Sau Khi Phát Hiện Bí Mật Của Kẻ Mà Ai Cũng Chê

Chương 26




Editor: DiênBạch Du chưa bao giờ tự ti vì cơ thể mình khác với người thường, lần đầu tiên phơi bày cơ thể trước mặt Bùi Cảnh, cậu cực kì thản nhiên như đang ban ân.

Cơ thể quái lạ mà mỹ lệ này là món quà mẹ tặng cho cậu, cậu yêu mẹ, nên cũng yêu bản thân.

Bùi Cảnh quỳ gối trước mặt người kia, cúi đầu húp chút dịch nhầy giữa khe huyệt. Bạch Du nhìn cái gáy phủ tóc đen nhanh của hắn, ngực phập phồng thở dốc kịch liệt.

"Ưm... ha..."

Hắn không có kĩ thuật phong phú cao siêu gì, Bạch Du bảo hắn liếm thì hắn liền thành thật liếm hết một đường từ trong ra ngoài không bỏ qua một tấc nào, khắp môi lớn môi nhỏ toàn là nước miếng của hắn. Bạch Du vẫn thấy chưa đủ, hai chân kẹp lấy đầu hắn, giục hắn liếm vào trong. Huyệt nhỏ cất giấu thịt huyệt hồng hào thoảng hương ngọt bùi, xộc vào mũi Bùi Cảnh. Mặt hắn vẫn như cũ nhưng bên tai và cổ thì đã đỏ ửng, nghiêm túc liếm huyệt Bạch Du như đang nghiên cứu vấn đề học thuật nào đó.

"Ha... Mút, mút tôi..."

Mút? Mút thế nào?

Hai mảnh thịt múp kẹp một viên ngọc trai ở giữa, nơi ấy vốn mềm oặt nay đã bị Bùi Cảnh liếm đến sưng cứng như quả anh đào.

Mút chỗ này ư?

Bùi Cảnh đổi góc độ, ngậm lấy quả anh đào kia, môi mỏng dùng dức mút chặt như muốn nuốt luôn vào miệng. Tiếng rên rỉ của Bạch Du chợt cao vút, may là phòng cách âm đủ tốt chứ không thì chuyện dâm loạn hai người làm đã bị phát hiện từ lâu.

"Ô... a... sướng quá... hưm..."

Bùi Cảnh nhắm chuẩn âm đế tấn công liên tục, lỗ nhỏ bắn ra từng dòng dâm dịch chảy vào miệng khiến hắn không khỏi hoài nghi nơi này của Bạch Du ẩn giấu một dòng suối, nước chảy mãi không ngừng.

Trong tiếng liếm mút chóp chép, Bùi Cảnh dùng lưỡi đưa Bạch Du lên cao trào, không kịp tránh nên bị phun nước khắp mặt.

***

Hiện giờ Bùi Cảnh trở thành mục tiêu bị người trong trường theo dõi nhất cử nhất động.

Những người đó hâm mộ hắn, đố kị hắn, ghen ghét hắn. Trước mặt Bạch Du thì không dám nói gì nhưng sau lưng thì nói xấu không ngừng, cũng không thèm gọi tên Bùi Cảnh mà trực tiếp chửi thẳng "con chó kia", lời khó nghe cỡ nào cũng nói hết.

Một bạn nữ học chung lớp cũ với Bùi Cảnh nhân lúc nghỉ trưa tới tìm hắn. Cô cũng có hoàn cảnh khó khăn như Bùi Cảnh, lúc ấy Bùi Cảnh đang giặt khăn cho Bạch Du, cô giả bộ tới rửa tay rồi đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Bùi Cảnh, cậu... cậu có ổn không?"

Bùi Cảnh nhìn cô, nhớ ra tên cô, "ừ" một tiếng.

"Hay là cậu quay về đi!" Như thể đã nhịn lâu lắm, cô bạn gióng trống lên tinh thần rồi hăng hái nói tiếp: "Cái người Bạch Du kia không phải kẻ tốt lành gì đâu, cậu ta đùa cợt cậu như vậy, giờ cả trường ai cũng biết cậu là, là..."

