái tử của Tiên Đế, quả thật là một nhân vật khiến người ta thổn thức.

Đại Ung lấy Ung làm quốc hiệu, niên hiệu cũng thống nhất bắt đầu bằng chữ Ung, ví dụ như hiện tại là năm Ung Thuận, mọi người cũng quen gọi Thánh thượng là Thuận Đế, niên hiệu của Tiên Đế là Ung Tuyên, nên cũng gọi là Tuyên Đế, cho nên Lục Vô Ưu đang biên soạn chính là thực lục của Tuyên Đế.

Thời gian Tuyên Đế tại vị rất lâu, có một vị Thái tử cực kỳ nổi danh, là đích tử của Nguyên Hoàng hậu, ba tuổi đã được lập làm Thái tử, rất được Thánh sủng.

Thủ phụ Nội các tự mình dạy vỡ lòng cho ngài ấy, các quan viên ở Chiêm sự phủ đều được tuyển chọn rất kỹ càng, còn đặc biệt lệnh cho tướng lĩnh vừa khải hoàn về triều giảng dạy binh pháp và võ nghệ, quyết tâm phải bồi dưỡng Thái tử thành một vị minh quân tuyệt thế, văn võ song toàn.

Đương nhiên vị Hoài Cẩn Thái tử này cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, thực sự trở thành một Thái tử tài ba xuất chúng.

Ngài ấy có thể xuất khẩu thành thơ, tài học xuất chúng, tính tình ôn hòa nhưng không hèn nhát, thiện lương nhưng không mềm yếu, còn vẽ được những bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, ai nhìn qua cũng đều phải ngợi khen, hơn nữa không chỉ giỏi văn, võ nghệ cũng vô cùng xuất sắc.

Ở ngoại thành bãi săn Trường Ung, dáng vẻ Hoài Cẩn Thái tử thúc ngựa vung roi bắn liên tiếp ba mũi tên vẫn là một truyền thuyết ở Kinh thành cho đến nay, bức họa đó được lưu truyền rộng rãi, nghe nói khi đó tất cả các thiên kim nhà quyền quý đều muốn làm Thái tử phi của ngài ấy, không ai hoài nghi ngài ấy sẽ không kế thừa Đế vị.

Thế nhưng trời cũng có lúc gió mây bất ngờ, thời gian Tuyên Đế tại vị quá lâu, Hoài Cẩn Thái tử đã cưới vợ sinh con nhưng Tuyên Đế vẫn chưa có ý định thoái vị, hai bên dần nảy sinh hiềm khích.

Cũng vào lúc này, nổ ra một vụ án đặc biệt nổi danh — Vụ án Hoài Cẩn Thái tử mưu phản.

Hạ Lan Từ không biết rõ lắm, chỉ biết là Hoài Cẩn Thái tử đã chết trong vụ án mưu phản này, nhưng cuối cùng Tuyên Đế lại điều tra ra Hoài Cẩn Thái tử bị người khác hãm hại, thật ra ngài ấy không hề có ý định mưu phản.

Vì vậy, tất cả những người được lợi — những Hoàng tử còn lại đều trở thành nghi phạm.

Cuối đời, Tuyên Đế mắc bệnh đa nghi rất nghiêm trọng, lại thêm đau đớn vì mất con, lập tức hạ lệnh cho Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện điều tra kỹ lưỡng vụ án này, án này phạm vi liên lụy rất rộng, chỉ tính quan viên bị tội đã lên đến vài trăm, cộng thêm tiểu lại (*) có thể gần ngàn người, từ trung ương đến địa phương, giống như một cuộc thanh lọc.

(*) 吏 (lại): Những người giúp việc hoặc thực hiện các nhiệm vụ hành chính cho các quan lớn hơn, như thu thuế, ghi chép sổ sách, thi hành pháp luật, và các công việc văn thư khác.

Về phần các Hoàng tử càng không có kết cục tốt, dù đã về đất phong cũng có thể bị bắt về giam giữ, thậm chí xử tử, thời gian đó triều đình trên dưới ai nấy đều nghe mà biến sắc.

Cũng chính vào lúc này, Thuận Đế – người đã cưới cháu gái của kế hậu là Hứa Hoàng hậu mới có thể bộc lộ tài năng, trong thời kỳ phong ba bão táp, vô cùng khó khăn mới lên ngôi Hoàng Đế.

