04/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Chỗ đáng yêu của gấu trúc chính là chúng nó rất lười, lúc nào cũng thích lười biếng làm ổ trên mặt đất, cong người ngồi thành một cục tròn vo, hoặc làm ôm nhánh trúc ăn không ngừng miệng, nhưng mà cho dù thế nào, trông chúng rất vô dùng hoạt bát, ngây thơ dễ thương, nhưng nhìn trạng thái của hai con gấu trúc này thực sự không đúng lắm.
Dung Nhạc Thiên buồn bực nói: "Quái thật, sao anh có có cảm giác hai con gấu trúc này đang rất buồn nhỉ?"
Hề Gia Vận cũng có cảm giác y hệt, từ con đang ôm táo cúi đầu nhìn chằm chằm cho đến con đang ôm nhánh trúc nhìn ra xa xa, chúng nó đều mang đến cho người khác cảm giác tâm trạng trùng xuống, Hề Gia Vận lo lắng nói: "Là do suốt ngày chỉ có mỗi mấy hoạt động lặp đi lặp lại à? Đâu có đúng, hoàn cảnh trong khu gấu trúc được làm rất tốt mà."
Dung Nhạc Thiên nhún nhún vai, khá dí dỏm nói: "Có lẽ trời lạnh nên chúng nó không muốn mở cửa làm việc đó?"
Nói xong Dung Nhạc Thiên quay đầu lại hỏi Hề Gia Vận: "Đi chưa? Gấu trúc cũng đã xem rồi, ngoài này gió lớn quá, có hơi lạnh."
Hề Gia Vận gật đầu, là một người yêu thích gấu trúc, cậu có lo lắng cho trạng thái của hai con gấu này như thế nào cũng không thể giúp được gì, huống hồ phương diện này vườn thú nhất định có cách giải quyết của bọn họ, Hề Gia Vận nói với Dung Nhạc Thiên: "Vâng, chúng ta đi thôi."
Hề Gia Vận xoay người, Dung Nhạc Thiên cùng cậu sóng vai rời đi.
Chưa được vài bước, "Xoạt" một tiếng, gió lạnh thổi vù qua, Dung Nhạc Thiên rụt cổ, tay cũng lập tức rụt vào trong ống tay áo, tóc Hề Gia Vận bị thổi tung, cậu hơi cúi đầu, đúng lúc bên chân có một mảnh lá khố bị gió cuốn lên, thổi vào trong khu gấu trúc, lắc lư bay nhoáng qua trước mặt hai con gấu.
Hai con gấu trúc giật giật chóp mũi, đột nhiên ngẩng đầu lên, cùng nhìn ra phía ngoài.
Một giây sau, chúng nó không còn thẫn thờ như trước nữa mà chống cả bốn chân bò về phía cửa thủy tinh.
Khéo thế nào mà đúng lúc Dung Nhạc Thiên quay đầu lại.
Ồ, hai con gấu trúc kia đâu rồi? Sao không thấy đâu nữa?
Anh ta ngây ra.
Chả mấy chốc, Dung Nhạc Thiên đã phát hiện cả hai còn gấu trúc đều đang nằm nhoài lên chỗ cửa kính.
Bọn nó nhìn thẳng về phía bên này, giơ vuốt dùng sức vỗ "Thình thình" lên vách kính, đến mức cảm giác như vách kính cũng rung lên bần bật làm Dung Nhạc Thiên sợ hết hồn.
"Chuyển động rồi, hai con gấu trúc ấy."
Hề Gia Vận: "?"
Cậu cũng quay lại nhìn.
Hề Gia Vận vừa nhìn lại một cái, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen láy của hai con gấu trúc. Mấy giây sau, bọn nó phản ứng lại càng lớn hơn, mắt thường cũng có thể nhìn ra chúng nó đang kích động, động tác ban đầu từ vỗ lên vách thủy tính biến thành đập rầm rầm.
