Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 25: 25: Ta Của Năm Xưa Ôi Chao




—[Hồi ức 1] Hề Tuyệt: “Đồ quỷ nghèo, đừng cản đường cha ngươi.”—

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Toàn bộ y quán rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.

Hề Tương Lan trong khi giãy giụa đột nhiên dậm mạnh chân trên tấm phảng, ánh nến vốn le lói lập tức vụt tắt.

Bóng tối bao trùm xung quanh.

Hề Tương Lan hét lên: “Tối quá, không thấy gì hết…”

Thịnh Tiêu vô cảm cong tay búng ra, ánh nến lại bừng sáng trở lại.

Chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, hai người đứng trước cửa đã lặng lẽ lùi ra ngoài, rón ra rón rén chuồn êm, tránh cho bị diệt khẩu. 

Thịnh Tiêu: “…”

“Quay lại.”

Phong Duật giơ tay che mắt, nhưng kẽ tay tách ra vừa đủ nhìn, nghiêm túc nói: “Trời đã tối, ta và Ngọc Độ mắt đui lòng mù, mới nãy không nhìn thấy gì hết. Thịnh tông chủ đoan chính đứng đắn, công chính liêm minh, là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo, chúng ta…”

Thịnh Tiêu giáng sét đánh tới.

Phong Duật trở tay không kịp, bị bổ một phát cả đầu tóc dài dựng đứng hết cả lên.

Bởi vì hắn đang đẩy xe lăn cho Hoành Ngọc Độ nên tia sét rè rè truyền sang, khiến Hoành Ngọc Độ cũng bị điện giật cái đụi, tóc mai hai bên cũng dựng ngược lên.

Hoành Ngọc Độ: “…”

Hoành Ngọc Độ quen biết Thịnh Tiêu đã lâu, đến nay chưa từng bị giáng sét đánh bao giờ, lần này xui lây vì cái mỏ nhiều chuyện của Phong Duật, bị đánh cho ngu người, hắn ngơ ngác lẩm bẩm: “Cưỡng, cưỡng ép lôi lên giường…”

Thịnh Tiêu: “…”

Cả người Thịnh Tiêu toàn là sự phiền muộn lạnh lùng, thoạt nhìn như muốn diệt khẩu hai kẻ ‘phá hư chuyện tốt’ của mình.

Phong Duật được xem chuyện vui lớn như vậy, có bị bổ sét vẫn sướng như điên, nhưng trên mặt lại nghiêm túc giả mù, tránh cho Thịnh Tiêu thẹn quá hóa giận lại giáng sét đánh hắn.

Hoành Ngọc Độ lại không hiểu nội tình, dùng sức vặn bánh xe lăn đi vào bên trong y quán, vừa khiếp sợ vừa tận tình khuyên nhủ: “Vô Chước, không thể, không thể làm vậy được đâu.”

Mí mắt của Thịnh Tiêu giật nhẹ một cái.

Lúc này, kinh mạch của Hề Tương Lan khô cạn quá lâu, giống như cây cối bị phơi chết héo trên mặt đất, nếu không có ‘nước’ tưới, sợ là sẽ khát đến nứt cả ra.

Y giùng giằng muốn nắm lấy tay của người bên cạnh, nhưng vừa duỗi tay thì bị Phược Lăng cưỡng ép kéo về.

Cầu mà không được, tựa như ham muốn không đáy.

Trên mặt Hề Tương Lan toàn là nước mắt, miệng liên tục hô tên Thịnh Tiêu.

Hoành Ngọc Độ nào giờ làm gì thấy qua tình cảnh này, lời khuyên can muốn nói ra đều hóa thành ngơ ngẩn, hắn sợ hãi nói: “Ngươi bỏ thuốc hắn hả?!”

Thịnh Tiêu: “…”

Thịnh Tiêu nhắm mắt, im lặng không thèm nói nữa, vươn hai ngón tay tới trước mặt Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan lập tức chộp lấy tay hắn rồi há miệng ngậm vào, hài lòng gặm mút linh lực của Thiên Diễn.

Lông mày nhíu chặt nãy giờ vì đói khát linh lực của y lúc này mới giãn ra, Hề Tương Lan hoàn toàn thỏa mãn, ngoan ngoãn ôm cánh tay của Thịnh Tiêu ngủ thiếp đi.

Cuối cùng Hoành Ngọc Độ đã phát hiện ra vấn đề, kinh ngạc nói: “Ngụy Thiên Diễn, còn có di chứng này?”

Thịnh Tiêu gật đầu.

Phong Duật không hóng hớt nữa, nhíu mày bước nhanh tới, giơ tay vỗ bép bép vào mặt Hề Tương Lan: “Hề Tuyệt? Thập Nhị?”

Hề Tương Lan bị vỗ nên nhíu mày, nói mớ mấy câu rồi dụi mặt vào lòng bàn tay của Thịnh Tiêu, không muốn để ý đến hắn.

Phong Duật chưa từ bỏ ý định, còn muốn dùng linh lực thăm dò kinh mạch của y.

Nhưng hắn vừa truyền linh lực lạnh như băng vào, Hề Tương Lan lập tức trắng bệch cả mặt, há miệng phun thẳng ra một ngụm máu.

Phong Duật sợ hết hồn, không ngờ y còn mong manh dễ vỡ hơn lần trước, cuống quýt rút tay về.