Lục Vô Ưu chỉ vào quyển sách trong tay rồi nói với Hạ Lan Từ: “… Ta cảm thấy thú vị là, ai cũng truyền tụng Hoài Cẩn Thái tử là một nhân vật tài ba xuất chúng đến nhường nào, nhưng nhìn vào sử sách, thực ra ngài ấy khá kiêu ngạo và tự phụ.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên khi nghe hắn dùng bốn từ này để đánh giá người khác, không khỏi quay đầu nhìn hắn: “… So với chàng thì sao?”

Lục Vô Ưu nghe vậy, đôi mắt hoa đào lập tức cong lên, cười đến mê hoặc lòng người: “Hóa ra trong lòng Hạ Lan tiểu thư, ta giỏi giang vậy sao?”

Hạ Lan Từ nói: “Chỉ là ta nghe chàng đánh giá người khác như vậy… cảm thấy rất kỳ lạ.”

Lục Vô Ưu đẩy sổ con qua, cúi đầu, người cũng tiến lại gần hơn một chút, đầu ngón tay chỉ vào vài dòng trong đó, lông mi khẽ rung: “Nàng lại đây xem không phải sẽ biết sao, bắn ba mũi tên chỉ để bắn một con điêu, ngoài khoe mẽ thì không có gì khác, ngài ấy còn đặc biệt quay đầu lại tạo dáng cho họa sĩ cung đình vẽ… Ta khiêm tốn hơn ngài ấy nhiều có được không? Chút tài mọn này, lúc ta mười tuổi đã không thèm dùng rồi.”

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn theo ngón tay hắn, thường thì không ai rảnh rỗi đến mức đọc sử ký của Tiên Đế, mọi người đều thích càng xưa càng tốt.

Thấy trên điển tịch thực sự như lời hắn nói, Hạ Lan Từ không khỏi sinh ra chút hứng thú, chỉ là khi phục hồi tinh thần, vừa định nói chuyện, quay đầu đã thấy sườn mặt của Lục Vô Ưu gần trong gang tấc, phảng phất như có thể nghe thấy hô hấp.

Hắn tiếp tục rung rinh lông mi dài, lật sang một trang khác, lại chỉ cho Hạ Lan Từ xem: “Cái này cũng thế… xem mà ta không nhịn được cười, hả?” Nhận ra Hạ Lan Từ không có phản ứng, Lục Vô Ưu cũng quay đầu lại.

Lập tức thấy Hạ Lan Từ đang ngẩn ngơ nhìn hắn, khẽ cuống quýt dời mắt đi.

Lục Vô Ưu mải lo chỉ nàng xem những chuyện thú vị, không chú ý khoảng cách lúc này thật sự hơi gần quá, hương thơm nhè nhẹ ấy lại tỏa ra, hô hấp của hắn khẽ ngưng, nói: “… Nàng dùng hương lộ trong phủ sao?”

Hạ Lan Từ lắc đầu: “Ta quen dùng tảo giác (*).”

(*) 皂角 (tảo giác): một loại quả của cây bồ kết

Tảo giác có mùi này sao?

Lục Vô Ưu muốn ngửi thử, nhưng lại cảm thấy ban ngày không thích hợp, đang do dự thì Hạ Lan Từ đã đứng lên, hình như muốn ôm chồng bài văn kia, hắn vô thức giữ lấy góc áo nàng.

Hạ Lan Từ quay đầu lại nói: “Sao vậy?”

“Sao đi vội vậy, không ngồi lại một lúc nữa sao?”

Hạ Lan Từ cảm thấy mình làm phiền công việc của hắn, nghe hắn nói vậy cũng ngẩn người, đây là lời mời kỳ lạ gì thế?

Nàng đứng lại nói: “Chàng muốn ta xem cùng sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Cũng không phải không được, nhưng mà…”

Hắn đấu tranh một chút, không bao lâu đã đặt cuốn sách xuống một bên, sau đó tiện tay dọn dẹp mấy thứ khác trên bàn sang một bên, nói: “Ta có thể ngửi nàng không?”

“Hả? Ngửi gì cơ?”

Hạ Lan Từ ngẩn ra, Lục Vô Ưu đã đỡ lấy eo nàng, để nàng nhẹ nhàng tựa vào cạnh bàn.

