14/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Bình luận bên dưới đều bày tỏ sự kinh ngạc của dân mạng.
[ ? ? ?]
[ Hớ? Thế mà cũng được nữa hả? ? ]
[ Phát tài thật á! ? ? ?]
[ Giả giả giả, nhất định là giả thôi đúng không? Quá con nhà bà ảo rồi đấy? ? ? ]
[ ? ? ? Không phải chứ, mới nãy tôi còn đang xót thương cho đoàn làm phim của mấy người các kiểu, còn cười ha ha vào mặt cá Koi hết vận đấy.]
[ Nói thật nhé, cái cậu Hề Gia Vận này có phải có vấn đề không vậy? Đã nói sau khi lập quốc là không được thành tinh nữa cơ mà!]
[ Từ khi cái tên Hề Gia Vận này bắt đầu oanh tạc bảng hot search, Mị cảm thấy giá trị quan của Mị ngày nào cũng gặp đủ loại tấn công...]
...
Trên thực tế, không chỉ có mấy giang cư mận này, mà ngay cả thành viên trong đoàn làm phim cũng ngạc nhiên há hốc mồm.
Mấy người trong nhóm chat trước kia đạo diễn Cát lập để kết nối cảm tình giữa các diễn viên chủ chốt cũng đồng loạt xông ra.
Mạnh Sanh: [ @ đạo diễn Cát, cái chú nói trên Weibo là thật hay giả thế! ?]
Phó Giai: [ @ đạo diễn Cát, cái chú nói trên Weibo là thật hay giả thế! ?]
Tần Thanh: [ @ đạo diễn Cát, cái chú nói trên Weibo là thật hay giả thế! ?]
Đạo diễn Cát nhắn lại cho bọn họ: [ Thật đấy.]
Xong ông lại hỏi Phó Giai: [ @ Phó Giai, cô không biết à?]
Phó Giai thấy kỳ quái bèn hỏi lại: [ Sao cháu lại không biết, cháu vừa nhìn thấy trên Weibo của chú rồi mà.]
Phó Giai lại hồ hởi đánh thêm một dòng gửi đi: [ Đạo diễn Cát, cháu nói này, dự toán của chúng ta không phải khá sung túc à. Là nhà đầu tư nào mà đột nhiên lại ném tiền cho chúng ta thế? Tán tài đồng tử* hiện thế à.]
*Chế lại từ thiện tài đồng tử, ở đây Phó Giai đang nói nhà đầu tư aka anh giai mình phá tiền ấy.
Trần đời có người nói anh trai mình như thế à?
Đạo diễn Cát: [ ... ]
Đạo diễn Cát: [ Là anh trai cô, giám đốc Phó đấy.]
Phó Giai: [ ? ]
Phó Giai đây là hóng hớt, hóng đến chuyện nhà mình luôn, chỉ một dấu chấm hỏi hoàn toàn không thể diễn đạt hết tâm trạng khiếp sợ lúc này của cô, cô lại bổ sung thêm một đống chấm hỏi nữa: [ Anh trai cháu á? ? ? ? ? ?]
Đạo diễn Cát đắc ý trả lời: [ Chính xác, mới nãy anh trai cô vừa gọi cho chú xong, hỏi đoàn làm phim của chúng ta có cần đầu tư không.]
Phó Giai: [ ? ? ? ]
Phó Giai có nằm mơ cũng không ngờ được tán tài đồng tử này lại là anh trai nhà mình, cô không dám tin hỏi lại thêm lần nữa: [Anh ấy hỏi chú á? Anh ấy chủ động hỏi chú có cần đầu tư không á? Vậy bao công sức mè nheo ăn vạ để anh ấy đầu tư vào phim của cháu lúc trước thì sao? ? ? ]
Đạo diễn Cát mặt dày nói: [ Có lẽ là do phát hiện ra giá trị đầu tư của chú đây.]
