Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 17




“Ngươi nghe nói gì chưa? Ở bãi săn bên kia xảy ra chuyện rồi! Tào Thế… không đúng, là tiền Tào Thế tử, không biết sao hắn ta lại rơi vào bẫy thú… không chỉ gãy chân mà đầu còn bị va đập nặng… Viện phán của Thái y viện đã đích thân đến khám, suýt chút nữa đã không cứu được hắn ta”

“Nghe nói đầu hắn bị va đập nặng đến mức gần như ngu ngơ, Tào Quốc Công phu nhân nghe tin này suýt ngất đi tại chỗ.”

“Tào Quốc Công đưa hắn ta đến đây vốn là muốn con trai mình thể hiện tài năng trong cuộc săn bắn để xoay chuyển lòng vua, nhưng hắn ta thật quá sơ ý… Với lại cái bẫy thú đó sao lại dễ dàng giẫm phải như vậy, lần sau phải cẩn thận hơn mới được.”

“Chỉ trách tài nghệ cưỡi ngựa của hắn ta kém cỏi mà thôi! Thật đúng là trò cười.”

Trong lúc nhất thời, tin tức này lan truyền rất nhanh, bị thương trong cuộc săn bắn là chuyện thường, nhưng rơi vào bẫy thú mà gần như mất mạng thì thật hiếm thấy, vốn dĩ đích tử phủ Tào Quốc Công đã không được lòng người, lần này càng khiến nhiều người cười chê hơn.

Khi biết tin này, Hạ Lan Từ đang dùng chậu than trong phòng để đốt chiếc áo choàng của Lục Vô Ưu.

Bãi săn và hành cung cách nhau khá xa, trên đường còn có thị vệ tuần tra, không biết Lục Vô Ưu làm sao vượt qua nhiều lớp cấm chế dày đặc để ném người vào bẫy thú, nàng lại lẩm bẩm một lúc mới tiếp tục dùng kẹp sắt để đảo trong chậu than cho cháy đều.

Nghe tiếng lửa cháy lách tách, Hạ Lan Từ ho khan vài tiếng, nàng luôn cảm thấy tác phong của Lục Vô Ưu có hơi kỳ lạ.

Cánh tay đã được bôi thuốc hắn đưa giờ đã không còn đau nhức, gần như trở lại bình thường, nàng dùng tay còn lại chống cằm, lần đầu tiên trong đời tò mò về thân thế và quá khứ của Lục Vô Ưu, tại sao mọi thứ về hắn đều không bình thường đến vậy.

Nhưng nghĩ lại, hiện giờ nàng lo lắng cho bản thân còn không kịp, làm sao có thời gian bận tâm đến hắn, bèn gác lại mọi suy nghĩ sang một bên.

Buổi sáng Hạ Lan Từ đã thoát hiểm trong gang tấc rồi trở về phòng, nàng nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài thành, thấy cha mình không có việc gì, nàng mới yên tâm.

Cha nàng không biết gì về việc mất đi hốt bản, thậm chí khi nàng trở về còn thấy hốt bản nằm yên đó.

Hạ Lan Từ liền hiểu ra, có lẽ là Lý Đình đã sai người đi trộm hòng dẫn dụ nàng đến nơi sau đó đã đặt lại chỗ cũ. Nếu việc này lộ ra, nàng sẽ không thể giải thích rõ ràng được. Tuy nhiên, việc này không hay ho gì, nếu Lý Đình đã không chết, có lẽ sẽ không bị lộ ra ngoài, tạm thời nàng vẫn được an toàn.

Nói đến đây, cũng không biết tình trạng nửa điên nửa tỉnh của Lý Đình còn có thể hồi phục không?

Để phòng ngừa vạn nhất, lần sau có lẽ nàng nên chuẩn bị thêm dao găm mang theo bên người.

Hạ Lan Từ đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

“Hạ Lan tiểu thư có ở bên trong phòng không?”

Là một giọng nói xa lạ.

Nàng vội tắt lửa, đá chậu than vào dưới gầm giường rồi mới chậm rãi đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một thái giám, sau lưng là một đám tùy tùng, nhìn thấy Hạ Lan Từ, gã nở nụ cười cất giọng the thé nói: “Trước đó Nhị Hoàng tử bắn tên vô tình làm Hạ Lan tiểu thư hoảng sợ, trong lòng vô cùng áy náy. Lại nghe nói tiểu thư không khỏe, Nhị Hoàng tử rất lo lắng nên đặc biệt sai nô tài mang ít đồ đến.”

Người phía sau bưng khay đưa tới, trên đó đặt một củ nhân sâm lớn đầy những râu dài.

