15/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Chiêu kiếm này, chặt đứt màn mưa.
Trường quay yên tĩnh vài giây, đạo diễn Cát há mồm, mãi mới thốt ra được tiếng: "Nhanh nhanh, kiếm cho cậu ấy cái thảm. Cả thiết bị ở đây nữa, mang đi, di chuyển toàn bộ ——"
Nhân viên công tác rõ ràng là vẫn chưa hồi thần lại, còn đang mải đắm chìm trong cảnh diễn vừa rồi của Hề Gia Vận, đạo diễn Cát thấy thế bèn rặn sức lấy hơi hô thật to: "Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Nhanh tay nhanh chân lên, làm việc đi!"
Giọng ông ta lớn, vừa hét lên như thế, mọi người cuối cùng cũng giật mình bừng tỉnh, vội vã vọt vào chỗ đài tế, đạo diễn Cát lúc này mới cùng Phó Giai thảo luận về cảnh diễn không theo kịch bản vừa rồi của Hề Gia Vận.
Đạo diễn Cát tán thưởng: "Cậu ấy thật sự diễn rất có hồn."
Phó Giai thì thào đáp: "Thì có ai nói là không phải đâu ạ."
Phó Giai từng làm đánh giá về nhân vật Phượng Triều này, sở dĩ hắn được nhiều người yêu thích như vậy, không thể không nói thiết lập nhân vật của hắn rất phù hợp với gu thẩm mỹ đang lưu hành bây giờ - người đẹp mạnh mẽ số thảm. Hắn thảm thế nào ấy hả? Một người gánh vác tất cả hưng suy của Phượng tộc trên vai, hết lần này đến lần khác chịu đựng nỗi đau bị lửa thiêu đốt, lại bị tộc nhân nghi kỵ đủ điều, nhưng từ đầu đến cuối tấm lòng của hắn dành cho Phượng tộc vẫn không thay đổi.
Sau khi biết rõ số mệnh tất phải diệt vong của Phượng tộc, Phượng Triều không chấp nhận sự thật đó, đây chính là trời đất không nhân từ, coi vạn vật như cỏ rác, Phượng tộc của bọn họ, là linh hồn của vạn vật, đã tồn tại trăm ngàn năm!
Vận mệnh này, hắn không chấp nhận.
Phân cảnh vừa rồi của Hề Gia Vận, sau khi hiến vũ kết thúc, cậu đi trong làn mưa, tiếp đó là một kiếm chém xuống, ánh kiếm sáng ngời, khóe mắt đuôi mày của cậu đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo, bất tuân, vừa thấy trong đầu Phó Giai đã hiện lên mấy chữ ——
Mệnh ta là của ta, không phải do ông trời.
Không cần ngôn ngữ diễn đạt hay biểu cảm dư thừa, chỉ cần một cảnh quay, một hành động, Hề Gia Vận đã hoàn mỹ vẽ nên phong thái của Phượng Triều, nếu đây không phải là thiên phú, vậy cái gì mới được gọi là thiên phú?
Phó Giai cảm khái nói: "Đạo diễn Cát, chú phải trông chừng Gia Gia cho kỹ vào nhé, không thể để anh ấy đổi nghề giữa chừng được."
Nói xong, Phó Giai lại nhớ ra cái gì đó, bổ sung thêm một câu: "... Trừ khi anh ấy tính mở nhà hàng ăn. Cái này cháu chấp nhận, cháu thực sự chấp nhận!"
Đạo diễn Cát cũng có thể chấp nhận, ông ta còn đang định nói thêm, thì Hề Gia Vận đã đi tới.
Trong lòng Hề Gia Vận đang bận nghĩ lý do, cậu không biết nên giải thích chuyện mấy đốm lửa kia với đạo diễn Cát kiểu gì. Trời mưa thì còn nói được, có thể là trùng hợp thôi, nhưng mấy đốm lửa tự nhiên xuất hiện kia thì không có lý do nào nghe nó hợp lý cả, cái nào nghe cũng thấy rõ điêu, vì thế Hề Gia Vận càng nghĩ càng sầu, hoàn toàn không thể giải thích rõ được.