Nàng vô thức chống hai tay ra sau trên mặt bàn, còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm nhận được Lục Vô Ưu đưa chóp mũi từ từ lại gần cổ nàng, cúi đầu khẽ ngửi, nói: “Ta luôn rất hiếu kỳ, rốt cuộc nàng có mùi gì vậy.”

Hạ Lan Từ vô thức nắm chặt nén mực bên cạnh vào tay, có chút căng thẳng nói: “Không có mùi gì mà.”

Hơi thở của Lục Vô Ưu phả lên cổ nàng, chóp mũi gần như chạm vào cằm Hạ Lan Từ, lại ngửi ngửi: “Không thể nói rõ là mùi gì, nhưng lại rất thơm, ta nhớ là tảo giác không phải mùi này…”

Hắn nói lời này, giọng nói gần ngay bên tai, từ góc nhìn của nàng, Lục Vô Ưu rũ mắt, dường như thực sự đang nghiên cứu.

Nhưng cách quá gần, tim nàng lúc này đã bắt đầu đập nhanh hơn.

Hạ Lan Từ lùi về sau để tránh, gần như ngồi lên bàn.

Lục Vô Ưu ngẩng đầu, thấy nàng không được tự nhiên, lẽ ra hắn nên lùi lại, nhưng lúc này một ý nghĩ trỗi lên nhanh chóng và không có nguyên tắc, hơn nữa… nàng cũng xem như là đồng ý rồi.

Hạ Lan Từ vừa ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi bị Lục Vô Ưu ngậm lấy môi..

—— Tuy rằng nàng không phản đối việc bị hắn hôn, nhưng cũng không có ý định ở trong thư phòng ngay giữa ban ngày! 

Lúc này Lục Vô Ưu đã lập tức ôm nàng ngồi hẳn lên bàn, cơ thể nghiêng về trước, chen vào giữa đôi chân đang khép lại, nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi nàng, đoán chừng là vì ngại ban ngày, hắn cũng không phát ra tiếng động lớn, nhưng Hạ Lan Từ cảm thấy vô cùng không ổn.

Đối với nàng mà nói, thư phòng là nơi trang nghiêm, còn khoa trương hơn cả nơi đông người. 

Huống chi nàng còn lo sợ nếu động tác của mình quá mạnh sẽ làm những thứ trên bàn rơi xuống đất.

Nhưng rõ ràng là Lục Vô Ưu không thèm để ý chút nào, hắn đỡ lấy eo nàng, liếm láp đôi môi nàng từng chút một, đợi nàng mở miệng thì lại trêu đùa đầu lưỡi nàng như đang chơi một trò chơi thú vị.

Hô hấp của Hạ Lan Từ rối loạn hết lên, cánh tay chống lên bàn cũng sắp không chịu nổi nữa.

Trong khe hở giữa các nụ hôn, Lục Vô Ưu dán lên môi nàng, ngữ khí gần như nỉ non: “Trước đây ta đã muốn nói rồi, lần đầu tiên nàng đã biết ôm lấy cổ ta, sao bây giờ lại khách khí như vậy…” Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cổ tay nàng qua lớp áo: “Nàng chống ở đó, không bằng ôm lấy cổ ta sẽ vững hơn, không tin nàng thử xem…”

Hơi thở của hắn rất hỗn loạn, giọng nói lại như dẫn dắt từng bước, giống như mỗi ngày đều hướng dẫn nàng luyện tập.

Tuy Hạ Lan Từ rất hiếu học, nhưng không ngờ sẽ áp dụng ở phương diện này, đôi mắt nàng hiện lên sắc đỏ của phấn hồng, không tự chủ được mà đưa tay lên, chậm rãi ôm lấy cổ Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu cười nhẹ một tiếng, càng hôn nàng say sưa hơn.

Đến khi Hạ Lan Từ vô tình đụng phải chồng bài văn đặt bên cạnh, làm chúng rơi xuống đất, nhất thời chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, sau đó các cuộn giấy bay lên tán loạn khắp nơi.

Hạ Lan Từ lập tức lúng túng đẩy Lục Vô Ưu ra, cúi đầu nhặt nhạnh lên.

Nàng cúi đầu, thở gấp: “… Lần sau chàng đừng hôn ta ở thư phòng nữa.”

Lục Vô Ưu cúi đầu giúp nàng nhặt, cũng có chút thở gấp: “… Có phải càng kích thích không?”

