Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 49: Day 49




25/09/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Ăn sáng xong, quay chụp chính thức bắt đầu!

Hề Gia Vận tới đây hai ngày, ê kíp chương trình đều không ra nhiệm vụ chính thức nào, hầu như đều là mấy hoạt động nhỏ mang tính chất giải trí, ngày cuối cùng cũng coi như có một nhiệm vụ ra dáng ——

Toàn bộ khách mời tiến hành tổng vệ sinh nhà cửa.

Tiêu Nhiên không thể tin nổi hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ?"

Quản gia lặp lại một lần nữa: "Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là, tất cả cùng nhau dọn dẹp vệ sinh tòa nhà, tổng vệ sinh từ trên xuống dưới một lượt."

Tiêu Nhiên choáng luôn, ê kíp chương trình để thuận tiện cho việc quay chụp mà cố ý thuê nguyên một căn biệt thự ba tầng, cộng thêm một cái gác xép, lúc ở thì đúng là rộng rãi thật đấy, nhưng mà chỉ nghĩ đến việc quét dọn thôi là đã khiến người ta thấy ê ẩm cả người rồi, Tiêu Nhiên không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng: "Chương trình này không phải là để thư giãn thả lỏng à? Tại sao lại phải lao động vất vả như vậy nữa thế?"

Quản gia nói: "Chương trình giải trí cuộc sống sinh hoạt của chúng ta, người thoải mái nhàn nhã là khán giả, không phải cậu đâu."

Tiêu Nhiên: "? ? ?"

Tổng vệ sinh cái gì chứ, ghét nhất là nó, nhưng đoạn đối thoại của Tiêu Nhiên cùng quản gia cũng rất hề hước, Tôn Văn Văn phá lên cười, cô sờ cái bụng ăn no căng, cảm khái một câu: "Tôi biết ngay chương trình mấy hôm nay tử tế với khách mời như vậy nhất định sẽ có âm mưu to hơn ở phía sau mà, quả nhiên."

Quản gia mỉm cười, tiếp tục giải thích rõ hơn về nhiệm vụ: "Chúng ta có năm vị khách mời, đúng lúc căn biệt thự này cũng chia làm năm khu vực —— Vườn hoa, gác xép và ba tầng, một hai ba."

Hề Gia Vận không chắc lắm hỏi lại: "Vườn hoa hình như không có gì cần thu dọn mà?"

Quản gia nói: "Không có vậy thì không phải làm."

Hề Gia Vận : "Nhưng không phải nói là cùng nhau tổng vệ sinh à?"

Hỏi xong Hề Gia Vận mới nhận ra.

Phân chia khu vực vệ sinh như vậy, ê kíp chương trình lại nhét cả vườn hoa vào, dù sao vườn hoa cũng không có gì cần dọn dẹp, cho nên bọn họ nhất định sẽ giở trò gì đó trong lúc phân chia.

Hề Gia Vận đoán không sai, quản gia cười tít mắt nói: "Đúng là tổng vệ sinh, nhưng còn phải xem vận may của mọi người nữa. Rút được vườn hoa, nhiệm vụ sẽ tương đối nhẹ nhàng, còn rút được chỗ khác thì chỉ có thể cẩn thận làm việc thôi."

Tôn Văn Văn chuẩn xác bắt được từ khóa then chốt, "Vậy may? Rút thăm á?"

Quản gia gật đầu, "Đúng vậy, mọi người sẽ rút thăm để quyết định khu vực mình cần chịu trách nhiệm."

Tôn Văn Văn càu nhàu: "Mấy người thật là lắm trò."

Quản gia đặt năm tấm thẻ lên bàn, tráo lên, "Chả thế thì sao? Như thế mới có cái hay để mà quay chứ. Mọi người tự thương lượng thứ tự rút thăm đi."

Mấy người nhìn nhau, Hề Gia Vận đề nghị: "Oẳn tù tì nhé?"

Đây đúng là một biện pháp vừa thô bạo vừa đơn giản, lập tức được mọi người đồng ý.

Bọn họ rất nhanh đã phân thắng bại, cũng định ra thứ tự: Hề Gia Vận, Đào Tùng, Tiêu Nhiên, Viên Thanh, cuối cùng là Tôn Văn Văn.

