Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 37: Day 37




18/09/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Giao nhận thực tế?

Hề Gia Vận ngây ra.

[ Ba giây sau có thể ấn từ chối, đồng thời xóa bỏ kỹ năng giao nhận thực tế.]

[ Bắt đầu đóng gói bé Kỳ Lân, chờ nhân viên chuyển phát nhanh của Sơn Hải tới nhận.]

Hề Gia Vận: "... ?"

Đóng gói chờ vận chuyển ý là —— ?

Hề Gia Vận vẫn còn chưa dám chắc, nhưng nhóc Phượng Hoàng đã lập tức phản ứng lại. Nó cấp tốc nhào về phía nhóc Kỳ Lân, cố gắng chui cùng vào trong hộp đóng gói, nhưng nhóc Phượng Hoàng vẫn chậm một bước, lúc nó vồ tới, một ánh sáng trắng chợt lóe lên, nhóc Kỳ Lân biến mất tại chỗ, nó đặt mông ngồi bệt xuống đất.

"Chíp!"

Nó dại ra một chốc, sau đó bắt đầu gào khóc.

Nhóc Kỳ Lân đáng ghét kia được đi đến hiện thực rồi!

Nhân viên chăm sóc sẽ xoa xoa nó, ôm nó, còn dỗ nó ngủ nữa! ! !

Nhóc Phượng Hoàng suy sụp.

[ Bé Phượng Hoàng ghét bé Kỳ Lân!]

[ Bé Phượng Hoàng ghét bé Kỳ Lân!]

Xem phản ứng của nhóc Phượng Hoàng, thì rõ ràng giao nhận thực tế mà trò chơi nói đến chính là cái giao nhận mà Hề Gia Vận đang nghĩ trong đầu, Hề Gia Vận vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng phải cố nhịn lại để dỗ dành nhóc Phượng Hoàng đang tức giận xù hết cả lông chim lên kia đã, cậu vội nói với nó: "Điểm thiện cảm của con cũng cao mà, cũng sắp mở được kỹ năng giao nhận thực tế rồi, đừng tức giận, đừng tức giận nhé."

Nó tức chính là cái đó đó!

Nhóc Phượng Hoàng hậm hực lăn lộn trên mặt đất.

Nó tức là trước khi điểm thiện cảm của nó đạt đến 80, nhóc Kỳ Lân đáng ghét kia có thể độc chiếm nhân viên chăm sóc rồi!

Chờ tí đã!

Điểm thiện cảm 80 là có thể đến mà.

Nhóc Phượng Hoàng lanh trí, vội thử xem có thể tự mình tăng điểm thiện cảm cho nhân viên chăm sóc không.

[ Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 70)]

[ Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 71)]

[ Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 72)]

Điểm thiện cảm vù vù tăng lên không ngừng, Hề Gia Vận đang định nói chuyện thì màn hình trò chơi đã hiện lên thông báo nhắc nhở trước.

[ *Nhắc nhở! Bé Phượng Hoàng vô cớ gia tăng điểm thiện cảm, không có lý do chính đáng, hành vi này bị coi là gian lận điểm. Áp dụng hình phạt trừ 10 điểm thiện cảm hiện có, đồng thời trong ba ngày tới không được tặng điểm thiện cảm.]

Hề Gia Vận: "..."

Nhóc Phượng Hoàng: "...."

Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp! ! !"

Nó nằm vật ra đất, vừa khóc lóc vừa lăn lộn, còn khóc rất to tiếng, hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh nữa.

Hề Gia Vận dỗ nó một lúc lâu, mà có vẻ đả kích lần này thực sự rất nghiêm trọng, ngay cả cậu cũng không tài nào làm nó nín khóc được, Hề Gia Vận bèn quyết định để nhóc con này lại một mình, cho nó tự bình tĩnh lại, rồi quay sang xem nhóc Nhai Tí bên kia.

Trong lúc hai đứa Phượng Hoàng với Kỳ Lân còn bận gây gổ với nhau từ nãy đến giờ, đứa nhỏ Nhai Tí này đã nhân cơ hội lén lút chuồn mất, giờ đang nổi dập dềnh ở giữa hồ.

Nó thực sự rất là Phật hệ.

Hề Gia Vận chạm một cái lên đầu nhóc Nhai Tí: "Bọn chú ồn ào lắm đúng không?"

Nhóc Nhai Tí chậm rãi duỗi chóp đuôi của mình ra, nhếch lên, sau đó lại đè xuống một tí.