Phó Giai: [ ... Chú sống lại đi chú.]
Phó Giai nghĩ tới nghĩ lui, thấy thế nào cũng không giống phong cách của anh mình, nhưng cô thực sự không nghĩ ra sao anh ấy lại đột nhiên ném một đống tiền ra đầu tư như vậy, cuối cùng tất cả chỉ đành quy cho những lý do siêu nhiên.
Phó Giai: [ Xem ra vẫn là nhờ Gia Gia phát huy vận may của mình, giúp đoàn làm phim của chúng ta phát tài!]
Đạo diễn Cát ngoài miệng thì nói là vì giá trị đầu tư của mình, thực ra trong lòng cũng nhịn không được đánh lái về phía nguyên nhân siêu nhiên.
Dù sao lúc làm lễ khởi động máy, mưa tới không sớm không muộn, mà phải chờ đến tận lúc Hề Gia Vận đến mới mưa, vừa đúng với câu "Tiền vào như nước", xong rồi ngay buổi tối cùng ngày, đoàn làm phim lập tức nhận được một khoản đầu tư lớn, nếu nói chuyện này không có liên quan đến Hề Gia Vận, tự đạo diễn Cát cũng thấy khó mà tin được.
Nghĩ như vậy, đạo diễn Cát vui mừng hớn hở đăng thêm một cái status: [ Cá Koi cầu tài @ Hề Gia Vận.]
Phó Giai cũng copy lại: [ Cá Koi cầu tài @ Hề Gia Vận.]
Manh Sanh và Tần Thanh cũng nhào vô góp vui: [ Cá Koi cầu tài @ Hề Gia Vận.]
Đạo diễn Cát càng nhìn càng thấy vui, ông quay lại trang chủ Weibo, kéo thanh làm mới, đúng lúc thấy tin nhắn của bạn học cũ chuyển tiếp bài viết này.
[ Đạo diễn Nhiếp Bình: ? Hê, cho tôi mượn cậu diễn viên này chút đi.]
Đạo diễn Cát thiếu chút nữa đã phì cười.
Đạo diễn lớn Nhiếp Bình được giới điện ảnh công nhận là thiên tài. Hồi bọn họ còn đang học ở Học viện Điện ảnh, chỉ bằng một bộ phim đầu tay có tiêu đề là "Ngư loan", ông ta đã nhận được giải đặc biệt cho đạo diễn mới trong liên hoan phim "Khổng tước", mấy bộ phim sau đó cũng liên tục giành được giải thưởng tại các liên hoan phim lớn, là một đạo diễn nổi tiếng thế giới, nhưng có điều...
——Người này chỉ quay phim văn nghệ, cũng chính là mấy bộ phim kén người xem kia.
Nhà đầu tư làm gì có ai ngốc, bọn họ đầu tư không phải vì cái đẹp của nghệ thuật, coi tiền như giấy lộn mà ném ra. Bởi vậy, dù phim của đạo diễn Nhiếp được đánh giá cao đến đâu thì mỗi lần ông ta đi xin đầu tư đều rất là gian nan.
Đạo diễn Cát nhắn lại: [Được thôi, ha ha ha ha.]
Dạo gần đây ông ta bận bù đầu bù óc, đúng lúc ông bạn học này cũng đang bế quan, hai người bèn không liên lạc với nhau, thấy đối phương nhắn tin lại cho mình, đạo diễn Cát lập tức mở phần mềm chat ra, hỏi thăm tình hình dạo này của đạo diễn Nhiếp.
Đạo diễn Cát: [ Lão Nhiếp, ông bế quan xong rồi đấy hả?]
Đạo diễn Nhiếp: [ Ừ, đang bắt tay vào chuẩn bị cho phim mới.]
Đạo diễn Cát: [ Lần này ông định quay đề tài gì thế?]