Dung Nhạc Thiên trợn tròn mắt, "Hai con gấu trúc này có phải bị làm sao rồi không?"
Hề Gia Vận: "...... Hình như đúng là có chuyện thật."
Dung Nhạc Thiên hoảng hốt hỏi: "Chúng nó chắc không đập vỡ được vách thủy tinh đâu đúng không?"
Hề Gia Vận an ủi anh ta: "Vườn thú dùng thủy tinh đều là loại thủy tinh công nghiệp, chúng nó không đập vỡ được đâu."
Nói xong, Hề Gia Vận lại nhìn về khu triển lãm gấu trúc, nhưng nhân viên chăm nuôi gấu trúc bây giờ không có ở đó, Hề Gia Vận nghĩ một chút, rút điện thoại tìm số hotline của vườn thú, Dung Nhạc Thiên thấy vậy, lấy làm khó hiểu hỏi cậu: "Cậu tìm cái này làm gì?"
Hề Gia Vận đáp: "Để vườn thú nhanh cử người lại đây kiểm tra cho chúng nó một chút."
Nhưng cậu mới đánh chữ được một nửa thì chợt nhớ ra gì đó, lại đổi thành gọi cho đạo diễn Nhiếp.
Hề Gia Vận giờ mới nhớ ra, đạo diễn Nhiếp đang bàn bạc chuyện mượn cảnh quay với giám đốc vườn thú, cậu gọi thẳng cho đạo diễn Nhiếp, nhờ ông chuyển lời là được rồi.
Điện thoại vừa đổ chuông được mấy tiếng, đạo diễn Nhiếp đã nhấc máy, "Alo, Tiểu Gia à, có chuyện gì thế?"
Hề Gia Vận hỏi ông: "Đạo diễn Nhiếp, chú còn đang nói chuyện với giám đốc sở thú ở đó không ạ? Trạng thái của hai con gấu trúc trong khu triển lãm hình như không ổn lắm, chúng nó cứ vỗ rầm rầm vào vách kính ấy, chú hỏi họ xem có cần cử người tới kiểm tra cho bọn nó không?"
Đạo diễn Nhiếp vừa nghe thế, lập tức báo lại nguyên văn cho giám đốc sở thú, đối phương nghe xong cũng hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại đi, sau đó lại áy náy nói với đạo diễn Nhiếp: "Anh xem, thật là ngại quá, chuyện mượn cảnh để quay phim không phải là chúng tôi không muốn cho mượn, chúng tôi thậm chí đã mở họp, quyết định từ ngày mai sẽ tạm thời đóng cửa các khu vực triển lãm ở quanh đó rồi."
Đạo diễn Nhiếp vội xua tay: "Không sao, không vấn đề gì, gấu trúc quan trọng, dù sao cũng là quốc bảo mà."
Giám đốc sở thú gật gật đầu, mặc áo khoác vào, "Tôi muốn tới khu gấu trúc bên kia xem thử, anh thì sao?"
Đạo diễn Nhiếp nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng đi cùng với cô luôn, hai diễn viên của tôi vẫn đang ở phía bên đó."
Nhân viêm chăm nuôi gấu trúc đến nơi đầu tiên.
Từ khi hai con gấu này mất con xong, tinh thần hoàn toàn không vực dậy được, ngay cả trúc cũng không buồn ăn, cho nên nhân viên chăm nuôi không thể làm gì khác hơn là mấy ngày này đặc biệt cho chúng nó ăn thêm chút đồ ăn vặt như mật ong, vừa rồi cô chỉ quay đi một lát để lấy mật, không ngờ chỉ có một chút thời gian như thế, cả hai con gấu lại có chuyện.
Lúc này chúng nó đang nằm nhoài ra chỗ vách kích tham quan, rầm rầm rầm rầm, không ngừng vỗ lên kính.
