Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 5: Thì ra anh ta họ Lục




Lan Du chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt, thấy người Alpha kia tuy rằng đang vác một túi bom to tổ bố, nhưng động tác lại hết sức nhanh nhẹn.

Hắn ta nhảy lên cái gai cuối cùng, rồi lại phóng tới một khoảng xa tầm bảy tám mét, đáp xuống mái nhà bên cạnh tòa trung tâm thương mại, tiếp tục chạy vội về phía trước.

Vạt áo sơ mi xám bị gió thổi cho lay động, khiến hắn trông như một con báo lớn nhanh nhẹn.

Lan Du đẩy nhanh tốc độ, sau đó cũng thả người phóng lên nóc nhà, đuổi theo.

Bởi vì tinh cầu Kata thường hay có gió lốc lớn, nên phần lớn nhà ở đây đều không được xây cao, hầu hết toàn là năm sáu tầng, khoảng cách giữa các ngôi xa cũng không hề xa cho lắm.

Dân cư ở đây thích phơi quần áo trên sân thượng, hoặc là rải những trái cây đen đã được thái lát ra, phơi để làm nguyên liệu cho món bánh quả đen, một loại bánh được coi là đặc sản của địa phương nơi này.

Hai người đều điên cuồng chạy hồng hộc, đâm xuyên qua kha khá tấm khăn trải giường khác nhau đang bay phấp phới, dẫm nát những trái cây đen đang được rải đầy đất để phơi nắng, trong vòng một phút ngắn ngủi nhảy qua bảy tám căn nhà liền, bỏ lại phía sau đám xe cộ đang ồn ào tấp nập di chuyển trên đường phố.

Có một cư dân đang ngồi xổm trên sân thượng rải trái cây đen, vừa mới cảm thấy trước mắt mình hình như vừa có bóng người vụt qua, thì cái sào phơi đồ đã nghiêng ngả đổ xuống, khăn trải giường cũng theo đó rơi đầy mặt đất.

Cư dân đó ngẩng đầu lên nhìn thì lại chẳng thấy gì cả. Thế mà ngay lúc đầu óc đang thắc mắc, một bóng người khác lại vụt qua mang theo đó là một đợt gió lốc cuốn tới, những trái cây khô đen vừa được rải đều ra bị đá lăn khắp sàn nhà

Lần này cư dân ấy vội vàng đứng dậy nhìn về phía trước, thấy đằng xa có hai bóng người đang nhảy nhót tứ tung. Người phía trước có phần thân trên đầy đặn, có lẽ đang vác một cái túi hay gì đó

"Mấy thằng ăn trộm tụi bây giờ đã biết ban ngày ban mặt đi nhảy nóc nhà rồi à? Nói cho tụi bây biết, tên K ác độc kia hiện tại đang ở gần đây đó!" Cư dân kia cầm trái đen được cắt lát trong tay ném về phía xa, hét lên một cách đầy tức giận.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một con đường cắt ngang, có chiều rộng tầm mười mét, đang ngăn cách hai tòa nhà với nhau, trông cũng chẳng gần nhau mấy.

Người thanh niên trẻ tuổi kia vác một bọc bom, lúc nhảy đến mép sân thượng thì đột nhiên dừng lại, nửa bàn chân trước hiểm hóc treo bên ngoài sân thượng.

Lan Du cũng đuổi đến từ phía sau, thấy cảnh này dưới chân mình nhưng cậu cũng chẳng những không hề dừng bước, còn thuận tay kéo một cây sào phơi đồ từ trên sân thượng xuống, vọt tới bên cạnh rồi dùng sức chống xuống, cả người bay đến phía đối diện.

Trên đường lớn có vài ba chiếc xe với những người đi đường khác đang chờ đèn đỏ, mọi người chỉ biết nôn nóng hoặc kiên nhẫn mà nhìn phía trước, không ai phát hiện trên đỉnh đầu mình đang có người nào đó bay qua.

Một chàng Alpha trẻ tuổi đang đứng ở bên đường, lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn, quỳ một gối xuống trước mặt bạn trai mình, "Hy vọng quãng đời còn lại anh có thể ở bên em, anh yêu ——"

Cậu ta còn chưa kịp dứt lời, đã bị một cái khăn trải giường hoa văn lòe loẹt rơi xuống trùm thẳng lên đầu.

Lan Du làm một động tác trên không trung, vững vàng đáp xuống mái nhà đối diện. Còn chưa kịp dừng đà tiến về phía trước, thì bỗng nghe thấy một tiếng hét to từ phía sau: "Tiếp theo."