Đạo diễn Nhiếp hoàn toàn không giấu giếm, nói: [ Vẫn là đề tài tìm kiếm bản thân thôi, đại khái là một người mắc chứng trầm cảm cùng một người mắc chứng tự kỷ, cứu giúp lẫn nhau.]
Đạo diễn Cát than thở: [ Đúng là ông có khác.]
Vừa nghe đến cái đề tài này xong, đạo diễn Cát đã biết ông bạn già của mình vẫn tính đi theo lối cũ rồi. Cái lão này hoàn toàn không để ý đến thị hiếu người xem, trong người luôn tràn đầy nhiệt huyết, chỉ quay cái mình thích, chỉ quay cái mình muốn, thực ra trong lòng đạo diễn Cát cảm thấy rất ngưỡng mộ đối phương.
Đạo diễn Cát hỏi ông ta: [ Chuyện chọn diễn viên thế nào rồi?]
Đạo diễn Nhiếp trả lời: [ Vẫn còn sớm, kịch bản còn chưa hoàn thiện xong. Nhưng mà vai người mắc chứng trầm cảm kia đã có mấy ứng cử viên rồi, còn người mắc chứng tự kỷ thì hãy còn đang tìm.]
Đạo diễn Cát nói giỡn: [ Nhanh tìm đi, nếu thực sự không có ai phù hợp thì có thể tuyển cá Koi bên đoàn bọn này, còn có thể giúp ông kéo tài trợ đấy.]
Đạo diễn Nhiếp: [Được đó.]
Đạo diễn Cát nói đùa nên đạo diễn Nhiếp cũng hùa theo đó mà đồng ý, thực ra ông ta cũng không nghĩ đó là lời nói thật, hai người lại trò chuyện thêm một lát, sau đó mới tắt phần mềm chat đi.
Mà trên Weibo, mọi người đang vì comment của đạo diễn Nhiếp mà há hốc mồm kinh ngạc.
Đạo diễn Nhiếp là ai nào?
Đạo diễn thiên tài đó!
Cùng ông ta hợp tác, thực sự là có thể nhận giải đến mức hai tay rút gân, bàn tay mạ vàng 24k đó!
Giờ, cái cậu Hề Gia Vận này lại được cả đạo diễn Nhiếp chú ý tới nữa! ! !
Nhỡ đâu vì để cầu tài, đạo diễn Nhiếp thật sự tuyển cậu vào đoàn làm phim thì sao!?
Dù sao đạo diễn Nhiếp đúng là nghèo rớt mùng tơi thật... Ai mà chả biết, đoàn làm phim của ông ta còn từng phải kêu gọi ủng hộ quyên góp ở trên mạng, còn thường thường bị mọi người lôi ra nói đùa, nói không có nhà đầu tư, phim của đạo diễn Nhiếp có thể quay xong chính là nhờ huy động vốn từ quần chúng nhân dân.
[ ? ? ? Mới nãy người nào nói vận may của Hề Gia Vận đã xài hết mau đi ra chịu tội ngay, thế này mà mi bảo là vận may xài hết á hả?]
[ Nói thật nhé, cá Koi cũng quá ảo diệu rồi! ! !]
[ Là Mị, người vừa nãy nói Hề Gia Vận đã xài hết vận may chính là Mị, Mị đã chuyển phát lại status của đạo diễn Cát rồi, nhỡ đâu cá Koi cũng phù hộ Mị phát tài thì sao QAQ]
[ Danh họa thế giới – Tui tự đánh tui.]
[ Hôm nay Hề Gia Vận đổi tên thành Hề Xui Xẻo sao? Không, thậm chí nhờ bài đăng trên nick marketing kia, cậu ta còn được đạo diễn Nhiếp nghèo rớt mùng tơi chú ý đến.]
...
Những người mới vừa rồi còn nghĩ là Hề Gia Vận đã dùng hết vận may, trong lòng được an ủi lúc này: Tui lại thấy không ổn rồi, tui lại bắt đầu chua rồi.