Nhân viên chăm nuôi nhìn một lượt, không trực tiếp mở cửa đi vào khu triển lãm, mà lấy một cái sào dài, treo mật ong lên trên đầu, vươn qua khe cửa, sau đó cô bắt đầu vỗ "Thùng thùng" mấy cái lên cửa.
——Đây là tín hiệu đến giờ ăn.
Nhưng chỉ có mỗi một con quay đầu lại.
Là gấu mẹ Triều Triều.
Nhân viên chăm nuôi quơ quơ mật ong về phía nó, mật ong màu vàng óng, sóng sánh, mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra, Triều Triều nhìn chằm chằm hũ mật mấy lần, xong lại do dự quay đầu về, nó dường như đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, mấy giây sau, nó vẫn quyết định chạy về phía nhân viên chăm nuôi.
Nhân viên chăm nuôi thấy thế thì yên tâm hơn chút.
May mắn, may mà vẫn có thể dùng mật ong dỗ Triều Triều lại đây.
Nhưng cô thả lỏng có hơi sớm!
Con gấu trúc tên Triều Triều này chạy tới, ôm chặt lấy hũ mật ong, sau đó nó không buồn nếm thử lấy một miếng, đã vội vội vàng vàng quay trở lại chỗ vách thủy tinh bên kia, sau đó ôm láy hũ mật ong, chậm rãi nâng nó về phía một người.
Chính là Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận: "?"
Dung Nhạc Thiên: "?"
Nhân viên chăm nuôi: "?"
Này vẫn chưa hết.
Gấu bố Dương Dương thấy Triều Triều ôm hũ mật ong giơ về phía Hề Gia Vận, lại cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, hai móng trống trơn, nó lại quay đầu, bắt đầu tìm đồ ăn xung quanh, cuối cùng ba chân bốn cẳng chạy lại, mò quả táo tây mình cầm trước đó về, tha thiết đưa ra.
Men theo ánh mắt Dương Dương, tầm mắt nhân viên chăm nuôi và Dung Nhạc Thiên một lần nữa dính lên người Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Dung Nhạc Thiên trợ mắt há mồm hỏi: "Chúng nó... ý của chúng nó là... Cho cậu ăn hả?"
Hề Gia Vận không chắc lắm, nói: "Chắc không phải đâu?"
Giám đốc sở thú và đạo diễn Nhiếp đúng lúc này đi tới.
Trước khi tới, giám đốc sở thú từng đưa ra rất nhiều giả thiết đáng sợ ở trong lòng.
Nói cách khác, nếu tâm trạng hai con gấu trúc này quá kích động, không thể bình tĩnh được, bọn nó có lẽ sẽ có hành vi công kích về phía vách kính, nghiêm trọng hơn có khi còn phải đánh thuốc mê để chúng nó bình tĩnh lại, chỉ là không ngờ lúc tới lại thấy cảnh tượng như thế này ——
Trên trong vách thủy tinh, hai con gấu trúc, một con nâng hũ mật, một con nâng táo tây, dồn dập đưa lên, mắt nhìn chằm chằm về phía một người, cố gắng đưa đồ ăn vặt trong tay mình cho đối phương.
Hai con gấu trúc này, động tác nhất quán, phương hướng cũng giống nhau, giám đốc sở thú nhìn chúng nó, rồi lại quay đầu nhìn về phía đối tượng được chúng nó cho đồ ăn vặt.
Là một cậu thanh niên đang đeo khẩu trang, mặt mũi nhìn không rõ nhưng có thể nhận ra lớn lên vô cùng đẹp mắt, khi chất cũng rất nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy thoải mái rồi.
Nhưng vấn đề là, thẩm mỹ của người và động vật đâu có giống nhau, cho nên chúng nó nhìn người chằm chằm, còn cho đồ ăn vặt là tình huống như nào đây?
Lại còn đưa mật ong!
Mật ong mà bọn nó thích nhất nữa chứ!
Giám đốc sở thú rầu rĩ không thôi, nhân viên chăm nuôi cũng không tài nào nghĩ ra lý do.
