Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 14: 14: Minh Nguyệt Hoán Đổi




—Thịnh Tiêu, hắn sợ ngươi, cũng hận ngươi—

“Keng—!”

Linh khí trong tay Khúc Nhiêu bị năm ngón tay thon dài cứng cỏi kia bẻ gãy, lưỡi dao kèm theo chút mảnh vụn rơi vương vãi xuống đất.

Tay của Khúc Nhiêu giống như bị lôi điện bổ vào, cơn tê dại và đau nhức theo đầu ngón tay một đường lan tràn tới tận tim, đánh hắn liên tiếp lùi về sau.

“A—”

Tiểu thiếu gia ăn sung mặc sướng nào có thể chịu được cơn đau thấu trời này, hắn kêu thảm một tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Chuỗi vòng Thiên Diễn Châu trên cổ tay Thịnh Tiêu lặng lẽ hiện lên từng luồng lôi văn màu u lam uốn lượn, làm cho đôi mắt đen đậm của hắn lóe lên lệ khí rét căm. 

Khúc Nhiêu trắng bệch cả mặt, uy áp cường hãn đâm thẳng vào mặt hắn.

Đây tuyệt đối không phải là hơi thở mà người bình thường tỏa ra được…

Hắn không phải là Hề Tuyệt!

Đầu óc đần độn vô tri của Khúc Nhiêu bị sự thật đáng sợ này dọa cho bay cả não.

Vậy thì có thể là ai?

Trên đời này trừ Hề Tuyệt ra, còn ai dám dùng khuôn mặt này đi lung tung khắp nơi.

‘Phịch’ một tiếng.

Khúc Nhiêu ngơ ngác hồi lâu, đến khi tỉnh hồn lại thì hai chân đã mềm oặt ngã quỳ trên đất, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi mắt đong đầy sợ hãi như thấy ác quỷ của hắn ngước lên nhìn chằm chằm người đối diện.

Thịnh Tiêu từ trên cao nhìn xuống hắn, chỉ nhìn một cái thôi mà khiến người ta như đứng trên đỉnh núi tuyết giá lạnh quanh năm, không khí hít vào như mang theo băng nhọn đâm thủng phổi.

Đó là hơi thở của tuyết.

Khúc Nhiêu không còn sức để thở.

…Là Thịnh Tiêu thật sự.

Là Thịnh Vô Chước kết anh vào năm mười bảy tuổi, chỉ thiếu một bước nữa là thăng lên Đại thừa kỳ.

Thịnh Tiêu chấp chưởng Giải Trĩ Tông, ngay cả Chưởng tôn Trung Châu cũng phải cúi đầu cung kính với hắn, lo sợ tiếp đón sơ suất.

Đầu óc của Khúc Nhiêu trống rỗng, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua thanh kiếm mà mình vừa kề lên cổ Thịnh tông chủ, nhớ lại bộ dạng tức giận đùng đùng mở lời hăm dọa khi nãy của mình, hai chân run lên, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lúc này cho dù lão tổ của Khúc gia có mặt ở đây thì khó mà cứu được hắn.

Đôi mắt lạnh lùng của Thịnh Tiêu như lưỡi kiếm băng giá, gằn từng chữ một.

“Hả, giận?”

Cái miệng tái nhợt của Khúc Nhiêu bị mím chặt đến bầm tím, hắn cố gắng nén cơn run rẩy, cất giọng nói như sắp khóc: “Thịnh, Thịnh tông chủ…”

Ai mà ngờ Thịnh Tiêu thế mà thật sự tới chùa Cô Xướng?!

Huống chi Thịnh Tiêu vốn tính lạnh nhạt không màng sự đời, tại sao lại tự tiện xông vào phòng riêng của người khác, ngang nhiên cướp đi Ngu Đàm Hoa ngay trước mặt chủ nhân?

Đầu óc của Khúc Nhiêu loạn thành đống bùi nhùi, không còn năng lực suy nghĩ nữa, chỉ biết kinh hoàng đối diện với tầm mắt như muốn đông chết người của Thịnh Tiêu, không sinh ra nổi nửa lòng phản kháng.

“Ngu, Ngu Đàm Hoa…”

Hắn dường như đã bị sợ ngu người, đột nhiên mấp máy mốt thốt ra câu này.

Thịnh Tiêu nhướng mày nhìn.

