Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 93: Day 93




04/11/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Mấy người Bạch Thanh Trì đều nhìn Hề Gia Vận như hổ rình mồi, nhưng quy tắc nhiệm vụ lại giới hạn số thành viên của mấy đội, thành ra chuyện này không khác gì tranh đấu trên chiến trường, anh giai VJ vác camera lên, nhắm thẳng về phía Hề Gia Vận quay cận cảnh, đạo diễn cũng mở to hai mắt, vô cùng tò mò về lựa chọn cuối cùng của Hề Gia Vận.

Nói thật, rất là khó chọn.

Chọn tất cả, quy tắc không cho phép; chọn người này mà không chọn người kia, không tốt lắm; mà không chọn ai thì cũng không được.

Tiểu Gia sẽ lựa chọn thế nào đây?

Đạo diễn còn đang mải nghĩ, Hề Gia Vận suy tư vài giây xong cũng mở miệng. Cậu hỏi đạo diễn: "Đạo diễn Lưu, quy tắc không nói ngoài các thành viên ra không thể chọn người khác làm đồng đội đúng không?"

Đạo diễn ngây ra, vô thức trả lời: "Đúng, không có quy định này."

Thoáng dừng lại một chút, đạo diễn vội vàng vá víu: "Nhưng mà nhân viên trong ê kíp chương trình nhất định không thể cùng cậu lập nhóm được, nhỡ đâu bọn họ biết tung tích của chiếc nhẫn hoặc có manh mối nào khác thì sao."

Hề Gia Vận lại xác nhận với đạo diễn thêm một lần nữa: "Vậy nghĩa là chỉ cần đối phương không biết nhẫn ở đâu là được đúng không?"

Đạo diễn nghĩ một chút, cảm thấy câu này không có bất cứ lỗ thủng nào, mới đáp: "Đúng."

Hề Gia Vận gật gật đầu, híp mắt cười với đạo diễn, "Vậy để giám đốc Phó vào cùng nhóm với tôi đi. Anh ấy làm mất nhẫn, giao cho chúng tôi nhiệm vụ đi tìm, cho nên nhất định không thể cung cấp thêm thông tin ngoài lề, hơn nữa, giám đốc Phó cũng không phải nhân viên của chương trình."

Đạo diễn: "..."

Anh ta thực sự không nghĩ tới vẫn bị Hề Gia Vận bắt được lỗ thủng, đạo diễn trầm mặc chốc lát, rồi bất đắc dĩ nói: "Được thì cũng được, nhưng phải hỏi ý kiến của giám đốc Phó trước đã."

Bản thân đạo diễn cũng thấy lời này của mình quá là đạo đức giải, nhưng anh ta vẫn làm theo tình hình, quay lại hỏi. "Giám đốc Phó thấy sao?"

Phó Tư Diễn nhíu mày nói: "Được."

Hề Gia Vận cười híp mắt hỏi: "Còn ai muốn chung đội với em không?"

Mọi người: "..."

Không thể không nói, lựa chọn này của Hề Gia Vận thực sự quá chính xác.

Ai mà muốn nhảy vào làm bóng đèn chứ?

Ai mà muốn cùng một đội với kim chủ ba ba chứ?

Mấy người vừa rồi còn viện đủ lý do để được cùng đội với Hề Gia Vận lập tức ngừng chiến, đồng loạt im lặng.

Chỉ có mình Thiệu Cù, anh ta không biết quan hệ giữa Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn, nghĩ một chút, Thiệu cù vẫn cảm thấy không cùng đội với Hề Gia Vận là không được, không phải chỉ là chung đội với kim chủ papa thôi sao, không vấn đề gì. Thiệu Cù đang chuẩn bị giơ tay xung phong, lại bị Bạch Thanh Trì túm lấy, đè xuống.

Thiệu Cù: "?"

Anh ta cố gắng dùng ánh mắt nói với Bạch Thanh Trì: Anh muốn cùng một đội với Tiểu Gia.

Bạch Thanh Trì cũng dùng ánh mắt trả lời: Không, anh không muốn.

Thiệu Cù: "? ? ?"

Đạo diễn trái lại không chú ý đến động tác của hai người họ, chỉ nói: "Được rồi, vậy Tiểu Gia và giám đốc Phó là một đội, nhưng người còn lại tự mình lập đội đi."