Nói tóm lại, ngày hôm nay vẫn là một ngày may mắn của cá Koi.
*
Trên Weibo vì chuyện của Hề Gia Vận mà náo nhiệt không thôi, còn nhân vật chính trong đó lại đi ngủ từ rất sớm.
Tối hôm đó, Hề Gia Vận mơ một giấc mơ.
Ở trong mơ, cậu là một con Nhai Tí.
Xung quanh tối om không chút ánh sáng, chỉ có tiếng "Tách... tách..." nhẹ nhàng vang lên, cậu ngửa đầu lên nhìn, lại "Tách..." thêm một tiếng, có cái gì rơi lên chóp mũi Hề Gia Vận, mùi máu tanh nồng cũng theo đó mà tới.
Hề Gia Vận dường như không hiểu gì cả, cậu không muốn rời xa cọ mấy cái lên sinh vật đang ôm mình trong lòng kia.
Đây là mẹ nó.
Nhiệt độ của cái ôm dần dần trôi mất, Hề Gia Vận nhấc móng vuốt lên, cố gắng duy trì tư thế được ôm chặt, giống như làm vậy là có thể quên hết tất cả những gì đã phát sinh vừa rồi.
——Vừa nãy, ngay mới vừa nãy, mẹ của nó, đồng tộc của nó, bị sát hại ngay trước mặt nó, không còn một ai.
Mà tất cả chuyện này, chỉ là vì chúng nó cứu giúp một con Hỗn Độn [1].
Tộc Nhai Tí bọn nó tuy là hung thú, nhưng bọn nó sống lánh khỏi thế gian. Tích lũy kế thừa từ năm này sang năm khác khiến nơi bọn nó ở có vô số kỳ trân dị bảo đếm cũng không hết, chúng nó ngụ tại đây, rất ít khi cùng bên ngoài lui tới, mãi cho đến ngày hôm đó, có một con Hỗn Độn bị thương chạy đến dưới chân núi.
Bọn nó cứu con Hốn Độn kia.
Máu lại nhỏ lên mặt Hề Gia Vận, cậu nhấc móng vuốt lên xoa xoa, nhưng vừa cử động, chân trước của mẹ Nhai Tí đã tự nhiên rũ xuống, chút nhiệt độ cuối cùng trong lòng đột nhiên mất đi, Hề Gia Vận chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Nó ghét Hỗn Độn.
Rất rất ghét.
Giờ chắc là kẻ kia đang ở trong kho chứa báu vật đúng không?
Hề Gia Vận nhảy ra khỏi lòng mẹ Nhai Tí, nghiêng đầu nhìn chằm chằm, cuối cùng không nhịn được bước lên trước một bước, giống như ngày xưa nhẹ nhàng cọ cọ lên đầu của mẹ.
Mẹ vẫn cúi đầu không chút sức sống, không có bất cứ phản ứng nào.
Hề Gia Vận cực kỳ quyến luyến lại củng nhẹ một cái, sau đó mới rời đi.
Dọc theo đường đi, đâu đâu cũng là máu chảy lênh láng, mà đang ngã trong vũng máu, có bạn chơi của Hề Gia Vận, có người lớn trong tộc, còn có cả giáo viên của nó nữa.
Tất cả đều bất động nằm đó.
Hề Gia Vận chậm rãi bò về phía kho chứa báu vật.
Nó nhìn thấy Hỗn Độn.
Đồ vật trong kho bị kẻ kia đảo lộn lung tung, sau khi chồng thành một ngọn núi báu vật ở phía sau, Hỗn Độn thoải mái nhàn nhã nằm trên mặt đất, lắc đuôi mơ màng ngủ, mà trên móng vuốt của Hỗn Độn vẫn còn lưu lại vết máu loang lổ.
Kẻ đó đang ngủ.
Hề Gia Vận nhìn vài lần, sau đó ném xuống một cây đuốc.