Cậu nhanh chóng xoay người, duỗi tay đón lấy thân ảnh đang vụt đến trước mặt mình. Khoảnh khắc bắt được người đó, cậu có cảm giác như tay mình sắp gãy làm đôi, lảo đảo về sau hai bước.

Nó nặng quá, làm sao mà anh ta vừa khiêng cái bọc bom to như thế này vừa bước như bay sang đây được vậy.

Tiếng tích tích vang lên từ trong túi khiến cậu không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cầm lấy tay áo của chiếc áo khoác vác lên vai, tiếp tục chạy như bay về phía trước.

Lan Du cắn răng, dùng toàn bộ sức lực mình có hướng về phía trước. Cậu chẳng thèm nghĩ hiện tại còn dư lại bao nhiêu thời gian, cũng chẳng thèm nghĩ như vầy có thể thành công hay không, mấy cái suy nghĩ đó chỉ làm cho cơ thể cậu nhũn hết tay chân, xụi lơ trên mặt đất thôi.

Cậu coi đây như là mệnh lệnh của đạo diễn, là một cảnh không diễn lại, một khi chưa tiếng kêu cut, thì nhất quyết không được ngừng.

Phía trước xuất hiện một chướng ngại vật, là một bức tường màu trắng. Tòa nhà này nhiều hơn mấy tòa nhà khác tận hai tầng, nên đương nhiên cũng sẽ cao hơn một chút.

Lan Du không ngừng bước chân, tầm mắt quét bức tường kia từ trên xuống dưới, cố gắng tìm một điểm để bám vào..

Cũng may bên cạnh vách tường có những viên gạch nhô ra, có thể dẫm lên đó để trèo lên. Chỉ có điều, tốc độ chắc chắn sẽ chậm đi nếu phải vác thêm cái bao bom to tướng này.

Một bóng dáng lại xẹt ngang qua thân mình, bắt lấy cục gạch nhô ra ngoài, xoay người nhảy lên, đáp cả thân mình lên sân thượng.

"Đưa tôi!" Người thanh niên trẻ tuổi hét lớn một tiếng.

Lan Du vừa chạy vừa ném bọc bom trên vai mình ra. Người thanh niên kia chạy thẳng một mạch về phía trước, đến cả đầu cũng không thèm quay lại, trở tay túm lấy bọc bom đang bay tới, nhảy lên một cái biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Lan Du cũng nhanh chóng leo lên tòa nhà kia, tiếp tục chạy về phía trước.

Từng phút từng giây cứ thế trôi đi, Lan Du dù biết rằng bản thân mình cách cái túi bom kia tận một quãng dài, thế mà tai cậu vẫn nghe được tiếng tích tích đếm ngược.

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ tràn ngập bầu trời, cậu đuổi theo thân ảnh trước mặt, mạch máu bên trán đang nảy lên như muốn nổ tung, đôi chân thì lại bay vọt từ đỉnh tòa này đến tòa nhà khác.

Mỗi khi cậu liếc xuống dưới, đồng tử lại phản chiếu lại hình ảnh đông đúc của xe cộ và dòng người.

Hai người đều đã sắp tiến gần đến với tòa nhà cuối cùng, bên ngoài là một vách đá cao. Xa hơn nữa là một đường chân trời xanh biêng biếc, mặt trời to lớn như đang chậm rãi chìm vào biển sâu.

Lan Du còn chưa kịp chạy đến, đã nghe thấy tiếng nước biển trào dâng từ dưới vực sâu, sóng vỗ ập vào tảng đá ngầm, phát ra tiếng ào ào vang vọng.

Người thanh niên trẻ tuổi kia chạy không ngừng nghỉ, vừa chạy vừa gỡ túi bom xuống.

Vào khoảnh khắc bước đến mép sân thượng, hắn nghiêng nửa người về sau, căng hai chân trước và cong hai chân sau, dồn hết sức lực, rồi lại nhanh chóng đứng dậy, vòng eo rắn chắc bắn lên.

Với một tiếng gầm lớn, cái bọc chứa bom được ném tạo ra một đường cong thật dài, dần biến thành một chấm nhỏ màu đen dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, chìm sâu xuống lòng biển.

Lan Du còn chưa kịp chạy đến bên cạnh hắn, đã nghe thấy từ trong lòng biển truyền đến một tiếng nổ vang vọng, nghe như sấm rền cuồn cuộn đang kéo đến.

Tiếp theo, từng đợt sóng động trời vọt lên cao mấy thước, gào thét nhào về phía bờ biển.