——Ầm ĩ.

Hề Gia Vận bật cười.

Nhóc con Nhai Tí này bình thường đều không phản ứng lại với cậu, trừ phi cậu chọc nó liên tục, làm nó thấy phiền hết chịu nổi thì mới có tí phản ứng, lần này vừa nói đã lập tức trả lời, có lẽ là thực sự rất ồn ào.

Hề Gia Vận áy náy nói: "Xin lỗi con, bọn chú là ồn đến con rồi."

Cậu lại nói: "Giờ nhóc Kỳ Lân không ở đây nữa rồi, con lại không chơi với Phượng Hoàng, chắc sẽ yên tĩnh hơn nhiều."

Lần này không thấy nhóc Nhai Tí lúc lắc đuôi nữa.

Hề Gia Vận cũng không để ý, cậu vỗ vỗ đầu nhóc con này, sau đó cẩn thận giúp nó cuốn đuôi lại như cũ, thành một vòng nhang muỗi thật là tròn trịa, sau đó chào chạm biệt với nhóc Nhai Tí: "Vậy chú đi nhé."

Nhóc Nhai Tí không nhúc nhích, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa, Hề Gia Vận bèn tắt trò chơi đi,

Cậu không biết, trong nháy mắt sau khi mình rút tay về, chóp đuôi của nhóc con kia hơi cuộn lại một chút.

Đầu nó cũng hơi nghếch lên.

——Không biết sao, trong khoảnh khắc khi Hề Gia Vận rút tay về, nó lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng lúc này, Hề Gia Vận đã biến mất, nó ngẩng đầu lên, đối diện chỉ còn một màn hình trống rỗng.

Nhóc Nhai Tí không nhịn được quơ quơ chóp đuôi.

Hơi ấm vừa rồi vẫn còn lưu lại.

Sao lại có một người dịu dàng như thế nhỉ?

Nó len lén nghĩ.

Cùng lúc đó, trò chơi xuất hiện thêm hai thông báo mới.

[ Điểm thiện cảm của bé Nhai Tí với bạn +10 (Điểm thiện cảm hiện có: 35)]

[ Bạn nhận được chúc phúc của bé Nhai Tí.]

*

Trời vào thu, tiết trời cũng bắt đầu trở lạnh, mà sau khi liên tục hạ xuống vài trận mưa, nhiệt độ lại càng giảm xuống thấp hơn.

Cố tình hôm đó, Hề Gia Vận lại đen đủi trúng ngay một cảnh diễn dưới nước, phải ngâm người trong nước lạnh.

Đạo diễn Cát đã có tuổi, không chịu được lạnh, ông cuộn tròn tập kịch bản lại kẹp ở dưới nách, vừa xoa xoa tay giảng diễn cho mấy người Hề Gia Vận, "Phân cảnh này chủ yếu diễn lại cảnh đoạt báu vật ở dưới nước. Ngọc Linh Lung có tác dụng nghịch thiên cải mệnh, Phượng Triều muốn đoạt lấy, nhưng hắn không ngờ oán hận của người Phượng tộc đối với hắn chất chứa đã lâu, phái người đến ám sát, Phượng Triều lại không chút đề phòng nào với tộc nhân của mình, thêm vào chuyện hắn mới niết bàn cách đó không lâu, linh lực trong cơ thể chỉ còn lại chưa đến bốn phần, suýt chút nữa đã bỏ mạng dưới kiếm của thích khách, cuối cùng may mắn là hộ vệ của hắn tới ứng cứu kịp thời."

Phân cảnh này là một cảnh quan trọng của Phượng Triều, chủ yếu là quay Hề Gia Vận.

Hề Gia Vận nắm rất rõ thiết lập tính cách của nhân vật Phượng Triều này, cho nên đạo diễn Cát không nói quá nhiều, tránh làm ảnh hưởng tới khả năng phát huy của cậu, trái lại hai nhân vật phụ, ông không khỏi dặn dò nhiều thêm vài câu, "Bạch Thanh Trì, nhân vật này của cậu, thuở nhỏ được Phượng Triều cứu mạng, cho nên người cậu trung thành là Phượng Triều, chứ không phải là Phượng tộc, cậu cảm thấy Phượng Triều đã hi sinh quá nhiều cho Phượng tộc, như vậy rất không đáng, cậu phải thể hiện được cảm xúc này ra."

