Sau Khi Phá Sản Phát Hiện Lão Công Thế Nhưng Không Phải Tiểu Bạch Kiểm

Chương 8




Kỷ Niên đi vào rạp chiếu phim, đột nhiên nhớ tới chính mình cùng Khúc Lê lần đầu tiên hẹn hò hình như cũng là ở cái rạp chiếu phim này.

Khi đó bọn họ vừa mới kết hôn không lâu. Văn Thù không ngừng nói bóng nói gió, tận tình khuyên bảo mà nhắc nhở Kỷ Niên:

"Ông chủ, ngài thật sự quá kính nghiệp, không có người nào giống ngài. Mới thành hôn suốt đêm lại tăng ca, mấy ngày liền còn không về nhà ngủ."

Kỷ Niên xụ mặt, nói: "Cậu là đang mỉa mai tôi đúng không?"

"Tuyệt đối không có! Ông chủ!"

Văn Thù vội tỏ lòng trung thành,

"Chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới người hàng xóm, hắn cũng đặc biệt xem trọng sự nghiệp. Kết hôn xong như cũ trầm mê công tác, kết quả tiền kiếm được, vợ cũng chạy mất. Hiện tại đã ngoài 40 vẫn là một mình... Tôi chính là nói chuyện đó, tuyệt đối không có ngấm ngầm nói ngài! Ông chủ, ngài đừng trừng tôi, tôi... lăn liền!"

Văn Thù mượt mà rời khỏi, Kỷ Niên nhéo nhéo giữa mày, thở dài.

Kỳ thật không cần Văn Thù nói, Kỷ Niên cũng biết chính mình làm như vậy là không đúng.

Theo lời Văn Thù, nhà mới tân hôn không phải mọi người đều ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau hay sao. Ai lại như anh, chưa làm tiệc cưới, cũng không đi tuần trăng mật. Mỗi ngày còn ở công ty thì tính là kết hôn cái gì.

Kỷ Niên sẽ giống như mỗi ngày đều tránh ở công ty, cuối tuần cũng không buông tha. Trừ lí do bận việc thì còn một cái khó mở miệng, chính là hôm đầu tiên kết hôn Khúc Lê thật sự có điểm đáng sợ.

Ngày thường đều ôn thuần giống chú cún lớn, đột nhiên Khúc Lê lại thay đổi, biểu tình hung ác, giống như là muốn đem Kỷ Niên nuốt vào bụng.

Chuyện đó Kỷ Niên cũng chưa từng cùng người khác làm, không biết cụ thể là như thế nào. Thật sự cũng không phải không thoải mái, chỉ là loại cảm giác đó cùng phản ứng đối với Kỷ Niên quá xa lạ. Thế nên Kỷ Niên theo bản năng tránh né.

Vậy nên Kỷ Niên từ sau ngày đó, mỗi ngày đều nói bận việc đi sớm về trễ, buổi tối nhắn cho Khúc Lê một tin nói rằng không cần chờ mình về. Sau đó đợi đến rạng sáng mới trộm trở về.

Có một lần, Kỷ Niên về nhà muộn. Thấy Khúc Lê đã ngủ, Kỷ Niên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, tắm rửa xong lên phía bên kia giường nằm xuống.

Chỉ là không nghĩ tới Khúc Lê còn chưa có ngủ, Kỷ Niên nằm xuống không lâu, Khúc Lê liền sột sột soạt soạt mà nhích lại gần. Từ phía sau ôm lấy Kỷ Niên.

Kỷ Niên liền cứng đờ.

Khúc Lê đại khái cũng biết Kỷ Niên kháng cự, lời nói không nghe ra cảm xúc gì, chỉ là ôm lấy Kỷ Niên, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Niên, đừng sợ, em không chạm vào anh."

Sau đó, Khúc Lê quả thực không đụng vào Kỷ Niên quá nhiều.