Tôn Văn Văn tuyệt vọng: "Xong đời rồi, mọi người chọn hết rồi mới đến lượt chị, hức hức hức."

Hề Gia Vận an ủi cô: "Nói không chừng bọn em chọn hết còn dư lại đúng vườn hoa cho chị thì sao?"

Tôn Văn Văn làm bộ hung dữ nói: "Tốt nhất là mấy người làm như vậy đi, đừng có mà hư."

Hề Gia Vận mỉm cười, tiện tay nhặt một tấm thẻ lên, sau đó ngẩn ra.

Tiêu Nhiên vội vàng hỏi: "Anh, anh bốc phải cái gì thế?"

Đào Tùng bốc thứ hai cùng rất quan tâm, "Gia Gia, cậu bốc được cái gì vậy?"

Mặt Hề Gia Vận đầy vẻ khó nói, Tôn Văn Văn đoán: "Không lẽ cậu rút được gác xép?"

Gác xép tuy diện tích nhỏ, nhưng mà trước giờ đều dùng làm nơi chứa đồ, vừa bụi bẩn vừa lộn xộn, nếu nói vườn hoa là chỗ mọi người muốn bốc trúng nhất thì gác xép chính là nơi không muốn bốc trúng nhất, Viên Thanh cũng nhìn về phía Hề Gia Vận.

Có cùng suy nghĩ với Tôn Văn Văn không phải là số ít.

Ngay cả khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng nghĩ Hề Gia Vận bốc trúng gác xép.

[ Gia Gia biến sắc. jpg]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đừng nói là bốc trúng gác xép thật nhé? Vậy thì quá là thảm rồi.]

[ Ha ha ha ha ha ha ha, quá thảm, quá là thảm.]

[ 10 giây mặc niệm.]

Khán giả thi nhau mặc niệm cho Hề Gia Vận, mấy người Tôn Văn Văn thì lại vô cùng đồng tình với cậu.

Hề Gia Vận lúc này mới ngẩng đầu lên, đưa tấm thẻ của mình cho mọi người xem ——

Vườn hoa.

Mọi người: "? ? ?"

Khán giả: "? ? ?"

Vườn hoa á?

Cậu rút được vườn hoa á? ?

Vậy sao vẻ mặt cậu lại khó nói như vậy hả! ?

Đây là tiếng lòng của tất cả những người đang có mặt tại hiện trường, cùng tiếng lòng của khán giả đang xem trực tiếp.

Tôn Văn Văn không kìm được, bật thốt lên hỏi thành tiếng.

Kết quả Hề Gia Vận đáp: "... Không phải có định luật bảo toàn vận may ạ? Em tưởng mình sẽ bốc trúng gác xép."

Tôn Văn Văn: "?"

Mọi người: "? ? ?"

Khán giả: "? ? ? ?"

Nghe đi nghe đi, đây mà là tiếng người à! ?

Nhưng mà ——

Từ từ hãy.

Tôn Văn Văn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ vào Hề Gia Vận: "Cậu cậu cậu..."

Hề Gia Vận nghi hoặc hỏi cô: "Chị Văn Văn, sao thế ạ?"

Tôn Văn Văn hét một tiếng, sau đó nói với những người khác: "Tôi thế mà quên béng đi mất, Gia Gia là cá Koi, cá Koi may mắn năm nay đấy!"

Cái đệch!

Đâu chỉ có Tôn Văn Văn quên mất, mà tất cả mọi người đều không nhớ vụ này luôn!

Rút thăm cá Koi của Cloud Pay đợt trước tổ chức rầm rộ như vậy, mọi người đều lấy nick phụ tham gia, nhưng từ lúc Hề Gia Vận tham gia chương trình tới giờ đều không nhắc gì đến chuyện này, cho nên mấy người họ đều quên mất, giờ được Tôn Văn Văn nhắc như vậy, mới đồng loạt nhớ ra.

Tiêu Nhiên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên tại chỗ, "Đúng thế, chính là anh Gia Gia mà!"