Hạ Lan Từ: “…???”

Lục Vô Ưu nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Không phải nàng muốn làm quen sao? Kích thích nhiều thì sẽ không còn cảm thấy kích thích nữa.” Hắn còn bổ sung: “Vừa rồi ta hôn rất dịu dàng, ta còn chưa…”

Cuối cùng Hạ Lan Từ không nhịn được ngắt lời hắn: “… Im miệng!”

Lục Vô Ưu im lặng, nhưng lại không nhịn được muốn cười, hắn cười đến khóe môi cong cong, trong mắt lại ánh lên nét sáng trong rực rỡ như kẻ say, thật sự rất quyến rũ, tiếc là không ai thưởng thức.

“… Khụ khụ, cùng lắm thì lần sau ta sẽ không hôn nàng trong thư phòng nữa.”

Hạ Lan Từ nhặt gần xong đống bài văn rơi trên đất, máu nóng dâng lên não mới dần lắng xuống. Nàng rất sợ có người vô tình xông vào, vừa rồi ôm Lục Vô Ưu, nàng căng thẳng đến mức không thở nổi.

“… Chàng không sợ sao?”

Lục Vô Ưu hỏi: “Sợ gì chứ?”

Hạ Lan Từ đáp: “Lỡ có người…”

Lục Vô Ưu cười nói: “Hóa ra nàng đang sợ cái này? Ta đâu phải không cảm nhận được có người đến gần…”

Lúc này Hạ Lan Từ mới nhớ tới điểm này, hơi an tâm đôi chút, cắn môi nói: “Cũng không phải không được, chỉ là…” Cuối cùng nàng ôm chồng bài văn kia: “Thôi, ta đi đây.”

Lời vừa dứt, nàng đã nhanh chóng rời khỏi.

Lục Vô Ưu nhìn bóng lưng gần như là chạy trối chết của nàng, không nhịn được lại muốn cười.

***

Tuy rằng ban ngày có chút xấu hổ, nhưng sập tối Hạ Lan Từ vẫn nghiêm túc tìm Lục Vô Ưu tiếp tục luyện tập, tăng cường thể lực.

Ban đầu Lục Vô Ưu còn tưởng rằng nàng chỉ là hứng khởi nhất thời, do bị vẻ ngoài mê hoặc mà nhận thức sai lầm, hắn đã vô thức cho rằng một tiểu cô nương thân thể mảnh mai như nàng không thể kiên trì được bao lâu, nhưng Lục Vô Ưu cũng không vì thế mà lơ là, sau khi nhận thấy nàng kiên trì ngày qua ngày, hắn càng thêm nghiêm túc hơn nữa.

“Nhận được thư của muội muội ta rồi, trên đường đi có việc nên chậm trễ, có thể sẽ đến muộn vài ngày, nhưng…”

Lục Vô Ưu mở một chiếc hộp, lấy vài món đồ từ bên trong ra, đặt lên bàn.

“… Đây là những thứ ta nhờ gia đình gửi đến trước. Nàng xem có dùng được không?”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên nhìn những vật phẩm kỳ lạ trước mắt, không thể đoán được công dụng của chúng, nàng hơi bối rối: “… Đây là gì vậy?”

Lục Vô Ưu cầm một món trông giống như vòng tay nhiều tầng lên rồi nói: “Đưa tay ra.”

Hạ Lan Từ nghe lời đưa tay ra, từng lớp vòng như đá như ngọc được đeo lên cổ tay trắng nõn của nàng, trông cũng rất đẹp, tuy rằng nó nhẹ hơn tưởng tượng, nhưng nàng vẫn thấy hơi khó thích ứng, nàng khẽ lắc lắc chiếc vòng, âm thanh phát ra cũng rất trầm.

Lục Vô Ưu nói: “Đây là một cơ quan có thể giúp người ta bay cao, cơ chế là hai viên ngọc bên dưới chiếc vòng, xoay hai vòng sẽ bắn ra một dây có móc câu, bền chắc đến mức sắt đá cũng khó đứt, dây bắn ra sẽ xoay hai vòng, sau đó móc vào một chỗ cố định, nàng xoay thêm hai vòng nữa thì nó sẽ đưa nàng bay qua. Lần đầu sử dụng có thể chưa quen, nhưng dùng vài lần sẽ thành thạo thôi.”