“Hề Tuyệt…”

Thịnh Tiêu dường như đã quen với việc Hề Tương Lan hộc máu, chẳng qua lông mày hơi nhíu lại lộ rõ sự phiền não, lại lạnh lùng truyền linh lực Thiên Diễn vào trong cổ của y.

Khuôn mặt xanh xao của Hề Tương Lan mới hồng hào lên chút.

Phong Duật không dám đụng vào cái thây còn dễ vỡ hơn ngọc lưu ly này nữa, hắn lùi qua một bên rồi tằng hắng một tiếng như thể vừa làm chuyện sai: “Dùng ‘Khí Tiên Cốt’ một lần sẽ bị nghiện?”

Thịnh Tiêu im lặng gật đầu.

“Thế thì phải chữa thế nào đây?” Phong Duật hơi nóng nảy: “Phải đến Dược Tông tìm tiểu độc vật sao? Ta nghe nói hắn đã xuất quan, còn nghiên cứu ra đống thứ thần thông kỳ diệu.”

Hoành Ngọc Độ nhíu mày nhìn Hề Tương Lan, nói nhỏ: “Không cần tốn sức chữa trị, hắn muốn bao nhiêu Thiên Diễn ta đều có thể cho hắn bấy nhiêu, nhưng…”

Hắn và Thịnh Tiêu liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra tâm trạng nặng nề trong mắt đối phương.

Phong Duật nghi ngờ hỏi: “Nhưng sao?”

Hoành Ngọc Độ lặng lẽ than thở: “Nhưng nếu thật là ‘Khí Tiên Cốt’ khiến những tu sĩ đã dùng nó bị nghiện, lỡ như có một ngày, Ác Kỳ Đạo không bán Ngụy Thiên Diễn nữa…”

Hắn không dám nói nốt câu còn lại.

May mà cả Phong Duật không tim không phổi cũng phải sửng sốt một phen, nhẹ nhàng há miệng hít sâu.

Có thể vào Ác Kỳ Đạo đều là hạng người tội ác tày trời, làm việc không màng hậu quả.

Nếu không có Ngụy Thiên Diễn, những tu sĩ đã được nếm ngon ngọt của nó nói không chừng sẽ chỉa mũi dùi vào Thiên Diễn hàng thật. 

Toàn bộ y quán lại rơi vào im lặng.

Hoành Ngọc Độ không bàn về vấn đề này nữa, nhẹ giọng nói: “Vô Chước, tối nay để ta trông nom Tương Lan đi.”

Thịnh Tiêu im lặng không đáp, cũng không biết có đồng ý hay không, chẳng qua là lặng lẽ rút tay về.

Nhưng Hề Tương Lan được ăn quả ngọt đời nào chịu thả ra, y ôm chặt cánh tay của hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhưng sức lực của Thịnh Tiêu quá lớn, suýt chút nữa kéo y lăn xuống giường.

Thịnh Tiêu dừng tay, nghiêng đầu nhìn Hoành Ngọc Độ.

Hoành Ngọc Độ vươn tay tới ngưng tụ ra một giọt linh lực Thiên Diễn, nhẹ nhàng quơ qua quơ lại như muốn hấp dẫn sự chú ý của Hề Tương Lan.

Năm ngón tay của Thịnh Tiêu lặng lẽ nắm chặt lại.

Phong Duật vẫn còn nhận định hai người họ chắc chắn có ‘gian tình’ liếc Thịnh Tiêu, đột nhiên nắm lấy xe lăn của Hoành Ngọc Độ kéo lùi ra xa.

“Trời đã khuya, ngươi nên đi nghỉ ngơi sớm để lấy lại sức, ngày mai là ngày Thiên Diễn học cung chiêu mộ học sinh kỳ tài ngút trời không phải sao? Chuyện của Hề Tuyệt đã có Thịnh Tiêu lo, ngươi đừng nổi tánh mẹ hiền quan tâm vô ích nữa.”

Hoành mẹ hiền quay đầu nói: “Nhưng Tương Lan…”

Phong Duật không cho hắn nói nhiều thêm, tức tốc đẩy hắn chạy biến như một làn khói.

Y quán trở nên yên tĩnh.

Thịnh Tiêu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi năm ngón tay dần thả lỏng của Hề Tương Lan, yên lặng nhìn y hồi lâu rồi mới xoay người ngồi xếp bằng trên đệm cối ở trong góc, nhắm mắt thiền định.

Hề Tương Lan an tĩnh co người nằm trên tấm phảng ngủ say, khóe môi còn dính một vệt máu, dưới ánh nến lập lòe tựa như nhụy hoa đỏ thẫm uốn lượn dữ tợn.

Hai giọt linh lực chỉ có thể giúp y yên tĩnh chưa tới một canh giờ.

Mặt trời còn chưa mọc, Hề Tương Lan lại giống như đóa hoa thiếu nước, mơ màng trăn trở trên giường hồi lâu, cả người ướt đẫm mồ hôi, mờ mịt mở mắt ra.

Thịnh Tiêu nhắm mắt ngồi trong góc tối, giống hệt một tảng băng lạnh.

Nếu không nhìn kỹ thì khó phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Hề Tương Lan nhìn hắn, thở hổn hển bước xuống tấm phảng, lảo đảo đi tới mấy bước rồi ‘bịch’ một tiếng ngã quỳ xuống trước mặt Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu giống như đã thiền sâu, mi mắt lạnh như băng, còn phủ một lớp sương lạnh rất mỏng.