Đào Tùng lập tức phản ứng lại: "Chúng ta vậy mà đòi so vận may với cá Koi năm nay kìa?"

Viên Thanh tiếp lời cô: "Thực là không biết tự lượng sức mình."

Tôn Văn Văn đau khổ nói: "Đi thôi, chúng ta không xứng, chúng ta từ bỏ cạnh tranh lấy vườn hoa đi."

Hề Gia Vận có chút buồn cười: "Mọi người đang tấu nói ạ?"

Sở dĩ ban nãy cậu như vậy đơn thuần là do cảm thấy kỳ lạ thôi. Trước đây cậu gặp may là vì có nhóc Kỳ Lân chúc phúc, nhưng hiện giờ cậu không được chúc phúc nhưng vẫn may mắn y như vậy.

Chẳng lẽ là do nhóc Kỳ lân ở bên cạnh à?

Hề Gia Vận không dám chắc.

Nhưng mà vừa mới bắt đầu cậu đã rút được vườn hoa thì hình như có hơi quá mức, nghĩ một chút, Hề Gia Vận nói: "Nếu không làm lại đi, lần này để em rút cuối cùng?"

Tôn Văn Văn động lòng, hơi do dự: "Như vậy không tốt lắm đâu?"

Hề Gia Vận nói: "Không có việc gì, lần này không tính, để em rút cuối cùng đi."

Nói xong, Hề Gia Vận đặt lại tấm thẻ về trên bàn, còn xáo lại toàn bộ, nói với Đào Tùng vừa rồi oẳn tù tì xếp phía sau mình: "Chị Đào Tùng, chị rút trước đi."

Thấy Hề Gia Vận thật sự không để ý, Đào Tùng bèn mỉm cười với cậu, cũng không khách sáo nữa, cô chọn chọn lựa lựa một hồi, sau đó chọn một tấm thẻ mở ra ——

Tầng hai.

May mắn.

Đào Tùng thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Nhiên và Viên Thanh cũng lần lượt bốc thăm, theo thức tự rút được tầng một và tầng ba.

Cuối cùng đến lượt Tôn Văn Văn, cô cúi đầu nhìn, trong hai tấm thẻ còn lại chính là gác xép và vườn hoa, Tôn Văn Văn đắn đo, sờ hết tấm này đến tấm kia, không biết chọn thế nào.

Tiêu Nhiên hả hê nói: "Chị Văn Văn, thời khắc quyết định vận mệnh của chị đến rồi."

Tôn Văn Văn không đáp chỉ lo cúi đầu chọn lựa, một lúc lâu sau mới vỗ rầm một cái lên tấm thẻ bên trái, "Chọn cái này, nếu không phải vườn hoa, Tiêu Nhiên phải mặc váy khiêu vũ."

Tiêu Nhiên: "? ? ?"

Tiêu Nhiên: "Không phải chứ, chị Văn Văn, chị không bốc được vườn hoa thì hẳn là anh Gia Gia mặc váy khiêu vũ chứ? Sao lại là em?"

Tôn Văn Văn lạnh lùng nói: "Ai bảo lúc cười trên sự đau khổ của người khác cậu cười lớn tiếng vậy làm gì."

Dưới comment cũng một loạt ha ha.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha, tuổi tác của em trai Tiêu Nhiên nhẽ ra phải được tất cả mọi người cưng chiều, giờ lại thành tất cả bắt nạt rồi.]

[Ha ha ha ha ha hiện trường lật mặt quạt chả cỡ lớn đây, không nỡ bắt nạt Gia Gia, nên chỉ đành dùng sức giày vò Tiêu Nhiên thôi.]

[ Nói thiệt, tự nhiên lại muốn nhìn Gia Gia nhảy điệu của nhóm nữ ghê...]

[ Nghe đâu Gia Gia từng tham gia show  tuyển chọn thần tượng sống còn, nhảy không tệ đâu, tui cũng muốn xem _(:з" ∠)_]

[ Cuối cùng là Tôn Văn Văn rút được cái gì vậy?]

Tôn Văn Văn rút được cái gì à?

Hít sâu một hơi, Tôn Văn Văn mở tấm thẻ của mình ra.

——Gác xép.

Gác xép! ! !