Hạ Lan Từ kinh ngạc nói: “Còn có thứ này sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Đúng, là đồ chơi khi còn nhỏ của muội muội ta.”

Hạ Lan Từ: “…”

Lục Vô Ưu cười nói: “Nàng đừng xem thường, thứ đồ chơi này quấn lấy hai ba người lớn cũng không thành vấn đề, cho dù rơi xuống vực sâu cũng có thể dùng được.” Hắn lại giải thích: “Mấy ngày nữa trong cung có yến tiệc, nàng đã là cáo mệnh, e rằng cũng phải đi. Khi vào cung sẽ bị xét người, dao găm không thể mang vào, Hoàng cung có không ít cao thủ, cho nên Tử Trúc không cách nào theo nàng. Ta không thể lúc nào cũng cận kề bên nàng, nên mang thêm vài món phòng thân, thứ này người thường nhìn vào chỉ nghĩ là vòng tay.”

Hạ Lan Từ chạm vào thứ trên cổ tay, không hiểu sao cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

“Những thứ còn lại có công dụng khác nhau, để ta giải thích cho nàng…”

***

Bởi vì gần đây Nhị Hoàng tử và Thiều An Công chúa đều rất an phận, cuộc sống của họ ở nhà trải qua vô cùng yên bình — buổi sáng Lục Vô Ưu đến Hàn Lâm Viện, đến chạng vạng đúng giờ trở về giám sát nàng tập luyện, sau đó trao đổi với Hạ Lan Từ về những bài văn nàng đọc ban ngày, đôi khi còn có thể hôn hôn một chút — đã lâu nàng không còn trải qua cảm giác kinh hồn bạt vía như thế.

Khi lên xe tiến cung, Hạ Lan Từ cảm giác như đã qua mấy đời.

Nàng mặc y phục mệnh phụ Ngự ban và Lục Vô Ưu mặc quan phục cùng nhau đi vào từ Đông Hoa Môn, còn các huân thích (*) khác thì vào từ Tây Hoa Môn.

(*) Huân thích (勋戚): những người thuộc “huân tước” và “thích tộc”. Đây là nhóm người có quan hệ gần gũi với các Hoàng Đế hoặc các nhân vật có quyền lực cao trong triều đình.

Cho nên trên đường đến đây, Hạ Lan Từ thấy Lục Vô Ưu đi được vài bước thì chào hỏi người này, đi thêm vài bước lại chào hỏi người khác.

Trước đây Hạ Lan Từ không có trải nghiệm này, vì nàng hiếm khi vào cung, cũng không quen nhiều quan viên, thường ngày ra ngoài chỉ cần giữ vẻ mặt lạnh nhạt là được, nhưng bây giờ để tránh đứng bên cạnh Lục Vô Ưu cười tươi như hoa mà mình lại quá lạnh lùng, nàng cũng chỉ đành bắt đầu mỉm cười, gật đầu, lại mỉm cười tiếp.

Người đối diện khen ngợi Lục Vô Ưu, cũng tiện thể khen tặng nàng.

“Lục đại nhân, đã nghe danh tôn phu nhân từ lâu, hôm nay được gặp, thật là có phúc ba đời… Đây là nương tử ta, này này, nàng đánh ta làm gì”

“Lục đại nhân, vừa nhìn thấy tôn phu nhân đã cảm thấy trời đất nhật nguyệt sáng bừng hẳn lên!”

“Lục đại nhân, lệnh chính quả thật…”

Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã cảm thấy cười đến cứng cả mặt.

Đợi đến khi ít người hơn, nàng không nhịn được xoa xoa mặt mình, trong lòng càng thêm kính nể Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu vẫn giữ vẻ mặt bình thường: “Thật ra nàng không cười cũng không sao, dù gì họ đều biết nàng… À, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không dám mơ tưởng.”

Hạ Lan Từ hỏi: “Đó không phải là bằng hữu của chàng sao?”

Nàng còn nhớ rõ buổi tiệc cưới kia, thanh thế của Lục Vô Ưu lớn thế nào.

Lục Vô Ưu nói: “Đa số chỉ biết đến chức quan và tên tuổi của ta, ta có thể nhớ mặt được toàn bộ đều nhờ trí nhớ tốt, ta đâu có nhiều thời gian để kết bạn với từng người một.”