Đạo diễn Nhiếp không nhịn được nói: "Tiểu Gia tình huống bây giờ là sao vậy?"
Hề Gia Vận cũng đâu có biết, cậu mờ mịt lắc đầu.
Giám đốc sở thú nói: "Triều Triều với Dương Dương hình như rất thích cậu thì phải."
Hề Gia Vận: "... Vậy ạ?"
Dung Nhạc Thiên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vô cùng kỳ dị, anh ta hỏi Hề Gia Vận: "Vừa nãy hai đứa chúng nó đập vách thủy tinh rầm rầm như vậy, đừng nói là vì muốn gọi cậu quay lại nhé?"
Hề Gia Vận: "Chắc là không phải đâu?"
Dung Nhạc Thiên: "Không cậu làm bộ phải đi đi, xem chúng nó phản ứng thế nào?"
Hề Gia Vận cảm thấy chuyện này quá là vô lý, cậu lắc đầu cười cười, nhưng đạo diễn Nhiếp từng thấy được sự kiện ảo diệu phát sinh trên người cậu, cho nên nghiêm túc nói: "Tiểu Gia, nói không chừng đúng là vì cậu thật đấy, nhỡ đâu sức mạnh huyền bí trên người cậu phát huy hiệu quả với cả động vật thì sao?"
Hề Gia Vận: "..."
Ánh mắt mấy người sáng quắc nhìn về phía Hề Gia Vận, ngay cả giám đốc sở thú cũng nhìn sang, đạo diễn Nhiếp bèn tràn đầy hứng khởi giải thích về thể chất cá Koi của Hề Gia Vận cho đối phương nghe, lúc này, ngay cả giám đốc sở thú cũng cảm thấy tò mò nói: "Không thì, cậu thử một chút xem?"
Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn, đành nói: "Được rồi, nhưng mà cháu cảm thấy, chuyện này không liên quan gì đến cháu đâu."
Cậu quay người đi vài bước.
Hề Gia Vận thực ra có chút dở khóc dở cười, quy công cho ba nhóc thần thú ở nhà, bây giờ người người nhà nhà đều công nhận thể chất ảo hiệu và vận may cá Koi của cậu rồi, ngay cả loại suy đoán vô căn cứ này mà cũng có người tin, thậm chí còn muốn cậu thử nghiệm nữa chứ.
Hai con gấu trúc này như vậy, chắc là do chuyện trùng hợp nào đó thôi.
Cậu nghĩ thầm trong lòng như vậy, bên khu triển lãm bên kia, hai con gấu trúc chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm Hề Gia Vận rời đi, chúng nó rất yên tĩnh, không hề vỗ vách thủy tinh ầm ĩ, cũng không có hành vi táo bạo nào như lúc trước nữa, hai chúng nó chỉ đứng im tại chỗ, không hề động đậy.
Dung Nhạc Thiên sờ sờ cằm, "Ồ? Chúng nó không vỗ thủy tinh nữa rồi?"
Đạo diễn Nhiếp cũng nói: "Xem ra không phải vì Tiểu Gia thật."
Hề Gia Vận quay lại, "Cháu đã bảo mà."
Giám đốc sở thú thì lại thì thào nói: "... Là vì cậu ấy, vì cậu ấy, Dương Dương và Triều Triều đang khóc kìa, hai đứa chúng nó đang khóc."
Hề Gia Vận lập tức ngẩng lên nhìn.
Trong khu triển lãm gấu trúc, táo tây gấu bố Dương Dương ôm trong ngực không biết đã rơi hết xuống đất từ lúc nào, nhưng nó không buồn liếc lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Hề Gia Vận, không muốn rời xa, trong đôi mắt đen nháy ướt nước, cố chấp không muốn rời đi.