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng ngẩn người, vừa muốn tạ ơn, gã thái giám lại nói: “Ôi, Hạ Lan tiểu thư đừng vội, còn chưa hết đâu, còn đồ ở đằng sau nữa.”

“Người phía sau mau mang đến đi!”

Một khay khác được mang lên, trên đó là một hộp trang sức bằng gỗ hồng mộc nhiều tầng, bốn góc viền vàng, khảm hoa văn rồng mây vô cùng cao quý. Khi mở hộp ra, bên trong rực rỡ lấp lánh, từng tầng mở ra là một bộ trang sức bằng vàng khảm hồng ngọc, bao gồm trâm cài, trâm hoa đầu, trâm cài giữa, trâm hình trái tim, hoa điền, khuyên tai… tổng cộng có hơn chục món, viên hồng ngọc nào cũng lớn, ánh vàng sáng bóng đến lóa mắt, kỹ thuật chế tác tinh xảo bất phàm.

Hạ Lan Từ ngẩn người.

Thái giám thấy vậy, cười nói: “Vẫn chưa hết.”

Trong tay cung nhân ở phía sau đang cầm một bộ váy gấm lụa Nguyệt Hoa xếp ly màu đỏ thẫm dệt tơ vàng, kèm theo áo lót bằng vải sa tanh và áo khoác đối khâm bằng lụa mỏng, chỉ nhìn chất liệu đã thấy quý giá, những cửa hàng trang phục bình thường không có được.

Hạ Lan Từ có một dự cảm không lành.

Trước đây cũng có những công tử giàu có tặng nàng trang sức vàng bạc, y phục hoa mỹ, Hạ Lan Từ đều từ chối không nhận, nhưng bây giờ là ban thưởng của Nhị Hoàng tử, với thân phận của nàng e rằng chỉ có thể cảm tạ, không thể khéo léo từ chối.

Trong lúc nàng còn đang do dự, ba món quà trước mặt đã được đặt vào trong phòng nàng.

“Vẫn còn một món cuối cùng, cũng là ban thưởng để bồi bổ cho Hạ Lan tiểu thư.” Thái giám cười nói sau đó nghiêng mình giới thiệu: “Ban ngày Nhị Điện hạ đã đích thân săn được, nhìn bề ngoài có hơi đáng sợ, nhưng mà…”

Chỉ thấy hai người phía sau đang xách một con hươu chết máu me đầm đìa, sừng đã bị chém đứt, trên thân con thú cắm đầy mũi tên, vốn là sinh vật đẹp đẽ nhưng bị đâm xuyên bụng vô cùng thảm hại, da thịt lồi ra bên ngoài trông dữ tợn kinh khủng, thậm chí máu tươi còn chưa chảy hết lúc này đang rỉ ra nhỏ giọt xuống đất.

Hạ Lan Từ giật mình hoảng hốt, nhớ đến cảnh tượng Lý Đình bị nàng đập đầu đến đầy máu trước đó.

Nhưng có lẽ vì vừa mới chứng kiến cảnh tượng như thế, nàng đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không sợ hãi nhiều, chỉ là đôi mắt thoáng run rẩy rồi nhắm chặt lại, một giây sau lại mở mắt ra, tinh thần nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Tầm mắt của thái giám rời khỏi khuôn mặt nàng, chỉ vào con hươu rồi nói: “Cũng tại con hươu này không nghe lời, ban đầu đã bị bắn trúng một mũi tên rồi, nhưng nó lại muốn chạy trốn, Nhị Điện hạ không có cách nào khác chỉ đành bắn thêm mấy mũi nên mới thành ra thế này. Nhưng Hạ Lan tiểu thư yên tâm, lát nữa sẽ bỏ con hươu này vào nồi hầm, sẽ làm sạch da thịt nó, bây giờ chỉ để cho tiểu thư xem trước thôi… À đúng rồi, không biết tiểu thư có muốn uống một chén huyết hươu không? Rất là bổ dưỡng đó…”

“…”

Đây căn bản không phải là tặng lễ, mà là một sự đe dọa rõ ràng.

Hạ Lan Từ tiễn thái giám và đám tùy tùng kia đi, nhìn đống đồ vật lấp lánh vàng bạc trong phòng, cảm giác “người là dao thớt, ta là cá thịt” lại ùa về, những món đồ trước mắt cũng giống như là những thứ muốn lấy mạng nàng.

Còn chưa kịp thở phào, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Hạ Lan Từ nhất thời thậm chí cảm thấy nhói tim.

