29/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Dựa theo kết quả thi đấu, thứ tự được chọn phòng lần lượt là Hề Gia Vận, Từ Mộng Na, Mạnh Sanh, Thiệu Cù, Bạch Thanh Trì cùng Tưởng Ninh Ninh.
Mạnh Sanh bế nhóc Corgi của mình lên, túm mặt nó lắc lắc, đau xót nói: "Con trai, con có biết chúng ta vừa mới mất đi cái gì không hả? Là phòng view biển đấy! Bán con đi cũng không đủ tiền ở phòng đó một tối đâu!"
Hề Gia Vận tính cách tốt, cho nên mọi người rất nhanh đã thân thiết hơn với cậu, cũng bắt đầu thoải mái đùa giỡn, Từ Mộng Na nói: "Gia Gia, vừa nãy không phải Mạnh Sanh nói cậu cho cô ấy xài ké cái sàn nhà sao? Một người cũng là ké, hai người cũng là ké, sàn nhà cũng cho chị mượn với nha!"
Tưởng Ninh Ninh cũng tình nguyện ngủ trên sàn nhà, cô há mồm, kết quả vừa thấy Hề Gia Vận nhìn về phía mình, mặt cô đã đỏ chót, nghẹn mãi cũng chỉ lắp bắp thốt ra được vài chữ: "Tôi, tôi cũng muốn."
Phong cảnh nhìn từ phòng đó ra tốt thì đúng là tốt thật, nhưng bọn họ mấy ngày tới đều ở đây, phòng ngủ không ngắm được biển thì có thể đến phòng khách hoặc là đài ngắm cảnh xem, thấy mấy người Mạnh Sanh thích căn phòng đó như vậy, Hề Gia Vận không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy em để căn phòng này lại cho mọi người!"
Mạnh Sanh: "!"
Cô ngẩn ra, vội xua tay, "Không cần không cần, Gia Gia, cậu không cần nhường cho bọn chị đâu, bọn chị bảo ngủ sàn nhà là đang nói giỡn với cậu thôi, tăng hiệu quả cho chương trình ấy mà."
Từ Mộng Na cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, mọi người nói đùa trêu cậu một chút thôi, cậu không cần để ý đến bọn chị."
Các cô nói ngủ dưới sàn nhà là nói đùa, nhưng thích căn phòng này hoàn toàn là thật, Hề Gia Vận cười cười, "Em ngủ đâu cũng được cả mà, từ đây chỗ nào cũng có thể ngắm biển cả, không bằng nhường cho mọi người, dù sao các chị đều thích nó như vậy."
Cậu thành thực nói, ngữ khí cũng rất dịu dàng, sợ mấy người Mạnh Sanh vẫn còn bận tâm, bèn bổ sung thêm một câu: "Đối với em mà nói phòng nào cũng chỉ là chỗ ngủ thôi, chẳng qua phòng đó phong cảnh đẹp hơn các phòng khác một chút, nhưng chỉ cần ngủ được là được rồi."
Manh Sanh và Từ Mộng Na nhìn nhau, "Vậy, vậy..."
Hề Gia Vận cong mắt cười, "Đúng lúc ba cô gái của chúng ta có thể cùng dùng chung một phòng, có điều mọi người còn phải giành quyền sử dụng giường nữa kìa."
Mạnh Sanh cảm động không thôi, "Gia Gia, cậu tốt quá đi hu hu hu."
Từ Mộng Na cũng cảm khái nói: "Trước nghe mọi người nói chỉ cần hợp tác với Gia Gia thì nhất định sẽ trở thành fan của cậu, không thể thoát được, mới đầu chị còn tưởng là do cậu đẹp trai cơ, giờ mới biết sức hấp dẫn của cậu cũng vô đối."
Một người như vậy, ai có thể nhịn không trở thành fan chứ?
Dù sao người đó cũng không phải Từ Mộng Na!
Mà Tưởng Ninh Ninh, fan cuồng nhỏ của Hề Gia Vận tuy lúc nói chuyện với idol đều ngại ngùng đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng cũng không ngăn được cô hú hét ở trong lòng ——
A a a a a a a a a Gia Gia đúng là đẹp người đẹp cả nết mà! ! !