Bạch Thanh Trì lúc này mới buông tay ra.

Thiệu Cù lấy làm lạ hỏi: "Vừa nãy cậu giữ anh làm gì? Anh muốn cùng đội với Tiểu Gia mà."

Bạch Thanh Trì sâu xa nói: "Em đây là vì tốt cho anh, nếu không anh sẽ quá chói."

Thiệu Cù: "? ? ?"

Không cần biết là thế nào, cuối cùng mọi người cũng đã lập đội xong, Thiệu Cù và Bạch Thanh Trì một đội, ba người Mạnh Sanh, Tưởng Ninh Ninh và Từ Mộng Na một đội.

Dù sao đây cũng là chương trình giải trí liên quan đến thú cưng, cho nên có làm nhiệm vụ suy luận thì cũng không thể thiếu sự tham dự của mấy nhóc ấy được, cho nên giai đoạn đầu tiên, ê kíp chương trình cung cấp manh mối là một chiếc hộp nhỏ, để thú cưng của từng người ghi nhớ hình dáng chiếc hộp và mùi vị của nó, sau đó giúp con sen của mình dựa theo đó để tìm kiếm manh mối tiếp theo.

Thiệu Cù vừa trông thấy thế lập tức hớn hở ra mặt, "Giai đoạn này thực sự quá ngon ăn, chó Ngáo nhà anh cái khác không được, chứ mũi là siêu thính đấy, không cần biết anh giấu đồ ăn vặt trong nhóc ngách nào, nó đều có thể lần theo mùi mà tìm ra."

Nói xong, Thiệu Cù nhận lấy chiếc hộ, quơ quơ trước mũi Husky ngáo nhà mình, "Nhớ kỹ mùi này chưa? Đi tìm đi nào."

Nhóc Ngáo dường như nghe hiểu, đột nhiên trợn mắt lên, sau đó quay đầu, tưng tưng chạy đi.

Thiệu Cù đắc ý nói: "Xem đi, anh đã nói là con trai ngốc nhà anh nó ——"

Lời còn chưa nói xong, husky đã hất gối tựa trên sô pha ra, tìm được cái gì đó, nó lập tức hào hứng tha về, lè lưỡi với Thiệu Cù: "Gâu! Ẳng ẳng ẳng!"

Thiệu Cù nhìn lại, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Đó là một túi bánh quy.

Thiệu Cù: "..."

Mọi người: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Thiệu Cù cảm thấy mất mặt, cùng chó ngốc nhà mình cãi vã, Tưởng Ninh Ninh đang đứng ngay bên cạnh anh ta, cho nên tiện tay cầm lấy cái hộp nhỏ, giơ giơ ra trước mũi bé Ragdoll nhà mình, "Cục cưng ngoan, con tìm cho mẹ cái hộp này được không?"

Bé Ragdoll điệu đà kêu một tiếng: "Meow."

Nhóc con điệu đà này vẫy đuôi một cái, bước ra một bước nhỏ.

Tưởng Ninh Ninh mừng rỡ không thôi: "Cục cưng có tiền đồ, rốt cuộc con cũng có ham muốn chiến thắng rồi!"

Trong lòng cô tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm bé Ragdoll nhà mình, kết quả nhóc con này đi đến chỗ ghế sô pha, vụng về nhảy lên, còn té rất nhiều lần mới thành công nhảy được lên ghế, nhưng mà nhảy được lên xong, bé mèo này cũng không có dấu hiệu gì là sẽ đi tìm kiếm manh mối cả, nó cứ vậy nằm ườn xuống ghế, lười biếng nghiêng đầu nhìn cô: "Meow ~."

——Sen muốn trẫm làm gì cơ?

Tưởng Ninh Ninh: "..."

Cô không nên ôm mong đợi gì với nó mới đúng.

Cứ như vậy vài lần, cho dù ê kíp chương trình đã ra sức đảm bảo, mạnh mối bị che giấu không hề nằm ở chỗ nào quá khó tìm, nhưng vì mấy boss không boss nào chịu phối hợp, nên trước sau vẫn không có ai tìm được manh mối.

Hề Gia Vận là người cuối cùng nhận cái hộp.