Ngón tay của Khúc Nhiêu run bần bật thò vào túi trữ vật lấy ra một đống Ngu Đàm Hoa, hắn mang theo đôi mắt đẫm lệ run rẩy dâng hai tay lên cho Thịnh Tiêu, nói: “Cho, cho ngài toàn bộ Ngu Đàm Hoa, đều cho ngài hết! Mong, mong Thịnh tông chủ xá tội.”

Thịnh Tiêu: “…”

Hề Tương Lan ngồi xem kịch vui nãy giờ suýt không nhịn được phụt cười ra tiếng, hai vai run rẩy vì nín cười.

Cái tên đần Khúc Nhiêu này.

Thật sự nghĩ lúc đó người tới cướp Ngu Đàm Hoa của hắn là Thịnh Tiêu thật?

Hề Tương Lan hiếm khi thấy Khúc Nhiêu bị dọa cho suýt tè ra quần, nếu không phải tay bị đập sưng thì y đã vỗ bàn cười phá lên.

Mười mấy bó Ngu Đàm Hoa cho không miễn phí bị chất đống một bên, từ đó cho thấy việc sáu năm qua chặn đường buôn bán của Ngu Đàm Hoa để ép chết Hề Tương Lan, chắc chắn có một chân của Khúc gia.

Hề Tương Lan nhìn chằm chằm đống Ngu Đàm Hoa ở đằng kia, vô thức lè lưỡi liếm môi.

Khúc Nhiêu không biết tại sao Thịnh Tiêu lại tức giận, còn tưởng là do hành vi rút kiếm kề cổ chất vấn của mình đã xúc phạm đến hắn. 

Có lẽ Thịnh Tiêu bị sự ngu ngốc của hắn làm cạn lời, hơi nhắm mắt lại làm giảm bớt ý lạnh.

“Đi.”

Khúc Nhiêu ngơ ngác.

Hai tên hộ vệ một trước một sau ngăn cản Thịnh Tiêu phản ứng cực nhanh, vác theo cái mặt xám nghoét chạy tới đỡ Khúc Nhiêu dậy, còn liên tục cúi người tạ tội, đắng chát nói: “…Đã xúc phạm đến Thịnh tông chủ.”

Lúc này Khúc Nhiêu mới phản ứng lại, biết Thịnh Tiêu không muốn tính toán nữa, vội vàng ôm cánh tay đau đến chết lặng để hộ vệ dìu mình rời đi.

Lúc đến kiêu căng hợm hĩnh bao nhiêu, lúc về chật vật thê thảm bấy nhiêu.

Hề Tương Lan được xem một màn kịch hay, đôi mắt đang rơi lệ mất kiểm soát cũng cong lên đầy vẻ thích thú.

Thịnh Tiêu xoay người lạnh lùng nhìn y: “Chỉ muốn giải bày nỗi khổ tương tư?”

Giải bày kiểu gì mà xông vào phòng người ta cướp lấy Ngu Đàm Hoa?

Hề Tương Lan nghẹn họng: “Úi…”

Y nhẹ nhàng chớp hàng mi dài ươn ướt, dịu dàng giải thích: “Lòng ta không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, kính mến Thịnh Tiêu.”

Thịnh Tiêu: “…”

Thịnh Tiêu không biết y rốt cuộc muốn giải thích cái gì.

Nhưng mà khả năng lớn nhất là người này vốn không hề muốn giải thích, đơn giản là dùng lời này để qua loa lấy lệ hắn.

Thịnh Tiêu nhíu mày, tầm mắt lướt qua đầu ngón tay sưng đỏ của Hề Tương Lan, hắn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng môi vừa hé mở liền mím chặt lại, xoay người cất bước rời đi.

Hề Tương Lan chu môi thổi ngón tay bị sưng của mình, thấy vậy liền đứng dậy đi bộ theo sau.

Ngu Đàm Hoa được Khúc Nhiêu để lại một đống không biết đã bốc hơi từ lúc nào, chỉ còn lại lèo tèo vài ba cành đáng thương.

Hề Tương Lan dụi mắt, chẳng lẽ Ngu Đàm Hoa… Bị ‘cái gai’ kia lấy đi rồi?

Chậc chậc.

Thượng Nguyên chưa từng thấy Tông chủ tức giận như vậy bao giờ, lén lút đến bên cạnh Hề Tương Lan, châu đầu ghé tai với y: “Ngươi và Tông chủ chúng ta… Thật sự là đạo lữ?”