Thấy Hề Gia Vận đi tới, đạo diễn Cát giật mình, "Cậu sao không đi thay đồ đi?"
Hề Gia Vận vẫn còn đang mặc bộ đồ diễn ướt sũng vừa rồi, đạo diễn Cát vội vàng nói: "Nhanh đi thay đồ đi, trời lạnh hơn rồi, cậu đừng để mình bị cảm chứ, cảm thật là rắc rối to đấy."
Hề Gia Vận đáp một tiếng, sau đó cắn răng nói: "Mấy đốm lửa vừa nãy..."
Cậu không nhắc đến thì thiếu chút nữa đạo diễn Cát cũng quên luôn, dù sao cảnh cuối cùng kia cũng thực sự quá đặc sắc, Hề Gia Vận vừa nói thế, đạo diễn Cát đã hớn hở bảo: "Ây, Tiểu Gia này, không ngờ là cậu còn biết cả ảo thuật nữa đấy?"
Đạo diễn Cát vung tay một cái, "Chú vừa thấy thanh kiếm của cậu vung về phía giá nến thì phật một cái, đốm lửa đều bay ra, cậu đừng nói gì cả, thực sự trông rất đẹp, hiệu quả quay lại cũng rất tốt, có đúng không Phó Giai?"
Phó Giai gật mạnh đầu một cái, cô không nhịn được hỏi Hề Gia Vận: "Gia Gia, cuối cùng là anh có bao nhiêu kỹ năng thế? Đến giờ, em đã phát hiện ra mấy cái rồi, anh biết đóng phim này, biết nấu cơm này, biết khiêu vũ này, thậm chí còn biết cả ảo thuật nữa, rốt cuộc là anh còn biết những cái gì nữa vậy?"
Đạo diễn Cát sửa lại lời của cô: "Cô nên hỏi là cậu ấy có cái gì không biết mới đúng."
Phó Giai nghĩ thế cũng phải, vì thế lập tức sửa miệng, hỏi cậu: "Gia Gia, anh có cái gì không biết không?"
Hề Gia Vận: "..."
Hề Gia Vận: "... Có, có nhiều cái không biết lắm."
Ví dụ như ảo thuật chẳng hạn.
Hề Gia Vận thực sự không ngờ là, mấy người đạo diễn Cát còn nghĩ xong lý do cho mình luôn rồi.
Nói tóm lại, mấy người đạo diễn Cát không thấy nghi ngờ, coi như Hề Gia Vận đã qua ải nảy.
Mà mấy người đạo diễn Cát nhìn mãi cũng thành quen rồi, giống như Hề Gia Vận có làm được cái gì họ cũng không còn cảm thấy quá bất ngờ nữa, điều này đồng thời khiến Hề Gia Vận không nhịn được ngẫm lại bản thân, tại sao trước giờ cậu không phát hiện có bất cứ chuyện dị thường nào?
Quay xong phân cảnh tế lễ này, chính là cảnh của một mình Mạnh Sanh, Hề Gia Vận không còn chuyện gì nữa. Tối hôm qua cậu đã hẹn với Phó Giai sẽ đến nhà cô, cho nên thay đồ xong, hai người gặp nhau ở bên ngoài, cùng đi về.
Phó Giai giơ điện thoại qua lắc lắc với Hề Gia Vận: "Chúng ta chờ ở đây một chút, lát nữa tài xế mới tới."
Hề Gia Vận gật đầu, "Được."
Phó Giai nói xong cúi đầu chơi điện thoại, trong lòng Hề Gia Vận đang có một suy đoán đang muốn chứng thực một chút.
Cậu bèn vào cửa hàng ứng dụng trước, ở trong ô tìm kiếm đánh "Vườn Trẻ Thần Thú", sau đó ấn enter.
[ Không có kết quả nào tương ứng với từ khóa "Vườn Trẻ Thần Thú".]