Vì trước đó cả nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng đều đã lên hình rồi, cho nên lần này Hề Gia Vận dẫn nhóc Nhai Tí theo. Cầm được hộp rồi, cậu bèn đưa cho nhóc Nhai Tí nhìn một chút, nhóc con này còn chưa to bằng cái hộp này nữa, cho nên cậu cũng không để tâm lắm, nhưng nhóc Nhai Tí lại lập tức mở to hai mắt.

Cái này à!

Nhóc Nhai Tí vội vội vàng vàng vỗ vỗ ngón tay của Hề Gia Vận, ra hiệu cho cậu thả nó xuống, Hề Gia Vận không yên tâm lắm, dặn dò nó: "Không tìm được cũng không sao, cẩn thận bị người khác đạp phải."

Nhóc Nhai Tí ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chạy thẳng đến một hướng.

Lúc này, tất cả thú cưng có mặt đều đã thất bại, mọi người đều không ôm hi vọng gì với nhóc hamster này, dù sao hamster cũng không có khứu giác nhạy bén giống như chó, để chó tìm nghe ra còn khả thi một tí, chứ nhóc này thậm chí còn không to bằng cái hộp nữa. Vì thế sau khi nhóc hamster này chạy đi rồi, mọi người dồn dập hỏi ê kíp chương trình xem nên giải quyết thế nào.

"Không được, mấy ông giời này không đứa nào chịu phối hợp cả, manh mối nhất định phải do bọn nó tìm ra à?"

"Chương trình của chúng ta tên gì?"

"Thú cưng..."

"Đúng, thế nên chỉ có thể để chúng nó tìm ra."

"..."

Mọi người nhìn nhau câm nín.

Mấy nhóc con này đều rất thông minh, nhưng mà lại rất khó bắt chúng nó tuân theo hiệu lệnh, cho dù là đứa nhóc ngoan ngoãn thân thiện nhất cũng không thể kiềm chế được bản tình động vật của chúng nó, vì thế mọi người hoàn toàn lâm vào thế bí.

Thiệu Cù nhún vai, "Hôm nay không quay được rồi."

Mạnh Sanh luôn luôn là người đầu tiên nháo loạn, "Đi, về, không quay nữa."

Hai người bọn họ quay đầu, giả bộ muốn đi, kết quả vừa mới quay người lại lập tức ngẩn cả ra, mãi một lúc lâu sau, Mạnh Sanh mới nghẹn ra được vài chữ: "Gia Gia, nhóc hamster của cậu về rồi kìa..."

Đâu chỉ có về, nó còn thắng lợi trở về nữa nhé.

Nhóc hamster tròn xoe, tốn công tốn sức đẩy ba cái hộp quay lại.

Đúng, ba cái!

Nó tìm được manh mối rồi.

Đạo diễn: "..."

Không đúng, này làm sao mà quay được nữa hả trời?

Dựa theo quy trình mà ê kíp thiết kế, chỉ có hai hộp trong đó là có giấu manh mối đầu tiên, hộp thứ ba phải để đến vòng tìm kiếm lần thứ hai. Nhưng nhóc hamster này, nó thế mà lại một phát lôi ra toàn bộ!

Nó tìm được toàn bộ!

Tâm trạng đạo diễn vô cùng phức tạp.

Mợ nó chứ, người hai hộp sữa, người không hộp nào.

Thực ra nhóc Nhai Tí có thể tìm được là có nguyên nhân cả. Nó vốn đam mê thu thập mấy món đồ linh tinh, hơn nữa vì nuôi Hề Gia Vận, nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng đều đã có công việc cố định, thu nhập hàng tháng đều đặn, chỉ có mỗi mình nó là không có, cho nên nó không thể làm gì khác hơn là cố gắng tìm kiếm thu thập, xem có ai đánh rơi tiền không!

Có thể nói, trong căn biệt thự này, đồ vật để ở đâu, chỗ nào thừa ra cái gì, chỗ nào thiếu mất cái gì, nhóc Nhai Tí nắm rõ mười mươi, cho nên Hề Gia Vận vừa đưa cái hộp nhỏ này cho nó xem một cái, nhóc Nhai Tí lập tức nhớ đến lúc sáng nó có trông thấy, bèn lập tức tìm ra toàn bộ!

