Sau Khi Phân Hóa Thành O Bị Nhóm A Cưỡng Chế Ái

Chương 17




Trần Thọ không tin.

Cậu không hề tin

Con mẹ nó anh không nhìn lại đầu anh xem, bên trái một chữ V, bên phải một chữ H, chẳng nhẽ còn có thể là người khác à?

Trần Thọ giữ lấy vai anh ta: "Anh chắc chắn chứ?"

Trần Thọ Đình đứng dậy, tay Trần Thọ cứ thế trượt khỏi vai anh ta: "Xin lỗi, tôi có việc đi trước."

Trần Thọ nheo mắt lại, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại, tìm vị trí, chụp một tấm.

Bỗng nhiên có người vỗ vai cậu, Trần Thọ sợ tới mức suýt chút nữa trượt tay. Cậu quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Cao Bằng

Cao Bằng nhíu mày nói: "Anh chụp ảnh anh ta làm gì thế? Chẳng nhẽ thích anh ta sao?"

Trần Thọ lườm hắn một cái quay đầu rời đi: "Không liên đến cậu. Về trường thôi."

Cao Bằng còn muốn đuổi theo khoác vai cậu, Trần Thọ cảnh cáo hắn: "Cậu chớ đụng tôi."

Cao Bằng nhanh chóng thu tay về, hắn ta bước lên ngang hàng với Trần Thọ: "Em tới xin lỗi. Em không nghĩ tới trước kia anh là A, à không, kiểm tra ra là A."

Trên trán Trần Thọ nổi gân xanh: "Cậu tới cười nhạo tôi?"

Cao Bằng: "Không phải, em tới giải thích. Bởi vì lúc trước anh luôn trêu ghẹo em nên em tưởng anh thích em. Về sau em cũng thích anh, vốn định thổ lộ, nhưng mọi người nói anh câu ba đáp bốn làm loạn khắp nơi. Em nhớ tới ban đầu anh cũng trêu đùa em như vậy còn tưởng rằng anh thích..."

Dưới cái nhìn chằm chằm của Trần Thọ, giọng Cao Bằng càng ngày càng nhỏ.

Trần Thọ thử nhớ lại bản thân trêu ghẹo hắn lúc nào, hơn nữa sao có loại đồn đại hại người như vậy chứ. Vừa nghĩ một cái thì Trần Thọ mới nhận ra, từ ban đầu cậu đã không thích chơi với O, toàn kiếm A chơi.

Cao Bằng nhún vai, bồi thêm một câu: "Dù sao em tưởng anh dễ dãi nên mới xúc động như thế."

Trần Thọ: "Tôi biết rồi, cậu cút đi."

Cao Bằng cau mày định nói thêm gì đó.

Trước mặt họ đã là xe buýt, Trần Thọ nói: "Cậu còn nói những lời như vậy nữa tôi sẽ hô lên cậu quấy rối tình dục."

Cao Bằng ngậm miệng lại.

Trần Thọ không chịu nổi hắn. Bây giờ, ở trước mặt Trần Thọ, hắn đã không thèm che dấu bản chất thối nát của chính mình nữa.

Cậu lên xe, còn có một đống việc chờ cậu xử lý đây, hơi đâu rảnh để tâm tên ngốc này.

Trên đường về, Trần thọ gọi điện cho Tông Trạch Thịnh.

Tông Trạch Thịnh còn đang mơ màng: "A lô."

Trần Thọ: "Anh Thịnh."

Giọng của Tông Trạch Thịnh lập tức cao thêm vài độ: "A Thọ!"

Tông Trạch Thịnh hít sâu mấy hơi: "Em suy nghĩ kỹ rồi?"

"Không, tôi nghĩ mãi vẫn chưa rõ, nên tôi muốn hỏi anh."

Trần Thọ nhìn khung cảnh vụt qua ngoài cửa kính, nhỏ giọng nói: "Mọi người muốn làm anh Em của tôi hay là..."

"Coi tôi là bạn tình, lợi dụng tôi?"

Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu, sau đó một giọng nói vui vẻ truyền tới: "Em đang xoắn xuýt chuyện này?"

Trần Thọ ủ rũ không vui: "Không phải vậy thì sao? Bị mấy người làm một hồi như vậy, một O như tôi chưa đi tìm đường chết thì đã tính là tâm lý vững vàng rồi."

Tông Trạch Thịnh nghiêm túc nói: "A Thọ, xin lỗi, mặc dù lời xin lỗi này không cứu vãn được gì."