Hề Tương Lan không cần da mặt, nhìn nàng với ánh mắt thâm tình: “Lòng ta không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, kính mến Thịnh Tiêu.”

Thượng Nguyên tò mò nói: “Thật sự là lâu ngày sinh tình?”

Hề Tương Lan vén tay áo, phấn khởi muốn chia sẻ cho nàng biết chiến tích anh dũng trộm giường của Thịnh Tiêu vào ban đêm hồi còn ở học cung của mình, nhưng quơ quoạng hai tay nửa ngày mới nhận ra Thượng Nguyên không biết thủ ngữ, đành phải ôm hận dừng lại. 

Ba người đi trên đường không nói gì, xuyên qua hành lang thật dài tới nơi ở của đại sư trụ trì.

Còn chưa đến trước cửa, Thịnh Tiêu bỗng quay đầu nhìn Thượng Nguyên.

Thượng Nguyên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, giơ tay nắm lấy tay áo của Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan khó hiểu dừng lại theo.

Thịnh Tiêu phất tay để cho Phược Lăng hiện rõ ra: “Đừng nghĩ chạy trốn.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan im lặng gật đầu.

Lúc này Thịnh Tiêu mới chầm chậm bước tới sân viện của đại sư trụ trì cách đó không xa.

Hề Tương Lan không thể chạy trốn, hung dữ trừng bóng lưng xa dần của Thịnh Tiêu cho đỡ giận.

Nhưng y nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy người này giả mạo Thịnh Tiêu còn thuần thục hơn cả mình.

Thịnh Tiêu là một người mặt quan tài lòng sát thần, cho dù toàn bộ Giải Trĩ Tông có to gan đến đâu thì cũng không đến mức đeo cái mặt của Tông chủ nhà mình chạy khoe khoang khắp nơi?

Chẳng lẽ cần Thịnh Tiêu ra mặt tìm trụ trì của chùa Cô Xướng mới hỏi ra vấn đề?

Những năm qua Hề Tương Lan ăn khổ quá nhiều, chuyện gì cũng nghĩ theo hướng xấu nhất.

Nếu người này thật sự là Thịnh Tiêu…

Suy nghĩ này vừa lóe lên, tim của Hề Tương Lan lập tức đập mạnh, có ảo giác sau vai bị đau rát như thiêu đốt.

Nếu đúng là Thịnh Tiêu thật…

Vậy tại sao hắn lại che giấu thân phận?

Hai người gặp nhau, người che giấu thân phận phải là y mới đúng chứ?

Không cần thiết làm điều thừa thãi này.

Thượng Nguyên nhanh nhẹn tìm một bậc thang ngồi xuống chờ Tông chủ.

Hề Tương Lan chớp mắt, cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh nàng, tiện tay nhặt một cành cây nhỏ viết mấy chữ trên đất.

“Thịnh tông chủ có khỏe không?”

Thượng Nguyên ngơ ngác gật đầu, không nhận ra mình đang bị khách sáo: “Vẫn mạnh khỏe.”

Hề Tương Lan lại viết: “Nghe nói hắn tới Vô Ngân Thành?”

Thượng Nguyên theo phản xạ lắc đầu, nhưng sau lưng bỗng ập tới một luồng hơi thở lạnh như băng khiến nàng ta cứng ngắc cả người.

—Là Thịnh Tiêu đã đi xa truyền âm đến.

Thượng Nguyên tiếp tục lắc đầu: “Không có, Tông chủ vẫn còn đang bế quan ở Giải Trĩ Tông.”

Hề Tương Lan: “Thật?”

Thượng Nguyên: “Thật thật.”

Hè Tương Lan lại hỏi: “Quyện đại nhân đâu?”

Cô gái này nhìn rất dễ lừa, người khác nói gì thì là cái đó, nhưng vì quá mức khờ khạo và chậm chạp nên dù có nói dối cũng khó mà nhìn ra, hoàn toàn không giống Quyện Tầm Phương hở một tí là xù lông, khiến người ta dễ nhìn thấu tâm tư.
Thượng Nguyên nói: “Hắn đến Vô Ngân Thành rồi, nghe nói ở đó có tuyết tai nên hắn đi điều tra nguyên nhân.”