Lần này ngoài cửa là một nữ quan, phía sau lưng là vài cung nữ đi theo, nàng ta có tư thế uy nghiêm, thần sắc điềm tĩnh nói: “Công chúa có lời mời, mong Hạ Lan tiểu thư dời bước theo ta đi một chuyến.”

Hạ Lan Từ: “…!”

Không lẽ vừa nói sẽ làm bia đỡ chắn thay Lục Vô Ưu một lần, Thiều An Công chúa liền đến tìm nàng sao? Lục Vô Ưu không đến mức như vậy chứ… hay là Thiều An Công chúa phát hiện ra ngày đó trong xe ngựa của Thái y viện không chỉ có một mình Lục Vô Ưu, hoặc là…

Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng chỉ có thể mang theo đầy bụng nghi hoặc theo nữ quan ra khỏi phòng.

Thiều An Công chúa bởi vì thân phận cao quý lại được sủng ái, ở hành cung có tẩm điện riêng. Khác với bọn họ, bên ngoài tẩm điện của nàng ta có suối trong bao quanh, đình nghỉ mát và núi giả được bài trí xen kẽ, mái hiên tẩm điện được chạm trổ tinh xảo, vàng son lộng lẫy, bậc thềm bằng đá cẩm thạch, xà nhà cao ngất, bên trên các giá đỡ đều được khắc các hoa văn quý hiếm cùng với hình ảnh mặt trăng và ngôi sao mang điềm lành.

Nghe nói nó có phần tương tự với tẩm điện của nàng ta ở phủ Công chúa, đủ thấy Đế vương cưng chiều con gái bảo bối thế nào.

Khi Hạ Lan Từ vào trong, Thiều An Công chúa đang tựa người trên ghế quý phi, hai chân vắt chéo, trong tay cầm một cuốn thoại bản vừa được mang đến. Bên cạnh còn có mười lăm cung nữ hầu hạ, có người bóp vai, có người bóp chân, còn có người dùng xiên đút quả táo ngâm mật bỏ vào miệng.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần để bị gây khó dễ.

Nhưng Hạ Lan Từ hoàn toàn không ngờ tới, Thiều An Công chúa vừa thấy nàng liền ngồi dậy bước xuống khỏi trường kỷ, sau đó nắm chặt tay nàng, ánh mắt đầy nhiệt tình, nụ cười rạng rỡ như hoa: “Hạ Lan tiểu thư đến đúng lúc lắm, ta đang nghĩ đến cô đây. Đúng rồi, cô lớn hơn ta vài tuổi, ta gọi cô là tỷ tỷ được không?”

Hạ Lan Từ: “…?? Hửm?”

Thiều An Công chúa không chút ngượng ngùng nói tiếp: “Ta với Hạ Lan tỷ tỷ vừa gặp đã thân, trong lòng thật sự rất quý mến nhưng vẫn chưa có cơ hội gần gũi, hôm nay cuối cùng cũng gặp tỷ tỷ, nhìn gần càng thấy tỷ tỷ nhan sắc khuynh thành, thế gian hiếm có.”

Lời khen thế này Hạ Lan Từ đã nghe quá nhiều rồi, nhưng kiểu nói không có tâm thế này thì là lần đầu tiên thấy được.

Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Thiều An Công chúa, khuôn mặt nàng ta đầy vẻ giận dữ thiếu điều chỉ muốn cào rách mặt nàng. Gặp lần đầu mà đã thân thì chắc chắn phải là kẻ thù lâu năm.

Nhưng Hạ Lan Từ vẫn cố gắng “ừm”, “ừm” phối hợp với nàng ta.

Nói xong một đống lời thừa thãi, Thiều An Công chúa cuối cùng cũng vào chủ đề chính: “… Tháng sau là sinh thần lần thứ mười sáu của ta, đến lúc đó sẽ tổ chức yến tiệc tại phủ, không biết tỷ tỷ có thể đến dự hay không.”

Không đợi Hạ Lan Từ trả lời, nàng ta liền cười nói: “Hạ Lan tỷ tỷ nhan sắc như thế này, nhưng lại ăn vận giản dị quá, thật là phung phí của trời, tỷ tỷ nhất định phải ăn mặc lộng lẫy đến dự mới được đó nha.”

***

Tiêu Thiều An vẫn luôn biết co biết duỗi, nhìn thiếu nữ xinh đẹp như tiên trước mặt, trong lòng nàng ta dâng lên một chút thương hại, thế nên nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Nửa canh giờ trước, nàng ta mới từ chỗ ca ca trở về.