Bạch Thanh Trì gật đầu, "Vâng, cháu biết ạ."

Đạo diễn Cát lại nói: "Về phần Mục Hoàng ——"

Nhân vật Mục Hoàng đóng chính là thích khách được Phượng tộc cử đến để ám sát Phượng Triều, vai diễn này thực ra không có mấy cảnh đặc tả, đạo diễn Cát nghĩ một chút, nói: "Chờ lát nữa cậu sẽ mang dây cáp, thực hiện động tác bay lại đây, cứ dựa theo hướng dẫn của chỉ đạo võ thuật mà làm là sẽ không có vấn đề gì. À, còn nữa, cố gắng hết sức để quay một lần là qua, trời vào thu rồi, xuống nước cũng rất lạnh."

Mục Hoàng ngoan ngoãn mỉm cười, "Vâng, đạo diễn, cháu sẽ cố gắng ạ.

Lần gặp trước, được Bạch Thanh Trì nhắc nhở, Hề Gia Vận biết Mục Hoàng cũng từng tham gia đoàn làm phim "Phù Dung". Hơn nữa khéo một cái là, nhân vật Mục Hoàng diễn trong "Phù Dung" chính là nhân vật nhỏ mà ban đầu Hề Gia Vận nhận được, nhưng sau nhà đầu tư lấy lại nhân vật đó, hóa ra là để cho Mục Hoàng đóng.

Hề Gia Vận nhìn Mục Hoàng mấy lần, sau đó thu hồi ánh mắt, không để ý đến đối phương nữa.

Hai người trước đều cùng quay cho đoàn phim "Phù Dung", giờ lại đồng thời vào đoàn phim "Khổng tước", khéo đúng là rất khéo, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, Hề Gia Vận không có giao lưu gì với đối phương cả.

Nghĩ vậy, Hề Gia Vận cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản, nghĩ về diễn biến tâm lý của nhân vật Phượng Triều trong cảnh quay này, cho nên cậu bỏ lỡ ánh mắt Mục Hoàng nhìn mình.

Đầy vẻ ghen tị và không cam lòng.

Đạo diễn Cát cho bọn họ mười mấy phút để chuẩn bị, đến giờ quay, ông vỗ tay nhắc nhở, Hề Gia Vận cởi áo khoác đi đến cạnh ao, đạo diễn Cát thấy tất cả diễn viên đều đã vào vị trí, bèn ra hiệu cho thư ký trường quay, thư ký trường quay đánh bảng: "Action!"

Hề Gia Vận đi xuống nước.

Trong bối cảnh của "Khổng tước", Ngọc Linh Lung bị chủ nhân trước đó của mình ẩn cư lại đảo Bồng Lai vùi xuống rãnh biển sâu nhất trong lòng Biển Chết.

Biển Chết sở dĩ có cái tên như vậy chính là vì không một vật sống nào có thể sinh tồn ở đây, một khi xuống nước nhất định sẽ chìm, trừ khi không ngừng vận dụng linh lực, mà lúc này đúng lúc Phượng Triều vừa mới niết bàn không lâu, cho nên nguy hiểm rất lớn, nhưng nghe nói Ngọc Linh Lung hiện thế, hắn vẫn lựa chọn lập tức lên đường.

Hắn muốn giúp Phượng tộc cải mệnh.

Ao không sâu, nhưng nước bên trong rất lạnh, Hề Gia Vận vừa đi vào, trang phục diễn rất nhanh đã thấm ướt, cậu thích ứng nhiệt độ dưới nước, sau đó bơi về phía trước.

Áo đỏ trên người cậu, vốn là màu sắc nóng bỏng thiêu đốt như lửa, nhưng mái tóc ướt nước lại một màu đen huyền. Hai màu sắc tương phản đối lập rõ ràng, dưới dòng nước lay động, kim phượng thêu trên vạt áo Hề Gia Vận giống như đang thực sự giương cánh bay lượn.

Cảnh tượng này, quả thực nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng đẹp, chụp xuống là có thể lập tức dùng làm áp phích quảng cáo được ngay.

Đạo diễn Cát cũng thực sự nghĩ như vậy, ông đánh mắt ra hiệu cho nhiếp ảnh gia, đối phương làm một thủ thế Ok với ông.

Hề Gia Vận bơi tới vị trí định sẵn, từ trong nước vươn lên một cánh tay, đầu ngón vươn lên miễn cưỡng chạm đến đạo cụ, còn thiếu một chút, nhưng linh lực của Phượng Triều lúc này đã không còn đủ để chống đỡ cậu tiến về phía trước.

