Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 115




Sau khi cúp máy, Đào Mộ mới kinh ngạc phát hiện cậu đã hai ngày rồi chưa gặp Lệ Khiếu Hằng.

Cũng vì hai ngày này có quá nhiều chuyện vặt vãnh, Đào Mộ lại có tật xấu là một khi đã bắt đầu làm thì sẽ làm rất chú tâm, căn bản không để ý đến Lệ Khiếu Hằng vẫn luôn lắc lư xung quanh mình bỗng không thấy đâu nữa.

Mãi đến khi gọi điện cho cha của Vương Dã, Đào Mộ mới biết hóa ra Lệ Khiếu Hằng vì chuyện này mà đã bay về Yến Kinh, nhờ trưởng bối Lệ gia trao đổi trực tiếp với các bộ phận liên quan bên Tấn Tây, Lệ Khiếu Hằng tự đóng vai trò người cử báo, hơn nữa còn cử báo bằng tên thật. Về phần những quá trình khác sau khi cử báo, cha của Vương Dã chịu trách nhiệm toàn quyền.

Không cần cha của Vương Dã giải thích cặn kẽ, Đào Mộ cũng có thể đoán được Lệ Khiếu Hằng phải thiếu bao nhiêu ân tình của người khác.

Có đáng không?

Đào Mộ cau mày, đổi lại là cậu, nếu đã giao chuyện nhờ cậy chú Vương, tuyệt đối sẽ không để Lệ gia ra mặt, đây rõ ràng là loại chuyện lãng phí tài nguyên.

Quan trọng nhất chính là sở dĩ Lệ Khiếu Hằng làm vậy là vì muốn trút giận cho cậu, nói cách khác, sau này Đào Mộ nhất định phải báo đáp mọi ân tình mà Lệ Khiếu Hằng đã ban cho cậu trong chuyện này.

Đầu óc Đào Mộ xoay chuyển rất nhanh, trong lòng cậu đã âm thầm tính toán nên tạo ra bao nhiêu lợi nhuận cho Lệ Khiếu Hằng mới báo đáp được ân tình này —— Lệ Khiếu Hằng đặc biệt quay về Yến Kinh xin Lệ gia ra mặt, không tính đến mấy thứ khác, chỉ riêng phần tâm ý đó thôi cũng đáng giá ít nhất trên một tỷ.

Đêm đó, Đào Mộ vừa trở về khách sạn đã bắt đầu lấy cuốn sổ ghi chú mà chỉ có mình cậu mới hiểu được, muốn cố gắng tìm cơ hội kinh doanh trong cuốn sổ đó, đáng tiếc chưa tìm được bao lâu đã bị Long Thiên Áo và Lạc Hi gõ cửa làm gián đoạn.

Long Thiên Áo và Lạc Hi cũng xuất không ít lực về chuyện ông chủ than đá gây rắc rối cho đoàn phim, Đào Mộ biết rõ nên khi đối mặt với hai người, thái độ cậu khá bình thường, thậm chí còn quyết định nhường ra một số lợi nhuận trong lần hợp tác sau này.

Long Thiên Áo và Lạc Hi không ngờ hành động ra tay trượng nghĩa của bọn họ sẽ nhận được bất ngờ đáng vui mừng như vậy. Long Thiên Áo chỉ đơn giản là muốn ra mặt bảo vệ bạn của mình, hơn nữa từ lâu hắn đã coi Đào Mộ là anh em, mà anh em đưa lợi ích thì đương nhiên phải nhận, vì vậy Long Thiên Áo không hề thấy áp lực gì cả, Đào Mộ cho thì hắn nhận, không hỏi nhiều cũng không từ chối.

Ngược lại, bên Lạc Hi lại băn khoăn rất nhiều, cô muốn lợi nhuận nhưng lại sợ Đào Mộ cho rằng cô lòng tham không đáy, càng sợ Đào Mộ đưa lợi ích cho Long Đằng Giải Trí rồi, sau đó lại từ chối chỉ điểm cô trên thị trường chứng khoán, lo được lo mất quá nhiều, khó tránh khỏi trì hoãn trong công việc.

Đào Mộ cũng không để tâm, tiếp tục thảo luận cụ thể việc tổ chức chương trình bình chọn với hai người.