Hề Tương Lan thờ ơ cầm chơi cành cây, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay vào lúc này, cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng như gió xuân.

Tiếng nói kia giống như chứa đựng vô vàn linh lực, cách một khoảng xa mà vẫn có thể nghe rõ mồn một.

“Vây.”

Hề Tương Lan bỗng đứng bật dậy.

Trên bãi đất trống trước sân viện của trụ trì cách đó không xa, từng miếng ngọc giản bằng ngọc lưu ly trong suốt tựa như mũi tên nhọn tụ lại một điểm cố định trên không trung, sau đó mang theo luồng linh lực như sợi dây tách ra bốn phương tám hướng rồi phóng thẳng xuống ghim sâu vào những tảng đá xanh xung quanh.

Tảng đá bị đâm tạo thành những vết nứt li ti.

Chỉ trong chớp mắt, hình thành một cái lồng chim bằng lưu ly trong suốt vây nhốt Thịnh Tiêu vào bên trong.

Thịnh Tiêu im lặng nhìn mọi thứ diễn ra trước mặt.

Có vẻ Hoành Ngọc Độ đợi đã lâu, hắn ngồi ngay ngắn dưới tán cây quế, mỉm cười nói: “Vô Chước, đừng nên trách ta, Thiên Diễn học cung và Giải Trĩ Tông vốn có thể hợp tác, nhưng ngươi…”

Thịnh Tiêu không đợi hắn nói nhảm xong, mất kiên nhẫn nâng tay lên, Thiên Diễn Châu bay lơ lửng, kéo theo lôi văn bắn ra tia sét vang dội.

“Nếu ngươi dùng Thiên Diễn Châu giáng sét đánh vỡ cái lồng này, Thập Nhị sẽ lập tức phát hiện ra thân phận của ngươi.” Hoành Ngọc Độ thản nhiên nói: “Thịnh Tiêu, hắn sợ ngươi.”

Bàn tay cầm Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu thoáng chốc cứng đờ.

Hoành Ngọc Độ không biết bốn chữ lời nói giết tâm viết như thế nào, tiếp tục từ tốn nói: “…Từ khi một viên Thiên Diễn Châu của ngươi phán định hắn có tội, có lẽ là còn có nguyên nhân khác, nhưng đã khiến hắn sợ ngươi, cũng hận ngươi.”

Mặt của Thịnh Tiêu nặng nề như có thể vắt ra được một xô nước, trong tay hiện ra một nhúm linh lực, hung hăng chưởng thẳng vào cái lồng đang càng lúc càng thu nhỏ lại.

Nhưng ‘lồng chim’ này được tạo thành từ Tương Văn ‘Hoán Minh Nguyệt’, chỉ dùng linh lực bình thường thì khó có thể phá vỡ.

Hoành Ngọc Độ thấy hắn thật sự không dám dùng Thiên Diễn Châu, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua chuỗi vòng Thiên Diễn Châu đang rũ bất động trên tay hắn, bỗng mỉm cười nói.

“Viên Thiên Diễn Châu kia…”

Mái tóc dài của Thịnh Tiêu bị gió thổi bay phần phật, hắn lạnh lùng nhìn cái lồng làm bằng ngọc lưu ly dễ vỡ trước mặt, trong tay dần dần hiện ra một thanh kiếm trong suốt.

Đó là thanh kiếm bản mệnh mà hắn ít khi dùng— Đông Dung. (Đông Tan)

Hoành Ngọc Độ nhẹ nhàng nói nốt nửa câu còn lại: “…Bị ngươi lấy ra?”

***

Khi ‘lồng chim’ xuất hiện, Hề Tương Lan biết chắc là Hoành Ngọc Độ đã đến.

Phản ứng đầu tiên của y là co giò chạy trốn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì y còn đang bị Phược Lăng của ‘cái gai’ kia trói, dựa vào sức lực của một mình y thì không thể chạy thoát được.

Có lẽ Hoành Ngọc Độ sẽ vì chuyện của Trần Nhượng mà oán hận y, nhưng ít nhiều sẽ không đến mức xuống tay động ác.

Nhưng nếu ‘cái gai’ kia rơi vào tỉ lệ nhỏ nhất chính là Thịnh Tiêu…

Trong khi Hề Tương Lan đang cân nhắc hơn thiệt, lấy ai ra làm kiếm thì lời nhất, bất thình lình có một bàn tay lạnh băng bắt lấy y. 