Thở hổn hển một chốc, ngón tay Hề Gia Vận hơi siết lại, sau đó lần thứ hai xòe ra, chật vật vươn tới, lần này cậu rốt cuộc cũng lấy được Ngọc Linh Lung.

Nhưng như vậy vẫn chưa phải là kết thúc.

Biến cố phát sinh!

Mục Hoàng đóng vai thích khách đeo dây cáp bay lại đây.

Nếu là Phượng Triều lúc bình thường, thì hắn có thể thoải mái đánh một trận cũng không sao, nhưng Phượng Triều bây giờ linh lực đã không đủ để chống đỡ thêm được nữa, bản thân lại đang ở Biển Chết, tình cảnh vốn đã cực kỳ đáng lo ngại rồi, huống hồ còn bị tập kích.

Ánh kiếm quét qua, Hề Gia Vận dường như cảm nhận được nguy hiểm, hắn muốn né tránh, nhưng có lòng mà không đủ lực ——.

"Tõm" một tiếng, thanh kiếm chưa đâm vào đến vai phải của cậu theo kịch bản đã tuột khỏi tay, rơi vào trong nước.

Mục Hoàng hoang mang bối rối, "Ôi, xin lỗi, tôi bị trượt tay."

Hề Gia Vận cũng không nghĩ nhiều, nghe cậu ta nói thế chỉ lắc đầu, "Không sao."

Đạo diễn Cát thở dài, cảnh quay này vốn có thể một lần là qua, nhưng ông cũng không nói thêm gì, chỉ vẫy tay, "Quay lại đi."

Dây cáp được kéo về, Hề Gia Vận vẫn ngâm mình dưới áo, trang phục diễn ướt đẫm dính ở trên người.

Phân cảnh này tuy nói là quay ở trong nhà, nhưng cửa sổ mở tung, hơn nữa để tạo hiệu ứng sóng biển nhấp nhô, xung còn còn có thêm mấy cái quạt công nghiệp thổi gió vù vù, thốc thẳng vào Hề Gia Vận, nói không lạnh thì chính là nói điêu, Hề Gia Vận liên tục rùng mình mấy cái.

Đạo diễn Cát thấy thế hỏi cậu: "Không thì đi lên uống miếng nước nóng làm ấm người đã?"

Hề Gia Vận từ chối, "Để quay xong đã ạ."

Thấy cậu nói như vậy, đạo diễn Cát không khuyên thêm nữa, gật đầu với thư ký trường quay, ra hiệu bắt đầu lần quay thứ hai.

Thư ký trường quay đập clapboard.

Hề Gia Vận lạnh đến phát run, nhưng tiếng đập bảng bắt đầu quay vừa vang lên, cậu lập tức đang khôi phục nguyên trạng, không nhìn ra một chút khác biệt nào, chỉ có sắc mặt hơi tái hơn trước, đạo diễn Cát không khỏi gật gù tán thưởng.

Chuyên nghiệp, thật sự rất chuyên nghiệp.

Ông thích nhất là mấy thanh niên vừa có tài năng lại biết phấn đấu nỗ lực như này.

Đạo diễn Cát hài lòng thu tầm mắt về, nhìn về phía cáp treo.

Mục Hoàng nắm chặt thanh kiếm, từ bên trên phi xuống, các động tác võ thuật sử dụng trong phim đều có chỉ đạo võ thuật chuyên nghiệp hướng dẫn, đáng lẽ Mục Hoàng phải sử dụng một chiêu kiếm trông vô cùng hoa lệ, nhưng không biết tại sao cậu ta lại đờ ra, cứ thế xông thẳng xuống.

Đạo diễn Cát: "Cut!"

Ông đứng lên, mày cau chặt, "Mục Hoàng, cậu làm sao thế hả?"

Mặt Mục Hoàng đỏ bừng cả lên, vội vàng nói: "Xin lỗi! Cháu, cháu hơi căng thẳng, đột nhiên quên mất động tác."

Đạo diễn Cát: "..."

Đạo diễn Cát không nói gì, mà ông cũng không tiện nặng lời, dù sao hai người Mục Hoàng và Bạch Thanh Trì đều là do bên nhà sản xuất nhét vào đoàn, đạo diễn Cát lúc đó nghĩ, dù sao mấy nhân vật này cũng không quá quan trọng, nên mới đồng ý.