Hề Gia Vận lại quay ra, mở Weibo lên, đánh lại mấy chữ "Vườn Trẻ Thần Thú" này.
Vẫn không có kết quả tương ứng.
Hề Gia Vận ngẩn ra.
Hình như trò chơi này thực sự có vấn đề?
Theo kinh nghiệm chơi game nhiều năm của Hề Gia Vận, một trò chơi có không phổ biến thế nào đi chăng nữa, người chơi có ít bao nhiêu thì chỉ cần đã đưa ra thị trường, có người từng chơi thì kiểu gì cũng có người đánh giá, chỉ là đánh giá nhiều hay đánh giá ít mà thôi.
Hề Gia Vận còn đang mải nghĩ chuyện này, thì Phó Giai lại đột ngột hỏi cậu: "Gia Gia, anh có xem Weibo chưa?"
Hề Gia Vận lấy làm lạ hỏi: "Có chuyện gì à?"
Phó Giai đưa điện thoại của mình cho cậu xem, cười hí hí không ngừng: "Anh thật sự thành cá Koi rồi nè."
Hề Gia Vận: "?"
Trên màn hình điện thoại của Phó Giai đang dừng ở một bài post.
[ Ăn Hoa Hồng: A a a a a a a @ Hề Gia Vận pháp lực vô biên! ! ! Cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cá Koi may mắn, ngày hôm qua vừa share lại Weibo thì đột nhiên ban nãy cha Mị hỏi mị có muốn mua điện thoại mới không, để ông ấy đặt trước cho một cái, hức hức hức hức hức hức hức hức.]
Hề Gia Vận không hiểu hỏi lại: "Tại sao lại cảm ơn anh?"
Phó Giai mở nick Weibo của người này ra, kéo xuống phía dưới, trước đó người có nick là "Ăn Hoa Hồng" này có share một bài post.
[ Ăn Hoa Hồng: ? ? ? Thật sự linh như vậy à? Mị thử một cái xem. Điện thoại rơi vỡ màn hình rồi, ước có điện thoại mới QwQ. @ Đạo diễn Cát: Tôi vừa mới đăng Weibo nói "Tiền vào như nước", nói lúc @Hề Gia Vận đến trời mưa là điềm lành xong, thì nhà đầu tư gọi điện cho tôi nói muốn đầu tư thêm một khoản, không cần nói nữa, mai mốt làm lễ khởi động máy cứ cúng @Hề Gia Vận là được! ! !]
Phó Giai nói: "Hai bài post này được đăng liền sát nhau luôn."
Hề Gia Vận giờ mới hiểu đầu đuôi như thế nào, nhưng cậu vẫn thấy khó hiểu, "Ba cô ấy mua điện thoại mới cho con gái mình thì liên quan gì đến anh?"
Nói thế thì cũng không sai, Phó Giai bị cậu là cho nghẹn lời, nhưng cô thấy Hề Gia Vận nhăn mày xoắn xuýt, dáng vẻ thực sự không hiểu ra làm sao thì nhịn không được bật cười, "Gia Gia, thái độ thành thực này của anh đang yêu thật đó, a ha ha ha ha ha ha ha."
Chuyện như này rõ ràng là trời ban nhiệt độ, vậy mà Hề Gia Vận lại chỉ mải xoắn xuýt chuyện điện thoại là ba mua cho con gái, không liên quan gì đến mình, Phó Giai cười lăn lộn một hồi lâu sau đó mới giải thích cho cậu: "Này chính là trùng hợp thôi. Tối hôm qua, cái bạn "Ăn Hoa Hồng" này vừa mới share bài viết của đạo diễn Cát ước mình có điện thoại mới, kết quả sáng nay đã thấy điều ước thành hiện thực, cho nên cô ấy cảm thấy này nhất định là anh – cá Koi may mắn phù hộ cho mình, nên ba cô ấy mới hỏi là cô có muốn điện thoại mới không."
