Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 12




Nói là cùng họ đi xem Ngự Nhai Khoa Quan, nhưng thực chất sau khi ra khỏi cửa cung, Hạ Lan Từ liền cáo từ trước.

Thiều An Công chúa bị Lục Vô Ưu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, Lệ Quý Phi bận rộn dỗ dành con gái, hoàn toàn không có ai để ý đến Hạ Lan Từ có mặt hay không, nàng cũng dễ dàng thoát thân.

Trên đường về phủ, Hạ Lan Từ nghe thấy tiếng người hò reo chúc mừng vô cùng rộn ràng, hoàn toàn không giống như Trạng nguyên diễu hành mà giống với cảnh tượng của một vị tướng quân thắng trận trở về triều hơn.

Ngay cả Sương Chi cũng trốn ở cửa phủ, thò đầu ra nhìn rồi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người từ trong cung về, vậy có nhìn thấy Trạng nguyên lang không… Nô tỳ nghe người ở bên ngoài nói Trạng nguyên lang lần này đã đỗ đầu Lục nguyên, đứng đầu sáu kỳ thi liên tiếp! Còn nói hắn tuấn tú như thần tiên giáng trần.”

“Hắn từng đến phủ chúng ta… Đợi đã… Lục nguyên?”

Hạ Lan Từ sửng sốt, nhớ lại Lục Vô Ưu quả thật năm đó ở Thanh Châu từng đỗ Tiểu tam nguyên thi Huyện, thi Phủ và thi Viện.

Liên tiếp đỗ Tam nguyên đã đủ đáng sợ, đỗ Lục nguyên thực sự khiến người ta kinh sợ hơn gấp mấy lần.

Điều này có nghĩa là trong tất cả các kỳ thi khoa cử trên con đường hắn tham gia, hắn đều thuận lợi đạt hạng nhất.

Sở hữu thành tích kinh ngạc như vậy, có lẽ thật sự có thể thoát khỏi bàn tay của Thiều An Công chúa, bởi vì Đại Ung có quy định, sau khi cưới Công chúa, Phò mã dù có vào triều làm quan, phẩm cấp cũng không được cao hơn Lục phẩm.

Một Văn Khúc tinh (*) liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ mà lại lãng phí trong tay Công chúa, là ai cũng sẽ thấy uổng phí.

(*) Văn Khúc tinh: chỉ người có tài văn chương

Hơn nữa bản thân nàng ta chưa chắc đã có vận may như vậy.

Hạ Lan Từ về đến phủ, việc đầu tiên là đi tìm tờ giấy ghi lại giấc mơ hôm qua.

Nếu như điều này là thật, vậy thì nàng phải sớm chuẩn bị.

Vốn dĩ Hạ Lan Từ cũng đã nghĩ đến việc Kinh thành không an toàn, có lẽ nên thu xếp hành lý bỏ trốn là xong. Nhưng thứ nhất, nàng không thể bỏ lại cha và huynh trưởng không quan tâm; thứ hai, Nhị Hoàng tử đã nhắm đến nàng, nếu nàng mạo hiểm bỏ trốn có lẽ sẽ rơi vào kết cục như trong mơ, khi đó thì gọi trời trời không thấu, gọi đất đất cũng chẳng hay.

Hiện tại, nàng vẫn là tiểu thư con nhà Tả đô Ngự sử, nằm ở chỗ sáng ngược lại vẫn được xem là an toàn.

Buổi tối, khi cha nàng từ yến tiệc vinh danh trở về, Hạ Lan Từ cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn gõ cửa bước vào thư phòng, nói: “Cha, ban ngày Lệ Quý Phi đã triệu con gái vào cung.”

Hạ Lan Cẩn đang xem thư từ do Giám sát Ngự sử Ích Châu gửi tới, ban đầu vốn định bảo Hạ Lan Từ có việc gì ngày mai hẵng nói, nhưng nghe xong lời của Hạ Lan Từ, ông lập tức lo lắng hỏi lại: “Triệu con vào cung làm gì?”