Ông cảnh cáo Mục Hoàng một câu, "Lần đầu tiên thì làm rơi kiếm, lần thứ hai thì quên động tác, người ta nói rồi quá tam ba bận. Trời lạnh như vậy, Tiểu Gia còn ngâm người dưới nước, cả đoàn phim đều vì mấy cái lỗi vớ vẩn của cậu mà phải quay đi quay lại, còn tiếp tục như vậy nữa, kế hoạch quay chụp phía sau sẽ hỏng hết."

Mục Hoàng dường như thực sự thấy xấu hổ, cúi gằm mặt, lắp bắp nói: "Vâng, cháu biết rồi."

Đạo diễn Cát thấy thái độ nhận sai của cậu ta không tệ, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, "Cố quay cho tốt."

Bạch Thanh Trì đứng ở một bên chờ đến cảnh của mình lại khinh thường cười lạnh một tiếng.

Trợ lý của cậu ta lấy làm lạ, hỏi: "Anh Thanh Trì, anh cười cái gì vậy?"

Chút thủ đoạn nhỏ này của Mục Hoàng, Bạch Thanh Trì cũng chẳng thèm nói, vừa ngu vừa khờ, hoàn toàn không nghĩ tới sau này đạo diễn Cát có đồng ý hợp tác với mình nữa hay không, quả thực là giết địch một ngàn tự tổn hại mình tám trăm. Cậu ta bĩu môi nói: "Nhìn thằng ngu đóng hài."

Trợ lý: "... Ồ."

Cậu ta theo bản năng coi thằng ngu trong miệng Bạch Thanh Trì thành Hề Gia Vận, dù sao Mục Hoàng cũng cùng người đại diện với Bạch Thanh Trì, tính ra bọn họ cũng coi như anh em một nhà.

Trợ lý thầm nghĩ, nghe đâu anh Thanh Trì và cậu Hề Gia Vận dạo gần đây đang hót hòn họt kia không hợp nhau, có vẻ tin này là thật.

Thực ra nói theo một cách khác, đúng là Bạch Thanh Trì cũng cảm thấy Hề Gia Vận ngốc thật.

Quay lại thêm một lần nữa, lần này vẫn NG.

Kiếm trong tay Mục Hoàng đâm trượt.

Đạo diễn Cát bó tay hỏi: "Cậu lần này lại làm sao nữa thế?"

Mục Hoàng đầu cũng không dám ngẩng lên, cố gắng giải thích: "Vâng, xin lỗi. Cháu cũng muốn cố gắng quay thật tốt, nhưng dây cáp vừa kéo lên một cái là đầu óc cháu trống rỗng hết cả, không nhớ được cái gì nữa, cháu, cháu..."

Đạo diễn Cát vung tay, "Cậu xin lỗi tôi thì được cái gì, tự cậu đi mà xin lỗi Tiểu Gia, có biết tại cậu mà cậu ấy phải ngâm trong nước lạnh hơn hai mười phút rồi không?"

Mục Hoàng lại nhìn về phía Hề Gia Vận, nhưng lại giống như không biết nên nói thế nào, chỉ đứng nguyên tại chỗ cúi thấp đầu.

Trông cậu ta có vẻ vô cùng lo lắng, cũng rất buồn rầu, nhóc Kỳ Lân mỗi khi không vui cũng sẽ cúi gằm đầu như thế, Hề Gia Vận thấy đối phương như vậy thật sự có chút giống đứa nhỏ nhà mình, bèn mềm lòng, "Tôi không sao, không vấn đề gì."

Hề Gia Vận thực sự đã lạnh đến mức không chịu nổi nữa, cậu nói với đạo diễn Cát: "Cháu có thể đi lên uống chút nước nóng được không ạ?"

Đạo diễn Cát vội nói: "Được chứ, cậu mau lên đây, nghỉ ngơi một lát đã."

Hề Gia Vận bèn đi lên.

Thôi Xán Xán đã chuẩn bị nước nóng với canh gừng từ trước, cô nhanh tay nhanh chân đưa nước cho Hề Gia Vận, cậu uống mấy ngụm, miễn cưỡng cũng xua được cơn lạnh trong người đi một chút. Thôi Xán Xán nói liến thoáng: "Cậu không có được cảm lạnh đâu đấy."

Hề Gia Vận: "Chắc là không đâu."