“Tại sao ngươi lại dùng thuật che mất, hại ta suýt chút nữa không nhận ra ngươi!”

Hề Tương Lan vừa quay đầu lại, cuối cùng cũng trùng phùng với hảo huynh đệ Phong Duật của mình.

Đi theo Phong Duật còn an toàn hơn đi với ‘cái gai’ kia.

Y cảm động đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, hai tay quơ quào mãnh liệt ra hiệu: “Cứu mạng—! Người của Giải Trĩ Tông mất trí, dùng tư hình quyền đấm cước đá với ta, ngón tay của ta suýt bị bọn hắn đập gãy! Cái gai kia còn nói muốn bắt ta về nếm trải sáu mươi hai đại hình phạt của Giải Trĩ Tông không thiếu cái nào!”

Phong Duật nhìn đầu ngón tay sưng chù vù và khuôn mặt lem luốc vì nước mắt nước mũi của Hề Tương Lan, trái lại hít sâu một hơi.

“Giải Trĩ Tông đúng là vô nhân đạo!”

Hề Tương Lan gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, mau cứu ta!”

Lúc này Phong Duật vẽ một trận pháp trên đất, muốn dẫn y chui xuống đất chạy trốn.

Hề Tương Lan: “Phược Lăng! Tay ta còn bị Phược Lăng trói, dù có chạy đến đâu thì người của Giải Trĩ Tông vẫn có thể lần theo Phược Lăng tìm ra ta.”

Phong Duật ‘ồ’ một tiếng, dứt khoát rút quỷ đao ra: “Chặt phăng móng heo của ngươi là được chứ gì?”

Hề Tương Lan: “…”

Xem ra ở bên cạnh Phong Duật cũng không an toàn mấy.

Phong Duật cầm quỷ đao chém mạnh xuống cổ tay của Hề Tương Lan.

‘Ầm’ một tiếng, Phược Lăng bị tác động mà hiện hình ra, tựa như dòng nước bị chém đứt giữa không trung.

Nhưng vừa chém xong, hai đầu dây bị đứt lập tức nối liền lại như cũ.

“Hả?” Phong Duật nghi ngờ duỗi tay tới muốn nắm lấy sợi dây, nhưng cái tay lại xuyên qua sợi dây, không thể nắm bắt được: “Sao không giống những Phược Lăng bình thường khác vậy?”

Hề Tương Lan thấy Hoành Ngọc Độ đang đẩy xe lăn từ từ đi tới, còn Thịnh Tiêu thì bị vây nhốt, hiện đang dùng linh lực chưởng liên tục vào lồng chim tạo thành từ ngọc giản, phát ra tiếng vang leng keng cực kỳ náo nhiệt.

“Lẹ lên đi!” Hề Tương Lan quơ tay múa chân: “Rơi vào tay Ngọc Độ thì ta cũng khó giữ mạng.”

Phong Duật không cảm thấy khẩn trương chút nào, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đợi ta nghiên cứu cái dây đỏ này xem nó là gì cái đã.”

Hề Tương Lan: “…”

Thượng Nguyên vẫn còn ngồi đó, tuy thấy Tông chủ nhà mình bị nhốt nhưng vì không nhận được mệnh lệnh nên không chạy tới hỗ trợ, ngược lại nghiêng đầu nhìn Hề Tương Lan, nghi ngờ nói: “Hề Tuyệt, ngươi lại muốn chạy trốn? Đại nhân nói nếu ngươi muốn chạy nữa thì sẽ nhốt ngươi vào tù.”

Hề Tương Lan vội vã lắc đầu với nàng ta, tỏ ý không có đâu.

Thượng Nguyên suy nghĩ lại thì cảm thấy không có gì phải lo lắng.

Dùng Thần hồn kết nối với Phược Lăng, trừ khi Tông chủ bỏ mạng, nếu không có chặt có chém bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn sẽ không đứt.

Nàng ta nghĩ vậy liền yên tâm ngồi xem náo nhiệt tiếp.

Phong Duật nghiên cứu hồi lâu, lấy hết binh khí mà mình có ra thử mỗi thứ một lần, nhưng vẫn không thể chặt đứt hoàn toàn.

Hề Tương Lan nhíu mày nhìn chằm chằm Phược Lăng kỳ quái kia, suýt chút nữa ra quyết định chặt phăng cánh tay của mình.