Hạ Lan Từ nói: “Chắc là có người nhắc đến con trước mặt bà ấy… Con còn gặp Nhị Hoàng tử và Thiều An Công chúa.”

Nàng ngập ngừng, cắn răng nói: “Con cảm thấy Nhị Hoàng tử dường như có ý với con.”

Hạ Lan Cẩn nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của con gái, liền đứng dậy nói: “Đừng nghĩ nhiều, cha đã tìm được đối tượng xuất sắc cho con lựa chọn rồi.”

Ông lấy từ kệ sách xuống hai cuộn trục, bắt đầu giới thiệu: “Một là cháu trai trưởng của tọa sư trước kia của cha, chính là Lễ bộ Thượng thư Lưu đại nhân đã về hưu, năm ngoái y mới vừa trúng cử, hiện cũng đang học ở Quốc Tử Giám; người còn lại là con thứ của Hàn Lâm viện Thị Giảng học sĩ Vu đại nhân, năm nay đứng thứ bốn mươi trong bảng nhị giáp, vì chịu tang mẹ nên mới chậm trễ. Huynh trưởng của con đã đi tìm hiểu cặn kẽ, những người này đều là những hậu bối thật thà, biết tiến bộ, nếu con thấy có ý với ai, cha sẽ mời người đến phủ một chuyến.”

Hạ Lan Từ đặt ngón tay lên cuộn trục, nhưng không mở ra xem.

Nàng do dự một lúc, vẫn cắn răng nói: “Cha, hai hôm trước con mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ con thấy cha bị phái đi làm Tổng đốc Tương Vân, sau đó bị cách chức giam vào ngục, con và huynh trưởng cũng bị liên lụy. Cha nghĩ… chuyện này có khả năng xảy ra không?”

Gần như là hỏi thẳng tình hình triều chính đang như thế nào.

Chỉ là cha nàng xưa nay chưa từng nói với nàng những chuyện này.

Quả nhiên, Hạ Lan Cẩn chỉ khựng lại một chút, rồi nói: “Là con gái thì đừng có suốt ngày nghĩ ngợi lung tung! Chuyện trong mơ sao có thể coi là thật!”

Hạ Lan Từ biết tính cha mình cổ hủ, ông không chỉ không tin, mà cho dù có tin cũng không nghĩ đến việc thay đổi hay tránh né, phỏng chừng ông còn cho rằng bị cách chức vào ngục là do chính bản thân ông đã làm sai.

Dứt khoát, nàng cũng không muốn vòng vo nữa.

“Cha, con còn mơ thấy Nhị Hoàng tử, trong mơ lúc con bỏ trốn đã bị hắn giam cầm.” Hạ Lan Từ hạ thấp giọng, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm túc nhất có thể: “Con không nghĩ đây là suy nghĩ viển vông. Dù cho không rõ tình hình triều cục, con cũng biết hiện tại hắn đang tranh giành ngôi vị với Đại Hoàng tử. Hắn không phải đích cũng không phải trưởng, cha không thể ủng hộ hắn, hơn nữa cha nhiều lần dâng sớ yêu cầu lập Đông Cung để rào hắn, từ lâu cha đã trở thành cái gai trong mắt hắn. Đô sát viện giữ chức giám sát, quan trọng biết bao, hắn sẽ không thể để cha ngồi ở vị trí này quá lâu… Hơn nữa, sang năm là kỳ đánh giá quan viên toàn thành, kỳ đánh giá luôn là một con dao sắc bén.”

Kỳ đánh giá do Lại Bộ và Đô sát viện phụ trách, là thời điểm tuyệt vời để trừ khử kẻ thù và thanh toán nợ cũ. Hạ Lan Từ nghĩ rằng cha nàng bị loại bỏ, cũng không phải là không có liên quan đến chuyện này.

Cho dù cha nàng không kết bè kết phái, điều này tốt cho thiên tử, nhưng trong quan trường thì chưa chắc.

Còn về việc bị hãm hại ở Tương Vân thì càng dễ hiểu hơn.