Ngọn núi này được bao phủ bởi cây cối, chỉ cần có chút lửa, sẽ khó mà dập tắt được. Lá khô dưới đất lập tức bắt lửa, rồi lan dần lên, đốm lửa cháy bập bùng liên tục không dừng, khói càng lúc càng dày đặc.
Hề Gia Vận khóa cửa kho lại, quay đầu bỏ chạy.
Lửa cháy tròn ba ngày, Hề Gia Vận cũng nhìn đủ ba ngày.
Mãi đến khi tia lửa cuối cùng bị gió thổi tắt, thế lửa mới hoàn toàn ngừng lại, núi rừng vốn một màu xanh ngắt, giờ chỉ còn dư lại một cùng đất cháy khô, không còn bất cứ một sự sống nào.
Hề Gia Vận chậm rãi nằm xuống, cuộn mình thành hình nhang muỗi, sau đó chôn đầu vào trong.
Nó không còn nhà nữa.
*
Lúc tỉnh dậy, Hề Gia Vận nhìn đồng hồ một cái, mới có hơn bốn rưỡi sáng, nhưng cậu lại không còn chút cảm giác buồn ngủ nào nữa.
Dù sao cảm xúc trong mơ thật sự quá mức chân thật.
Ngủ không được, Hề Gia Vận bèn lấy tập kịch bản để trên đầu giường ra xem.
Cảnh diễn ngày hôm nay của cậu có liên quan đến một nghi lễ cúng tế, nghi lễ này vốn là để cầu cho Phượng tộc an lành, nhưng giữa chừng lại có bất ngờ xảy ra, Hề Gia Vận mới đọc được có mấy dòng đã lại thất thần.
Cậu vẫn còn đang nghĩ về giấc mơ vừa nãy, trước kia cậu cũng từng có hai lần nằm mơ như vậy, hơn nữa thời điểm thực sự quá khéo.
Đầu tiên là mơ mình trở thành một con Kỳ Lân màu đen, sau đó lại là Phượng Hoàng không ngừng phải dục hỏa trùng sinh, giờ Vườn Trẻ có một nhóc Nhai Tí mới tới, trong giấc mơ đêm qua, Hề Gia Vận lại biến thành Nhai Tí.
Tại sao lại có thể tình cờ đến như vậy?
Hề Gia Vận thấy có chút kỳ lạ, cậu mở "Vườn Trẻ Thần Thú" ra.
Cậu chưa từng lên game sớm như thế này.
Nhóc Kỳ Lân đang ngủ, nhóc Nhai Tí thì không thấy đâu, giờ Hề Gia Vận đã có kinh nghiệm, đoán là nhóc con này đang chìm dưới đáy hồ để ngủ, nên không hốt hoảng như lần trước nữa.
Hề Gia Vận không làm phiền hai đứa nó, kéo màn hình về phía rừng ngô đồng.
Cậu vốn tưởng nhóc Phượng Hoàng chắc cũng đang ngủ say sưa, không ngờ nhóc con này đã bay xuống dưới từ bao giờ, đang ở bên dòng suối ngắm nghía chính mình.
Nó chốc cái thì hất cằm ra vẻ kiêu ngạo, chốc cái lại nghiêng người, "Phạch" một cái, xòe rộng đuôi mình, ngắm nghĩa một lúc lâu, sau đó lại ủ rũ ngồi chồm hổm, im lặng nhìn cái bóng dưới nước của mình.
——Sao nó lại đẹp vậy chứ?
Nếu đẹp quá cũng là một cái tội, thì nó thực sự là tội lỗi tày trời nha!
Hề Gia Vận: "..."
Hề Gia Vận: "Phụt."
Thanh âm của cậu không lớn, nhưng vẫn bị nhóc Phượng Hoàng nghe được, nó cứng đờ người, sau đó thẹn quá hóa giận nhào về phía Hề Gia Vận.