Hề Tương Lan nửa tỉnh nửa mê leo ngồi vào trong lòng hắn, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Thịnh Tiêu, hòa tan sương lạnh thành từng giọt nước, men theo đường viền như dao khắc của ngũ quan của hắn rồi chảy xuống.

“Khí Tiên… Thiên Diễn?”

Có lẽ bây giờ thần trí của Hề Tương Lan ‘khát’ đến ngu muội, y nghiêng đầu nhìn Thịnh Tiêu hồi lâu, mơ màng nhớ lại hình như mình và người này là kẻ thù cũ, luôn không hợp nhau.

“A.” Y giống như có tật giật mình, giơ ngón tay đặt lên môi rồi ‘xuỵt’ khẽ một tiếng, cất giọng lè nhè như uống rượu say, tự nói tự nghe: “Không, không thể đánh thức hắn.”

Nếu Thịnh Tiêu biết được tại sao y muốn bảo vật giá trên trời như Thiên Diễn này, chắc chắn sẽ tức giận.

Nhưng y có thể thừa dịp hắn ngủ mà lén lút ăn trộm Thiên Diễn, như vậy Thịnh Tiêu sẽ không biết, sẽ không tức giận.

Đầu óc bị sốt đến mơ màng không thể suy tính quá nhiều, sau khi miễn cưỡng cho ra kết luận có thể nói là ngây thơ, Hề Tương Lan nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đang đặt trên đầu gối của Thịnh Tiêu, rồi cho lên miệng gặm.

Y không biết làm sao để lấy được Thiên Diễn, chỉ lờ mờ nhớ ra phải ngậm ngón tay thì mới có thể giảm bớt cơn đau khát dữ dội trong kinh mạch.

Hề Tương Lan vừa lén lút nhìn Thịnh Tiêu, cảnh giác hắn bất ngờ tỉnh lại, vừa há miệng cẩn thận gặm mút lần lượt cả năm ngón tay của Thịnh Tiêu, trên năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng kia đều là dấu răng chi chít, nhưng không tìm được một chút linh lực Thiên Diễn nào.

Y bối rối hồi lâu, có lẽ là sợ bị phát hiện nên nhẹ nhàng đặt tay của Thịnh Tiêu về lại trên đầu gối, còn chu đáo vuốt thẳng thớm lại ống tay áo.

Bịt tai trộm chuông một phen xong, Hề Tương Lan lại cẩn thận cầm cái tay còn lại lên gặm.

Y ngồi co ro cầm tay Thịnh Tiêu gặm tới gặm lui, phàm không phải là người chết chắc chắn sẽ bị y đánh thức.

Nhưng Hề Tương Lan rất tự tin mình làm rất bí mật, phát hiện Thịnh Tiêu không mở mắt liền gật đầu tự khen mình, cảm thấy có thể tiếp tục gặm thêm mười lần nữa.

Chỉ là y gặm hết cả mười ngón tay nhưng vẫn không tìm được Thiên Diễn.

Hề Tương Lan vò đầu bứt tóc nửa ngày, đột nhiên ‘A’ một tiếng.

Y rón rén vịn tay lên vai Thịnh Tiêu, dán cơ thể mảnh khảnh vào ngực hắn, sau đó nhẹ nhàng vén tóc dài qua một bên, từ từ kề môi vào gáy của hắn rồi cắn nhẹ.

Đó là chỗ của Tương Văn, cắn một cái vào đó là có thể tìm được Thiên Diễn.

Trái tim của Thịnh Tiêu dường như đập nhanh một nhịp.

***

Ở sân sau của y quán, Hoành Ngọc Độ đẩy xe lăn đến trước giường nhỏ được lấy ra từ túi trữ vật mà Phong Duật đang nằm, nhẹ nhàng nói: “Phong Duật?”

Phong Duật mệt muốn chết, qua quýt đẩy tay hắn ra: “Tránh ra coi.”

“Phong Duật, tỉnh chưa?”

Cuối cùng Phong Duật vẫn là bị đánh thức, hắn mở đôi mắt lim dim còn ngái ngủ nhìn canh giờ, phát hiện trời vẫn chưa sáng lại té gấp về giường cầm gối đắp lên đầu, không nhịn được nói: “Trời còn chưa sáng mà, ngày mai cũng không có bài kiểm tra. Tránh ra, đừng phá người ta ngủ.”

“Ta càng nghĩ càng thấy không đúng.” Hoành Ngọc Độ nói: “Nếu Tương Lan không dính líu đến chuyện của sáu năm trước, Thiên Diễn Châu là vật mà Thiên Diễn ban cho, tại sao lại luôn phán định hắn có tội? Ngươi nói Tương Văn của Tương Lan có liên quan đến Thiên Diễn không, hoặc là thứ gây bất lợi cho linh mạch Thiên Diễn?”

“Cha mạ ơi! Hơn nửa đêm ngươi không đi ngủ mà ngồi đó suy nghĩ những chuyện này?!” Phong Duật đau khổ gầm rú: “Tương Văn của Nhượng Trần là ‘Khuy Thiên Ky’, nếu ngươi muốn biết thì đi hỏi hắn là được chứ gì?”

(Khuy-窥là hé lộ, tiết lộ, thiên ky-天机 là bí mật của trời.)

Hoành Ngọc Độ nhẹ giọng nói: “Thiên Diễn tại thượng, thiên cơ bất khả lộ.”