Hạ Lan Cẩn đập tay xuống bàn, giận dữ nói: “Hỗn xược! Đây là chuyện mà một đứa con gái như con có thể bàn luận sao!”

Hạ Lan Từ ngẩng đầu, không chút do dự nói: “Chẳng lẽ phải đợi đến khi bị xét nhà tịch thu gia sản con mới được lo lắng sao?”

Nếu lúc này Diêu Thiên Tuyết ở đây, có lẽ đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía.

Hạ Lan Cẩn tức giận đến mức râu tóc dựng đứng, ông không hiểu tại sao đứa con gái vốn mỏng manh yếu đuối, đáng thương thuở còn nhỏ, sau khi trở về từ Thanh Châu lại thay đổi như vậy. Ông muốn tranh luận, nhưng lại sợ giống lần trước quá lớn tiếng sẽ làm kinh động đến Triển đại nhân của Đại Lý Tự ở cách vách.

Hạ Lan Từ hít sâu một hơi, nàng cũng nhận ra mình có chút nóng nảy, bèn hạ giọng nhỏ nhẹ hơn: “Cha, cha đừng giận, con cũng chỉ vì quá lo lắng mà thôi. Hay là, chúng ta trở về quê nhà vài năm…”

Những gì nàng nói cũng là cách làm phổ biến trong giới quan trường Đại Ung.

Khi thấy tình hình không ổn, trước tiên từ quan về quê làm thân hào nông thôn nhàn nhã, dù sao kinh nghiệm và danh tiếng vẫn còn, vài năm sau quay lại cũng dễ dàng. Thành thật mà nói, hiện giờ quan viên từ Tam phẩm trở lên ai mà chưa từng thăng trầm vài lần, đều coi như chuyện thường, kể cả Các lão cũng vậy.

Ngày hôm qua còn là lão già quê mùa nơi thôn dã, ngày mai đã có thể trực tiếp vào Nội các làm quan Nhất phẩm.

Thật sự là đầy kích thích.

Hạ Lan Cẩn trầm ngâm một lúc mới nói: “Cha không thể làm vậy. Ăn lộc của vua, trung thành với vua, cha còn tại vị một ngày thì phải vì Đại Ung, vì bách tính mà làm việc, tuyệt đối không vì an nguy và tương lai của bản thân mà bỏ đi. Hơn nữa cha làm quan không hổ với trời, không hổ với đất, không hổ với lòng. Nếu thực sự bị giam vào ngục, vậy thì cũng là lỗi của cha. Nếu như con sợ bị liên lụy thì đừng làm nữ nhi của cha nữa.”

Hạ Lan Từ không biết nói gì, nhưng trong lòng lại có chút cảm động.

May mắn là Hoàng đế hiện tại dù không phải minh quân thiên cổ, nhưng cũng được coi là một quân chủ tài đức. Nếu không phải vì vậy, thì với tính cách thật thà của cha nàng, làm sao có thể lên được vị trí cao như thế này.

Chỉ là trong việc lập trữ quân Hoàng đế lại thật sự có chút hồ đồ.

Hoàng hậu không có đích tử, sớm nên sắc lập Đại Hoàng tử làm Thái tử, nhưng Hoàng đế lại cứ kéo dài đến bây giờ, trong sáng ngoài tối đều muốn giữ vị trí này cho Nhị Hoàng tử mà ngài thương yêu.

Nghĩ đến Nhị Hoàng tử, Hạ Lan Từ lại thấy đau đầu.

Bỏ đi, nàng vẫn nên sớm ngày xuất giá thì hơn.

“… Con gái không có gì muốn nói nữa. Cha, hai vị công tử này, tùy ý cha sắp xếp đi.”

***

Mấy ngày sau, Diêu Thiên Tuyết đến thăm.

“Sao rồi? Lại cãi nhau với cha muội à?” Diêu Thiên Tuyết ngồi xuống bên giường nàng, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân: “Cữu phụ nhờ mẹ ta truyền tin bảo ta đến đây, bảo ta khuyên muội đừng suy nghĩ nhiều. Có phải muội lại không muốn gả đi phải không? Vậy thì không gả nữa, vốn dĩ đâu có nam tử nào xứng với Tiểu Từ nhà chúng ta.”