Nhưng cái này ai mà nói chắc được, Thôi Xán Xán liếc mắt lườm kẻ đầu têu một cái, ngoài miệng không ngừng cằn nhằn, "Có đâm cậu một kiếm thôi mà sao cái tên kia cứ hết mắc lỗi này lại phạm lỗi kia thế, hại cậu phải ngâm ở trong nước mãi không được lên."

Hề Gia Vận cũng không để tâm, "Có lẽ do cậu ta không có kinh nghiệm, nên mất bình tĩnh thôi."

Thôi Xán Xán vẫn tiếp tục lầm bầm: "Gia Gia, lúc cậu quay 'Phù Dung' cũng làm gì có kinh nghiệm, chị có thấy cậu mất bình tĩnh đâu."

Hề Gia Vận nói với cô: "Nhưng lúc em mới tham gia show tài năng cũng căng thẳng đến mức quên cả lời, quên cả vũ đạo còn gì."

Thôi Xán Xán nghe thế thì im luôn.

Trong lòng cô có hơi rối rắm.

Một mặt cô cảm thấy Hề Gia Vận thực sự là người đẹp tốt bụng, cậu chưa bao giờ dùng ác ý để phỏng đoán người khác cả, có lẽ tính tình như thế sẽ phải chịu thiệt, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy Hề Gia Vận như vậy rất có sức hút, không cần biết là với ai, cậu cũng đối xử bằng thái độ chân thành nhất, ngoại trừ khuôn mặt của Hề Gia Vận thì đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thôi Xán Xán quyết tâm một mực đi theo cậu.

Cái này đại khái chính là nét hấp dẫn đặc biệt trong nhân cách của Hề Gia Vận đi?

Thôi Xán Xán nghĩ đến xuất thần, Hề Gia Vận uống mấy ngụm nước nóng, cảm giác đã tốt hơn chút, bèn đứng lên, chủ động đi về phía Mục Hoàng.

Hề Gia Vận nhẹ giọng hỏi cậu ta: "Cậu có khỏe không?"

Nhìn thấy người tới là cậu, Mục Hoàng hơi ngây ra một chút, trong mắt lập tức lóe lên tia cảnh giác, sau đó lập tức lắc đầu.

Càng như thế lại càng giống nhóc Kỳ Lân nhà cậu, Hề Gia Vận không nhịn được khẽ cười một tiếng, hỏi đối phương: "Cậu bị căng thẳng trước ống kính à?"

Cậu vừa mỉm cười, hai mắt sẽ hơi cong lại, khuôn mặt đẹp đẽ càng có vẻ tươi tắn rạng ngời hơn, khiến Mục Hoàng nhìn mà thất thần mất vài giây.

Cũng vì vài giây thất thần này, Mục Hoàng không lên tiếng, Hề Gia Vận cứ thế nhầm tưởng là cậu ta ngầm thừa nhận cái này, bèn truyền thụ kinh nghiệm của mình cho đối phương: "Tôi lần đầu tiên lên sân khấu cũng như vậy đấy, rất hồi hộp, hơi căng thẳng cái là quên mất lời. Sau đó, tôi phát hiện, chỉ cần mình cố gắng tập trung là được rồi, không cần biết có bao nhiêu máy quay đang nhắm về phía mình, bên dưới sân khấu có bao nhiêu khán giả đang xem, tôi chỉ tập trung vào bản thân mình thôi, như vậy sẽ không có vấn đề gì quá lớn nữa.

Hề Gia Vận đang nói cái gì, thực ra Mục Hoàng hoàn toàn không nghe ra, nhưng cậu ta vẫn theo bản năng gật đầu.

Hề Gia Vận thấy thế thì không nói nhiều nữa, quay trở về chỗ của mình, trái lại Mục Hoàng một lúc lâu sau mới đột nhiên bừng tỉnh ——

Tên này đến để an ủi mình à? ? ?

Đến an ủi mình à? ? ?

Mục Hoàng khiếp sợ không thôi.

Nhưng cậu ta cố ý mà! ! !

Mỗi lần nghĩ đến Hề Gia Vận là trong lòng Mục Hoàng lại vừa căm tức vừa khó chịu. Trong lòng cậu ta có rất nhiều cái "Nếu", nếu lúc trước cậu ta không vào đoàn phim "Phù Dung" diễn nhân vật nhỏ kia, vậy lúc nam ba bị bóc phốt uống rượu lái xe, có lẽ cơ hội đã thuộc về cậu ta, sau đó cậu ta sẽ nhờ ảnh chụp tạo hình mà vô tình trở nên nổi tiếng trên mạng, được Phó Giai và đạo diễn Cát vừa ý, lấy được một nhân vật quan trọng như là Phượng Triều trong "Khổng tước"...