"Xin lỗi." Hề Gia Vận giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì hết, "Dọa đến con hả? Chú vừa nãy đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cười, không nhịn mới được cười ra tiếng."
Nhóc Phượng Hoàng bán tín bán nghi nhìn cậu.
Hề Gia Vận hỏi nó: "Sao con dậy sớm vậy?"
Sớm sao?
Phượng Hoàng chúng nó đều dậy từ lúc ba giờ nha!
Nhân viên chăm sóc thiệt là lười biếng!
Nhóc Phượng Hoàng ném sang một cái ánh mắt khinh bỉ, Hề Gia Vận thành công chuyển hướng sự chú ý của nó đi.
Hôm qua cậu hẹn Thôi Xán Xán tới đón lúc tầm sáu giờ, giờ hãy còn sớm, Hề Gia Vận cũng không có việc gì phải làm, bèn cùng nhóc Phượng Hoàng nói chuyện phiếm: "Vừa rồi chú mơ một giấc mơ."
Nhóc Phượng Hoàng cúi đầu tỉa tót lại lông chim của mình, giống như đang không nghe vậy.
Hề Gia Vận tiếp tục nói: "Chú mơ mình biến thành một con Nhai Tí."
Nhóc Phượng Hoàng lập tức ngẩng đầu lên trừng cậu.
Hề Gia Vận: "... Trước kia chú cũng từng mơ thấy Phượng Hoàng."
Nhóc con này bấy giờ mới hài lòng tiếp tục rỉa lông.
Hề Gia Vận buồn cười sờ sờ đầu nó, nói tiếp: "Trong mơ, Hỗn Độn hại chết thật nhiều Nhai Tí, chú rất tức giận, bèn phóng hóa đốt trụi ngọn núi, đốt luôn cả con Hỗn Độn kia nữa."
Giấc mơ này thực ra ra rất khó chịu, Hề Gia Vận bây giờ vẫn có thể nhớ lại cảm giác bất lực cùng mờ mịt khi đó của mình, giọng cậu cũng càng ngày càng nhỏ, khiến nhóc Phượng Hoàng chú ý tới.
Hề Gia Vận nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nhóc Phượng Hoàng đương nhiên biết đó không phải, đấy là mảnh vỡ ký ức của chúng nó.
Nó cũng biết, khi nhân viên chăm sóc nhận được mảnh vỡ ký ức, tâm trạng cũng sẽ bị cuốn theo hồi ức bên trong.
Nghĩ một chút thôi là biết, khẳng định không phải trải nghiệm vui vẻ gì, dù sao ký ức này là thuộc về cái con vịt đáng ghét kia.
Nhóc Phượng Hoàng nghía Hề Gia Vận một lúc, sau đó đưa ra một quyết định.
Nhân viên chăm sóc dỗ nó nhiều lần như vậy rồi, nó cũng miễn cưỡng dỗ đối phương một lần đi vậy.
Nghĩ thế, nhóc Phượng Hoàng lùi về phía sau vài bước, từ từ xòe đuôi ra.
Nó ngước đầu, bay lên trên.
Lông đuôi thật dài quét xuống, độ cong vô cùng xinh đẹp, đốm lửa ở cuối đuôi cũng lấp lánh rực rỡ, nhóc Phượng Hoàng duyên dáng xoay một vòng trên không trung, sau đó giang rộng đôi cánh, những đốm lửa nhỏ vụn rơi xuống, tựa như sao băng.
Lúc này đây, nhóc Phượng Hoàng tràn ngập vẻ thần thánh, tinh khiết mà cao quý.
Đây là nghi lễ cầu phúc của Phượng tộc, Hề Gia Vận không biết, cậu chỉ cảm thấy vô cùng rung động.
——Trời đất dường như trở nên ảm đạm, chỉ còn những đốm lửa kia, sáng đến kinh người.
Tâm trạng trong lòng lúc này trở nên an bình hẳn, tựa như được gột rửa hoàn toàn, cảm giác nặng nề trong mộng mà Hề Gia Vận đang mang cũng hoàn toàn bị quét sạch.