Phong Duật giận đến mức nhảy dựng lên, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, mở miệng lải nhải với hắn: “Nếu Tương Văn ‘Khuy Thiên Ky’ của Nhượng Trần không thể tiết lộ nửa phần thiên cơ, há chẳng phải là đồ vô dụng sao?— Trong Chư Hành Trai, ta chê bốn người các ngươi nhiều nhất đấy, làm cái giống ôn gì cũng giấu giếm, tỏ vẻ thần thần bí bí thật khiến ta muốn đánh người.”

Hề Tuyệt, Thịnh Tiêu, Hoành Ngọc Độ và Nhượng Trần, bốn người này mỗi lần ở chung nói chuyện với nhau là y như đang nói thiên thư hoặc ngôn ngữ cổ đại nào đó, lúc đó trong đầu Phong Duật kiểu ‘Hả? Hả? Đang nói cái chi?’

Hoành Ngọc Độ ‘A’ một tiếng, nói: “Vậy Thịnh Tiêu và Tương Lan… Thật sự ái mộ lẫn nhau?”

Phong Duật ngáp một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hỏi ta? Ngươi nghĩ ta đi guốc trong bụng bọn hắn à? Ta chỉ vây xem chuyện vui thôi, làm gì rỗi hơi đi điều tra căn nguyên hậu quả cho mệt thân?”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Phong Duật muốn nằm xuống ngủ tiếp.

Hoành Ngọc Độ giữ hắn lại: “Tương Lan đau yếu bệnh nặng, ta lo lắng Thịnh Tiêu không cho hắn linh lực Thiên Diễn, bắt trói hắn lên giường, bỏ mặc hắn đau đớn khổ sở.”

Phong Duật vò tóc muốn trọc cả đầu, nhưng hắn cũng biết cái tính không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua của Hoành Ngọc Độ, đành phải cố nhịn xuống, giơ tay khoác áo bào vào rồi đẩy hắn tới sân trước của y quán.

Đầu tóc của Hoành Ngọc Độ thả dài không búi cao, làm cho cả người hắn trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Nếu bọn họ sớm đã yêu nhau, sau khi kết thúc khóa học ở Thiên Diễn học cung phải ở bên nhau chứ, tội gì phải gây ra cục diện như hôm nay?”

“Dạ dạ dạ.” Phong Duật ngáp liên tục, thuận miệng nói một câu lấy lệ: “Nói thật, lúc còn học ở Thiên Diễn học cung, ta chỉ cần ở đi bên cạnh ngươi thôi chắc chắn sẽ mọc ra vô số lời đồn— Ta còn nhớ lần đó Chưởng viện và học trò lén lút hẹn hò với nhau nè, tiếc là đến giờ ta vẫn chưa biết học trò kia là vị dũng sĩ nào.”

Hoành Ngọc Độ: “A…”

Phong Duật lải nhải không kéo da non: “Ta cũng hoài nghi bát tự của hai ta, và cả phong thủy nữa liệu có phải là không hợp nhau không, sao cứ quanh co vòng vèo…”

Hắn chưa nói xong thì tiếng xe lăn lộc cộc trên đất bỗng dừng lại.

Còn chưa bước chân vào sân trước thì loáng thoáng nhìn xuyên qua khe cửa khép hờ thấy tình cảnh bên trong… Có thể nói là một màn nóng bỏng.

Hề Tương Lan ngồi trong lòng Thịnh Tiêu, hai tay vòng qua cổ hắn, răng môi ma sát trên gáy hắn nhìn như đang hôn, ánh mắt của y mê ly ướt át giống như mặt hồ gợn sóng lấp lánh ánh sáng.

Không khác gì diễm quỷ xinh đẹp nửa đêm quyến rũ đầu độc người ta.

Thịnh Tiêu vững như bàn thạch, mắt nhắm chặt giống như Thần hồn đã rời xác.

Bỗng chốc, đôi mắt hẹp dài của hắn chợt mở ra, xuyên qua cửa gỗ điêu khắc hoa văn đã sờn cũ, lạnh lùng nhìn thẳng vào hai người đang rình mò ngoài cửa.

Hoành Ngọc Độ: “…”

Phong Duật: “…”

Phong Duật nhanh chân chạy mất.

Hoành Ngọc Độ vẫn bình tĩnh: “Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”

“Hiểu lầm quần què!” Phong Duật chạy tóe khói, mở miệng mắng: “Chư Hành Trai của chúng ta mẹ nó đồn đâu trúng đấy, bây giờ thật sự lòi ra hai tên đoạn tụ, đáng ghét! Ta phải vào ‘Thượng Thanh Quyết’ kể mới được, để cho Liễu Điều Điều và tiểu độc vật cũng tới đây xem trò vui!”

Hai người chạy nhanh như bay, như thể phía sau có chó rượt theo.

Trong lúc chạy mệt nghỉ bỗng Hoành Ngọc Độ vẫn còn nói: “‘Thượng Thanh Quyết’? Sao ta không có trong đó? Các ngươi lén ta mở linh đạo mới?”

“Chư Hành Trai có tám người có mười hai linh đạo, bây giờ ngươi mới biết hả?!” Phong Duật nhanh chóng nói: “—Mau quay đầu xem Thịnh Tiêu có đuổi tới chưa? Thiên Diễn tại thượng, chúng ta phá vỡ chuyện tốt của hắn đến hai lần liên tiếp, Thịnh Vô Chước mà có làm thịt hai ta rồi vứt xác ra đường nói không chừng chẳng có ai hay.”