Về phần Triều Triều nó đã dán cả người lên trên vách kính, gần như áp cả khuôn mặt mình lên, dường như muốn tới gần Hề Gia Vận thêm một chút, gần thêm một chút, nước mắt khiến lông mao quanh mắt Triều Triều ướt nhẹp, dính lại chung một chỗ.
Hề Gia Vận nhìn mà đau lòng không thôi, trong lòng cũng khóc theo chúng nó.
Cậu không biết mình nên làm gì, chỉ đành ra sức an ủi bọn nó: "Anh không đi, anh không đi, hai đứa đừng khóc."
Hề Gia Vận vô thức đặt tay lên vách kính, kết quả Triều Triều nhìn thấy, nó lập tức giơ móng vuốt của mình lên, chậm rãi nhắm tay chỗ tay Hề Gia Vận đang để, cách qua mặt kính thủy tinh, để móng vuốt của mình lên.
Dương Dương thì giang hai cái móng trước, làm động tác muốn ôm Hề Gia Vận, nhưng chân nó giơ lên chỉ có thể đụng tới mặt kính thủy tinh, không ôm được cậu.
Mọi người nhất thời đều rơi vào trầm mặc.
Nhất là giám đốc sở thú, dù sao cũng là gấu trúc trong sở thú của mình, không hiểu sao bà như bị cảnh tượng này làm cho cảm động, suýt chút nữa đã bật khóc.
Nhân viên chăm nuôi là người tiếp xúc nhiều nhất với hai con gấu trúc này, cũng biết đây là động tác mà Dương Dương thích làm nhất với con của nó, nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho giám đốc, "Giám đốc, liệu có phải Triều Triều và Dương Dương nghĩ vị du khách này thành con của bọn nó không?"
Nghe mấy lời này, nếu không phải vừa nhìn thấy cảnh tượng vừa nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, giám đốc sở thú nhất định sẽ cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, phán đoán lung tung, nhưng bây giờ bà không dám chắc như vậy nữa, giám đốc đắc đo nói: "Để tôi hỏi chuyên gia cố vấn xem sao đã."
Tình trạng của hai con gấu trúc không ổn, vừa phát hiện ra sở thú đã lập tức liên lạc với mấy vị chuyện gia chuyện nghiên cứu về gấu trúc, nhưng ít nhất cũng phải đến ngày mai họ mới tới được, giám đốc bèn gọi cho một người trong số họ, cũng báo lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh, sau đó thử hỏi đối phương: "Chuyên gia Phan, liệu có phải liệu có phải Triều Triều và Dương Dương nghĩ vị du khách này thành con của bọn nó không?"
Đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Cũng không phải không có khả năng này, động vật cũng có vài trường hợp sẽ chuyển tình cảm của mình lên người động vật khác, tình huống như chuyển tình cảm lên con người thì rất hiếm khi xảy ra, nhưng không phải là chưa từng có."
Dừng một chút, vị chuyện gia kia lại nói: "Tình trạng của Triều Triều và Dương Dương trước mắt không quá tốt, có thể "Chuyển tình cảm" đi nói không chừng cũng là một khả năng giúp tình trạng bọn nó tốt hơn, nếu được thì cô cố gắng để bọn họ ở chung nhiều một chút, nói không chừng có thể giúp Triều Triều và Dương Dương điều tiết tâm trạng."
Giám đốc nói cảm ơn xong thì cúp điện thoại, bà quay sang nói với Hề Gia Vận: "Có lẽ Triều Triều và Dương Dương nghĩ cậu là con của chúng nó."
Nói xong giám đốc lại giải thích: "Là thế này, dạo trước Triều Triều và Dương Dương có sinh được một bé gấu trúc con, nhưng gấu trúc con không may bị bệnh, không còn nữa, cho nên thời gian này chúng nó có chút rầu rĩ."
Dung Nhạc Thiên bất chợt nhớ ra, "Thì ra là như vậy."
Hề Gia Vận cũng hơi cau mày, "Chẳng trách, cháu nhớ vườn thú còn từng tổ chức bình chọn tên gọi."