Gác xép! ? ? ?

Như vậy tấm thẻ còn lại của Hề Gia Vận là cái gì, không cần nói cũng biết.

Tôn Văn Văn: "Vậy mà cũng được hả? ? ?"

Tiêu Nhiên cũng kinh ngạc: "Anh Gia Gia, đây chính là thực lực cá Koi của anh đấy à! ?"

Viên Thanh nghĩ một lúc, rồi nói: "Cho nên, Gia Gia à, hồi nãy cậu nói rút lại lần nữa, lần đó không tính, ý là —— Mấy người làm gì cứ làm, dù sao vườn hoa vẫn sẽ thuộc về tôi à?"

Đào Tùng không thể tin nổi hỏi: "Gia Gia, cậu cấu kết với ê kíp để chơi ăn gian có phải không! ?"

Bình luận bên dưới của khán giả còn điên cuồng hơn.

[ ? ? ? ? ? ? ? ]

[ Ấu siệt.]

[ Vườn hoa á? ? ? Gia Gia lại bốc được vườn hoa à? ? ? ? ]

[ Ơ hơ, ơ hơ, không phải đâu đúng không! ? ? ? ? ? ]

[ Gia Gia: Mấy người cứ bốc đi, bốc trúng vườn hoa thì coi như tôi thua.]

[ Gia Gia: Không có ý nói xấu ai đâu, nhưng mấy người ngồi đây đều mang vận xui hết.]

...

Hề Gia Vận đối với chuyện này không chắc lắm, hỏi lại: "Không thì chúng ta lại rút lại một lần nữa nhé?"

Tôn Văn Văn kín đáo hỏi: "Cậu đang muốn đánh thêm một lần thật, hay là muốn ngược đãi bọn chị thêm một lần thế?"

Cái từ ngược đãi này thực sự rất là ảo diệu, Tiêu Nhiên thiếu chút nữa đã phun ra, "Ha ha ha ha ha, anh Gia Gia ngược đãi, dùng vận may ngược đãi người khác!"

Hề Gia Vận: "..."

Hề Gia Vận: "Em không có, thật sự không phải thế."

Tôn Văn Văn pha trò xong, vung tay nói: "Được rồi được rồi, cứ thế đi. Chị đi xem chỗ của chị đã, mặc kệ như thế nào, vườn hoa bên ngoài là của cậu tất, chúng ta bắt đầu thôi."

Quản gia thấy bọn họ đã chia việc xong, bèn chỉ về phía góc tường, nhắc: "Tổ tiết mục có chuẩn bị dùng cụ cho mọi người ở kia."

Mọi người lại nhận dụng cụ vệ sinh của mình, bắt tay vào công cuộc dọn dẹp!

Vườn hoa được Hề Gia Vận phụ trách, cậu đi dạo quanh đó một vòng, quả thực không có gì cần phải quét dọn cả, nhưng mọi người ai nấy đều bận rộn, có mỗi mình cậu nhàn nhã như này thì không được hay lắm, Hề Gia Vận bèn hỏi Tiêu Nhiên đang phụ trách tầng một xem có gì cần giúp một tay không.

Tiêu Nhiên đang định gật đầu, đột nhiên nghe thấy trên tầng có tiếng hét.

Hai người nhìn nhau một cái sau đó vội vã chạy lên.

Tiếng hét chói tai này là của Tôn Văn Văn. Trên gác xép rất tối, cho dù có bật đèn, ánh sáng vẫn mờ mờ ảo ảo, chỉ đủ nhìn được đại khái đồ đạc bên trong, trên gác xép yên tĩnh lại chật chội, đồ đạc còn vừa nhiều vừa lộn xộn, Tôn Văn Văn vừa lên xem thử thì đã có cảm giác như có cái gì đang nhìn mình, y như phim kinh dị "Oan hồn trên gác xép*" vậy.

*Chỗ này là tôi chém đó, tại có cái phim này tên nó hợp bối cảnh luôn. Gốc cả cụm đây /总觉得像极了恐怖片里藏有惊喜的阁楼/

Tổ quay phim còn chưa lên đến nơi, Tôn Văn Văn đã đeo sẵn găng tay cao su, đang nghĩ xem mình bên bắt đầu thu dọn từ đâu thì đột nhiên bóng đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy liên hồi, sau đó "Bụp" một cái, tắt ngấm.