Hạ Lan Từ cười khẽ: “Là chuyện khác, nhưng không quan trọng nữa rồi.”

“Vậy thì nói chuyện vui đi.” Diêu Thiên Tuyết hào hứng kể lại: “Vị trí Thế tử của Lý Đình thật sự bị tước rồi! Thánh chỉ mới được ban xuống sáng nay, còn nóng hổi đây.”

“Hả?”

Hạ Lan Từ suýt chút đã quên mất hắn ta rồi.

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Chủ yếu là do Thành Vương rồi.”

Thành Vương chính là phụ thân của tân nương xui xẻo Vân Dương Quận chúa kia, luận vai vế Thành Vương còn là Hoàng thúc, thể diện của Hoàng gia đương nhiên cao quý vô cùng, lời tố cáo của các quan lại chỉ có thể xem như thêm dầu vào lửa.

Diêu Thiên Tuyết không quan tâm, tiếp tục kể chuyện: “Lý do là gì thì cũng không quan trọng! Muội không biết mấy ngày nay phủ Tào Quốc Công náo nhiệt đến mức nào đâu, Quốc Công phu nhân ngày nào cũng khóc lóc không ngừng, nói bà ta chỉ có một đứa con trai này, Thánh chỉ này ban ra là muốn bà ta đi chết. Mấy vị di nương của Tào Quốc Công thì không nghĩ vậy, vị trí Thế tử của con trưởng đã bị tước, đám con thứ bên dưới đó đều có cơ hội vùng lên, ai nấy đều tranh tài đọ sắc chạy đến thổi gió bên tai hòng tranh sủng, cảnh tượng đấu đá vô cùng đặc sắc.”

Hạ Lan Từ nghe mà lạnh người.

Hậu viện nhà nàng đơn giản, mỗi khi nghe chuyện đấu đá của thê thiếp các phủ khác đều cảm thấy vô cùng đáng sợ, vì vậy đối với chuyện chung một chồng và nạp thiếp, nàng thực sự rất không muốn.

Nếu không, nàng thậm chí đã xem xét khả năng tới lui với Nhị Hoàng tử.

Nhưng Nhị Hoàng tử không những đã có định hôn ước, còn có năm sáu vị chờ được phong vị trong cung, hậu viện của hắn chắc chắn không thể yên bình.

Diêu Thiên Tuyết uống một ngụm trà, hắng giọng: “Còn có tin tức khác, lần trước không phải ta đã kể với muội về chuyện của Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ đó sao? Vị Lâm công tử đó cuối cùng đứng thứ năm nhị giáp, Hầu gia rất hài lòng nên đã đi bẩm với Tầm Dương Trưởng Công chúa, sau khi Trưởng Công chúa gặp Lâm công tử xong cũng rất hài lòng, quyết định cứ thế được định ra.”

Hạ Lan Từ nói: “Ơ… Nhị tiểu thư không còn cố chấp với vị Hội nguyên lang kia nữa sao?”

“Không đời nào! Dĩ nhiên là nàng ta không vui rồi! Nhưng vị Hội nguyên lang kia giờ nên gọi là Trạng nguyên lang mới đúng, mà vị Trạng nguyên lang đó…” Diêu Thiên Tuyết giả vờ úp mở, kéo dài giọng, một tay chỉ lên trời nói: “Đã bị vị kim chi ngọc diệp phía bên trên để ý rồi. Lúc Trạng nguyên diễu phố, ta cũng có đi xem…” Nàng ấy tặc lưỡi: “Ôi trời, thật đúng là tai họa.”

Hạ Lan Từ gật gù.

Hai chữ “tai họa” được dùng để nói về hắn thật khiến người khác thấy hả hê.

“Vậy cuối cùng hắn thuộc về ai?”

“Tiểu Từ, cách muội nói…”

Hạ Lan Từ đáp: “… Không đúng sao?”