Cơ hội này, rõ ràng cũng có thể thuộc về cậu ta, nhưng cậu ta lại chỉ có thể là người dưng ngược lối với nó.

Cậu ta đổ hết thảy mọi sai lầm lên trên người Hề Gia Vận.

Mấy cảnh NG của Mục Hoàng đều là cố ý, nhưng phản ứng của Hề Gia Vận thực sự khiến cậu ta không thể ngờ được.

Giống như cố gắng ra sức, mà nắm đấm của mình lại nện lên bông, mềm nhũn, bây giờ nghĩ lại càng cảm thấy điên tiết hơn.

Hơn nữa...

Cậu ta thế mà lại vì đối phương cười lên trông đẹp mắt mà nhìn đến thất thần!

Cậu ta bị làm sao vậy! ?

Mục Hoàng bắt đầu rơi vào trạng thái tự hoài nghi chính bản thân mình, cùng lúc đó Bạch Thanh Trì cũng đang tự hoài nghi cuộc đời.

Một cục giả vờ nai tơ ngơ ngác* to như vậy, lại còn là kiểu giả vờ giả vịt vô cùng ngu xuẩn mà Hề Gia Vận cũng không phát hiện ra là sao?

*Gốc là bạch liên hoa, mà tôi không thích để nguyên như vậy nên để thoát ý ra nhé.

Đầu óc của cậu ta có vấn đề hả! ?

Bạch Thanh Trì không thể nhịn thêm được nữa, cậu ta chặn đường Hề Gia Vận, mặt xị ra hỏi: "Cậu an ủi tên kia làm cái gì?"

Hề Gia Vận không hiểu gì hết ngẩng đầu lên: "Hả?"

Bạch Thanh Trì tức muốn nổ phổi, "Cậu không nhận ra là nó cố ý làm thế hả?"

Hề Gia Vận: "... Không phải chứ? Tôi với cậu ta có thù oán gì đâu."

Bạch Thanh Trì: "Cậu cảm thấy không có thù oán là không có thật à?"

Hề Gia Vận nghĩ một chút, thẳng thắn trả lời đối phương: "Thực ra cũng không hẳn. Tôi cảm thấy tôi với cậu không thù không oán, nhưng hình như cậu rất ghét tôi, có lẽ giữa hai chúng ta có tồn tại mối thù nào đó kiểu Schrodinger [1] cũng nên, nếu cảnh vừa rồi là cảnh quay với cậu, cậu để NG mấy lần liên tục như vậy, khả năng tôi sẽ thấy cậu là cố ý."

Bạch Thanh Trì: "? ? ?"

Bạch Thanh Trì: "Tôi là loại người như thế sao? ? ?"

Hề Gia Vận chớp mắt một cái, không lên tiếng, uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ của mình cho đối phương.

Bạch Thanh Trì: "..."

Được rồi, cậu ta thế đấy, có được chưa?

Nhưng mà cho dù như vậy, Bạch Thanh Trì vẫn giận tím người. Dựa vào cái gì mà Mục Hoàng cố ý ngáng chân, Hề Gia Vận không thấy, ngược lại còn chạy đi an ủi, mà cậu ta thì chính là cố ý, huống hồ cậu ta căn bản chưa bao giờ ngáng chân Hề Gia Vận? ? ?

À, bởi vì Hề Gia Vận cảm thấy mình và Mục Hoàng không có thù oán, mà với cậu ta thì có mối thù Schrodinger.

Sư bố mối thù Schrodinger.

Bạch Thanh Trì càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng căm, dựa vào đâu chứ?

Cậu ta hít sâu một hơi gọi đạo diễn Cát: "Đạo diễn Cát, không thì đẩy cảnh quay phía sau lên một chút, bắt đầu từ chỗ hộ vệ của Phượng Triều tới ứng cứu đi, để Hề Gia Vận uống thêm chút nước nóng ấm người, đỡ phải ngâm nước nữa."

Nhắc đến tên Hề Gia Vận, mặt Bạch Thanh Trì hơi méo đi một chứ, giọng điệu nghe cũng vô cùng quái gở.