Trước đó còn đang nghĩ bậy nghĩ bạ, Tôn Văn Văn lập tức giật bắn mình, tức thì hét váng lên một tiếng.

Mọi người còn tưởng cô bị làm sao, vội vàng chạy tới, ngay cả nhân viên chương trình cũng xông lên. Đương nhiên lúc chạy lên, nhân viên của ê kíp còn không quên vác theo cả camera, dù sao cũng là tư liệu sống cả.

Tiêu Nhiên hỏa tốc xông lên đầu tiên, "Chị Văn Văn, làm sao thế, làm sao thế?"

Hề Gia Vận lo lắng hỏi: "Chị không sao chứ?"

Đào Tùng và Viên Thanh đều không lên tiếng nhưng vẫn dùng ánh mắt dò hỏi.

Tôn Văn Văn lúc nãy sợ hết hồn, giờ có nhiều người ở đây như vậy, cô cũng bình tĩnh lại, nhưng mà nghĩ đến chuyện vừa nãy mình nghĩ ngợi lung tung thì lại thấy ngại ngùng, "... Chị không sao."

Tôn Văn Văn nói tiếp: "Trên này tối quá, vừa nãy đèn lại đột nhiên bị tắt, làm chị giật bắn cả mình."

Nếu như mọi khi, Viên Thanh và Đào Tùng nhất định phải chọc ngoáy cô vài câu mới chịu được, nhưng giờ ba người đã tạm thời giảng hòa, Đào Tùng bèn nói: "Trên này ánh sáng đúng là kém thật đấy."

Viên Thanh nhắc: "Cô mở thêm đèn pin trên điện thoại di động ra đi, như vậy chắc sẽ tốt hơn đấy."

Tôn Văn Văn gật đầu: "Được."

Biết Tôn Văn Văn không có chuyện gì, mọi người lại quay về tiếp tục quét dọn khu vực của mình, Tiêu Nhiên đi ở phía trước, cậu ta gọi Hề Gia Vận: "Anh Gia Gia, mình đi thôi?"

Hề Gia Vận nghĩ một chút rồi nói: "Anh ở lại đây với chị ấy."

Tiêu Nhiên ngây ra một chút, Tôn Văn Văn cũng khó hiểu nhìn sang.

Hề Gia Vận nói: "Vườn hoa của anh rất sạch sẽ, không có gì cần thu dọn cả, dù sao cũng nhàn rỗi, anh ở trên này giúp chị Văn Văn quét dọn, chị ấy ở trên này cũng đỡ sợ."

Tiêu Nhiên lưu luyến nói: "Vậy cũng tốt."

Tôn Văn Văn thì lại mừng rỡ không thôi. "Có thật không! ?"

Hề Gia Vận gật đầu, mỉm cười với Tôn Văn Văn, mắt cậu lúc cười hơi cong cong, nhìn vô cùng dịu dàng, mà vốn cậu trông đã đẹp trai sẵn rồi, vừa cười như thế, trông lại càng sáng sủa rạng rỡ hơn, thực sự khiến người ta không rời mắt nổi.

Tôn Văn Văn hơi thất thần, khán giả đang xem trực tiếp cũng ngây ra như phỗng.

[ Hức hức hức hức hức hức hức, đây là người đẹp dịu dàng ở đâu ra vậy.]

[ Cảm giác như bị sét đánh trúng đầu, trái tim Mị đang điên cuồng nảy lên, đàn ông dịu dàng đáng ghét T^T]

[ Càng ngày lại càng thích Gia Gia hơn hức hức hức hức QwQ]

[ Người khác tham gia chương trình này đều mất fan, Gia Gia tham gia thì lại mỗi ngày thêm fan mới.]

[ Dầu gì Gia Gia nhà chúng ta cũng là người đẹp tốt bụng mà!]

[ Gia Gia thực sự, rất là xinh đẹp, tính cách tốt, nấu ăn lại càng tốt hơn, hức hức hức hức hức, có ai lại không thích anh ấy chứ?]