Giám đốc bất đắc dĩ mỉm cười, " Đúng vậy, cuối cùng quyết định đặt tên là Triều Dương."
Bị gấu trúc coi thành con non của mình, mới nghe thì sẽ cảm thấy rất kỳ diệu, nhưng Hề Gia Vận lại thấy hai con gấu trúc nhìn mình qua vách thủy tinh rơi lệ, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Chúng nó nhất định là rất yêu con của mình.
Hề Gia Vận thở dài.
Dung Nhạc Thiên thì lại đột nhiên ngớ ra, anh ta lấy làm lạ hỏi: "Chờ đã, tại sao cháu với Tiểu Gia cùng nhau qua đây xem gấu trúc mà chúng nó lại chỉ xem Tiểu Gia thành con non của mình mà không xem cháu là con non nhỉ?"
Đối với việc này đạo diễn Nhiếp tự nhận bản thân đã rất có kinh nghiệm rồi, "Thể chất của Tiểu Gia chính là ảo diệu như vậy đấy, tất cả những gì không thể giải thích được đều có thể quy cho vận may của cậu ấy hết. Có câu nói thế nào nhỉ? Người ta gặp chuyện không nói rõ được thì dùng cơ học lượng tử để giải thích, còn chúng ta gặp chuyện không nói rõ được, tất cả đều do vận cá Koi hết."
Dung Nhạc Thiên trầm tư vài giây, "Chú nói chí lý."
Hề Gia Vận: "..."
Lời của Dung Nhạc Thiên nói trái lại nhắc tỉnh cậu, gáu trúc không thể nào vô duyên vô cơ nghĩ cậu là con non của nó được.
Cậu có phải gấu trúc đâu?
Chờ một chút.
Gấu trúc à?
Hề Gia Vận đột nhiên nhớ ra, tối qua, lúc cậu cùng nhóc Phượng Hoàng đi nướng măng, có được bé gấu trúc con kia thơm một cái.
Hề Gia Vận: "..."
Cậu hiểu rồi.
Vậy nghĩa là, bé gấu trúc con kia thơm cậu một cái, cho nên trên người cậu có mùi giống gấu trúc con?
Hiểu lần kia thật là lớn.
Hề Gia Vận không nhịn được nghĩ.
Nhưng mà, tốt xấu gì cũng có thể giúp hai con gấu trúc vừa mất con này có một tia hi vọng?
Hề Gia Vận cảm thấy như vậy cũng không phải chuyện xấu.
Nghĩ tới đó, cậu vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy giám đốc sở thú trưng đôi mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, muốn nói gì đó, lại do dự không dám.
Hề Gia Vận: "... Có chuyện gì ạ?"
Giám đốc ngập ngừng nói: "Vừa nãy tôi gọi điện thoại, chắc cậu cũng đã nghe được rồi, chuyện gia nói Triều Triều và Dương Dương mất con, có lẽ chúng nó đã 'Chuyển tình cảm' của mình lên trên người cậu, cậu có thể ở cùng chúng nó một chút không?"
Hề Gia Vận hỏi: "Là ở bên ngoài này, hay là bên trong ạ?"
Giám đốc thực ra muốn để Hề Gia Vận đi vào bên trong hơn, nhưng lại sợ cậu không đồng ý, vội nói: "Thế nào cũng được! Nếu cậu muốn đi vào, nhân viên chăm nuôi của vườn thú sẽ đi cùng từ đầu đến cuối, nếu cậu lo lắng cho an toàn của mình thì đứng ở bên ngoài thôi cũng được!"
Đối với yêu cầu mình đưa ra, giám đốc biết như thế là hơi quá, nhưng bà thực sự không còn cách nào khác.
Vườn thú khó lắm mới xin được cấp quyền nuôi dưỡng hai con gấu trúc là Triều Triều và Dương Dương này, bọn họ yêu quý chúng nó như thế nào chỉ cần nhìn khu triển lãm rộng rãi, trang trí đẹp mắt này là biết, trạng thái của Triều Triều và Dương Dương không được tốt, bọn họ ai nhìn cũng thấy đau thấu tim gan.