Phong Duật đạp cửa chạy ra, đang muốn chạy trốn thì phát hiện không trung dập dờn như mặt nước gợn sóng— Đó là trận pháp chuyển dời.

Hai người không lường trước được chuyện này, xe lăn không kịp thắng liền đâm sầm vào, thoáng cái quay trở về trong y quán, cùng Thịnh Tiêu ba mặt nhìn nhau.

…Ai nấy đều trố mắt nhìn đối phương.

Hề Tương Lan gặm nửa ngày đều không tìm thấy Thiên Diễn, cuối cùng Thịnh Tiêu đành phải cho y một giọt linh lực để vỗ về.

Y thiu thiu nằm trên đệm cối mà Thịnh Tiêu vừa ngồi thiền hồi hãy, bên tai vang lên ong ong, có vẻ hoa tai trợ thính đã bị hư.

Phong Duật giơ hai ngón tay lên trời, cái miệng tía lia nói gì đó, Hề Tương Lan híp mắt nhìn khẩu hình miệng của hắn, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì bỗng thấy một luồng sét trắng đánh thẳng xuống, trực tiếp đánh nổ quả đầu của Phong Duật.

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan nhìn mà hết hồn, thấy ba người họ giống như đang chơi trò diễn kịch câm, ngươi một câu ta một câu, có vẻ muốn xắn tay áo lao vào đánh nhau, y mơ màng nhìn một lúc lâu, tựa như bị say rượu mà phá lên cười ha hả.

Ngày tựu trường năm đó ở Thiên Diễn học cung giống như xếp chồng lên cảnh tượng trước mắt, Hề Tương Lan vui vẻ cong đôi mắt, móng vuốt vỗ nhẹ lên mặt đất lạnh băng, cười ná thở không dừng lại được.

“Thiếu gia?”

“Thiếu gia!”

Trong không gian yên lặng như tờ, bên tai bỗng truyền tới âm thanh rõ ràng.

Dưới chân dập dờn lay động, bên cạnh có một đạo đồng mặc áo lam đang nhìn Hề Tuyệt với ánh mắt lo lắng: “Thiếu gia, sợ là không ổn đâu, ngài muốn thay đổi ý định không?”

Thiên Diễn năm hợi thứ tám mươi, cuối thu hoa quế nở.

Hề Tuyệt sắp mười ba tuổi đến Thiên Diễn học cung nhập học.

Khi đó Hề Tuyệt sống an nhàn sung sướng, kiêu căng đến nỗi ước gì có thể ngang như cua, dẫu biết rõ ở Thiên Diễn học cung phải khổ tu, luyện tâm cảnh, nhưng vẫn dùng mấy chục con Linh thú kéo cỗ xe tinh xảo rầm rầm rộ rộ đến nhập học.

Nhìn giống như không phải nhập học, ngược lại giống như kéo bầy đàn đến phá quán.

Tiểu đạo đồng khuyên ngăn y suốt cả dọc đường đi: “Thiếu gia à, Thiên Diễn học cung nổi tiếng cực kỳ nghiêm khắc, chúng ta phô trương như vậy… Chắc chắn sẽ bị chặn ngoài cửa.”

Hề Tuyệt dựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, cầm quạt nhỏ phe phẩy, lười biếng nói: “Đừng gọi ta là thiếu gia, mà hãy gọi ta là tiểu tiên quân.”

Tiểu đạo đồng tỏ vẻ khó xử: “Tiểu thiếu gia, ta đang sầu muốn chết đây, lỡ bị chặn không cho vào thì phải làm sao?”

Hề Tuyệt trợn mắt nhìn cậu ta: “Ai dám ngăn cản ta, ta chính là…”

Đột nhiên lúc này truyền tới tiếng rống giận.

“Ai dám cản đường ta?! Ta chính là người của Phong gia ở Phong Châu!”

Hề Tuyệt: “…”

Hề Tuyệt vén màn trúc nhìn ra bên ngoài.

Trước cổng chính nguy nga của Thiên Diễn học cung, một tiểu thiếu niên mặc bộ áo trắng viết đầy bùa quỷ ngoằn ngoèo bằng mực tàu đang hung dữ trừng mắt, đám ác quỷ sau lưng cậu ta đứa nào đứa nấy khóc hu hu giống như bị oan ức rất lớn.

Người ngăn bọn họ là tu sĩ giữ cửa của Thiên Diễn học cung: “Tất nhiên là ta biết Phong thiếu gia, nhưng Chưởng viện có lệnh, người nhập học không thể mang theo tư trang, đạo đồng hầu hạ, tiểu thế giới riêng.”

Tính tình của Phong đại thiếu gia trời sanh cọc cằn không thân thiện, tức khắc nổi giận đùng đùng: “Đây là mà đạo đồng của ta hả? Ác quỷ không phải là đạo đồng, ngươi kêu nó một tiếng nó cũng chẳng thèm trả lời.”

Tu sĩ đã gặp nhiều tiểu thiếu gia hung hăng phách lối như vậy, mềm cứng không ăn: “Thứ lỗi cho chúng ta không thể cho ngài đi vào.”

Phong Duật cười lạnh: “Nếu ta cứ muốn đi vào thì sao? Ngươi dám cản?”