Kỷ Niên ngồi trước bàn làm việc, suy nghĩ càng ngày càng xa, công việc trên máy tính hoàn toàn nhìn không vào.

Vừa đúng lúc Khúc Lê gọi sang bên này, hỏi Kỷ Niên hôm nay về mấy giờ.

Kỷ Niên bên tai đột nhiên nghe tiếng của Văn Thù nói.

Nếu kết hôn, nên có trách nhiệm mới được, mặc kệ là... khụ, cả phương diện trách nhiệm kia.

Kỷ Niên đầu óc nóng lên, thốt lên: "Khúc Lê, chúng ta tối nay đi hẹn hò đi."

Khúc Lê cùng Kỷ Niên đi vào rạp chiếu phim, bởi vì thời gian tương đối trễ, nên chỉ còn lại mấy bộ phim kinh dị trong nước.

Kỷ Niên vốn suy nghĩ về việc xem một bộ phim lãng mạn, đến lúc đó không khí xung quanh cũng thuận theo thì cứ vậy nước chảy thành sông.

Nhưng mà phim kinh dị, liền có chút khó nói.

Kỷ Niên trong lòng có nỗi sợ, hơi muốn quay về, trên mặt hừ lạnh nói: "Rạp chiếu phim gì chỉ còn mỗi mấy cái phim kinh dị như này?"

Khúc Lê kéo nhỏ ngón tay Kỷ Niên, rất mong chờ có thể cùng anh xem phim, nghe xong liền rũ mắt, thật cẩn thận hỏi lại: "Tiểu Niên, chúng ta không xem sao?"

Đuôi mắt rũ xuống, nhìn như chú cún nhỏ.

Mẹ nó, chó con này.

"Còn không đi mua vé đi, phim cũng muốn bắt đầu rồi." Kỷ Niên nói.

Khúc Lê cong mi, nhấp miệng cười rộ lên, ngoan ngoãn đi xếp hàng mua hai vé xem phim. Còn mua thêm hộp bắp rang bơ cùng hai ly trà sữa.

Tuy rằng thời gian khá trễ, nhưng rạp chiếu phim vẫn có người đến xem. Khúc Lê ôm một đống đồ trên tay, Kỷ Niên liền không thể nắm tay Khúc Lê.

Kỷ Niên chậc một tiếng, duỗi tay nắm vào cánh tay Khúc lê, đi trước giống như dẫn cún con.

Thật ra là sợ đông người, có thể bị tách nhau ra, Kỷ Niên ngoài miệng nói: "Người ở đây đông, cẩn thận đừng đi lạc."

Khúc Lê không tiếng động cười cười, nói: "Dạ, em sẽ không buông."

Trong phòng chiếu phim tắt đèn, màn hình mở lên, là một kịch bản siêu cũ. Các cảnh quỷ xuất hiện bất ngờ, cũng như từ các góc bỗng nhảy ra hù dọa người ta. Các diễn viên chính chạy trốn trong lo sợ, sau đó lại mạnh mẽ thông báo toàn bộ ma quỷ chỉ là người giả, một trò đùa dai!

Khúc Lê xem thêm một chút liền đoán được cái kết.

Hơi hơi không muốn xem nữa, nguyên lai lần đầu tiên đi hẹn hò ở rạp phim lại xem trúng bộ phim rác.

Nhớ lại Kỷ Niên nói đúng, giờ này chỉ toàn là phim rác.

Vậy nên liền không thèm chú ý đến bộ phim nhựa nhàm chán nữa, đem lực chú ý chuyển sang bên người Kỷ Niên.

Kỷ Niên trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cơ thể lại thẳng tắp, thân thể dán chặt vào ghế, màn hình chiếu lập lòe soi đến mặt Kỷ Niên nhìn lại vô cùng nghiêm túc.