Hề Gia Vận nghe vậy, nhớ tới động tác cố gắng ôm mình vừa rồi của bọn nó, lại chỉ có thể ôm vào khoảng không, bèn nói: "Cháu đi vào cũng được ạ."
Giám đốc vui vẻ vô cùng, "Quá tốt rồi! Cám ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu!"
Hề Gia Vận hỏi bà: "Có cần phải khử trùng trước không ạ?"
Giám đốc gật đầu, "Có, cậu chờ một chút."
Giám đốc lập tức gọi điện cho nhân viên chăm nuôi, không lâu sau, đối phương đã ra dẫn Hề Gia Vận đi vào buồng khử trùng, giám đốc sở thú lại hỏi đạo diễn Nhiếp: "Ngoài trời đang lạnh, hai người có muốn về phòng làm việc của tôi ngồi một lát trước không?"
Đạo diễn Nhiếp từ chối luôn: "Không cần, cứ ở đây đi."
Dung Nhạc Thiên cũng nói: "Vừa rồi hai đứa nó ngồi im không nhúc nhích, không vui gì cả, hiện giờ nhìn chúng nó vui hơn nhiều rồi."
Giám đốc nghe thế thì không nói thì nữa.
Hề Gia Vận khử trùng xong, lại mặc đồ bảo hộ, cùng nhân viên chăm nuôi đi vào khu triển lãm gấu trúc. Nhân viên chăm nuôi mở cửa khu hoạt động của gấu trúc ra, cả hai con lập tức nhanh chóng chạy tới, nhân viên chăm nuôi sợ chúng nó không khống chế được lực đạo, nhỡ may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bèn đóng cửa lại.
Dương Dương xông đến đầu tiên thấy thế lập tức ngẩn ra, sau đó nhấc móng vuốt lên bắt đầu đập cửa ruỳnh ruỳnh.
Nhân viên chăm nuôi ngồi xổm xuống, vừa dùng tay ra hiệu, vừa nói với nó: "Lùi về phía sau một chút đã."
Dương Dương xem hiểu động tác ra hiệu, nhưng nó không lùi lại phía sau, mà bò sang ngồi bên cạnh, bởi vì Hề Gia Vận đang đứng ở bên đó, từ chỗ này thò vuốt sang là có thể sờ được đồ bảo hộ của Hề Gia Vận.
Dương Dương duỗi móng qua túm túm mấy cái.
Nhân viên chăm nuôi thấy nó không chồm lên nữa thì mới đẩy cửa ra.
"Kẹt" một tiếng, Dương Dương vui vẻ sáp lại, nhân viên chăm nuôi che trước người hề Gia Vận, Dương Dương ngó nghiêng một hồi, trông kiểu gì cũng thấy nhân viên chăm nuôi quá vướng đường vướng lối, phiền chết gấu, vì thế ôm chân nhân viên chăm nuôi hất qua một bên, lại vui sướng chạy về phía Hề Gia Vận.
Nhân viên chăm nuôi: "? ? ?"
Dù trông có đáng yêu thế nào thì nó vẫn là một con gấu đã trưởng thành, Hề Gia Vận thấy Dương Dương phi đến chỗ mình thì thực lòng vẫn thấy có chút sợ, hãi, nhưng khi Dương Dương sắp nhào đến rồi, động tác của nó lại đột nhiên dừng lại.
Nó cúi người, nhẹ nhàng dùng đầu củng Hề Gia Vận một cái, giống như thể nó là động vật nhỏ yếu đuối mong manh vậy.
Triều Triều bị tụt lại ở phía sau một đoạn xa, lúc nó đi đến bên cạnh Hề Gia Vận, lập tức đưa chén mật ong kia cho cậu, ra hiệu bảo cậu ăn.