Hức hức hức hức hức hức, trần đời không còn ai tốt hơn Gia Gia nữa! !
Hề Gia Vận chủ động từ bỏ căn phòng nhìn ra biển kia, đang định tùy tiện chọn đại một phòng, thì Phó Tư Diễn lại bình thản nói: "Vẫn còn một phòng ngủ nữa có thể nhìn ra biển."
Hề Gia Vận còn chưa kịp nói chuyện, Mạnh Sanh đã hỏi dồn: "Còn nữa ạ? Là phòng nào? Gia Gia có thể ở không?"
Mặc dù mấy người Mạnh Sanh đã tiếp nhận ý tốt của Hề Gia Vận rồi, nhưng nếu có một phòng nữa cũng có thể nhìn thấy biển, vậy thì không còn gì tốt hơn, cho nên Mạnh Sanh hỏi có hơi gấp, Phó Tư Diễn quay sang nhìn về Hề Gia Vận, ung dung nói: "Đương nhiên là được, chỉ cần cậu ấy đồng ý."
Mạnh Sanh: "Đó là... ?"
Phó Tư Diễn hàm súc nói: "Phòng ngủ chính."
Mạnh Sanh hiểu ra, giám đốc Phó là đang nói đùa, cô không ngờ được là kiểu người chiếu trên như anh cũng bình dị gần gũi, nói đùa với người khác như vậy, cho nên "Xì" một tiếng bật cười, "Phòng ngủ chính ạ, đây không phải là chuyện Gia Gia có đồng ý hay không, mà là Phó phu nhân có chịu hay không kìa!"
Phó Tư Diễn: "Bà Phó không có ý kiến gì đâu."
Mạnh Sanh: "!"
Mọi người: "! ! !"
Bọn họ gần như ngay lập tức bắt được trọng điểm!
Bà Phó không có ý kiến? ?
Bà Phó! ?
Ôi chao, vị đại gia này đã kết hôn rồi à?
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía tay Phó Tư Diễn, chỉ thấy bàn tay khớp xương rõ ràng người này, nhưng anh lại không đeo nhẫn.
Phó Tư Diễn nhận ra tầm mắt của mọi người, hơi cúi mắt xuống, rất nhanh đã hiểu, trong giọng anh mang theo ý cười, "Còn chưa đính hôn."
Lúc nhắc đến vị "Phó phu nhân" này, sắc mặt anh vô dùng dịu dàng, Mạnh Sanh không nhịn được nói: "Tình cảm của hai người nhất định rất tốt."
Phó Tư Diễn ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua chỗ Hề Gia Vận, ý cười lại càng sâu thêm, "Đúng là rất tốt."
Hề Gia Vận: "..."
Vành tai cậu nóng bỏng cả lên, không thể làm gì khác là vờ như không có chuyện gì quay đầu đi chỗ khác, lại thấy Tưởng Ninh Ninh vừa rồi còn đang vui vẻ, giờ lại mặt mũi nhăn nhó, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên cười, Hề Gia Vận ngẩn ra, hỏi cô: "Cô làm sao vậy?"
Tưởng Ninh Ninh không ngờ có người để ý đến mình, càng không ngờ được đối phương lại chính là Hề Gia Vận bèn vội lắc đầu, "Không, không có gì."
Cô đương nhiên không thể nói, CP mà cô ship vừa mới phát đường, nhưng lại ngay lúc đó BE rồi!
Không sai, Tưởng Ninh Ninh cũng là một thành phần trong nhóm fan đu CP của Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn.
Hai người có thể cùng xuất hiện trong khung hình, cô thực sự sung sướng đến mức muốn bay lên luôn, nhất là vừa rồi phó Tư Diễn mời Hề Gia Vận vào ở phòng ngủ chính, Tưởng Ninh Ninh thiếu chút nữa đã hét váng lên thành tiếng rồi ——
Động phòng! Làm tròn số chính là ở chung! Sắp tới Cục dân chính lấy đăng ký rồi!
Nhưng mà theo sau đó lại có một "Phó phu nhân" nhảy ra.
Hu hu hu hu hu.
Hu hu hu hu hu.