Đạo diễn Cát không để ý mấy tiểu tiết này, ông nghĩ một chút, thấy đẩy cảnh quay phía sau lên trước cũng được, bèn thuận miệng hỏi Bạch Thanh Trì: "Lát nữa cậu có việc gì à?"

Bạch Thanh Trì đương nhiên là không có việc gì hết, nhưng cậu ta vẫn hàm hồ đáp một tiếng, "Có một buổi họp báo. Nếu cứ NG thêm nữa, cháu sợ đến lúc đó không quay kịp, có thể quay trước cảnh của cháu không?"

Phần diễn của Bạch Thanh Trì là sau khi Phượng Triều bị thích khách đâm trúng, hộ vệ đúng lúc đuổi tới ứng cứu. Cậu ta cùng tên thích khách có một cảnh giao chiến, sau đó, hộ vệ vô ý kéo mặt nạ của thích khách xuống, bản thân và Phượng Triều cùng lúc nhận ra kẻ tới ám sát chính là người của Phượng tộc, còn đang sửng sốt thì thích khách đã nhân cơ hội đó chạy trốn, sau đó nữa chính là cảnh đối thoại của hộ vệ và Phượng Triều.

Phân đoạn này ngoại trừ một cảnh giao chiến, còn lại cảnh của Hề Gia Vận phần lớn đều là quay đặc tả, có thể quay ở trên bờ, không cần ngâm người trong nữa nữa, những phân cảnh nhỏ khác thì có thể chờ lúc làm hậu kỳ quay bù, đạo diễn Cát cảm thấy ý kiến này không tệ, bèn nói: "Vậy quay cảnh của cậu trước đi."

Sau khi xác định vị trí di chuyển xong xuôi, Bạch Thanh Trì và Mục Hoàng đứng đối diện nhau.

Thư ký trường quay hô: "Action!"

Bạch Thanh Trì lập tức xông về phía Mục Hoàng. Cậu ta có thể nổi tiếng được như bây giờ, đương nhiên không chỉ dựa vào lưu lượng, mà bản thân cậu ta cũng rất nỗ lực, động tác mà chỉ đạo võ thuật đã hướng dẫn, Bạch Thanh Trì không những có thể thực hiện trôi chảy mà còn trông vô cùng dũng mãnh, nhìn vào rất dọa người.

Cậu ta vừa chạy vừa rút kiếm.

Ngoan tay nắm chặt chuôi kiếm, Bạch Thanh Trì đột nhiên dùng sức, giơ tay lên.

"Bốp ——! ! !"

Một tiếng giòn vang, kiếm không rút ra, nhưng tay Bạch Thanh Trì lại tát mạnh lên mặt Mục Hoàng một cái.

Sự cố này quá đột ngột, cũng quá bất ngờ, toàn bộ đoàn làm phim đều lặng như tờ, bản thân Bạch Thanh Trì dường như cũng không ngờ tới, cậu ta hoảng hốt mặt mũi tái mét lùi về phía sau một bước, sau đó dùng vẻ mặt vô cùng áy náy nói: "... Thật ngại quá, hơi sốt ruột, trượt tay."

Nếu ở đây có ai nhớ được, thì mấy lời giải thích của Bạch Thanh Trì chính là tổng hợp toàn bộ những lời giải thích trước đó mà Mục Hoàng nói lúc quay hỏng.

Mà nói dứt lời một cái, Bạch Thanh Trì lập tức quay đầu, trừng mắt lườm Hề Gia Vận.

Tôi với cậu ta không có thù oán gì, nhưng tôi cố ý đấy! ! !

Nhìn thấy không hả? ? ? Ông đây cố ý làm thế đấy! ! !

Giả vờ giả vịt nai tơ ngơ ngác như thế kia, sư cha nó, cậu không biết đường đề phòng một tí à! ?

Cái tên này chính là cố ý để cậu phải ngâm nước lạnh! ! !

____________________

Tác giả có lời muốn nói: Bạch Thanh Trì: Gậy ông đập lưng ông, giả nai oánh giả nai, ông đây hôm nay thật là oách xà lách, phải khen thưởng! ?

____________________

[1] Schrodinger - Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einsteinvề cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu Copenhagen về cơ học lượng tử, là chồng chập của sống và chết, cho đến khi có người mở hòm ra xem. Thế nhưng theo trực giác, trong thế giới vĩ mô, con mèo chỉ có thể ở một trong hai trạng thái cơ bản hoặc sống hoặc chết. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.



Clapboard