Khúc Lê có chút khó chịu, mọi lực chú ý của Kỷ Niên đều đặt vào màn hình trước mặt. Vì thế để lôi kéo lực chú ý của Kỷ Niên, Khúc Lê lặng lẽ đem tay từng bước từng bước dời về phía bàn tay Kỷ Niên ở tay vịn.

Phim nhựa chuyển đến cảnh khác, tiếng thét chói tai của nữ sinh vừa xuất hiện, Khúc Lê liền cảm giác cả người Kỷ Niên cương cứng một chút.

Sau đó Khúc Lê phát hiện lòng bàn tay Kỷ Niên ẩm ướt.

"Em không có việc gì chạm vào anh làm chi!?"

"Tiểu Niên, anh không thoải mái sao?"

Kỷ Niên tức muốn hộc máu, suýt mắng nhỏ Khúc Lê thì màn hình đồng thời cũng sáng lên.

Nương theo chút ánh sáng từ màn hình, phát hiện Kỷ Niên vậy mà trên thái dương cũng lấm tấm mồ hôi.

Khúc Lê nâng mặt Kỷ Niên, nôn nóng hỏi: "Tiểu Niên, làm sao vậy? Anh nơi nào không thoải mái?"

Kỷ Niên nhìn loạn khắp nơi, cuối cùng dừng trên hộp bắp rang, nói: "Bắp rang hình như hơi lạ, ăn vào dạ dày hơi đau."

Thần sắc Khúc Lê tối sầm lại, nghĩ thầm rạp chiếu phim này có lẽ nên đóng cửa thật.

(*) dám chiếu phim đáng sợ, cho phá sản đi:v

Lại nhìn về phía Kỷ Niên, vẻ mặt đổi về dáng vẻ ôn nhuận, hắn nói: "Không xem nữa, chúng ta đi bệnh viện."

"Không không không, không cần đi bệnh viện." Bởi vì dạ dày thật sự không có đau, "Chúng ta về nhà đi, anh nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."

Khúc Lê đương nhiên đồng ý.

Ra khỏi phòng chiếu phim, Kỷ Niên hơi ngượng ngùng đứng tại chỗ.

Lại nói lúc đầu Khúc Lê có mua một ly trà sữa lớn, phim bắt đầu vì khẩn trương nên Kỷ Niên uống rất nhiều. Hiện tại tâm tình thả lòng, liền có cảm giác muốn đi vệ sinh.

"Anh đi nhà vệ sinh một cái." Kỷ Niên nói.

Kỷ Niên sau khi ra khỏi phòng chiếu phim, sắc mặt liền tốt lên không ít, làm Khúc Lê cũng an tâm.

Khúc Lê trong tay còn đang ôm áo khoác của Kỷ Niên, lúc phim chưa bắt đầu bởi vì nóng mà đưa hắn ôm. Nghe Kỷ Niên nói vậy, ôn thanh nói: "Được, anh đi đi, em ở đây chờ anh."

Kỷ Niên vẫn là không đi, đứng bất động tại chỗ.

"Làm sao vậy?" Khúc Lê hỏi.

Kỷ Niên ngập ngừng, cuối cùng đỏ mặt, biệt hữu nói: "Em, em đi với anh đi!"

Khúc Lê khó hiểu nhìn Kỷ Niên, hỏi: "Hả? Vì cái gì?"

"Anh... anh..." Kỷ Nên cắn răng, kéo cổ áo Khúc Lê lại gần, ghé sát vào tai nói: "Em đứng ở đây cũng không làm gì, đi cùng anh vào đi."

Khúc Lê mặt hơi nóng, đôi mắt lập lòe nhìn Kỷ Niên, Kỷ Niên nhìn Khúc Lê màu hồng liền lan đến hết bên tai. Không biết vì sao mình cũng mặt đỏ tai hồng, bắt đầu ý thức được mình mới làm cái gì.

Khúc Lê cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi vào cùng anh.

Sau khi tiến vào, Kỷ Niên liền chui vào một phòng đơn, khi khóa lại, có chút nhịn không được hướng phía ngoài mà hỏi: "Khúc Lê, em có ở đó không?"