Cho dù khi đu CP, Tưởng Ninh Ninh cũng biết hai người họ không thể thành thật được, nhưng lúc này, trong lòng cô vẫn loạn thành một mớ bòng bong.
Nghĩ đến lời mời cùng ở phòng ngủ chính của Phó Tư Diễn, cô kìm không được muốn đánh trống phất cờ trong bụng, nhưng vừa nghĩ đến "Bà Phó", Tưởng Ninh Ninh lại đau lòng muốn chết, cho nên mặt cô nhăn thành một nhúm, rồi lại không nhịn được muốn toét miệng cười.
Hề Gia Vận không yên tâm nhìn Tưởng Ninh Ninh mấy lần, thấy cô thực sự không giống như có chuyện mới thu tầm mắt về, cưỡng chế kéo đề tài quay lại chuyện chọn phòng ngủ, Hề Gia Vận chỉ vào một gian phòng khách, "Phòng này đi, tối nay tôi ở phòng này."
Phó Tư Diễn nhướng mày hỏi: "Không ở phòng ngủ chính à?"
Hề Gia Vận: "... Không."
Phó Tư Diễn gật đầu, mấy giây sau, anh lại cười tủm tỉm nói: "Lúc nào em cũng có thể qua ngắm biển."
Dừng một chút, Phó Tư Diễn lại thấp giọng nói thêm: "Tôi nghĩ, bà Phó sẽ đồng ý thôi."
Hề Gia Vận: "..."
Không, bà Phó không muốn!
Hề Gia Vận chọn phòng xong, những người còn lại cũng dồn dập lựa chọn, đương nhiên, người cần chọn cũng chỉ còn có Thiệu Cù và Bạch Thanh Trì thôi, mấy cô gái đã sung sướng nhào về phòng ngủ có view biển của mình rồi, chỉ cần tự xử lý chuyện tối nay ngủ thế nào nữa là được.
Dù sao hôm nay cũng đã phải chạy loanh quanh cả ngày rồi, sợ trạng thái của khách mời không được tốt, nên sau khi chọn phòng xong, ê kíp chương trình không sắp xếp thêm hoạt động nào nữa, chỉ để mọi người tự sắp xếp đồ dùng của mình. Đồ Hề Gia Vận mang theo không nhiều, rất nhanh đã thu xếp xong đâu vào đấy, cậu ngẩng đầu lên, thấy mấy nhóc Kỳ Lân đang túm tụm lại xem video, Hề Gia Vận cũng lại có ngồi cùng.
Cậu vừa đi qua, mấy nhóc con này đã lập tức dính lấy. Nhóc Kỳ Lân gối đầu lên chân Hề Gia Vận, nhóc Phượng Hoàng cùng nhóc Nhai Tí thì đều nhào vào trong ngực cậu, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục xem hoạt hình, Hề Gia Vận xem cùng chúng nó một chốc, rồi đột nhiên nói: "Nếu nhà mình có thêm một thành viên nữa các con thấy sao?"
"?"
Nhóc Kỳ Lân cùng nhóc Nhai Tí chậm rãi quay đầu lại, nhóc Phượng Hoàng thì trực tiếp nhảy dựng lên luôn!
Nó biết ngay mà!
Ban nãy nó đã phát hiện, nhân viên chăm sóc cứ nhìn con mèo ngốc kia mãi thôi!
Con mèo thối ra cái gì đo kia, dốt chết đi được, ngay cả ghế sô pha cũng không nhảy lên được, còn bị ngã úp mặt xuống đất, đứng cũng đứng không vững, suốt ngày chỉ biết làm nũng đòi ôm một cái!
Nhóc Phượng Hoàng phản ứng kịch liệt: "Chíp chíp chíp!"
Chú đừng hòng nuôi mèo!
Nhóc Kỳ Lân với nhóc Nhai Tí thì không chú ý đến mèo hay không mèo, nhưng chúng nó cũng cực kỳ không thích việc nhà mình nhiều thêm một thành viên nữa, đều dồn dập từ chối.
"Gâu." Không muốn đâu.
"Chít chít chít." Không được.
Nhà của chúng nó không thể nhiều thêm bất cứ một nhóc lông xù nào nữa!