“Chuyện này…”

Phong Duật cho là hắn không dám, hếch mũi lên trời nghênh ngang dẫn lũ quỷ sải bước tiến tới cổng vào của Thiên Diễn học cung,

Nhưng lúc cậu ta sắp bước qua ngưỡng cửa thì có một luồng sét đánh xuống cái rầm.

Phong Duật còn duy trì tư thế nhấc một chân lên, cùng với bầy quỷ lúc nhúc sau lưng đều bị đánh cho đần thối cả ra.

Hề Tuyệt bịt lỗ tai sợ hết hồn.

Ngày nắng cuối thu, lấy đâu ra tiếng sét kinh thiên động địa thế hả?

Phong Duật ngơ ngác há miệng sặc ra nhúm khói đen, tóc tai đều bị đánh cho dựng đứng hết lên, lúc này cơn giận trong cậu ta tăng vù vù, gào thét: “Ai to gan lớn mật dám giáng sét đánh bổn thiếu gia?! Mau lăn ra đây cho ta!”

Tu sĩ của Thiên Diễn học cung vội nói: “Công tử, không thể mang theo đạo đồng vào.”

Phong Duật la lớn: “Là kẻ nào?!”

Bên tai truyền tới tiếng bước chân chậm rãi.

Một thiếu niên mặc áo đen không hoa văn không đeo ngọc bội trang sức với khuôn mặt vô cảm đang đi đến, hai con mắt lạnh lùng của cậu nhìn chằm chằm vào Phong Duật, trên cổ tay còn đeo chuỗi vòng Thiên Diễn Châu, hiện còn vang lên tiếng ‘tách tách’ của sét bắn.

Phong Duật sửng sốt: “Thịnh Tiêu?!”

Tương Văn cấp Linh ‘Kham Thiên Đạo’ rơi vào Thịnh gia lụi bại, chuyện này sớm đã truyền khắp Thập Tam Châu, tất nhiên Phong Duật nhận ra cậu ta.

Phong Duật vốn bạo dạn nóng nảy, đang định bất lực cuồng nộ một trận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt giống như vực sâu vô đáy của Thịnh Tiêu, cậu ta không khỏi run rẩy.

Ác quỷ của Phong gia đều là những ác quỷ hung ác nhất được sàng lọc ra, nhưng lúc này lũ quỷ nhìn thấy Thịnh Tiêu liền giống như con gà bị túm chân xách ngược lên, rối rít trốn ra sau lưng của Phong Duật.

Phong Duật vốn định ngự quỷ đánh một trận với Thịnh Tiêu nhưng thấy lũ quỷ nhát chết núp hết ra sau lưng mình, bèn cảm thấy mặt mũi mất sạch, cậu ta ngượng đỏ mặt phất tay để lũ quỷ trở về Phong gia, sau đó nổi giận đùng đùng vác theo cái đầu nổ thành tổ quạ đi vào Thiên Diễn học cung.

Lần này Thịnh Tiêu không cản.

Hề Tuyệt được xem màn kịch vui, phe phẩy quạt nhỏ, khoe khoang nói: “Đi thôi.”

Tiểu đạo đồng suýt chút nữa quỳ gối lạy cậu: “Tiểu thiếu gia, tiểu tiên quân! Có vết xe đổ trước mặt mà ngài còn muốn dẫm vào, không sợ bị sét đánh sao?”

Hề Tuyệt bắt chéo hai chân, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kiêu ngạo phách lối: “Ta xem ai dám đánh ta!”

Cậu cũng chẳng phải quỷ nhát gan họ Phong kia.

Tuy nói vậy nhưng Hề Tuyệt vừa mới tới trước cửa vẫn là bị tu sĩ cản lại.

Hề Tuyệt vén rèm lên, từ trên cao nhìn xuống người cản đường mình: “Nếu ngài không phiền thì hãy nhìn kỹ xem ta là ai, đến lúc đó ngăn cản ta cũng không muộn.”

Chuyện Hề Tuyệt ăn chơi tráng tác hầu như nổi tiếng khắp cả Thập Tam Châu, tu sĩ vừa thấy cậu đều xanh lè cả mặt, bèn đổi giọng.

“Mang, mang, mang theo không phải là không thể.”

Sau khi Hề Tuyệt thức tỉnh Tương Văn, những thế gia mắt cao hơn đầu không hiểu sao đều thay đổi thái độ một cách chóng mặt, chạy tới lấy lòng nịnh bợ Hề gia, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là Hề gia qua mấy năm nữa là có thể chấp chưởng Trung Châu Tam Cảnh, ngồi lên vị trí mà người người mơ ước.

Mặc dù tuổi tác của tiểu thiếu gia này không lớn, nhưng trưởng lão và gia chủ của các thế gia Trung Châu mỗi lần gặp cậu đều phải cung kính, không dám thờ ơ chút nào.

—Không ai dám đắc tội tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa phú quý không biết cực khổ nhân gian này.

Tu sĩ gác cửa cũng đã được Chưởng viện dặn dò, không dám hà khắc cậu quá mức.

Các thiếu niên bị cấm cửa đứng một bên cho dù biết không công bằng, nhưng đều biết cậu là người của Hề gia nên không ai dám hó hé nửa lời.

Hề Tuyệt cực kỳ hài lòng, hừ một tiếng đắc ý với tiểu đạo đồng nhà mình.