Họ cùng một mẹ sinh ra, giống như mẫu thân Lệ Quý Phi, cả hai huynh đệ họ đều mê đắm những thứ xa hoa lộng lẫy như vàng bạc, ngọc bích, châu báu, nhưng Tiêu Thiều An biết, người nghiện nặng nhất vẫn là ca ca Tiêu Nam Tuân của nàng ta.

Tiêu Thiều An từ tẩm điện của ca ca trở về suýt bị mù mắt, hắn gần như muốn xây cho mình một cung điện bằng vàng ròng, có lẽ khi lên ngôi hắn sẽ thật sự làm như vậy.

Tất cả những thứ tinh xảo, đẹp đẽ, lộng lẫy đều trở thành vật sưu tầm của hắn.

Thế nên ngày đó vừa thấy Tiêu Nam Tuân lên tiếng giới thiệu Hạ Lan Từ, nàng ta đã biết chắc chắn ca ca yêu thích nữ nhân này, bởi vì đồ sưu tầm của ca ca cũng bao gồm cả sinh vật sống.

So với nữ nhân này, những mỹ nhân trước đây Tiêu Nam Tuân nuôi trong phủ đều trở thành vật làm nền, ai nấy đều trở nên thô tục tầm thường.

Ca ca của nàng chắc chắn rất không cam lòng, không đạt được mục tiêu thì không chịu dừng, nhưng phụ thân của nàng ta lại là sủng thần của Phụ hoàng, còn phải quản lý đám Ngự sử phiền phức, nếu như trực tiếp ra tay sẽ đắc tội văn thần, khiến Phụ hoàng không vui lòng, chắc chắn không có lợi cho việc tranh ngôi. Vì vậy ca ca chỉ có thể từ từ mưu tính, nhưng nữ nhân này lại sợ ca ca như sợ hổ, hoàn toàn không hề mắc câu.

Lúc Tiêu Thiều An nghe ra ý tưởng này từ trong miệng Tiêu Nam Tuân, nàng ta đã kinh ngạc cả buổi.

Dù hiểu được phần nào sự né tránh của Hạ Lan Từ, nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường đối với sự không biết điều của nữ nhân này.

Suy cho cùng tuy ca ca có hơi đáng sợ, nhưng diện mạo vẫn vô cùng tuấn tú, thân phận cũng đủ tôn quý, nữ nhân này hiện giờ gả vào có thể làm Trắc phi, nhưng sau này nói không chừng có thể trở thành Quý Phi được sủng ái như mẫu phi nàng.

“Cho nên ta định dùng thứ này…” Tiêu Nam Tuân xoay bình ngọc màu tím trong tay, ánh mắt híp lại: “Không phải muội cũng thích vị Trạng nguyên kia sao, vừa hay một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Tiêu Thiều An vẫn còn ngờ vực: “Trong bình này là gì?”

“Một loại thuốc, tên là Tương Tư Vô Giải.”

Tiêu Nam Tuân cất giọng bình thản nhưng âm thanh lại lạnh lẽo không chút cảm xúc: “Một bang phái giang hồ có đầu lĩnh bị giết, cây đổ bầy khỉ tan, những kẻ dưới quyền vì tiền đồ mà dâng lên nhiều loại thuốc, đây là một trong số đó.”

Hắn nhếch môi cười, nụ cười càng khiến người ta thấy rét lạnh: “Ta đã cho người thử qua, một khi uống vào rồi sẽ không có thuốc nào giải được, nếu không làm gì thì cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

Tiêu Thiều An run rẩy, hỏi lại “… Vậy loại thuốc này dùng để làm gì?”

Tiêu Nam Tuân mỉm cười nói: “Đương nhiên là để khống chế người ta tự nguyện ôm ấp yêu thương với muội rồi. Hãy hẹn Hạ Lan Từ đến dự yến tiệc sinh thần của muội, nhân lúc đó muội tìm cơ hội cho nàng uống loại thuốc này, sau đó sai người của muội đưa nàng vào noãn các nghỉ ngơi, tự ta sẽ đến tìm nàng.”

Hắn dừng lại một lát mới nói tiếp: “Đến lúc đó, ta cũng sẽ tìm cơ hội hạ thuốc này lên trên người vị Trạng nguyên kia rồi dẫn hắn đến tẩm điện của muội.”

Tiêu Thiều An tuy vẫn còn trẻ, nhưng những chuyện bẩn thỉu trong cung cấm cũng đã thấy nhiều, chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Muội không hề nghĩ vậy… sức khỏe hắn vốn không tốt, với lại hắn đã hứa hôn rồi.”