[ Vận may cũng tốt nữa!]

[ EQ cũng có cảm giác siêu cao _(:з" ∠)_ lần nào cũng có thể dễ dàng hóa giải cuộc chiến của mấy người Tôn Văn Văn, cuối cùng còn biến ba chị đại thành fan của mình, nắm tay hóa giải thù hận.]

[ Kỹ năng diễn xuất nữa, đừng quên kỹ năng diễn xuất của cậu ấy, có ai nhìn Tạ Yếm mà không thấy đau lòng chứ!]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha, cực kỳ xinh đẹp, EQ cao, tính cách tốt, nấu ăn ngon, may mắn, lại còn có kỹ năng diễn xuất hạng nhất nữa, nhãn dán của Gia Gia nhiều dữ dội! !]

Sự thực chứng minh, Hề Gia Vận còn có thể có thêm một cái nhãn dán nữa.

Hề Gia Vận ở lại trên gác xép, Tiêu Nhiên và Viên Thanh vừa nói chuyện vừa đi xuống dưới nhà, cậu ta nói chuyện phấn khởi quá, không để ý dưới đất, chân hình như đạp vào một cái gì đó mềm nhũn, còn chưa đạp hẳn chân xuống, đã có tiếng mèo kêu: "Méo!"

Tiêu Nhiên và Viên Thanh sợ hết hồn, cúi xuống nhìn, là bé mèo quýt hôm qua.

Bé mèo này hôm qua hung dữ thế nào, Tiêu Nhiên đã tự mình trải nghiệm qua, đến giờ tay cậu ta vẫn còn mấy vết hồng hồng đây. Trong lòng Tiêu Nhiên đánh "Thịch" một cái, nghĩ là bé mèo quýt này sẽ tức giận, thưởng thêm cho mình một vuốt nữa ngay tắp lự, bèn vội vàng xin lỗi nó: "Xin lỗi, anh không cố ý đâu."

Bé mèo quýt liếc cậu ta một cái, kêu lớn rồi tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

Tiêu Nhiên không chắc lắm hỏi Viên Thanh: "Chị Viên Thanh, làm sao bây giờ? Em nhớ ban nãy mình vẫn chưa giẫm hẳn chân xuống, nhưng bé mèo kia kêu thảm thiết như vậy, hình như em đạp phải nó thật rồi."

Viên Thanh cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng cô sợ bé mèo kia bị làm sao, bèn nói: "Hay là chúng ta đi xem nó một chút, xem đuôi nó có bị làm sao không?"

Tiêu Nhiên đáp: "Vâng."

Bé mèo quýt chạy vọt đi như bay, vọt vào trong phòng của Hề Gia Vận, sau đó chui tọt xuống dưới gầm giường nằm, động tác liền mạch nước chảy mây trôi, Viên Thanh và Tiêu Nhiên đuổi theo, đẩy cửa phòng ra, nhóc Kỳ Lân đang ở trong phòng ngủ bù, nó nhận ra hai người này nên chỉ nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái rồi là nằm nhoài ra tiếp tục ngủ.

"Quýt lớn ơi? À không, bé quýt ơi?"

Tiêu Nhiên gọi mấy tiếng, cậu ta tìm khắp nơi một lượt, cuối cùng tìm được bé mèo kia ở dưới gầm giường.

Bé mèo quýt nằm ở đó không nhúc nhích, cái đuôi để phía sau người, hoàn toàn không thấy được là có bị thượng hay không, chắc phải sờ lên kiểm tra mới biết được. Tiêu Nhiên do dự nói: "Em thử ôm nó ra xem?"

Viên Thanh hãy còn có bóng ma tâm lý với bé mèo này, vì thế vội vàng ngăn Tiêu Nhiên lại, "Đừng, tuyệt đối không được, hôm qua cậu bị nó cào dữ như vậy mà còn chưa sợ hả? Cậu đừng động, để chị đi gọi Gia Gia, nó không sợ Gia Gia."

Tiêu Nhiên nghĩ cũng phải, cậu ta thuận theo nói: "Vậy cũng được ạ, anh Gia Gia hãy còn trên gác xép ấy."