Khúc Lê nụ cười treo trên môi, trên mặt ngây ngốc vui vẻ, nghe được câu hỏi Kỷ Niên, lập tức đáp lại: "Còn ở."

Cả khóe môi lẫn đuôi mắt đều cong cong, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Rốt cuộc cũng về đến nhà, Kỷ Niên hơi hơi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Vừa rồi ở trên xe, Kỷ Niên nhìn ra phía ngoài cửa sổ đen nhánh, liền cảm giác giây tiếp theo có nữ quỷ bò đến trên cửa sổ. Làm Kỷ Niên run rẩy, không dám ngó nghiêng chỉ dám đem tầm mắt đặt lên người Khúc Lê, cụ thể là tay lái.

Trên bàn tay trái, ngón áp út lấp lánh nhẫn kết hôn của họ, từ khi kết hôn Khúc Lê chưa bao giờ tháo nó xuống.

Bên trong xe trừ bỏ âm nhạc nhẹ nhàng, liền không hề có âm thanh nào khác.

Khúc Lê mỗi lần lái xe chở Kỷ niên đều rất ít nói chuyện, chỉ có khi dừng đèn đỏ, mới nghiêng đầu mỉm cười cùng anh nói vào câu.

Mỗi lần lái xe, nhất định đều nắm cả hai tay vào tay lái, không vì bất cứ điều gì mà lái xe với một tay.

Thần sắc đều nghiêm túc lạnh lùng, như là làm một sự kiện gì vô cùng quan trọng.

Kỷ Niên trong lòng biết rõ, Khúc Lê là sợ nguy hiểm cho anh.

Xuất hiện một cái đèn đỏ, Khúc Lê thắng xe lại, nghiêng đầu sang bên Kỷ Niên đang muốn nói cái gì đó.

Đại khái là ánh đèn đường quá mềm, chiếu vào đôi mắt cún của Khúc Lê hiệu ứng liền hết sức chói mắt.

Kỷ Niên nhất thời quên hết nỗi sợ trong lòng, lại khó lòng kiềm nổi, tiến lên ở trên khóe môi hôn một cái.

Đó thực sự chỉ là một cái hôn nhẹ, hoàn toàn là do nhất thời Kỷ Niên tức cảnh sinh tình mà làm ra. Hoàn toàn bất đồng với cái yêu cầu có mục đích ban nãy ở rạp chiếu phim.

Nhưng mà lại là do Kỷ Niên chủ động hôn môi, trong lòng Khúc Lê liền vô cùng phần khích.

Cái hôn phớt như gần như xa đụng vào liền thối lui về sau, Kỷ Niên lùi về ghế phụ, dựa vào rồi nghiêm túc đếm số ngược.

Khúc Lê lại vì nụ hôn này mà rối loạn tay chân, miệng lúc đóng lúc mở muốn nói lại không nói ra được, tay không cẩn thận liền đụng vào kèn xe hai cái.

Trong lòng sắp xếp từ ngữ mấy lần, mới giương mắt về phía Kỷ Niên, hỏi: "Niên Niên, anh vì cái gì bỗng nhiên hôn em?"

Niên Niên là biệt danh do Khúc Lê tự đặt cho Kỷ Niên, Kỷ Niên chê cái tên này khó nghe, Khúc Lê liền không kêu anh, chỉ trộm kêu trong lòng.

Nhưng hôm nay, còn có những lúc ngoài ý muốn, hoảng loạn hoặc động tình, cái xưng hô này đều sẽ tràn ra ngoài miệng.

Nghe được tiếng gọi của Khúc Lê, lỗ tai Kỷ Niên có chút nóng lên, lại làm bộ như không nghe, tiếp tục nhìn đèn đếm giây.

"Ngốc ơi, còn không mau đi đi, phía sau sẽ ủi lên đó."