“Cũng không hẳn là không được…” Diêu Thiên Tuyết ho khan một tiếng: “Cuối cùng không ai thành công cả, vị Trạng nguyên lang kia nói rằng hắn đã định hôn sự ở quê nhà, dù đã đỗ đạt nhưng không thể thay lòng đổi dạ, Thánh thượng còn khen ngợi hắn một phen.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Hắn hứa hôn với người khác từ bao giờ?

Sao nàng lại không biết?

***

“Lục hiền đệ, bảng vàng đề danh hiền đệ đỗ đạt Lục nguyên, chúc mừng chúc mừng! Không biết trong nhà Lục hiền đệ đã có ai chưa? Trong nhà bản quan có một tiểu nữ, năm nay vừa tròn mười sáu, đoan trang nhã nhặn… Cái gì? Lục hiền đệ đã hứa hôn rồi sao! Vậy… trong nhà bản quan còn có một thứ nữ, nếu như không ngại thì…”

“Nói đến nữ nhi, trong nhà kẻ hèn này cũng có, tiểu nữ biết chữ giỏi thơ, là tài nữ nổi tiếng, còn đang trong khuê các chờ gả…”

“Chỉ là hứa hôn ở quê nhà thôi, vậy thì không vấn đề gì… Lục hiền đệ có muốn hôm nào đến phủ ta ngồi chơi không.”

Dù triều đại này không còn phổ biến việc bắt rể dưới bảng vàng, nhưng những công tử chưa lập gia đình đỗ Tiến sĩ, bất kể xuất thân thế nào cũng đều là miếng bánh thơm ngon, cho dù bốn mươi tuổi góa vợ cũng có vô số người muốn gả con gái đến làm kế thất, huống chi là một Trạng nguyên trẻ trung anh tuấn lại có tiền đồ vô hạn.

Quả thực là rể tài đến trong mơ cũng hiếm thấy.

“Không biết Trạng nguyên lang đã hứa hôn với cô nương nhà nào ở thôn quê? Xuất thân ra sao? Ha ha, bản quan chỉ tò mò hỏi cho biết thế thôi.”

Vị Trạng nguyên trẻ trung tuấn tú cong môi mỉm cười, giọng điệu nhã nhặn lại khiêm tốn: “Tại hạ một lòng một dạ với vị hôn thê, không phải nàng thì sẽ không cưới, thật sự phải phụ lòng ý tốt các vị đại nhân rồi.” Trong lúc nói chuyện, hắn còn cố ý lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Đã nói đến nước này, các quan viên lập tức hiểu ra, nếu còn ép buộc thêm thì sẽ gây thù oán.

“Lục hiền đệ quả là người si tình!”

“Nếu vị cô nương đó biết Lục hiền chất đã đỗ đầu Lục nguyên mà vẫn giữ tình thâm sâu sắc, lúc thành thân chắc chắn sẽ vô cùng cảm động…”

“Đến lúc đó Trạng nguyên lang phải gửi thiệp mời đấy nhé!”

Đợi mọi người tản đi, Lâm Chương mới tò mò hỏi hắn: “Tễ An, hóa ra huynh đã hứa hôn rồi à, ta thế mà lại không biết đấy. Cô nương ấy hẳn là tiên nữ giáng trần mới làm huynh nhớ mãi không quên như vậy.”

Lục Vô Ưu chỉnh lại mũ cánh chuồn trên đầu, trong lòng thầm nghĩ, thuận miệng bịa đại thôi, ai mà biết được.

***

Lưu công tử và Vu công tử nhanh chóng được Hạ Lan Giản tìm cớ lần lượt gọi đến, cha nàng ở thư phòng khảo nghiệm học vấn của họ, còn Hạ Lan Từ thì nhìn qua vài lần dưới hành lang.

Ít nhất nhìn qua đều là công tử nhà quan thanh liêm, hành động cử chỉ đều đứng đắn lễ độ có phong thái của công tử quan thần, ca ca nàng cũng đã điều tra kỹ, các mối quan hệ xung quanh cũng khá trong sạch.