Hạ Lan Từ nói: “… Khụ khụ, ta tưởng chàng có thể.”

Lục Vô Ưu nghiêng người liếc nhìn nàng: “Trước đây nàng nghĩ vậy cũng được, nhưng bây giờ ngày ngày ta ở cạnh ai nhiều nhất, nàng không biết sao?”

Đại khái là Lục Vô Ưu khiến người ta có cảm giác không gì không làm được, mà sinh ra ảo giác vậy.

“Vậy… những ai có quan hệ tốt với chàng, ta nên nhớ kỹ?”

Lục Vô Ưu nói: “Không cần. Người thật sự có quan hệ tốt, nàng cười ít một chút người ta cũng sẽ không để ý”

Hắn đưa tay, có chút muốn véo nhẹ khuôn mặt không phòng bị của Hạ Lan Từ.

Trước kia Lục Vô Ưu cảm thấy nàng sắc sảo, ngay cả nhan sắc cũng khiến người ta cảm thấy chói mắt, khi nàng thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác, sẽ có một loại cao ngạo lạnh lùng khó tả. Bây giờ mới cảm thấy lúc đó mình thật sự nhìn nhầm quá mức, cô nương này làm gì có cao ngạo, đôi khi gương mặt đẹp đẽ như vậy, trông nàng lại có vài phần ngây ngô.

Hạ Lan Từ hoàn toàn không để ý tay của Lục Vô Ưu vươn tới, đợi bàn tay ma quái của hắn sờ vào má mình, nàng mới đẩy tay hắn ra: “Chàng làm gì vậy?”

Lục Vô Ưu nói: “Không có gì, chỉ là tùy tiện nắn nắn thôi.”

Hạ Lan Từ không nói gì: “Chàng cũng đâu phải không có mặt.”

Lục Vô Ưu đáp lại rất tự nhiên: “… Chẳng phải vì không đẹp bằng nàng sao?”

Hạ Lan Từ giật mình, nói: “… Hả? Chàng nói mớ sao?”

Tuy rằng Hạ Lan Từ vẫn luôn biết mình đẹp — nàng cũng không thể không biết, nhưng bởi vì tướng mạo của đối phương cũng rất xuất chúng, từ lần đầu gặp mặt ở Thanh Châu, Lục Vô Ưu sẽ không vì dung mạo của nàng mà đánh giá cao nàng, sau này cũng nhiều lần tỏ ra không hề hứng thú, làm nàng luôn nghĩ rằng dung mạo của mình trong mắt Lục Vô Ưu cũng chỉ là bình thường.

Điều này cũng là bình thường, không phải ai cũng sẽ kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng, biểu hiện thái quá cũng chỉ là thiểu số, điểm này Hạ Lan Từ vẫn tự hiểu lấy mình.

Nghĩ lại một chút, nói không chừng Lục Vô Ưu đang trêu đùa nàng.

Quả nhiên, Lục Vô Ưu nói: “Nói sự thật mà thôi. Được rồi, mệnh phụ phải đi lối kia, chúng ta tạm thời tách ra, nàng phải tự cẩn thận.”

Khác với tiệc sinh thần ở phủ Công chúa, yến tiệc trong cung thì trang trọng hơn đôi chút. 

Các quan viên được Thánh thượng thiết đãi ở Điện Hoa Cái, còn mệnh phụ và gia quyến thì do Hoàng hậu tiếp đãi ở Cung Khôn Ninh, nhưng vì hiện giờ Hoàng hậu đang ở thâm cung tụng kinh niệm Phật cùng Thái hậu, nên Lệ Quý Phi tạm thời thay thế.

Nói thật, Hạ Lan Từ vẫn không muốn gặp Lệ Quý Phi là mấy, nhất là phải vào nội cung, hiện giờ không biết Nhị Hoàng tử đang ở đâu.

Nàng đang do dự thì nghe Lục Vô Ưu lại nói: “Được rồi, đừng sợ, lỡ như xảy ra chuyện gì thật thì ta sẽ đi tìm nàng. Tiến vào nội cung tuy có chút phiền phức, nhưng cũng không phải không thể vào.”

Hạ Lan Từ nói: “… Tự chàng cũng phải cẩn thận một chút, nghe nói hôm nay Công chúa cũng sẽ đến.”

Lục Vô Ưu day trán nói: “Sao cảm giác này lại quen thuộc vậy.”