“Vậy thì thế nào?” Tiêu Nam Tuân hoàn toàn không để tâm đến: “Nếu như muội sợ hắn không được thì tìm một cung nữ có tướng mạo giống muội để giả làm muội, sau đó tắt hết đèn trong tẩm điện thử hắn trước… Nếu muội vẫn muốn hắn thì bẩm báo với Phụ hoàng rằng hắn say rượu mạo phạm muội, đến lúc đó đừng nói là hứa hôn, dù hắn đã cưới vợ thì cũng chỉ có thể bỏ vợ mà cưới muội.”

“Nếu… nếu hắn ghét muội thì phải làm sao!”

Tiêu Nam Tuân cười khẩy: “Muội là Công chúa, hắn dám tỏ thái độ với muội sao? Có vô số cách khiến hắn phải khuất phục.”

Tiêu Thiều An nghĩ lại thấy cũng phải, trong nháy mắt những lời ca ca nói luẩn quẩn trong đầu, một thế giới sáng bừng hiện ra trước mắt nàng ta. Thế là nàng ta liền nhận bình ngọc rồi đi làm theo lời ca ca dặn. Tiêu Nam Tuân còn dặn nàng ta phải nói với Hạ Lan Từ rằng muốn nàng ấy ăn mặc lộng lẫy đến dự yến tiệc, Tiêu Thiều An không hiểu ý của hắn, nhưng cũng làm theo tất cả.

Tiêu Thiều An lấy lại tinh thần, nhưng thấy thiếu nữ trước mặt mình nghe xong chỉ hơi ngây người rồi gật đầu nói khẽ “Ừm”.

Hạ Lan Từ hoàn toàn không biết gì về kế hoạch kinh khủng sắp diễn ra, Tiêu Thiều An càng lúc càng hả dạ, tuy rằng trước đó nàng ta thực sự thấy ghen ghét, nhưng vào giờ phút này đây chỉ còn lại một chút ý nghĩ thương hại của bề trên.

Tính tình của Tiêu Nam Tuân không được tốt cho lắm, lúc hắn còn hòa nhã lấy lòng mà nữ nhân này còn không chịu, cuối cùng rơi vào trong tay hắn, e rằng ca ca nàng ta sẽ không thể nào thương hoa tiếc ngọc rồi.

“Vậy ta không quấy rầy Hạ Lan tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, tỷ tỷ về trước đi.”

Tiêu Thiều An chợt nhớ ra điều gì đó, bèn chỉ vào đĩa bạc bên cạnh: “À, những quả táo ngâm mật này tỷ tỷ mang về ăn đi, đến lúc đó ta sẽ gửi thiệp mời đến phủ, tỷ tỷ nhất định phải đến đó nhé.”

Vẻ mặt Hạ Lan Từ phức tạp cầm đĩa táo ngâm mật rời đi, trong đó có rất nhiều mật ngọt đặc sánh, nhìn qua đã thấy ngọt đến phát ngấy.

Nàng trở về nội viện của mình thì phải đi vòng qua đại sảnh, lúc này trời đã dần tối, hầu hết mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, trên đường không có nhiều người, Hạ Lan Từ chậm rãi bước đi, bất ngờ gặp được một người quen.

Lâm Chương đang cầm bát thuốc đi tới cũng bất ngờ, trên mặt y lộ ra vẻ bối rối và ngượng ngùng, định tránh đường đi.

Hạ Lan Từ ngửi thấy mùi thuốc hơi quen thuộc, liền chủ động hỏi: “Lâm công tử, huynh định đi đâu vậy?”

Lâm Chương cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Tễ An huynh bị bệnh, người của Thái y viện bận quá nên ta giúp hắn sắc thuốc, giờ đang định mang qua cho hắn.”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi đưa đĩa bạc trong tay cho y: “Vậy tiện thể mang cái này đi luôn nhé.”

Lâm Chương: “…?”

***

Lục Vô Ưu mặc trung y trắng như tuyết, yếu ớt nằm trên giường, ánh nến vàng nhạt phác họa gương mặt nhợt nhạt của hắn, trong tay hắn cầm một cuốn sách, ngón tay thon dài lật từng trang, thấy Lâm Chương trở về, hắn cười yếu ớt nói: “Đa tạ Thiếu Ngạn… Ừm, đây là?”

Lâm Chương cũng ngơ ngác đáp lời: “… Trên đường về gặp được Hạ Lan tiểu thư, nàng đưa cho.”

“Vậy sao!”

Lục Vô Ưu tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng trong lòng rất thản nhiên lấy que xiên một quả táo ngâm mật bỏ vào miệng, ừm, ngọt vừa đủ.

Lúc đó, trăng sáng hoa đẹp, gió mát đêm tĩnh, không một ai biết chuyện gì sắp xảy ra.