Người so với người tức chết người, thú cưng so với thú cưng cũng khiến người ta trong mồm có cả quả chanh.

Tại sao con trai nhà mình thì ngơ ngơ ngáo ngáo, mà con trai nhà người khác lại vừa thông minh vừa biết nghe lời vậy chứ! ?

Lòng Mạnh Sanh bây giờ y như tro tàn: "Chị phát hiện ra, thú cưng nhà Gia Gai đều thành tinh, tuyệt đối là thành tinh hết rồi."

Hề Gia Vận: "..."

Thực ra từ góc độ nào đó mà nói, chúng nó cũng coi như là thành tinh thật.

Hề Gia Vận chỉ mỉm cười, cầm mấy cái hộp nhóc Nhai Tí tìm được, thuận tay nhặt nhóc con này lên bỏ vào trong túi của mình.

Đạo diễn đang muốn hỏi Hề Gia Vận đòi lại cái hộp thứ ba, nhưng Phó Tư Diễn đã lên tiếng trước: "Nó tìm được cả manh mối để qua vòng hai."

Hề Gia Vận: "Hả?"

Phó Tư Diễn giơ tay lên, lấy từ trong đó ra một cái hộp, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên đó mấy cái, "Cái hộp này, làm manh mối của vòng hai."

Hề Gia Vận: "... Vậy chẳng phải là chúng ta có thể nhảy cóc qua sao?"

Phó Tư Diễn gật đầu, "Đúng thế. Nhưng mà ——"

Anh hơi ngừng lại một chút, khoan thai nói: "Nhưng mà bây giờ còn chưa đến lúc dùng tới nó, tôi thu lại trước đã."

Nếu Phó Tư Diễn đã nói vậy, Hề Gia Vận cũng không thắc mắc thêm, cậu chỉ mở hai hộp kia ra, bên trong có hai manh mối khác nhau:

[ Đường lên đường xuống, có thể đi không thể nhảy, đặt chân là giẫm, chân thấp chân cao. (Là cái gì) ]

[ Bồ Đề kết trái tròn, hoa nở khắp thế gian.*]

*Gốc là 果满菩提圆, 花开世界起. – Bồ Đề kết trái tròn, thế gian bắt đầu nở hoa. Là một câu thơ về phật pháp. Tôi đọc không hiểu lắm, cô nào biết hú tôi nhé

Hề Gia Vận vừa xem xong, đạo diễn bèn nói với cậu: "Cậu có thể lựa chọn chia sẻ manh mối với mọi người."

Nói xong, anh ta tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép, liếc những người còn lại một lượt, "Mấy người tự xem lại mình xem, nhiều người như vậy mà một manh mối cũng không thấy được!"

Mọi người: "..."

Bọn họ muốn thế chắc! ?

Còn không phải do boss nhà họ không chịu nể mặt à!

Nếu đạo diễn đã nói như vậy, bất luận là vì hiệu ứng chương trình hay là cân nhắc muốn mọi người cùng nhau tham gia, thì chắc chắn đều muốn Hề Gia Vận chia sẻ một chút, Hề Gia Vận cũng không ngại gì, hào phóng gật đầu, "Vậy mọi người cũng xem luôn đi, cùng nhau giải đố luôn."

Cậu truyền manh mối cho những người khác xem.

Câu đầu tiên thì dễ rồi.

Đường lên đường xuống, có thể đi không thể nhảy, đặt chân là giẫm, chân thấp chân cao —— Ngoại trừ cầu thang ra thì còn là cái gì được nữa?

Cho nên lực chú ý của Hề Gia Vận lập tức tập trung ở cầu trang tròn dẫn lên tầng.

Thang lầu của căn biệt thự này không thiết kế theo kiểu thẳng thông thường, mà ở giữa còn có một chiếu nghỉ lớn, trải thảm, còn đặt không ít bình hoa cây cảnh trang trí.

Bồ Đề kết trái tròn, hoa nở khắp thế gian.

Hoa?

"Đáp án đầu tiên là cầu thang." Tưởng Ninh Ninh rất nhanh đã đoán được, "Còn manh mối thứ hai. Cái gì mà hoa với lá, có phải đang nói đến bồn hoa không nhỉ?"