Cùng lúc đó, những ngôi nhà dưới chân cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, nơi nơi đều vang lên tiếng chén bát đổ vỡ, âm thanh báo động của vô số phương tiện giao thông réo inh ỏi khắp bầu trời.

Lan Du vịn vào rào chắn sân thượng, liền thấy cột nước dâng cao lên trời bỗng nhiên đổ xuống, người ướt sũng khắp đầu và mặt.

Cậu nín thở nhắm mắt, chờ đám nước biển này nhanh chóng rút đi, mới thở hổn hển nhìn về phía kia của sân thượng.

Người thanh niên trẻ tuổi ấy vẫn đứng ở nơi đó, cũng đang thở phì phò từng ngụm một.

Mặt biển khôi phục lại vẻ ban đầu, âm thanh báo nguy của xe cộ đều dừng lại hết, chỉ để lại cái sân thượng ướt dầm dề, cộng thêm hai tên cũng ướt dầm dề khác nữa.

Mấy con cá nhỏ giãy trên mặt đất, phát ra thanh âm bạch bạch.

Lan Du nhìn cái trung tâm thương mại đầy rẫy gai xương rồng kia, không thể tin được rằng bản thân chỉ trong vài phút đã đến được chỗ này. Trong khoảng thời gian ngắn phải đứng giữa ranh giới giữa sống và chết, đã khiến cho chuyện này đối với cậu không còn là thật nữa.

Cậu ló đầu ra, nhìn về phía những con phố tấp nập xe cộ kia, xen lẫn trong đó còn là vài người dân với khuôn mặt hoảng sợ đang nhìn về phía này, trong miệng cậu nhẹ nhàng thì thầm: "Cut."

Người thanh niên trẻ tuổi ở đầu bên kia sân thượng đã ngồi xuống, mệt mỏi rũ đầu xuống, hai tay đặt ở đầu gối.

Tóc của hắn xõa trên trán, vài nhỏ nước nhỏ xuống. Áo sơ mi màu xám ôm sát vào cơ thể, lộ ra đường cong cơ thể và khối cơ bắp đang phồng lên.

Lan Du cũng chọn đại một chỗ khô trên mặt đất để ngồi, yên lặng tháo mũ quân đội trên đầu xuống.

Rầm một tiếng, nước biển lại từ đỉnh đầu chảy xuống. Cậu lau mặt, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Chậc, vừa mặn vừa đắng.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, mấy chiếc xe cảnh sát đều đã xuất hiện đầy đủ ở dưới tầng, tên cảnh sát trưởng mập mạp kia cầm loa nói vọng lên: "Thượng tá K, thượng tá Lục, hai người có ổn không thế?"

Lan Du không lên tiếng, người thanh niên kia lại xoay người nhảy lên, trạng thái mệt mỏi khi nãy dường như biến đâu mất hút, hắn ta bước đến bên rìa sân thượng, trả lời với một vẻ ngoài rất sáng láng sảng khoái: "Bọn tôi không sao."

Thượng tá Lục, thì ra anh ta họ Lục, cũng là một sĩ quan.

Trại quân đội của thành phố này chỉ có một chỗ, chẳng trách hai người lại biết nhau. Với cái kỹ năng giao tiếp đáng lo ngại của tên K kia, thì việc đồng nghiệp với đồng nghiệp mà lại xa lạ nhau như thế này cũng là việc hết sức bình thường.

Trên đường lớn đột nhiên vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay, từng trận từng trận như sấm nổi dậy.

Lan Du kinh ngạc ló đầu ra, thấy dưới lầu không biết từ khi nào đã chật kín người đứng đấy, đều đang ngẩng đầu nhìn lên phía trên, còn có vô số màn hình của các thiết bị quang não đang trôi nổi trên không trung, hướng về phía đỉnh của tòa nhà.

Tên thượng tá Lục kia nghiêng người đứng ở cạnh sân thượng, hai cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi đang mặc trên người được cởi bỏ, lộ ra khuôn ngực rám nắng vẫn còn nhỏ nước.

Hắn ta nhìn về phía hoàng hôn như đang nhìn về phương xa, giơ tay vuốt mái tóc đen sũng nước về phía sau đầu, lộ ra cái trán rộng và đường nét khuôn mặt tinh xảo.

Tiếng hoan hô dưới lầu càng lúc càng lớn hơn nữa, còn có người thét lên "Thượng tá Lục thượng tá Lục".

"Những người này vừa nhìn thấy tôi đã điên cuồng hết lên, thật là chịu không nổi." Thượng tá Lục xoay người lắc đầu, đi về phía cầu thang.