Trần Thọ nghịch rèm che nắng bên cửa xe, tia nắng dần biến mất, mặt trời lấp sau tầng mây dày: "Được rồi, đừng nói gì cả. Tôi muốn nói cho anh biết, sau khi tôi biến thành O không nói với mọi người là lỗi của tôi, nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người có ý kiến gì với tôi hay là định đối xử với tôi như thế nào mới là vấn đề. Tôi là O không sai, nhưng điều này không cản trở chúng ta tiếp tục làm anh em, chẳng qua..."

"Nếu như sau này còn xảy ra chuyện giống ngày đó nữa, vậy thì chúng ta đừng nên gặp mặt nữa sẽ tốt hơn."

Trần Thọ vò tấm rèm tới nhăn nhúm.

Đây là đối lập trời sinh do giới tính mang tới cho họ. Giống như lời đám Đường Niệm nói, tuy rằng Trần Thọ có thể tha thứ cho những người anh em này lần đầu tiên, nhưng cậu không có khả năng nhắm mắt làm ngơ nhìn những lần thứ hai, thứ ba xảy ra nữa.

Từ lúc cậu bước xuống sân khấu, cậu hoàn toàn ý thức được bản thân là một Omega, từ thân thể tới tâm tư đều không giống bọn Tông Trạch Thịnh. Như buổi tối hoang đường ngày ấy, cậu bị anh em tốt ngày xưa đè dưới người, họ tiến vào cơ thể cậu, bắn tinh, còn cậu khóc lóc cầu xin tha thứ.

Bọn họ sẽ dùng ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi quan sát cậu sao? Những tiếp xúc của bọn họ có phải mang theo mục đích khác không? Một giây sau cậu có thể đột nhiên động dục không? Nếu chuyện này xảy ra lần nữa cậu có thể tha thứ không?

Cậu không có cách chống lại sức mạnh của Alpha, không thể hồn nhiên mà kết bạn với họ, không thể tùy hứng làm theo ý mình, không thể giống như cấp ba... có một mối quan hệ sạch sẽ và đơn thuần nữa.

Cậu quăng vấn đề cho Tông Trạch Thịnh.

Tiếng thở của anh lớn dần lên.

Cậu kiên nhẫn chờ xem người anh em của mình sẽ phán quyết mối quan hệ của họ ra sao.

Tình bạn giữa A và O sẽ không thể tránh thoát nhiễm phải tình dục. Đó là dị dạng, biến thái. Tình bạn bị nhiễm mùi ái tình còn có thể duy trì nữa hay không?

Giọng nói bên đầu dây kia nhỏ bé như ở thật xa: "Vậy chúng ta đừng làm anh em nữa được không?"

Trái tim Trần Thọ đập hẫng một nhịp.

Mây đen bên ngoài đã che kín bầu trời thành phố, cậu ngước mắt nhìn, cảm giác bản thân không thở nổi.

Ngay khi cậu định tắt điện thoại, Tông Trạch Thịnh như cầm mũi đao, cẩn thận từng li từng tí cố nén đau đớn hỏi cậu: "Chúng ta làm người yêu đi."

Ầm!

Tiếng sấm nổ vang trên tầng mây dày, mưa vẫn chưa rơi xuống. Đám sinh viên trên xe phát ra những  tiếng la hét sợ hãi. Trần Thọ không nói nên lời, cậu như bị tiếng sấm kia đánh cho ngốc luôn.

"Chúng tôi có thể theo đuổi em không?"

"Hay là, chúng tôi có thể yêu em không?"

"Sau đó chiếm lấy em."

Tông Trạch Thịnh nói xong, mặt Trần Thọ đã đỏ bừng.

Có lẽ giữa A và O có thể có tình bạn đơn thuần thật, nhưng ít nhất mối quan hệ giữa Trần Thọ và ba người kia đã không còn đơn thuần từ lâu.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Triệu Vân Hổ canh chuẩn thời gian cuộc thi kết thúc gửi tin nhắn cho Trần Thọ, bây giờ đã gần chín giờ Trần Thọ còn chưa trả lời.

Ngụy Viễn Hoa đi tản bộ với đối tượng đang mập mờ, Đường Niệm vẫn đang sửa báo cáo. Triệu Vân Hổ không muốn chơi game.

Cậu ta mở đoạn chat với người đầu tiên trong danh bạ ra.

Tất cả tin nhắn đều không gửi được, tin nhắn cuối cùng là chiều hôm qua.

Sau khi nhắn tin với Trần Thọ, cậu ta không nhịn được gọi tới số điện thoại này, vẫn giọng tổng đài quen thuộc nói số điện thoại không tồn tại. Cậu ta cúp điện thoại, không nhịn được khóc nấc lên.