Nhưng mà Phó Giai không nói một chuyện, chính là không biết sao bài post này bị nick marketing mà được, share về một đống lớn, còn bất chấp tất cả thử ước xem sao, có nick marketing nhúng tay vào không ít dân mạng dù bán tín bán nghi cũng thử một lần.
Vì thế, Hề Gia Vận lại lên hot search.
Phó Giai cảm khái nói: "Em mà là người đại diện của anh, chắc nằm mơ em cũng cười tỉnh mất, thực sự quá bớt lo. Ký với anh, không cần lo lắng chuyện giúp anh đi vào tầm mắt mọi người, tự anh đã bao phòng trên bảng hot search luôn rồi, cứ cách độ mấy ngày thì mười vị trí đầu lại có một cái là của anh."
Triệu Tình đúng thật là có từng cảm thán như vậy với Hề Gia Vận, nhưng mà nguyên văn của cô là ——
"Cậu không những có thể tự mình lên hot search, còn có thể tự mình lấy được vai diễn, là một nghệ sĩ rất chuyên nghiệp, nhưng cậu thật sự không cần chuyên nghiệp thế đâu, cậu hãy cho người đại diện như chị chút cơ hội để thể hiện với, có được không?"
Hề Gia Vận không chắc lắm trả lời lại: "... Chắc cũng tàm tạm?"
Phó Giai còn muốn nói thêm gì đó thì điện thoại của cô vang lên, là tài xế trong nhà gọi, chắc xe sắp tới rồi, đang định nhận nhấc máy thì ngẩng đầu lên đã thấy xe nhà mình, Phó Giai bèn dập máy luôn, nói với Hề Gia Vận: "Gia Gia, xe đến rồi."
Tài xế dừng xe ở ven đường, Phó Giai cười tít mắt nói: "Gia Gia, anh ngồi phía trước đi, hôm nay anh chính là khách quý của nhà em mà."
Hề Gia Vận thì sao cũng được, ngồi chỗ nào cũng giống nhau, nghe Phó Giai nói thế bèn mở cửa trước ra, không cẩn thận bắt gặp ánh mắt đen sâu hút của người đàn ông bên trong.
Ở trên ghế phụ lái, Phó Tư Diễn ngước mắt nhìn lên.
Hề Gia Vận theo bản năng lùi về phía sau, nhưng dưới chân không cẩn thận vấp một cái, mất thăng bằng.
Có một bàn tay trắng nhợt đúng lúc đưa ra kéo cậu lại, Hề Gia Vận vô thức nắm lấy tay đối phương, nhưng lực tác dụng ngược kéo cậu về phía người kia, thế là, một giây sau, Hề Gia Vận gần như là bổ nhào vào trên người anh ta.
Hề Gia Vận ngửi được mùi hương giống như tuyết tùng, mát lạnh mà kéo dài, cậu vội vội vàng vàng bò lên, vành tai đỏ như máu, "... Xin lỗi."
Vành tai lại đỏ.
Phó Tư Diễn cụp mắt nhìn cậu, dường như có hơi thất thần, vì thế không đáp lời ngay.
Mà Phó Giai hồi nãy vẫn còn đang bận xem bình luận trên Weibo nên không để ý có chuyện gì xảy ra, nghe Hề Gia Vận xin lỗi, cô lấy làm lạ hỏi: "Gia Gia, sao thế ạ?"
Dứt lời, cô đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Không sao."
Là giọng của Phó Tư Diễn.
Phó Giai bấy giờ mới phát hiện Phó Tư Diễn cũng ở trên xe, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh, sao anh cũng tới nữa vậy?"
Phó Tư Diễn không buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Tiện đường."
Tài xế ở trong xe muốn nói rồi lại thôi.
Tiện chỗ nào vậy trời?
Giám đốc Phó hôm nay có một cuộc họp ở công ty, biết tài xế muốn tới phim trường đón người thì lại bảo anh ta tới công ty đón mình trước, sau đó mới từ công ty xuất phát, lái xe hơn hai tiếng đồng hồ mới tới được nơi, lát nữa lại còn phải lái thêm ít nhất một tiếng nữa mới về được đến biệt thự, này có khác nào đi một vòng quanh thành phố A ngắm cảnh đâu.