Lan Du sửng sốt, cũng nhanh chóng đội mũ chỉnh lại quân phục, rồi đứng dậy đuổi theo.

Đầu cầu thang có một cánh cửa kim loại, thượng tá Lục duỗi tay kéo ra, mới phát hiện nó đang bị khóa lại. Hắn nắm lấy tay cầm của cửa mạnh bạo xô đẩy vài cái, tấm kim loại ấy vẫn không chút sứt mẻ nò.

Hắn nghiêng người về sau một cái, Lan Du cũng chạy chóng dời tầm mắt nhìn về phía khác.

"Cậu có mang thẻ quân dụng không?" Hắn hỏi.

Lan Du mấp máy môi vừa định lắc đầu, lại chợt nhớ tới tình tiết phim điện ảnh, vì thế lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Thượng tá Lục lau hết nước còn sót lại trên mặt, đứng sang một bên.

Lan Du rút khẩu súng để sau thắt lưng ra, nhắm ngay then cài nổ súng đùng đùng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của chàng thượng tá Lục kia, cậu hạ súng tiến lên, lạnh lùng đá một cú vào cánh cửa sắt kia.

Rầm!

Cánh cửa đang nhẽ phải mở ra lúc này lại không có động tĩnh gì, đến cả một cái rung nhẹ cũng không có.

Rầm rầm!

Lan Du lại tăng lực chân thêm tí nữa, cẳng chân cũng sắp mỏi đến nơi.

Cánh cửa kim loại kia vẫn cứ không chút sứt mẻ.

Cậu bình tĩnh thu súng lại, vuốt phẳng nếp nhăn sau thắt lưng của bộ quân trang, chậm rãi dạo bước đến giữa sân thượng, nhìn mấy con cá nhỏ đã không còn giãy bành bạch như khi nãy nữa.

Thượng tá Lục híp mắt nhìn về phía cậu một cái, hỏi: "Cậu dùng súng mở cửa cảm ứng, là do nghĩ rằng cửa này có khóa à?"

Lan Du không trực tiếp trả lời, chỉ quay đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn một cái, đồng nghĩa với việc gián tiếp phủ nhận vấn đề này.

"Cũng thông minh phết ra đấy, biết dùng biểu cảm để che dấu." Thượng tá Lục đứng khoanh tay dựa người vào cửa, giọng nói nghe chẳng biết có ý trào phúng trong đó hay không.

Lan Du cười lạnh một tiếng, nhếch nửa khóe miệng lên, hỏi: "Vậy anh biết vì sao tôi phải dùng súng để mở cửa cảm ứng không?"

Thượng tá Lục không trả lời, chỉ nhướng mày.

"Bởi vì như vậy sẽ rất vui và thú vị." Lan Du nhây mãi không tha cho cái lí do vui đùa này.

Thượng tá Lục tựa như vừa cười nhẹ một tiếng, không nói nữa, lập tức bước đến bên cạnh sân thượng, lấy một thứ có hình phẳng dẹp từ túi quần mình ra, dán xuống mép nền đất xi măng bên cạnh.

Lan Du ra vẻ không thèm để ý, lại dùng ánh mắt liếc sơ qua.

Thượng tá Lục rút một cái tay cầm bằng điện đã được kết nối ra khỏi quả bóng, sau đó lại kéo một cái móc khóa ra móc vào đai lưng mình, đến cả một cái nhìn cũng không thèm để lại cho Lan Du, lập tức treo mình trượt xuống sân thượng.

Lan Du chợt nhớ ra bao đựng súng sau thắt lưng mình cũng có một cái hộp y như vậy, liền vội vàng sờ thử, rồi bắt chước tên thượng tá kia dán nó xuống lớp xi măng, cài kỹ móc khóa, nắm lấy tay trượt bắt đầu trượt xuống.

Dưới lầu vang lên từng đợt thét chói tai, làm tâm trạng Lan Du sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Cậu hoảng hốt nhận ra mình như đang trở về những ngày tháng khi trước, bước vào sân bay dưới sự nghênh đón của người hâm mộ.

Cậu tự nhiên mà điều chỉnh góc độ, từ từ hạ xuống với tư thế hơi nghiêng đầu, trong lòng cũng đồng thời dâng lên một trận chua xót.

Kết quả lơ đãng thấy tên thượng tá Lục bên cạnh, cảm giác chua xót trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Tên này đang mang một khuôn mặt tươi cười, liên tiếp gật đầu với đám đông phía dưới, hai tay hơi dang ra, một chân co lên.

Cái quần gì vậy, giờ này rồi mà còn bày đặt chơi trò đại bàng giương cánh nữa hả?