Viên Thanh gật đầu, "Biết rồi, cậu đừng có làm bừa đấy, đỡ cho lại bị nó cào nữa."

Dặn dò xong, Viên Thanh đi ra ngoài, chỉ để lại Tiêu Nhiên ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ với bé mèo quýt. Cậu ta ban đầu cũng định đàng hoàng chờ Hề Gia Vận xuống đây, nhưng Tiêu Nhiên vừa đút tay vào trong túi theo thói quen thì mới nhớ ra bên trong còn đang nhét hai cái găng cao su tổ tiết tục chuẩn bị cho, cảm giác khá là chắc chắn, bèn quyết định thử tự ôm bé mèo này ra trước, dù sao có cào cũng cào lên trên gắng tay thôi.

Nghĩ thế, Tiêu Nhiên lập tức đeo găng tay vào.

Lúc nhóm khách mời phân ra hoạt động riêng rẽ, ê kíp chương trình cũng phân công tổ quay phim đi theo từng người một, tiến hành phát sóng trực tiếp nhiều màn hình, hành động của Tiêu Nhiên lập tức khiến không ít người chú ý.

[ Ha ha ha ha ha ha ha mọi người có phát hiện không, bọn họ bây giờ có việc gọi Gia Gia, không có việc cũng gọi Gia Gia kìa.]

[ Ô thật này, mọi người đã không thể rời bỏ Gia Gia nữa rồi ha ha ha ha.]

[ Em giai Tiêu Nhiên lại bắt đầu đi tìm đường chết rồi!]

[ Ấn vào đường link để xem lại lịch sử thuần phục quái thú tiền sử của con người.]

[ Thực sự là quái thú tiền sử đấy ha ha ha ha ha ha.]

[ Bé quýt: Meo meo meo?]

[ Lại bắt đầu rồi, hình ảnh em giai Tiêu Nhiên kêu gào thảm thiết đến đây.]

Tiêu Nhiên hôm qua bị cào cắn quá dữ, cho nên dù lần này đã có mang găng tay, nhưng động tác vẫn cẩn thận từng li từng tí một, nhưng đúng như khán giả dự đoán dưới bình luận, tay Tiêu Nhiên vừa chạm vào bé con kia, nó đã lập tức quay đầu, há miệng về phía cậu ta ——

Nhẹ nhàng liếm một cái.

Nó vẫn nhớ giáo viên lớp đạo đức làm mèo có nói, nó không cắn người khác, nó phải biểu hiện tốt một chút thì mới có thể lừa được phiếu cơm dài hạn QAQ.

Tiêu Nhiên: "?"

Khán giả: "? ? ?"

Mèo này bị làm sao đây? ? ?

Hôm qua không phải là còn là mèo chiến hung dữ lắm hả! ?

Sao hôm nay đã thành một bé mèo mềm mềm thích làm nũng rồi? ? ?

Khán giả cảm thấy thực sự không thể tin nổi, Tiêu Nhiên cũng khiếp sợ không thôi, chỉ có bé con kia vẫn một bộ đương nhiên. Nhưng Tiêu Nhiên vẫn bị ám ảnh với màn vừa cắn vừa cao hôm qua cho nên không bỏ găng tay cao su ra, cái này khiến bé mèo quýt vừa liếm xong lại le lưỡi một cái, sau đó mở to hai mắt, bất mãn trừng Tiêu Nhiên, như là đang oán giận mùi vị cao su không tốt vậy.

Từ đầu đến cuối bé con này đều không có ý định cắn người hay cào người gì cả.

Tiêu Nhiên cẩn thận sờ đầu bé mèo quýt một cái.

Bé mèo quýt lập tức trở mình, lộn một vòng ở trên mặt dất, sau đó ôm lấy tay Tiêu Nhiên cọ cọ, còn mềm mềm kêu meo meo, cắn cái găng cao su muốn kéo nó xuống.

Hình ảnh này quá mức đáng yêu, Tiêu Nhiên không nhịn được gỡ găng tay muốn, muốn xoa đầu bé con này.