Tu sĩ lại bổ sung thêm một câu: “…Nhưng đạo đồng không thể đi vào, mong tiểu thiếu gia thông cảm.”

Hề Tuyệt đi đâu đều cần người cơm bưng nước rót, không mang theo tư trang thì cũng phải mang theo đạo đồng, y đời nào chịu chấp nhận, lúc này khép lại quạt nhỏ trong tay, ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa, hiên ngang nói: “Thiếu gia ta phải mang theo hết.”

Tu sĩ: “Chuyện này…”

Hề Tuyệt không muốn tốn nước miếng, cong ngón tay hiện ra nhúm linh lực nhẹ nhàng bắn về phía thú một sừng kéo cỗ xe.

Lúc này linh thú đột nhiên hí lên một tiếng, lộc cộc phóng tới cổng vào của Thiên Diễn học cung.

Trên cỗ xe còn treo đèn lồng viết hai chữ Hề gia rõ to chẳng kiêng nể ai, các tu sĩ xung quanh chỉ biết trợn mắt nhìn chứ không ai dám đứng ra ngăn cản.

Nhưng thú một sừng còn chưa bước vào cổng của Thiên Diễn học cung, phía chân trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm rền, đùng một tiếng bổ thẳng vào linh thú.

Linh thú hí lớn một tiếng rồi thân hình to lớn của nó ngã rầm xuống đất, kéo theo cỗ xe hoa lệ ngã chổng vó.

Hề Tuyệt phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã xách theo tiểu đạo đồng bay ra khỏi cỗ xe.

Nhìn cỗ xe ngã nằm trên đất, đôi mắt xinh đẹp trong veo của Hề Tuyệt phải trợn tròn, dường như không thể tin tưởng có người dám ra tay với mình. 

Cậu cũng không phát hỏa mà là bình tĩnh sửa sang lại bộ cẩm bào suýt chút nữa bị dính bẩn, sau đó còn đỏm dáng lấy gương ra soi, thấy tóc tai và mặt mũi vẫn gọn gàng sạch sẽ thì mới yên tâm đi tìm kẻ đầu sỏ.

“To gan!”

Thiên Diễn Châu trong tay Thịnh Tiêu còn đang lay động nhẹ nhàng, lôi văn còn rè rè bắn sét.

Tu sĩ sợ tái mét cả mặt, vội vàng kéo Thịnh Tiêu lại rồi khổ sở lắc đầu với cậu.

Người Hề gia, đến cả Chưởng viện của Thiên Diễn học cung phải kính ba phần, tốt nhất đừng nên trêu chọc.

Vạt áo bào thêu hoa văn của Hề Tuyệt tung bay, cậu bước nhanh tới.

“Láo xược! Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi là người của nhà nào?!”

Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc gì trên mặt, im lặng như bị câm.

Chẳng qua Thiên Diễn Châu truyền tới tiếng ‘rè rè’, giống như tiếng sấm.

Hề Tuyệt sợ hết hồn, vội vàng lùi ra nửa bước, sợ bị sét đánh trúng.

Tu sĩ đứng cản trước mặt Thịnh Tiêu, nói xin lỗi: “Hề thiếu gia, vị này… Là đại thiếu gia của Thịnh gia, cũng là học trò năm nay của Chư Hành Trai. Chưởng viện đặc biệt nhờ cậu ấy giúp chúng ta kiểm tra. Cậu ấy cũng là làm việc theo lệnh, nếu ngài có giận thì ta xin phép thay mặt cậu ấy tạ lỗi với ngài.”

“Thịnh gia?” Hề Tuyệt mở quạt nhỏ ra phe phẩy, quan sát Thịnh Tiêu từ đầu đến chân: “Thịnh gia nào? Ta không biết.”

Có lẽ tu sĩ chưa từng thấy ai đã thiếu kiến thức mà còn hùng hồn nói thẳng là không biết như vậy, lập tức nghẹn họng.

“Là… Thịnh gia ở Trung Châu Tam Cảnh…”

Hề Tuyệt mất hứng: “Bổn thiếu gia biết Trung Châu Tam Cảnh có Hề gia, Nhượng gia, Khúc gia, Phong gia, không biết thế gia nào mang họ Thịnh, chẳng lẽ ngươi lừa ta?”

“Không dám.”

Hề Tuyệt nhìn bộ áo đen sờn cũ và phác quan búi tóc giản dị của Thịnh Tiêu, chê: “Hừ, biết đâu chừng là thế gia nghèo nàn nào đó?”

Tu sĩ cười xòa, thầm khinh bỉ trong lòng.

Mặc dù trước đây Thịnh gia vô danh, nhưng từ khi Thịnh Tiêu thức tỉnh Tương Văn cấp Linh, bước lên hàng ngũ thế gia Trung Châu là chuyện sớm muộn— Tiểu thiếu gia da thịt mềm mại không biết trời cao đất dày này e là sau này sẽ phải chịu khổ sở. 

Dù là bị khinh bỉ nhưng Thịnh Tiêu vẫn hờ hững lạnh lùng, giống như người bị giễu cợt không phải là cậu, đôi mắt trông như đầm nước đọng, không có chút gợn sóng nào.

Hề Tuyệt dường như nhận ra gì đó, trừng cậu nói: “Ngươi xem thường ta?”

Thịnh Tiêu không lên tiếng, cũng không thèm nhìn cậu.