Long Thiên Áo bất cần nói: "Tôi thấy mô hình bình chọn hoa khôi giáo thảo trước đây rất tốt, các thí sinh mới tham gia thi đấu không hiểu biết gì, chúng ta mời giáo viên chuyên nghiệp dạy tài nghệ cho bọn họ, sau đó để bọn họ biểu diễn. Khán giả xem xong sẽ có cảm giác bồi hồi như khi chơi trò dưỡng thành, có thể tận mắt chứng kiến minh tinh ra đời như thế nào. Cho nên bên chúng tôi định để chương trình bình chọn 《 Nam thần nữ thần quốc dân 》 lần này cũng làm như vậy. Tập hợp các thí sinh đã vượt qua buổi thử giọng đến địa điểm quay chương trình, để giáo viên dạy bọn họ về bốn khía cạnh: thanh đài hình biểu*, sau đó lên sân khấu biểu diễn, rồi để cố vấn và khán giả bỏ phiếu quyết định ai có thể vào vòng trong, cuối cùng giữ lại 16 người giỏi nhất, cùng quay bộ phim thần tượng mà ba nhà chúng ta đầu tư, nâng bọn họ debut."

*Thanh đài hình biểu (声台形表): thanh nhạc, lời kịch/ lời thoại (trên sân khấu), hình thể, biểu diễn. Nội dung thi chuyên ngành diễn xuất điện ảnh truyền hình.

"Nhưng lần này khác với cuộc thi 《 hoa khôi giáo thảo quốc dân 》, công ty chúng tôi cũng sẽ cử nghệ sĩ dưới cờ thuộc ban biểu diễn đến tham gia bình chọn, vì vậy cơ chế vào vòng trong này..." Nói đến đây Lạc Hi nhìn về phía Đào Mộ thăm dò.

Đào Mộ cau mày: "Mặc kệ là nghệ sĩ mà công ty hai người muốn nâng hay là thí sinh rất nổi tiếng được khán giả hoan nghênh, nếu muốn web Phi Tấn làm người tổ chức thì tôi hi vọng cơ chế vào vòng trong không có bất kỳ mờ ám gì."

Nói đến đây, Đào Mộ cũng cảm thấy kỳ quái: "Sao mấy người nhỏ mọn vậy? Dù sao thí sinh tiến vào top 16 nhất định sẽ ký hợp đồng với công ty của hai người, thịt đều vào trong bát hết, nâng ai mà không phải là nâng?"

Lạc Hi lắc đầu cười khổ, nếu có thể đơn giản giống như Đào Mộ nói thì tốt rồi, nhưng cô cũng biết với tính tình của Đào Mộ chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu này của Long Đằng Giải Trí, cô cũng chỉ hỏi cho có lệ thôi, lúc về còn có cái để giải thích với các cổ đông khác.

Long Thiên Áo thì không nghĩ nhiều như vậy: "Cuộc thi cứ giao cho web Phi Tấn, đương nhiên web Phi Tấn muốn làm thế nào để làm thế ấy, với lượng khán giả của web Phi Tấn, nếu trong hệ thống cạnh tranh công bằng này mà còn không đoạt được nổi bật, đoán chừng công ty của cô dù có dùng hết sức để nâng cũng nâng không nổi, cô đừng khó xử Đào Mộ."

Long Thiên Áo nói xong, lại nhắc đến chuyện khác với Đào Mộ: "Bộ phim thần tượng chúng tôi quay chủ yếu nói về ngành thời trang, tương tự bộ phim điện ảnh Hollywood 《 The devil wears prada 》, nên sẽ xuất hiện rất nhiều nhãn hiệu quốc tế trong phim, mối quan hệ giữa cậu và ngành thời trang không được tốt đúng không, chủ yếu là bọn họ cực kỳ ghét cậu. Cậu có nghĩ rằng trong quá trình quay phim, cậu có thể tới gặp những tạp chí và thương hiệu thời trang quốc tế đó, để bọn họ hướng dẫn nghệ thuật cho chúng ta không, chủ yếu là để xem xem những thương hiệu lớn này có thể tài trợ hữu nghị cho chúng ta hay không."