Mẹ nó.

Triệu Vân Hổ cậu không muốn nhớ lại những chuyện ngu ngốc của bản thân nữa.

Tuy rằng mới đầu cậu ta vì người nào đó nên mới để ý Trần Thọ. Nhưng sau này cậu ta phát hiện tuy rằng hai người bọn họ có nhiều điểm giống nhau nhưng bản chất bên trong khác biệt hoàn toàn.

Trần Thọ Đình là Trần Thọ Đình, Trần Thọ là Trần Thọ.

Trần Thọ Đình là một tên ngu ngốc. Trần Thọ là một đứa ngốc đáng yêu.

Cậu ta rất thích Trần Thọ, nhưng tiếc rằng trong lòng Trần Thọ đã có người khác.

Hơn nữa mỗi lần Triệu Vân Hổ gọi tên Trần Thọ, cậu ta sẽ không nhịn được nghĩ tới Trần Thọ Đình.

Dày vò một hồi, Triệu Vân Hổ buồn rầu nghĩ, dù cho có thích Trần Thọ thì cậu ta cũng không thể ở bên Trần Thọ được.

Lúc này bên ngoài trời còn mưa, bầu không khí như vậy khiến tâm tình người ta thêm nát bét. Bỗng nhiên điện thoại rung lên, Triệu Vân Hổ vội vàng mở ra xem, Trần Thọ gửi cho cậu ta một bức ảnh tựa hồ là nhân viên đang làm gì đó.

Triệu Vân Hổ tải ảnh về, tấm ảnh hơi mờ, cậu ta chỉ đành phóng to lên vài lần nhìn kỹ người ở chính giữa.

Triệu Vân Hổ giật mình.

Ký ức quá khứ như thủy triều lấp đầy não cậu ta. Triệu Vân Hổ như rời khỏi gian ký túc đại học, tiếng mưa càng ngày càng nhỏ đi.

Một gương mặt cười tươi dính sát mặt cậu ta thể hiện độ tồn tại.

Hồi cấp ba Triệu Vân Hổ trắng trắng mềm mềm, lúc khóc lên còn động lòng người hơn nhiều: "Cậu, hức, mẹ nhà cậu, hức, cút đi!"

"Ui nào, cậu khóc cái gì? Không phải trượt đại học thôi à? Gặp tôi cậu không vui sao?" Triệu Vân Hổ vừa đi vừa quát: "Cậu về đây làm gì?"

Triệu Vân Hổ bị anh ta làm cho phiền chết rồi. Hôm nay cậu ta tới trường học xem điểm vốn đã không vui, vừa quay đầu thì gặp phải tên đã biệt tăm mất một năm. Tên này còn cười hì hì trêu chọc mình, Triệu Vân Hổ không nhịn được nữa khóc lên.

"Tiểu Hổ Tử của nhà chúng ta thi đại học xong rồi, tôi phải về xem chứ sao nữa."

Anh ta thấy Triệu Vân Hổ trừng mắt nhìn mình thì cười trộm.

Đi tới nơi ít người, Triệu Vân Hổ xả hết những khó chịu trong lòng ra với anh ta: "Biết Trần Thọ Đình cậu không cần lo lắng thi đỗ hay không rồi! Cậu thích thì ra nước ngoài mua một cái bằng là được, cậu quay về cười nhạo tôi sao? Hức."

Trần Thọ Đình vốn định nghiêm túc lắng nghe, nhưng vừa thấy Triệu Vân Hổ mở to đôi mắt hồng hồng nhìn mình, còn thỉnh thoảng khóc nấc lên một cái, anh ta lập tức đầu hàng trước sự đáng yêu của cậu.

Trần Thọ Đình sán tới xoa mặt Triệu Vân Hổ.

"WOw, nói cho cậu một tin tốt này, tôi cũng thi không tốt. Mẹ tôi mua cho tôi cái bằng bên trường dạy nghề."

Triệu Vân Hổ ngây ngẩn cả người, quên mất luôn cánh tay đang làm loạn của anh ta, mặc kệ anh ta lau nước mắt cho mình, cau mày nói: "Cậu bị bệnh à, thi không tốt còn kêu tin tốt."

Trần Thọ Đình nhướng mày: "Gần đây có một trường ôn thi lại, cậu vào trường ôn thi lại, vừa lúc đôi ta ở ngay cạnh nhau."

Triệu Vân Hổ: "Ai thích học ở cạnh cậu! Nói chuyện cho tử tế!"

Qua một lát, Triệu Vân Hổ ngập ngừng hỏi: "Này, trường học kia tên gì?"