Cậu vươn tay chạm nhẹ lên đốm lửa, chúng nó lập tức bắn ra thành những tia nhỏ hơn, vô cùng lộng lẫy, Hề Gia Vận nhẹ giọng nói: "Đẹp quá."
Nhóc Phượng Hoàng đắc ý hất cằm lên.
Đương nhiên là phải đẹp rồi, điệu múa cầu phúc này là do chính nó thực hiện mà lại!
Nhưng mà, có đắc ý thế nào, nhóc Phượng Hoàng vẫn nói một đằng nghĩ một nẻo ý như cũ.
[ Bé Phượng Hoàng cảm thấy cũng tạm được thôi, là do nhân viên chăm sóc tầm nhìn hạn hẹp.]
Hề Gia Vận: "..."
Cậu có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy nếu giờ mà mình cười, nhóc Phượng Hoàng chắc chắn sẽ tức đến xù lông, cho nên không nói thêm gì.
Nhưng Hề Gia Vận im lặng như vậy, ở trong mắt nhóc Phượng Hoàng chính là đang ngầm thừa nhận, nó tức khắc nhảy dựng lên.
[Bé Phượng Hoàng không vui, hóa ra nhân viên chăm sóc thấy điệu múa cầu phúc của nó nhìn chỉ tạm được thôi.]
[ Bé Phượng Hoàng nghi ngờ nhân viên chăm sóc ở bên ngoài có chim khác rồi!]
[ Bé Phượng Hoàng không đồng ý, nhân viên chăm sóc chỉ có thể nuôi một mình chim là bé thôi, không được nuôi mấy chim đáng ghét khác! ! !]
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Mà trong mấy cái thông báo nhắc nhở này, còn xen lẫn một cái thông báo nữa, nhưng vì nhóc Phượng Hoàng tức giận, thông báo về tâm trạng của nó đẩy lên quá nhanh, nên Hề Gia Vận không kịp thấy nhắc nhở kia.
[ Bạn lĩnh ngộ được nghi thức cầu phúc của Phượng tộc.]
_________________________
[1] Đế Giang tức thần Hỗn Độn. Thần Hỗn Độn Đế Giang không đầu không mặt, dáng vẻ giống như cái túi vàng, màu sắc đỏ như đan hỏa, có sáu chân, bốn cánh. Trong sách cổ có nói Đế Giang tức Đế Hồng. 《Tả Truyện · Văn Công Thập Bát Niên》 viết: "Xưa Đế Hồng thị có đứa con bất tài... Người dân trong thiên hạ gọi là Hỗn Độn."
Đào Dị Kinh nói: Tây Côn Luân có giống thú dáng như chó, lông dài, bốn chân, giống như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được, không thấy được, có tai mà không thể nghe ,có bụng mà không có ngũ tạng. Mâu thuẫn với người có hạnh đức, nương nhờ vào kẻ có hung đức. Xưng là Hỗn Độn .
Hỗn Độn là do oán khí của Hoan Đâu khi chết hóa thành, là một hung thần thời thượng cổ với dáng vẻ giống chó hoặc gấu. Người không có cách nào nghe thấy nó, cũng không thể nhìn thấy nó. Nó thường hay cắn đuôi mình và ngửa mặt lên trời cười. Hỗn Độn không sống trong vô vi. Nếu như gặp người cao thượng, Hỗn Độn sẽ ngấu nghiến người đó. Nếu như gặp kẻ ác nhân, Hỗn Độn sẽ tuân theo sự chỉ huy của kẻ đó.
Đế Giang trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ ba》: "Thiên Sơn, có vị thần, dạng nó như cái túi vàng, màu đỏ như đan hỏa, sáu chân bốn cánh, Hỗn Độn không mặt mũi, biết ca múa, thực ra là Đế Giang."