Dứt lời, mọi người đống loạt đứng bật dậy, manh mối thì họ không tìm được, nhưng lúc này phản ứng lại cực kỳ nhanh nhẹn!

Mọi người chen nhau chạy lên cầu thang, bắt đầu tranh đoạt bồn hoa cây cảnh bày ở đó.

"Tôi tới trước!"

"Tay tôi chạm vào lá của nó trước!"

"Quan trọng ai tới trước làm gì, cái chính vẫn là người nào tìm ra! ?"

Một lời đánh tỉnh mọi người, bọn họ bắt đầu lật tìm, từ bồn hoa đến cành lá, ngay cả trong nhụy hoa cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Phó Tư Diễn hỏi Hề Gia Vận: "Em không đi tìm à?"

Hề Gia Vận hơi cau mày, "Em cứ thấy không đúng lắm, hẳn câu này không phải nói về bồn hoa."

Phó Tư Diễn điềm tĩnh hỏi: "Hoa nếu không phải bồn hoa, vậy là cái gì?"

Hoa.

Bồ đề, kết quả, nở hoa.

Hề Gia Vận đột nhiên bừng tỉnh.

Cậu đi lên cầu thang, đến chỗ chiếu nghỉ, nhưng không cùng mấy người Mạnh Sanh tìm kiếm ở chỗ bồn hoa, mà đi thẳng đến chỗ một bình hoa trang trí, nghĩ một chút, Hề Gia Vận thò tay vào, sờ thấy một vật.

Cậu lấy nó ra, là một chiếc điện thoại.

Vậy cũng có nghĩa là Hề Gia Vận tìm được manh mối mới!

Mấy người bên kia chỉ hận không bới tung cả đất lên nữa thôi, kết quả Hề Gia Vận vừa đi lên một cái đã lấy ra được một chiếc điện thoại di động, Thiệu Cù há hốc mồm nói: "Câu đố đó không phải nói tới bồn hoa sao? Sao cậu lại tìm ở bình hoa? Mà manh mối lại còn thực sự nằm trong bình hoa nữa chứ!?"

Thiệu Cù há hốc không ngậm mồm lại được, Mạnh Sanh cũng cảm thấy rất khó hiểu: "Sao lại thế? Trong thơ cả Bồ Đề và hoa đều nói đến thực vật mà? Chị cảm thấy mạch suy nghĩ của bọn chị không sai, nhưng sao lại là lọ hoa?"

Tất cả mọi người đều thấy hiếu kỳ, đồng loạt nhìn về phía Hề Gia Vận.

Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn, thành thực nói: "... Thực ra em cũng không chắc lắm, chỉ đoán bừa một chút, không ngờ lại đúng."

Dừng một chút, Hề Gia Vận lại nói thêm: "Bồ đề, kết quả, nở hoa, mấy từ này trong phật giáo rất hay được nhắc đến, hơn nữa anh... giám đốc Phó hỏi, nếu câu nay không nói về bồn hoa thì là cái gì, câu này nhắc tỉnh em. Trong Phật giáo hoa thường được nhắc đến nhất là hoa sen, nở ở tây phương, mọi người không tìm được trong bồn hoa bên kia bên em thử tìm một chút trong bình hoa trang trí đặt ở phía tây xem thế nào."

"..."

Mợ nó, vậy mà Hề Gia Vận cũng đoán được!?

Tất cả mọi người đều thấy cạn lời.

Ê kíp chương trình nhặt được bảo bối rồi.

Trầm mặc mấy giây, Mạnh Sanh sâu xa nói: "Gia Gia, sau này nhất định chị không bao giờ tham gia show giải trí với cậu nữa đâu, ghen tị chết được hức hức hức. Tìm đồ thì con nhà mình bị treo lên đánh, giải câu đố lại đến lượt mình bị treo lên đánh, quá tổn thương lòng tự trọng."

Còn không phải sao, Từ Mộng Na cũng nói: "Không có tí trải nghiệm chơi trò chơi gì cả."

Hề Gia Vận không biết phải làm sao, chỉ đành mím môi cười.

Trong bình hoa có điện thoại di động, vậy vòng tiếp theo nhất định là có liên quan đến cái điện thoại này, Hề Gia Vận mở máy, có khóa màn hình.