Đúng lúc đó, Viên Thanh đã gọi Hề Gia Vận xuống tới, cô đứng ngoài cửa vừa thấy thế lập tức vội vàng nói: "Tiêu Nhiên, cậu đừng có lấy tay sờ nó."

Tiêu Nhiên hưng phấn nói: "Sờ được đó chị, sờ được, giờ nó không cắn người nữa, cũng không cào đâu!"

Nói xong, Tiêu Nhiên áp tay lên xoa xoa bụng bé mèo quýt, mà bé con kia đúng như lời cậu ta nói, hoàn toàn không có hành vi cào cấu gì, chỉ giơ mấy cái măng cụt của mình lên đạp đạp.

Viên Thanh: "? ? ?"

Viên Thanh hoang mang: "Chuyện gì đây? Hôm qua nó còn dữ lắm mà, chẳng lẽ đấy là ảo giác của chị à? ? ?"

Tiêu Nhiên xòe tay ra, trên mu bàn tay cậu ra hãy còn mấy bết cào cắn hồng hồng, "Chắc không phải ảo giác đâu chị."

Viên Thanh rơi vào trầm tư.

Hôm qua bé mèo quýt này thấy ai cũng cắn, chỉ thân thiết với mỗi mình Hề Gia Vận, cuối cùng còn được cậu mang đi, kết quả chỉ mới qua một buổi tối, bé mèo quýt đã trở nên thân thiện như vậy, chân tướng chắc chắn chỉ có một ——

Tiêu Nhiên cùng Viên Thanh đồng loạt nhìn về phía Hề Gia Vận: "Gia Gia, tối qua cậu làm gì với nhóc con này thế? Sao hôm nay nó ngoan dữ vậy?"

Hề Gia Vận: "? ? ?"

Hề Gia Vận: "Em có làm gì đâu."

Tiêu Nhiên không tin, "Không, nhất định anh đã làm gì đó rồi, cho nên bây giờ nó mới nghe lời như vậy!"

Viên Thanh cũng phụ họa theo: "Nó hôm qua hung dữ như vậy, mới vừa rồi lại bị Tiêu Nhiên đạp trúng đuôi mà cũng không cắn người, bây giờ còn cho sờ nữa, quả thực y như một con mèo khác vậy, Gia Gia, cậu dạy nó làm mèo như nào thế! ?"

Hề Gia Vận: "? ? ?"

Bình luận lúc điên cuồng chạy lên.

[ Ha ha ha ha ha dạy mèo cách làm mèo.]

[ Ha ha ha ha ha chính là cậu! Tay thuần mèo thiện nghệ!]

[ Mọi người biết đấy, mèo vừa mới sinh không phải là mèo, trừ khi có người dạy nó làm mèo.]

[ Cho nên cuối cùng là Gia Gia làm gì với bé mèo đó vậy? Dùng tình yêu cảm hóa à? Hay là dùng nhan sắc thuyết phục? Hiệu quả này không khác gì thay một con mèo khác vào vậy.]

[ Dâng huyết thư cầu Gia Gia mở lớp dạy mèo, mèo của yêm cũng cần được giảng giải một tí, thay đổi mà làm mèo, hức hức hức hức hức hức.]

[ Cho tui theo với! ! !]

[ Con mèo thối của tui cũng cần học! ! !]

...

Giờ phút này, mọi người chỉ nghĩ là Hề Gia Vận biết cách dạy mèo mà thôi, mãi về sau họ mới phát hiện, Hề Gia Vận còn có thể "Dạy" nhiều hơn nhiều.

Phần bình luận là một mảnh "Dâng huyết thư cầu ban ân", điện thoại của Hề Gia Vận thì lại nhận được mấy thông báo nhắc nhở.

[ Bé Nhai Tí nhắc nhở nhân viên chăm sóc nên login lay lay bé một chút nha!]

__________________________

Tác giải có lời muốn nói:

Bé Kỳ Lân nhớ nhân viên chăm sóc: Nằm nhoài trước màn hình xem không ngừng.

Bé Phượng Hoàng nhớ nhân viên chăm sóc: Điểm thiện cảm của bé Phượng hoàng với bạn -1.

Bé Nhai Tí nhớ nhân viên chăm sóc: Nhanh login lay lay bé nha!