Không biết Hề Tuyệt lấy đâu ra bản lĩnh mà có thể nhìn thấy cảm xúc và tâm trạng trên bản mặt quan tài của Thịnh Tiêu, cậu giận đến mức gây gổ với Thịnh Tiêu ngay trên đường lớn.

“Ngươi ngon quá ha, những người khác đều không dám cản ta, còn ngươi thì hay rồi, dám giáng sét đánh linh thú của ta? Ngươi biết con thú một sừng này đáng giá bao nhiêu linh thạch không?!”

Thịnh Tiêu xem cậu như không khí.

Chân mày của Hề Tuyệt dựng ngược lên, thấy mình tự rước nhục, tức giận đẩy Thịnh Tiêu ra.

“Đồ quỷ nghèo, đừng cản đường cha ngươi.”

Dứt lời, những đạo đồng đi theo cậu lật đật cầm tư trang lên đi theo vào Thiên Diễn học cung.

Chỉ là những đạo đồng kia còn chưa bước chân vào cửa thì lại bị luồng sét quen thuộc đùng đùng đánh xuống, suýt đánh nhóm đạo đồng kia thành người than.

Lần này Hề Tuyệt không nhịn được nữa, nổi giận quay trở lại: “Thịnh…”

Thịnh gì ta?

Cậu không muốn thua khí thế, hơi khựng lại giây lát rồi tiếp tục mắng to: “Cái tên quỷ nghèo họ Thịnh kia, tránh ra cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa.”

Thịnh Tiêu giống như tảng đá vô tri chắn giữa đường, mặt mũi lạnh tanh đứng ở đó, chỉ cần người của Hề Tuyệt muốn mang tư trang vào Thiên Diễn học cung, cậu sẽ giáng sét đánh xuống.

Hề Tuyệt giận đến sắp nổi điên.

Tiểu thiếu niên thuận buồm xuôi gió đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên đụng phải người vừa không biết dỗ dành lại vừa chống đối cậu như vậy, lúc này cậu rút một chiếc roi đen dài ra: “Không muốn chết thì tránh ra!”

Thịnh Tiêu im lặng không nói gì.

Hề Tuyệt hung hăng giơ roi lên quất mạnh xuống đất phát ra tiếng ‘chát’ chói tai.

Cậu lạnh lùng nói: “Ngươi bị câm à?”

Thịnh Tiêu vẫn im lặng.

Hề Tuyệt tức lộn ruột, lúc này roi dài xé gió quất tới.

Đạo đồng bị dọa cho xanh mặt, vội vàng căn ngăn: “Thiếu gia! Không được đâu!”

Thịnh Tiêu đứng đó không nhúc nhích như cột nhà, thậm chí còn không nhìn roi đen đang lao tới.

Hề Tuyệt thấy cậu không đánh trả, trong lòng cũng hơi sợ, nhìn thấy roi đen sắp đánh vào mặt của cậu, Hề Tuyệt run rẩy xoay cổ tay một cái, cưỡng ép rút roi về.

Chuôi roi run mạnh làm cho cổ tay mảnh khảnh của Hề Tuyệt bị tê rần, tiểu thiếu gia da thịt mềm mại nhíu mày ‘sít’ một tiếng.

Chẳng qua roi dài vừa mới ngưng đọng giữa không trung, còn chưa rút hẳn về thì Thiên Diễn Châu trên cổ tay của Thịnh Tiêu rè rè bắn sét, bất ngờ phóng ra linh lực cường hãn, thế như chẻ tre đánh roi dài chia năm xẻ bảy.

Hề Tuyệt kinh hoảng.

Luồng linh lực kia vẫn không suy giảm, trực tiếp hóa thành cơn gió mạnh thổi bay Hề Tuyệt còn chưa kịp phản ứng ra ngoài cửa. 

‘Ùm’ một tiếng rõ to.

Tiểu thiếu gia tôn quý của Hề gia lùi ra sau mấy bước, cơ thể mảnh khảnh loạng choạng té thẳng xuống hồ sen.

Xung quanh im re.

Các tu sĩ và tiểu thiếu niên đến Thiên Diễn học cung nhập học đều trợn mắt há mồm.

Ngay cả Phong Duật đang nấp sau cửa lớn vừa nhai hạt thông rôm rốp vừa xem náo nhiệt đều kinh hoảng đánh rơi hộp đựng hạt thông xuống đất, cằm cũng muốn rơi xuống theo.

Người Thịnh gia này…

Không khỏi quá mức ngang ngược.

Đánh tiểu thiếu gia tôn quý rớt xuống hồ nước, chắc chắn Hề gia sẽ không bỏ qua.

Cho dù Thịnh Tiêu có Tương Văn cấp Linh thì e là phải nếm mùi đau khổ.

Cuối cùng vẫn đạo đồng hét lớn lên: “Tiểu thiếu gia nhà ta không biết bơi! Cứu mạng—!”

“Mau cứu người!”

Thịnh Tiêu như đá tảng, tầm mắt hờ hững nhìn lướt qua mặt nước ùng ục nổi bong bóng.

Có lẽ là vì không thú vị nên cậu lại nhìn về phía cổng lớn của Thiên Diễn học cung, thấy ai mang theo tư trang đi vào liền giáng sét đánh người đó.

Đùng đùng.

Từ đầu đến cuối không nói câu nào.

===Hết chương 25===

Đoạn tua về quá khứ mình sẽ xưng cậu, cậu ta cho các nhân vật.