Một cái tiện đường của giám đốc Phó, chính là mồ hôi nước mắt của anh ta đấy.
Đương nhiên, tài xế chỉ dám nói thầm trong lòng thế thôi, anh ta nhìn về phía Phó Tư Diễn ở bên cạnh.
Tức khắc nhận ngay ra Hề Gia Vận.
Đâu không phải cậu thanh niên lần trước giám đốc phó cũng bảo "Tiện đường" cho đi nhờ đến Vạn Tượng à?
À há, anh ta biết rồi nhá.
Cái gì mà tiện đường tiện xá chứ? Có mà tiện người thì có.
Tài xế liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân tướng, nhưng Phó Giai thì chả nghĩ ngợi gì, cô vô thức hỏi: "Tiện đường á? Nhưng không phải hôm nay anh đến công ty à? Nói là có cuộc họp nào đấy cơ mà?"
Phó Tư Diễn liếc cô một cái, "Ừ" một tiếng xong không nói thêm gì nữa, ngược lại quay sang nói với Hề Gia Vận: "Có bị đụng vào đâu không?"
Hề Gia Vận lắc đầu, "Không, may mà anh đỡ giúp tôi."
Phó Tư Diễn gật đầu.
Hề Gia Vận đứng dậy khỏi người Phó Tư Diễn, ngượng ngùng xin lỗi thêm lần nữa: "Xin lỗi."
Phó Tư Diễn khẽ mỉm cười nói: "Lần nào gặp cậu, cậu cũng đều nói xin lỗi."
Hề Gia Vận: "... Đâu có đâu."
Nhưng mà vừa nói xong, Hề Gia Vận mới phát hiện, hình như đúng là mỗi lần cậu đụng phải Phó Tư Diễn thì đều xin lỗi không ngừng thật, vì thế càng thêm ngượng ngùng, sắc mặt cũng hơi ảo não.
Đẹp đẽ mà sinh động.
Phó Tư diễn nhìn về phía cậu, một chốc sau, anh ta chậm rãi mở miệng: "Rất đáng yêu."
Hề Gia Vận nháy mắt một cái, không kịp phản ứng.
Phó Giai thì phản ứng dữ dội hơn nhiều, cô nhoài người lên từ ghế sau, đau đớn hỏi Phó Tư Diễn: "Anh, hôm nay anh làm sao vậy? Gia Gia mà đáng yêu? Gia Gia người ta là xinh đẹp, đáng yêu và xinh đẹp không phải từ đồng nghĩa đâu!"
"Với lại, anh không thấy mình rất quá đáng hả? Vì sao lại thấy người khác xin lỗi là đáng yêu chứ?" Phó Giai rất biết tiếp thu cái mới, nói một câu xin lỗi, còn bày ra một cái tư thế như đang làm nũng, "Anh, em xin lỗi, mấy cúp thành tích trong phòng anh ngày trước đều do em làm hỏng —— Anh có thấy em đáng yêu không?"
Phó Tư Diễn: "..."
Phó Tư Diễn nói một cách vô cảm: "Ngồi tử tế đi."
Đáng yêu? Không đánh gãy hai chân em là đã nhân từ lắm rồi.
Thấy anh trai không thèm liếc mình lấy một cái, Phó Giai không chịu thôi, tiếp tục truy hỏi: "Anh, em không đáng yêu à? Em không đáng yêu chỗ nào? Em rất là đáng yêu mà!?"
Phó Tư Diễn mặc kệ cô.
Thay vào đó, anh giai tài xế thấy mà không đành lòng nhìn thẳng, ánh mắt nhìn Phó Giai tràn đầy thương xót.
Đáng yêu của giám đốc Phó thực sự là đáng yêu sao? Đáng yêu của giám đốc Phó chính là tình yêu bắt đầu đấy.
Ây dà, cô Phó ngốc quá đi mất, chẳng trách bao nhiêu lâu nay vẫn ế chỏng ra.