Cô cắn môi: "Cậu có biết bọn họ nói gì sau lưng cậu không? Rất khó nghe, bọn họ căn bản không xem chúng ta là bạn học. Cậu nói với thầy cô đi, cô Lương thích cậu như thế, nếu cậu muốn về lớp thì chắc cô sẽ đồng ý thôi! Chỉ cần chờ đến tốt nghiệp, sau đó..."

"Cậu tới tìm tôi chỉ để nói mấy chuyện này à?"

Lòng cô đầy căm phẫn, thật lòng đồng cảm và phẫn nộ cho hoàn cảnh của Bùi Cảnh, đồng thời cũng có một chút tâm tư riêng không thể cho ai biết. Chẳng ngờ, người đang nằm ở trung tâm dư luận nghe xong những lời cô nói lại không có tí dao động nào.

Cô bị ánh mắt nhìn thấu tâm tư của Bùi Cảnh làm cho lạnh cả người. Cô vẫn luôn biết mặc dù cùng là học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhưng Bùi Cảnh chưa bao giờ là kẻ đi chung đường với bọn họ. Hồi đầu năm học cô còn định tạo quan hệ cho có người chăm sóc nhưng nhanh chóng nản chí. Bùi Cảnh như băng đá ngày đông giá rét, tỏa ra khí chất lạnh lùng người sống chớ gần, như thể chẳng để gì vào mắt.

"Cậu không có tư cách nói cậu ấy như thế."

Nữ sinh sửng sốt, ngẫm lại một lượt từng chữ trong lời của mình rồi không thể tin nổi mà đưa ra kết luận: "cậu ấy" trong miệng Bùi Cảnh chính là kẻ đầu sỏ đẩy hắn vào tình trạng bây giờ, là công chúa trong miệng những kẻ kia.

"Vì sao? Không phải là do cậu ta hại cậu à? Là cậu ta biến cậu thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà?! Cậu..."

"Tôi cam tâm tình nguyện."

Tựa hồ không muốn dây dưa thêm với cô, hoặc cũng có thể là chỉ muốn nhanh chóng đưa cái khăn đã được giặt sạch sẽ đến chủ nhân của nó, Bùi Cảnh nhàn nhạt nhả ra mấy chữ rồi quay người rời đi.

Vào ngày Bạch Du nói muốn nuôi một con chó con, Bùi Cảnh đã biết.

Cậu muốn nuôi một con chó, một con Border Collie.

Hắn soi gương, nhìn mặt mày mình trong gương, thầm nghĩ: Border Collie màu blue merle trông rất giống hắn mà, đúng không?

Hắn còn thông minh hơn nó, có thể làm được chuyện mà Border Collie không làm được. Nếu muốn hắn hành động như chó con, vừa dụi đầu vừa liếm chân cậu thì hắn cũng nguyện ý, sao không nuôi hắn chứ?

Hắn muốn làm chó của Bạch Du.

Bùi Cảnh thường xuyên đi trên con đường sỏi ngang qua bên cửa sổ chỗ Bạch Du hay ngồi, dù phải đi vòng rất xa nhưng vẫn đi không biết mệt. Nếu hôm nào may mắn thì sẽ nhìn thấy Bạch Du tới gần cửa sổ hoặc là nằm nhoài lên cửa sổ.

Hắn không ngờ hôm đó đi mua cơm về sẽ chạm mắt với Bạch Du trên con đường ấy, càng không ngờ được sẽ có một ngày mình được đứng ngay trước mặt Bạch Du, nghe được tiếng cậu gọi tên mình.

Quả thực như trời cao thương hắn tội nghiệp nên thiên vị hắn một chút, Bạch Du chính miệng hỏi hắn có muốn làm chó con của cậu không.

Sao hắn lại không muốn được chứ? Hắn nguyện chết vì cậu.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Du, Bùi Cảnh như một tên bám đuôi biến thái đáng khinh rình rập theo dõi nhìn trộm cậu. Trách không được ai cũng gọi cậu là đại tiểu thư, công chúa, cậu chính là công chúa trong lâu đài, là ngôi sao cao vời vợi mà chân trời không tài nào chạm tới.

Nhưng, có một ngày, ngôi sao đã chủ động dừng bước trước mặt hắn.