Mạnh Sanh hỏi đạo diễn: "Mở khóa điện thoại thế nào đây? Lại phải đi tìm manh mối khác nữa ạ?"

Đạo diễn tức giận nói: "Vốn đây là vòng tìm kiếm thứ hai, vậy mà ban nãy lại bị nhóc hamster của Tiểu Gia tìm ra luôn rồi."

Mọi người: "..."

Chả trách sao ban nãy trông đạo diễn như muốn tắc thở vậy.

Một trò chơi giải đố nhỏ đang yên đang lành, sao lại bị chơi thành như thế này chứ?

Không có chút khó khăn, cũng không có tí khiêu chiến nào.

Chiếc hộp thứ ba ban này được Phó Tư Diễn cầm tới, Hề Gia Vận thấy thế, bèn nhìn anh hỏi: "Manh mối là gì thế ạ?"

Phó Tư Diễn ung dung thong thả lấy một tấm thẻ từ trong hộp ra, liếc xem, sau đó ngước lên nhìn về phía Hề Gia Vận, giọng nói trầm thấp vô cùng gợi cảm.

"Tôi yêu em."

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hề Gia Vận ngẩn ra.

Mọi người cũng ngốc tại chỗ.

? ? ?

Giám đốc Phó vừa làm cái gì thế? ? ?

Công khai thổ lộ à? ? ?

Luôn bây giờ á? ? ? ?

May mà ngay giây tiếp theo, Phó Tư Diễn đã dùng ngữ khí lành lạnh mọi khi nói tiếp: "Manh mối là 'Tôi yêu em;."

Mọi người: "..."

Ồ, là manh mối.

Làm họ hốt hết cả hển.

Nhưng mà ——

Đang yên đang lành, sao manh mối cứ nhất định phải dùng ba từ này? ? ?

Có phải giám đốc Phó đang nhân việc công để thể hiện tình cảm cá nhân không thế? ? ? ?

Trong đầu mọi người đầy dấu chấm hỏi, Hề Gia Vận cũng nhìn về phía Phó Tư Diễn, vành tai chậm rãi đỏ lên. Cậu cúi đầu hoảng hốt ấn thử mật mã, sáu số vừa nhập xong, màn hình lập tức được mở khóa.

Trên màn hình có một bức ảnh, chiếc nhẫn rơi trên chiếc dương cầm màu vàng đen.

"Gia Gia, cậu nhập mật mã là gì thế?" Mạnh Sanh tò mò hỏi.

Hề Gia Vận trả lời: "Ba chữ này, dùng cách nhập văn bản kiểu bàn phim chín số cũ đánh ra, vừa đúng sáu số, 962464, em ấn thử, thế là mở được."

Mạnh Sanh kinh ngạc không thôi: "... Cậu còn biết cả cái này ấy hả? ? ?"

Hề Gia Vận: "Chắc là do bình thường em hay thích chơi game?"

Không cần biết là như thế nào, câu đố đã giải được, nhẫn cũng tìm ra, Hề Gia Vận đi lấy nhẫn, trong lòng đạo diễn lại cảm thấy vô cùng phức tạp.

——Mợ nó, người khác không biết, chẳng lẽ anh ta cũng không biết chắc? ? ?

Dựa theo kế hoạch trước đó, vòng tìm manh mối thứ hai chính là để khách mời và thành viên tự đi tìm, cho nên chiếc hộp được giấu rất kỹ, cũng rất khó tìm, vì thế manh mối bên trong hộp ê kíp chương trình không định là khó người chơi nữa, bọn họ trực tiếp để mật khẩu trong hộp là sáu số "962464" kia, chỉ cần người chơi tìm được hộp, là có thể trực tiếp qua cửa.

Nhưng sau khi giám đốc Phó lấy được, lại nói với Hề Gia Vận là "Tôi yêu em".

Đây không phải kế hoạch ban đầu của bọn họ! ! !

Giám đốc Phó tự ý sửa lại nội dung trên thẻ! ! !

Anh ta tự ý tăng độ khó!

Không, không thể nói là như vậy được! ! !

Chính xác phải là ——

Giám đốc Phó lấy việc công để trêu chọc Tiểu Gia! ! !

Đạo diễn ngay từ đầu đã dùng cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của mình khám phá ra tất cả.

A, tên đàn ông thối tha.