Nếu không với một đống mặt hàng xa xỉ giống hệt một dây chuyền lắp ráp kiểu đó, vậy bộ phim thần tượng này phải tốn bao nhiêu kinh phí mới quay xong?

Long Thiên Áo hăng hái xắn tay áo lên: "Nói thật với cậu, dự án này là do tôi đề xuất đó, tôi chỉ là muốn quay một bộ phim thần tượng chân chính chứ không phải bộ phim về người thừa kế của một tập đoàn lớn giá chục tỷ nào đó, gì mà ra ngoài đi hẹn hò rồi còn đi xingbaba*, đi dạo phố với bạn gái toàn đến những cửa hàng ngoại thương có giá cả phải chăng... Tôi chính là muốn để những chàng trai cô gái bình thường đó trải nghiệm cuộc sống xã hội thượng lưu thật sự, đương nhiên nếu có thể, tôi có thể xin đóng vai phụ đặc biệt đẹp trai và giàu có được không?"

*Xingbaba (星爸爸): Thực ra tên chính xác phải là xingbake (星巴克) — tên tiếng Trung của thương hiệu chuỗi cà phê Starbucks, nhiều người Trung Quốc đã đùa giỡn và đặt biệt danh là xingbaba.

Hiểu? Chỉ muốn trông thật ngầu và khoe giàu có đúng không!

Đào Mộ mỉm cười, Lạc Hi tiếp lời: "Còn một chuyện nữa, có rất nhiều công ty bách hóa trực thuộc tập đoàn Lạc thị, chúng tôi hi vọng khi quay phim truyền hình có thể lấy bối cảnh ở công ty bách hóa trực thuộc tập đoàn Lạc thị. Hơn nữa các khu dân cư cao cấp và khu biệt thự do tập đoàn Lạc thị phát triển sẽ lần lượt ra phiên giao dịch vào cuối năm nay, chúng tôi mong khi quay phim cũng có thể quảng bá một chút cho bất động sản do tập đoàn Lạc thị phát triển."

Đào Mộ: "..." Rốt cuộc mấy người muốn quay phim thần tượng hay là muốn đóng quảng cáo hả? Lấy ra nhiều thứ liên quan như vậy, sao không dứt khoát biến bộ phim thần tượng thành video quảng cáo luôn cho rồi?

Mắt Long Thiên Áo sáng lên: "Vậy cũng được hả, sao tôi không nghĩ tới nhỉ. Thế tôi cũng muốn xin lúc quay phim, có thể quay sản nghiệp của Long gia chúng tôi vào phim không, Long gia chúng tôi cũng có phát triển bất động sản, cũng có bách hóa. Phải rồi Đào Mộ, cậu định đàm phán với những thương hiệu quốc tế xa xỉ đó đúng không? Có thể sẵn tiện nói với bọn họ, giao mặt hàng nhập trú của bọn họ vào Bách Hóa Long Hưng của chúng tôi không? Nếu có ghét bỏ Bách Hóa Long Hưng của chúng tôi cấp thấp cũng không sao, Bách Hóa Long Hưng của chúng tôi có thể xây lại thành cửa hàng cao cấp theo yêu cầu của bọn họ. Wow, vì để quay một bộ phim thần tượng, thế mà phải xây lại bách hóa trước. Hai người nói xem, nếu những người khác biết được, có khi nào sinh ra ý định xem bộ phim thần tượng này không? Tôi đúng là thiên tài mà!"

Không hổ là đồ ăn chơi trác táng bị gia đình bắt phải đi làm, toàn nghĩ những thứ trên trời, Lạc Hi lười trả lời hắn.

Đào Mộ cũng không khỏi lắc đầu, bất lực trước vẻ ngoài chưa hiểu việc đời của bạn học Long Thiên Áo, trong lòng nghĩ xây một đống bách hóa cao ốc để quay một bộ phim thần tượng thì có gì lạ. Nếu có rảnh, cậu thà tạo một trang mạng xã hội mua bán, quăng hết tất cả thương hiệu lên mạng —— Ơ, chờ chút!

