Editor: DiênTrước khi đi ra, Bạch Du hỏi xin cô cảnh sát một cái khẩu trang. Cô cảnh sát cười tươi, vừa tìm vừa hỏi: "Sao thế? Sợ anh em lo à? Anh em thân nhau ghê."
Ra khỏi đồn cảnh sát, Bạch Du nhìn thấy nam sinh đứng dưới bậc thềm, mặc áo khoác trắng tay cầm dù, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu giơ tay ra, cảm nhận được nước rơi vào lòng bàn tay, trời mưa.
Bùi Cảnh hỏi chuyện chỗ cảnh sát xong thì đi tới đón cậu, mở dù cho cậu. Bạch Du vẫn còn mặc áo ngắn tay và quần đùi, gió lạnh vừa thổi là da gà da vịt rụng đầy đất. Bùi Cảnh cởi áo khoác ra cho cậu mặc: "Đi thôi, về nhà."
Hai người yên lặng trên đường về, giày và ống quần bị cơn mưa ngày một nặng hạt làm ướt. Bạch Du quấn chặt quần áo, nhìn con đường đen nhanh trước mắt, chợt nhớ tới hồi cậu học lớp 9.
Khi đó Bạch Du còn chưa để tóc dài như bây giờ, vừa lên lớp 9, đổi chỗ ngồi. Bạn cùng bàn cũ của Bạch Du là một bạn nữ tóc ngắn, là một học sinh ngoan, thành tích học tập cũng rất tốt. Bạn cùng bàn mới là một nam sinh tóc đầu đinh, là kiểu học sinh chuyên tụ tập kéo bè kéo phái lêu lổng. Lúc trước nó đã có ý lôi kéo Bạch Du vào chơi chung nhưng Bạch Du không chịu, giờ thành bạn cùng bàn thì suốt ngày nói năng gây sự, đá bàn đá ghế, động tay động chân, Bạch Du vẫn nhẫn nhịn.
Có một lần, Bạch Du xin đi vệ sinh trong giờ học thì nghe được tiếng của tên đầu đinh và một người khác.
"Mày còn nhớ thương thằng kia hả? Thích nó thật à?"
"Thích gì đâu, được cái mặt cũng ngon, chảnh chó gì chứ."
Hai kẻ đó lầm bầm đi ra ngoài, mấy lời sau đó Bạch Du không nghe rõ, qua hôm sau lập tức có chuyện.
Tuy rằng đầu đinh học tập chả ra làm sao nhưng trong nhà của cải không ít, phụ huynh coi trọng chuyện học hành của hắn nên gì cũng lấy lòng, một cái bút máy cũng mua loại hai ngàn tệ. Nào ngờ cái bút máy kia bị lạc mất, tìm thấy trong cặp của Bạch Du, còn giấu ở chỗ rất kín như thể không muốn ai phát hiện.
(hai ngàn tệ ~ 7tr)Bạch Du và đầu đinh bị gọi lên phòng giáo viên. Đầu đinh thừa dịp không ai chú ý, làm khẩu hình với cậu: "Mày xin tha thì tao sẽ tha cho mày."
Mẹ đầu đinh cũng đến, trách giáo viên vì sao phụ huynh Bạch Du không tới, sau khi nghe được chuyện nhà cậu thì cười khinh miệt: "Bảo sao ăn trộm đồ, ra là con nhà nghèo, tay chân không sạch sẽ cũng không có mẹ dạy."
Sau đó, Bạch Du ra tay đánh người, ngay trước mặt thầy cô và mẹ đầu đinh.
Đầu đinh tuy cao to nhưng Bạch Du như phát điên mà nhào lên, ai cũng kéo không ra.
Ngày đó trời cũng mưa rất to, tên bôi nhọ cậu bị cậu đánh trả được mẹ ôm vào lòng thương xót. Người đàn bà kia mắng mỏ cậu vài câu, định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bạch Du, trông thấy sự phẫn nộ, oan ức, tủi thân, căm hận nhưng không có nước mắt thì trái tim run khẽ, im lặng ôm lấy con mình lên xe đi đến bệnh viện.
Bạch Du cũng bị thương nhưng không ai quan tâm cậu, giáo viên cho cậu nghỉ, cậu mang theo vết thương dầm mưa đi về.
Kéo kéo áo khoác hơi rộng, Bạch Du nhìn chằm chằm mũi chân, chợt hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
Bùi Cảnh ôm cậu, hai người đi rất gần nhau. Dù không lớn, nghiêng về phía Bạch Du.
"Tới chỗ ông nội tôi."
Trong tay Bùi Cảnh có cổ phần được bố tặng lúc sinh ra, mấy năm nay cũng ngầm thu mua thêm. Hắn tới chỗ ông nội, ông nội đưa trước cho hắn phần cổ phần vốn định sẽ cho khi hắn vào đại học, cộng lại hết thảy đã được một con số không nhỏ.
Mẹ lấy người ra uy hiếp, hắn chỉ có thể nghĩ cách, góp nhặt chứng cứ ngoại tình của cặp bố mẹ bằng mặt không bằng lòng mấy năm qua. Từng xấp ảnh chứng cứ chồng lên nhau trước mặt, còn nhiều hơn số mà Bùi Cảnh biết được nhưng trong lòng hắn đã chết lặng không chút cảm xúc. Bùi Cảnh gửi giấy tờ quyền sở hữu cổ phần và xấp chứng cứ kia tới từng người, ý tứ rất rõ ràng.
Nếu dám làm chuyện không nên làm thì cùng nhau cá chết lưới rách, tới bến tới số.
Bố Bùi Cảnh vốn không biết chuyện nhưng giờ cũng đã biết. Hắn ta giận sôi máu, không còn hình tượng phong độ nhẹ nhàng trên tin tức, chửi ầm lên với đứa con trai duy nhất: tao còn chưa bước chân vào hòm mà chó con mày đã không nhịn được rồi à...
Bùi Cảnh vờ như không nghe thấy, không quan tâm, cũng không muốn để ý đến nữa.
Hai người đi tới dãy trọ quen thuộc. Bạch Du không mang chìa khóa, lúc đi còn bỏ trong phòng. Bùi Cảnh có mang theo chìa, lúc vào phòng, mì thịt gà trên bàn vẫn còn nguyên chưa động đến, nở trương ra hết rồi. Bùi Cảnh thấy thế thì đặt cơm, bảo Bạch Du đi tắm rửa.
Về đến nhà, không còn cớ để mang khẩu trang nữa, Bạch Du nhìn gương soi đi soi lại cả ngày, nâng tay chạm thử thì đau đến kêu thành tiếng, sau cùng vẫn quyết định để nguyên thế đi ra ngoài.
Bùi Cảnh đang bày đồ ăn ra, nghe tiếng người ra tới, ngẩng đầu lên trông thấy vết thương trên sườn mặt cậu thì hai mắt tối đi, dắt tay cậu đi tới ngồi xuống giường.
Mặc dù đã đoán được dưới lớp khẩu trang đang che giấu gì đó nhưng tận mắt trông thấy thì trái tim vẫn đau đớn như bị ai đấm một cú.
Hắn mở phần thuốc đặt cùng cơm vừa rồi, dùng tăm bông cẩn thận bôi thuốc cho Bạch Du, xong xuôi thì thổi nhẹ.
Không ai nói gì, cho đến khi Bùi Cảnh hôn Bạch Du, vươn lưỡi vuốt ve môi cậu, làm ướt đôi môi khô khốc ấy.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, gió vút từng cơn, trong phòng lại ấm áp.