Vu công tử cao hơn, dáng người thanh mảnh, thần sắc nghiêm nghị, vẻ mặt có hơi thanh cao; Lưu công tử thì điềm đạm và rất thích cười, vẻ mặt hiền lành rất giỏi giao tiếp.

Hạ Lan Từ không có cảm giác đặc biệt gì, nên dứt khoát để cha nàng quyết định.

Trong mơ nàng vẫn chưa gả đi, có lẽ nếu thật sự thành thân sẽ có bước ngoặt cũng không chừng.

Nghĩ như vậy chưa được mấy ngày, đã đến ngày cúng tế.

Đại Ung cúng tế ba lần một năm, lần lượt vào tháng giêng, tháng tư và Đông chí, lúc đó hoàng thân quốc thích, quan văn quan võ từ Ngũ phẩm trở lên cùng với các quan của Hàn Lâm Viện, các cấp sự trung trong Lục khoa và các mệnh phụ đều phải cùng đi đến đài tế trời để tế lễ, cầu cho quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.

Bởi vì Tiên đế thích săn bắn, nên lễ tế tháng tư thường kéo dài vài ngày ở bãi săn Trường Ung ở ngoại ô Kinh thành.

Đó cũng là lúc các võ tướng và đệ tử nhà võ thể hiện tài năng, trước đây Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ cũng được Tiên đế nhìn trúng khi săn bắn, sau đó từng bước được đề bạt thăng tiến.

Nói tóm lại những việc này không có liên quan gì đến Hạ Lan Từ.

Những năm trước nàng chỉ cần chuẩn bị hành trang cho cha là đủ, nhưng lần này không biết có vấn đề gì, trong danh sách cúng tế của Thái thường tự và Lễ Bộ lại bất ngờ có tên Hạ Lan Từ.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể theo cha chen chúc trên xe ngựa.

Hạ Lan Cẩn nhíu mày nói: “Đợi đến đài tế, cha sẽ đi hỏi thăm xem, chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu đó.”

Hạ Lan Từ cũng chỉ qua loa đáp lại ông, trong lòng đã chắc chắn việc lần này có liên quan đến Nhị Hoàng tử.

Nếu đã đến rồi thì an phận thôi, nàng cũng không đủ sức chống lại mệnh lệnh.

Quả nhiên, cha nàng không hỏi ra điều gì, Hạ Lan Từ vừa xuống xe ngựa đã được sắp xếp vào nhóm nữ quyến của các quan viên khác.

Các nữ quyến đến đây phần lớn là phu nhân quan viên, tuổi không còn trẻ, chỉ có lác đác vài cô nương trẻ tuổi nhưng trông rất nhanh nhẹn tháo vát, có người buộc tóc dài, có người mang theo bao tên và vũ khí khác, đoán chừng là con gái nhà võ tướng, còn như Hạ Lan Từ, nhìn qua đã biết là tiểu thư nhà quan văn mỏng manh yếu ớt, thật sự rất hiếm thấy.

Nàng biết danh tiếng của mình không được tốt nên cũng không định hoà nhập với ai, chỉ đành tìm một chỗ vắng vẻ đứng yên ở đó.

Nhưng không ngờ đến, Hạ Lan Từ vừa mới đứng yên thì đã thấy một thiếu nữ mặc hắc y mang đao dài bước nhanh tới, vẻ mặt không thiện chí: “Cô chính là Hạ Lan Từ?”

Hạ Lan Từ nghe tiếng ngẩng đầu, xác định chưa từng gặp đối phương, cẩn thận nói: “… Xin hỏi cô là ai?”

Giọng nàng nhẹ nhàng mềm mại như mộng.

“Ta là ai không quan trọng, chỉ là cô đã quyến rũ, quyến rũ…”

Thiếu nữ hắc y vốn hung hăng bước đến, nhưng khi nhìn thấy Hạ Lan Từ ngẩng đầu, đột nhiên nghẹn lời nói không thành câu.