Hề Gia Vận nhận ra lời của mình bị mấy nhóc này hiểu nhầm rồi, cậu nghĩ một chút, cố gắng nói thật cụ thể: "Không phải chú muốn nuôi thêm động vật nhỏ, ý chú là muốn tìm cho các con một người..."
Hề Gia Vận thực sự không biết nên hình dung như thế nào, ngẫm nghĩ vài giây, cậu không xác định lắm nói: "Ba dượng?"
"?"
Cái này lập tức chạm đến điểm mù của mấy đứa nhóc Kỳ Lân.
Hề Gia Vận thấy cả ba đứa nhỏ này đều trưng ra vẻ mặt mông lung mờ mịt, bèn lần lượt xoa đầu từng đứa một, nhịn cười nói: "Các con cứ nghĩ đi?"
Lúc xoa đến nhóc Nhai Tí, Hề Gia Vận tiện tay lắc lắc nó một cái, cậu lấy làm lạ nói: "Không phải con đã biết rồi à, hôm đó con còn đang nằm trong túi chú còn gì, thấy con không có động tĩnh gì, chú còn tưởng con không ghét chứ."
Nhóc Nhai Tí nghĩ một chút, nhớ ra.
Đối với nó mà nói, chỉ cần đối phương không phải là thần thú hay là động vật nhỏ, nó sẽ không có cảm giác nguy hiểm, đương nhiên cũng không có phản ứng gì, thực ra trên thực tế, không chỉ có nhóc Nhai Tí nghĩ như vậy, mà cả nhóc Kỳ Lân cũng thế.
Chúng nó chỉ đơn thuần không muốn có nhiều thêm bất cứ một con động vật nào khác, cướp mất sự quan tâm của nhân viên chăm sóc đối với chúng nó.
Không cần biết là nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng hay là nhóc Nhai Tí, lúc chúng nó còn ở Sơn Hải Cảnh đều rất thiếu thốn tình cảm, vì thế sự xuất hiện của Hề Gia Vận cuối cùng cũng cho chúng nó cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm quý trọng, cảm giác mình cũng có nhà, cảm giác này thực sự quá tốt, chúng nó không muốn lòi thêm ra một động vật hay một thần thú nào cùng chia sẻ, chỉ muốn là đứa duy nhất, không là ba đứa nhỏ duy nhất của Hề Gia Vận thôi!
Nhân viên chăm sóc muốn nuôi thêm động vật nhỏ khác thì nhất định là không được rồi, nhưng nếu là người khác yêu thương nhân viên chăm sóc ——
Cái này không thành vấn đề nha!
Nhóc Kỳ Lân cùng nhóc Nhai Tí bắt đầu tiến hành hội ý.
"Ẳng ẳng ẳng."
"Chít chít chít."
"Gấu gấu ẳng ẳng ẳng."
"Chít."
Hai đứa nhỏ trò chuyện nghe có vẻ khá là hài hòa, thậm chí hình như đã đạt thành nhất chí, nhưng đột nhiên nhóc Phượng Hoàng cũng gia nhập vào cuộc hội ý, phản ứng của nó còn rất dữ dội, rõ ràng là không đồng ý lắm: "Chíp!"
"Chíp chíp chíp!"
"Chíp chíp chíp chíp chíp chíp!"
Nhóc Phượng Hoàng lên tiếng, dường như nhắc nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí cái gì đó, khiến chúng nó lạ rơi vào trầm mặc.
Hề Gia Vận hiếu kỳ không thôi, chọc nhóc Phượng Hoàng một cái: "Kết quả thương lượng của bọn con thế nào rồi?"
Nhóc Phượng Hoàng cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Chíp!"
Không được! Chúng nó không đồng ý cuộc hôn nhân này!
Sự bất mãn trong mắt nhóc Phượng Hoàng quá rõ ràng, Hề Gia Vận không hiểu hỏi: "Tại sao vậy?"
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp chíp chíp!"
Lời của đàn ông, không tin được!
Hề Gia Vận: "?"
Thấy vẻ mặt cậu mờ mịt chả hiểu gì, nhóc Phượng Hoàng bèn kêu mấy tiếng y như ông cụ non: "Chíp chíp chíp.'