Đào Mộ đột nhiên nảy ra cảm hứng ngồi ngay ngắn lại, cậu nhìn thẳng vào Long Thiên Áo: "Anh cực kỳ muốn quay một bộ phim thần tượng khiến người ta nói về nó một cách say sưa, hơn nữa còn có thể dẫn dắt xu hướng thời trang đúng không?"

"... Hỏ!" Long Thiên Áo chớp chớp mắt, không hiểu gì nhìn Đào Mộ đột nhiên trở nên phấn khích,

"Vậy anh có muốn quay một bộ phim thần tượng oanh động thế giới không?"

Trọng sinh về 10 năm trước, thứ gì quý giá nhất! Đương nhiên là kinh nghiệm rồi!

Dùng 10 năm kinh nghiệm để biên soạn một bộ phim thần tượng về thương chiến với tư duy kinh doanh đi trước thời đại, sẽ gây ra làn sóng gì đây?

Hiện giờ vẫn chưa có nhiều trường hợp kinh điển về thương chiến, nhưng trong 10 năm tới sẽ có, bây giờ chỉ mới bắt đầu có dấu hiệu, nhưng 10 năm sau tất cả người dân Hoa Hạ sẽ quen với cuộc sống internet, giao dịch trực tuyến, thanh toán điện tử, các phần mềm xã hội muôn hình muôn vẻ...

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những khái niệm tưởng chừng như mới lạ này lại xuất hiện trong bộ phim thần tượng thời trang vào năm 2009?

Nếu sau này có một đại lão nào đó nói về kinh nghiệm khởi nghiệp của mình, nói rằng lấy cảm hứng từ một bộ phim thần tượng... Quá trời sảng khoái!

Nghĩ đến cảnh tượng đáng xấu hổ đó —— chờ đã, liệu cậu có bị người ta coi thành quái vật rồi bắt lại không?

Trong lòng Đào Mộ đang cực kỳ hưng phấn, nhưng vừa chớp mắt một cái, tất cả cảm xúc mãnh liệt đột nhiên lắng xuống hết.

Cậu cần cân nhắc kỹ lưỡng và chu toàn hơn, tựa như cậu đã nói, nếu cậu thật sự muốn quay bộ phim thần tượng này thành một bộ phim quảng cáo độc đáo vô song, vậy Đào Mộ cần phải bảo đảm sau khi bộ phim thần tượng lên sóng, cậu là người hưởng lợi lớn nhất.

Đào Mộ như suy tư gì đó nhìn hai người trước mặt —— một người đáng để tin tưởng nhưng IQ không cao, một người IQ đủ dùng nhưng không đáng tin lắm.

"Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận chuyện này." Đào Mộ vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên: "Cũng muộn rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi."

"Hả?" Hai người còn đang chờ Đào Mộ nói tiếp, kết quả Đào Mộ chẳng những thái giám* mà còn đột nhiên tiễn khách.

*Thái giám (太监): có thể là một chức võ quan của Nhật Bản, nhà Triều Tiên, nhà Lê sơ, nhà Mạc, nhà Lê trung hưng. Một chức hoạn quan, là chức quan phục vụ cho hoàng tộc trong cung đình ở một số nước phong kiến thời xưa. Mình không hiểu tác giả để vậy là ý gì.

Long Thiên Áo và Lạc Hi mà mịt nhìn nhau, cuối cùng đầu đầy dấu chấm hỏi rời khỏi phòng Đào Mộ.

Sau khi tiễn khách, Đào Mộ lập tức mở máy tính viết kế hoạch, cậu viết ra từng ý tưởng ngông cuồng của mình vào folder và chỉnh sửa lại từng ý một.

Sau đó, Đào Mộ nhìn folder kế hoạch lấp đầy màn hình, vô thức gọi đến số điện thoại của Lệ Khiếu Hằng.

Đến khi Đào Mộ phản ứng lại, cuộc gọi đã được nhận.

Đào Mộ: "..."

Ở đầu dây bên kia, Lệ Khiếu Hằng vừa mới bay đến từ Yến Kinh, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đứng ở ngoài cửa phòng khách sạn Đào Mộ, nhận điện thoại, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Đào Mộ im lặng một cách kỳ dị, sau đó nói: "... Không có gì, chỉ là có dự án kế hoạch thương nghiệp, muốn thảo luận với anh."