Lúc này Hoành Ngọc Độ đã đẩy xe lăn tới bên dưới bậc thang, mỉm cười nói: “Thập Nhị, lâu rồi không gặp.”

Hề Tương Lan cười gượng, nhẹ nhàng giơ tay quơ qua quơ lại.

“Ngọc Độ, hai chân của ngươi có khá lên chút nào không, lúc nào mới có thể đi lại được?”

Phong Duật tạm dời mắt khỏi Phược Lăng, ngẩng đầu nhìn y với vẻ mặt cạn lời.

Tên khốn vô liêm sỉ này hồi nào đến giờ vẫn luôn thích đụng vào chỗ đau của người khác.

Lúc này Hoành Ngọc Độ đã xưa không bằng nay, hắn thân là Chưởng viện của Thiên Diễn học cung, quyền cao chức trọng thân phận tôn quý, những năm qua không một ai dám hỏi chuyện cái chân ở ngay trước mặt hắn.

Hề Tuyệt là ngại mình sống lâu quá hay gì?

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, Hoành Ngọc Độ không tỏ ra chút bất mãn nào, thậm chí trong mắt còn thêm mấy phần dịu dàng.

“Tàm tạm, không lâu sau là có thể đi bộ.”

Hề Tương Lan: “Thế thì phải chữa trị cho thật tốt vào.”

Hoành Ngọc Độ: “Được.”

Phong Duật: “…”

Tới tận bây giờ chưa có ai hỏi đến hai chân của Hoành Ngọc Độ, nhưng phần lớn những người khác nhân lúc hắn không để ý mà lén nhìn chân của hắn, trong mắt không có đồng tình thương hại thì cũng là ghen ghét hả hê.

Họ hâm mộ và sợ hãi Tương Văn cấp Linh, nhưng vì hai chân của hắn bị thương mà bày ra lòng thương hại cao cả, nhằm để thỏa mãn lòng ghen tị vặn vẹo của mình.

Trên đời này e là chỉ có Hề Tương Lan mới có thể hỏi chuyện cái chân của hắn một cách thẳng thừng không kiêng dè như vậy.

Hề Tương Lan vẫn bình tĩnh chào hỏi Hoành Ngọc Độ như trước kia, nhưng lại liều mạng đạp chân của Phong Duật, thúc giục hắn mau nghĩ ra cách cởi bỏ Phược Lăng.

‘Hoán Minh Nguyệt’ của Hoành Ngọc Độ không cùng một đẳng cấp với trò trẻ con ‘Quỷ Âm’ của Phong Duật, cho dù y có tháo hoa tai ngọc ra thì vẫn sẽ bị hắn khống chế.

Hề Tương Lan có dự cảm xấu.

Đúng như dự đoán, Hoành Ngọc Độ nhẹ nhàng nâng tay chạm vào một miếng ngọc giản bay lượn bên người, mở miệng nói câu gì đó.

Ống tay áo của Hề Tương Lan bay lên phần phật, hai tay mãnh liệt quơ quào ra hiệu.

“Khoan đã ca ca không nên quá nóng vội chờ một chút đã.”

Nhưng đã muộn.

‘Hoán Minh Nguyệt’ biến thành chim bay đến trước mặt Hề Tương Lan.

Giọng nói dịu dàng của Hoành Ngọc Độ vang lên: “Thập Nhị, Tương Văn của ngươi là gì?”

Hề Tương Lan muốn bịt miệng miễn cưỡng ngăn lại, nhưng uy lực của Tương Văn cấp Linh quá lớn khiến cả người y cứng ngắc, đôi môi mất kiểm soát chầm chậm hé ra.

“Bà nội cha ngươi Hoành Ngọc Độ.” Hề Tương Lan nghĩ thầm trong đầu: “Chết thì chết.”

Con chim hóa thành từ ‘Hoán Minh Nguyệt’ bỗng nổ cái bụp, vô số mảnh vụn linh lực rơi lả tả xuống trên người Hề Tương Lan, lấp la lấp lánh như đom đóm.

Hề Tương Lan không còn gì luyến tiếc, y nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ: “Lòng ta không phải gỗ đá, lâu ngày sinh tình, kính mến…”

“…Kính, kính mến Thịnh, Thịnh Tiêu.”

Hoành Ngọc Độ:?

Phong Duật: “…”

===Hết chương 14===