Nhân viên chăm sóc của nó sao mà ngốc nghếch ngây thơ dữ vậy nè?
Không có nó thì nhân viên chăm sóc biết làm sao bây giờ!
Nghĩ như vậy, nhóc Phượng Hoàng càng cảm thấy trọng trách trên vai mình vô cùng nặng nề, nó dùng chóp cánh, chọc màn hình máy tính bảng mấy cái liền, chọn vào một bộ phim, sau đó ấn mở tập đầu tiên.
Tiếng nhạc nền quen thuộc vang lên, Hề Gia Vận nghiêng đầu nhìn, bộ phim tên là "Hoa Hồng có gai" [1]
Hề Gia Vận: "... ?"
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Cậu chậm rãi quay đầu nhìn về phía nhóc Phượng Hoàng, nhóc Phượng Hoàng phát hiện Hề Gia Vận không tập trung, bèn nghiêm túc nhắc nhở cậu: "Chíp!"
Phải nghiêm túc mà xem nha! ! !
Gả vào nhà giàu là nguy hiểm lắm đó! ! !
Cuộc hôn nhân này nhất định không được đâu! ! !
Hề Gia Vận: "..."
________________________
[ 1] Hoa hồng có gai là một bộ phim do công ty văn hóa và nghệ thuật Thượng Hải sản xuất, chuyển thể từ bộ phim "Sự quyến rũ của người vợ" của Hàn Quốc, nhưng được dựng lại một cách cô đọng, rút ngắn từ 129 tập xuống 68 tập. Bộ phim cũng quy tụ một dàn diễn viên đa quốc gia, đó là Choo Ja Hyun (Hàn Quốc), Lý Thể Hoa (Hong Kong), cựu ảnh hậu Hạ Đài Phụng (Đài Loan), các ngôi sao Trung Quốc: Trịnh Diệc Đồng, Đồ Lê Mạn, cựu á hậu Lưu Khiết, Ảnh Vương Trì Soái và lớp hậu bối như Lăng Tiếu Túc và Hinh Tử...
Phẩm Như và Ngãi Lợi là hai người bạn thân thiết. Ngãi Lợi còn được gia đình Phẩm Như cưu mang và anh trai Diệc Đức vô cùng yêu quý. Nhưng nếu như Phẩm Như hiền lành, nhu mì trong sáng bao nhiêu thì Ngãi Lợi lại sắc sảo, toan tính bấy nhiêu. Cả hai cùng gặp gỡ, quen biết thiếu gia Hồng Thế Hiền nhưng sự ghen ghét của Ngãi lợi đối với Phẩm Như càng tăng cao khi cô chỉ là người tình vụng trộm còn Phẩm Như lại được chọn để chính thức bước vào hào môn nhà họ Hồng. Vì 5 năm vẫn không sinh được con, Phẩm Như bị mẹ chồng ghét bỏ, thường xuyên hành hạ. Dần dần, cuộc hôn nhân của cô cũng tẻ nhạt hơn và người chồng Thế Hiển tìm cách hãm hại cô để đến với Ngãi Lợi.
Sau tai nạn trên biển, Phẩm Như được Cao Văn Ngạn cứu giúp. Nỗi đau thành oán hận, Phẩm Như trở lại tiếp cận Thế Hiền dưới một nhân dạng khác để trả thù. Cũng chính lúc này, Lâm Phẩm Như và Cao Văn Ngạn nảy sinh thứ tình yêu mãnh liệt nhưng cũng nhiều rào cản. Vòng xoáy oan nghiệt cuốn lấy người trong cuộc.
Nội dung hấp dẫn, cùng diễn xuất có hồn của diễn viên, "Hoa hồng có gai" từng giành nhiều thành tích ấn tượng như: Phim truyền hình đạt rating cao nhất năm 2011 của Đài Truyền hình Hồ Nam và toàn Trung Quốc.
Editor có lời muốn nói: Chết cười với nhóc Phượng Hoàng, cả như nó, đời này Gia Gia khỏi mơ được xuất giá mất 🤣🤣😂 Lại còn "Lời của đàn ông, không thể tin được" nữa chứ, tội nghiệp Gia Gia.