Đào Mộ nói xong, nhìn thời gian hiển thị trên máy tính, do dự nói: "Cũng muộn rồi, nếu anh cần nghỉ ngơi thì ——"

"Đúng lúc anh cũng rất muốn tán gẫu với em một chút." Lệ Khiếu Hằng không chờ Đào Mộ nói xong đã ngắt lời cậu: "Mở cửa nhé?"

"Hả?" Đào Mộ sửng sốt trong chốc lát, sau đó đứng dậy mở cửa: "Trễ vậy rồi mà anh còn bay từ Yến Kinh đến đây?"

Lệ Khiếu Hằng cong khóe miệng, kéo vali vào cửa: "Chuyện bên đó cũng sắp xong rồi nên anh mới quay lại."

Đào Mộ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, là chuyện anh nên làm, dù sao anh cũng là nhà đầu tư của đoàn phim." Lệ Khiếu Hằng hơi dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: "Đương nhiên cả hai chúng ta đều biết, sở dĩ anh ra tay không phải vì nguyên nhân này.

Đào Mộ rót một ly nước ấm cho Lệ Khiếu Hằng, đưa kế hoạch mới ra lò qua cho anh, Lệ Khiếu Hằng đặt laptop lên đùi, lật xem vài cái, ngẩng đầu nhìn về phía Đào Mộ: "Anh có thể hiểu được chức năng của video call này, dù sao lúc trước chúng ta cũng từng thảo luận rồi. Nhưng mà nền tảng mua sắm trực tuyến? Thanh toán điện tử? Sao đột nhiên em lại muốn làm cái này?"

"Không phải em." Đào Mộ sửa lại cho đúng: "Em thấp cổ bé họng xương cốt yếu đuối, không có khả năng xử lý dự án lớn như vậy, dự án này là viết cho Tư Bản Khiếu Hằng, nói thế nào thì anh cũng có Lệ gia chống lưng, hơn nữa tài chính của Tư Bản Khiếu Hằng dồi dào, không sợ gió táp sóng xô, đương nhiên nếu anh không có hứng thú thì ——"

"Vì sao?" Lệ Khiếu Hằng rất thích thú nhìn Đào Mộ: "Vì sao lại đưa kế hoạch này cho anh?"

"Để cảm ơn sự giúp đỡ của anh trước đây, em nghe chú Vương nói, anh còn mời Lệ gia hỗ trợ vì chuyện này ——"

"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức gì mà thôi." Lệ Khiếu Hằng lại ngắt lời Đào Mộ: "Chúng ta đều biết giá trị của kế hoạch này, với nội tình và bối cảnh của Tư Bản Khiếu Hằng, nếu làm theo kế hoạch này của em, trong vòng chưa đầy 10 năm, giá trị thị trường của công ty sẽ tăng lên mấy trăm lần, em đừng nói cái chuyện nhỏ không tốn chút sức gì của anh lại có giá trị nhiều như vậy."

Đào Mộ cau mày: "Anh đừng nghĩ nhiều, vừa rồi Long Thiên Áo và đại tiểu thư Lạc gia có tới tìm em trao đổi chuyện quay chương trình bình chọn và quay phim thần tượng, trong lúc trao đổi thì em chợt nảy ra ý tưởng, kế hoạch em đưa cho anh đều là cốt truyện mà em muốn quay trong bộ phim này, nếu anh muốn thực hiện dự án này, em có thể tuyên truyền cho anh."

"Em có nói suy nghĩ của mình với bọn họ chưa?" Lệ Khiếu Hằng gõ nhẹ vào màn hình laptop, nói một cách chắc chắn: "Có lẽ là chưa đúng không."

Đào Mộ còn chưa kịp nói chuyện, Lệ Khiếu Hằng như ăn phải thuốc kích thích, hai mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn Đào Mộ, cười ranh mãnh nói: "Khi nghĩ ra một dự án tốt như vậy sẽ nhớ đến anh đầu tiên, sẽ vì trả ân tình cho anh mà nghĩ ra một dự án tốt như vậy, liệu anh có thể nghĩ rằng, trong suy nghĩ của em, anh thật sự rất quan trọng không?"