Hề Gia Vận đương nhiên sẽ không điên đến mức cướp đồ ăn vặt với gấu trúc, cậu lắc lắc đầu. "Anh không ăn, em ăn đi."
Triều Triều mở to hai mắt, dường như hiểm nhầm ý của Hề Gia Vận, nó nhìn Hề Gia Vận mấy giây, sau đó lại đi ra.
Nó không đi chỗ nào xa, mà ra ngay chỗ xích đu ngay gần đó, nhưng Triều Triều không đặt mông ngồi lên, mà nó ôm chặt lấy lốp xe dùng làm chỗ ngồi bên dưới, bắt đầu dùng sức lôi kéo.
Gấu trúc rất khỏe, cái xích đu có chắc hơn nữa thì cũng không chịu được nó giằng kéo như vậy, Triều Triều dùng sức kéo, xong còn dùng sức đập thêm mấy cái, cái xích đu bắt đầu xiêu vẹo.
Hề Gia Vận thấy thế, không chắc lắm hỏi nhân viên chăm nuôi bên cạnh: "Tại tôi không ăn mật ong cho nên nó mới tức giận vậy hả?"
Triều Triều kiên quyết lôi kéo cái xích đu, thanh xà bên trên kêu "Răng rắc" mấy tiếng, sau đó "Rầm rầm" rơi xuống, nhân viên chăm nuôi cảm thấy chắc là Triều Triều giận thật, cô nói với Hề Gia Vận: "Cái xích đu này là đồ chơi Triều Triều thích nhất đấy nó phá hỏng đồ chơi như vậy, chắc là do không được vui thật."
Hề Gia Vận im lặng một lúc, sau đó cầm chén mật ong ban nãy lên, "Vậy tôi phải ăn mật ong của bọn nó thật à?"
"Xẹt xẹt ——!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Triều Triều đã dùng bạo lực kéo cái lốp xe đảm nhiệm vị trí chỗ ngồi xích đu xuống, sau đó ôm lấy, lệt xệt bò trở lại chỗ Hề Gia Vận.
Trước giờ Triều Triều và Dương Dương vẫn do nhân viên chăm nuôi này phụ trách, cô khá có kinh nghiệm phán đoán cảm xúc của bọn nó, nhưng Hề Gia Vận thì không có, cậu thấy Triều Triều chắc là không được vui, nhân viên chăm nuôi vội hỏi Hề Gia Vạn: "Hay là anh đi ra ngoài trước một chút đã? Chờ lát nữa, nó hết giận thì lại..."
Lời còn chưa dút, đã thấy Triều Triều đặt lốp xe xuống đất.
Nó rất nhẹ nhàng, nhẹ như thế sợ sẽ dọa đến người khác vậy, sau đó trong mắt tràn đầy mong đợi ngẩng lên, móng vuốt lại đẩy cái lốp xe dịch về phía trước một chút.
Đẩy nó đến trước mặt Hề Gia Vận.
——Không thích mật ong, vậy cho con cái xích đu mẹ thích nhất.
______________________
Editor có lời muốn nói: Giải thích một chút, gấu trúc thực tế thuộc bộ động vật ăn thịt, trong tự nhiên thức ăn của gấu trúc phần lớn là tre, trúc thỉnh thoảng nó còn ăn cả cỏ và động vật nhỏ như chim nữa. Còn trong nuôi nhốt gấu trúc còn ăn cả mật ong, trứng cá, lá cây và hoa quả nữa nhé.
Nhân xưng trong tiếng trung chỉ có một kiểu giống You, I trong tiếng anh vậy, cho nên Hề Gia Vận vẫn xưng anh – em khi nói chuyện với gấu trúc, còn trong suy nghĩ của gấu trúc, bọn nó coi Hề Gia Vận là con của mình cho nên tôi sẽ để xưng hô trong suy nghĩ của bọn nó là ba/mẹ - con nhé.