Bầu không khí trở nên im lặng và gượng gạo.

Hạ Lan Từ thấy vậy liền hỏi lại: “… Cô có việc gì sao?”

“Cô trông thế này, làm sao ta mắng cô được đây!”

“…”

“Nếu ta là đàn ông, chắc ta cũng động lòng rồi, thật tức chết mà!”

Nói xong, nàng ấy liền bỏ đi.

Hạ Lan Từ: “…”

Sự việc này nhanh chóng qua đi.

Quá trình Thánh thượng tế trời dài dòng và phức tạp, trước sau phải mất đến hai ba canh giờ, may mà đã là tháng tư thời tiết không quá lạnh, nhưng Hạ Lan Từ mặc y phục đơn bạc đứng trong gió lạnh lâu như vậy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Sau khi nghi lễ kết thúc, cả đoàn xe chuyển đến bãi săn Trường Ung, suốt chặng đường xóc nảy, sắc mặt Hạ Lan Từ càng tệ hơn.

Thiếu nữ hắc y từng đến gây sự với nàng tình cờ lại ngồi cùng xe, lúc này không nhịn được nữa bèn hỏi: “Cô… không sao chứ? Có cần tìm Ngự y theo đoàn xem thử không? Nói thật, với thân thể như thế này của cô còn chạy đến lễ tế làm gì vậy?”

Hạ Lan Từ cũng không ngờ mình lại khó chịu đến thế.

Mặt nàng tái nhợt, mơ màng như muốn nôn, hơi thở dần trở nên yếu ớt: “… Thánh lệnh khó cưỡng.”

“Được rồi được rồi… Xa phu dừng lại, Hạ Lan tiểu thư sắp không chịu nổi rồi!”

Đúng lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, chưa đến một nén nhang, Hạ Lan Từ đã được chuyển đến trên xe ngựa của Ngự y theo đoàn.

Có lẽ là chuẩn bị cho Hoàng thượng nên xe ngựa của Thái y viện rộng rãi và thoải mái hơn nhiều, phía trước đặt một dãy các hộp thuốc và lò thuốc, phía sau là hai cái giường nằm được ngăn cách bằng rèm vải, gần như là một gian phòng.

Người khám bệnh bên trong là một lão Ngự y đã có tuổi, sau khi kê đơn và bảo y đồng sắc thuốc cho nàng thì không nói thêm gì nữa.

Hạ Lan Từ mơ màng dựa vào gối mềm, vừa uống một ngụm thuốc đã thấy vải rèm được vén lên, có một nam tử trẻ tuổi được đưa vào. Người này cũng mặt mày tái nhợt, ho khan liên tục, dường như cơ thể rất yếu không chịu nổi nữa, đến mức Hạ Lan Từ suýt không nhận ra đó là ai.

“Ngự y, làm phiền ngài xem giúp vị Hàn Lâm đại nhân này…”

Người kia được đỡ ngồi xuống bên cạnh Hạ Lan Từ, còn thấp giọng uyển chuyển từ chối: “Không cần phiền thế đâu, tại hạ vẫn có thể… khụ khụ…”

“Ngài đừng nói nữa! Mau để Ngự y khám cho ngài!”

Lão Ngự y vội đến bắt mạch cho hắn, một lát sau kinh ngạc nói: “… Mạch tượng này, thực sự suy yếu đến đáng sợ! Lão phu lập tức kê thuốc!”

Hạ Lan Từ ghé mắt nhìn sang, nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt hoa đào của người đó lóe lên tia sáng, mà bàn tay còn lại của hắn thì đang đặt dưới cánh tay bị bắt mạch, không biết đang làm gì.

Trong khi lão Ngự y đang kê đơn thuốc, Hạ Lan Từ cuối cùng không nhịn được, dùng giọng cực nhỏ để hỏi: “Huynh đang làm gì vậy?”

Lục Vô Ưu liếc mắt đã nhận ra nàng, hắn nhìn nghiêng qua, cũng hạ thấp giọng, cong môi mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, cô cũng giả bệnh?”