13/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Muốn cậu khen à?
Sao bé con này cũng học theo Phượng Hoàng rồi?
Hề Gia Vận buồn cười mở trò chơi ra.
Cậu vừa đăng nhập, đã thấy nhóc Kỳ Lân đang ôm bình sữa chờ sẵn.
Nhóc con này lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hề Gia Vận.
Toàn thân nhóc con này đều là vảy cứng, nhưng Hề Gia Vận luôn cảm thấy trong mấy đứa nhỏ, nhóc Kỳ Lân này là đứa mềm mại nhất, quả thực là áo bông tri kỷ mà. Hề Gia Vận không nhịn được khẽ cười, "Con muốn được khen à?"
Nhóc Kỳ Lân vội vội vàng vàng gật đầu.
Hề Gia Vận thực ra không biết cách khen người khác lắm, cậu nghĩ một chút, rồi nói: "Bé cưng Kỳ Lân nhà mình thật đáng yêu, nhất định là ăn đáng yêu để lớn rồi."
Nhóc Kỳ Lân đáng yêu là chuyện không thể nghi ngờ gì, Hề Gia Vận cũng cảm thấy như vậy, nhưng cậu vừa khen như thế xong, bé con này lại có vẻ không vui lắm, nó mở to đôi mắt tròn tròn, bên trong còn có mấy phần ấm ức.
Hề Gia Vận: "?"
Làm sao vậy?
Một giây sau, trò chơi hiện lên thông báo nhắc nhở.
[ Bé Kỳ Lân không muốn lời khen này.]
[ Bé Kỳ Lân nhớ là nhân viên chăm sóc đã từng khen bé Phượng Hoàng như vậy rồi.]
Hề Gia Vận: "..."
Cả cái này mà con cũng nhớ à?
Cậu dở khóc dở người hỏi: "Xin lỗi, vậy chú khen kiểu khác nhé?"
Nhóc con Kỳ Lân kia trịnh trọng gật đầu một cái.
Nên khen như thế nào đây?
Hề Gia Vận quyết định trực tiếp nói ra ý nghĩ thực sự trong lòng mình, "Con giống như một đám mây nhỏ vậy, mềm ơi là mềm, lại còn ngoan nữa, là cục cưng nghe lời nhất trong Vườn Trẻ."
Nhóc Kỳ Lân nghe xong, mê man chớp mắt một cái.
Mềm ơi là mềm á?
Vảy nó rất cứng mà.
Nhìn ra suy nghĩ trong ánh mắt nhóc Kỳ Lân, Hề Gia Vận mỉm cười, giải thích với nó: "Vảy thì cứng, nhưng tính cách của con lại mềm nha, mềm mại như một đám mây vậy, chọc một chút là sẽ xấu hổ tan ra."
Nhóc Kỳ Lân biết đám mây. Bay bay trên trời, trắng tinh, rất đẹp.
Nhưng mà nó đen thùi nha, màu xấu hoắc à, không giống đám mây tí nào cả.
Đây là lần đầu tiên nhóc Kỳ Lân không đồng ý với lời của nhân viên chăm sóc.
Nó cảm thấy như nhân viên chăm sóc mới là giống đám mây.
Trắng noãn, lại xa nữa.
Rất là xa, xa đến mức nó chỉ có thể đứng nhìn thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng nhóc Kỳ Lân có chút buồn bã, nhưng mà nó che giấu rất tốt, ngược lại còn tới gần Hề Gia Vận, nhẹ nhàng củng cậu một cái.
Nếu là có thể thực sự nhào vào trong ngực nhân viên chăm sóc thì tốt biết mấy.
Nhóc Kỳ Lân len lén nghĩ.
Hề Gia Vận đương nhiên không biết trong lòng bé con này đang nghĩ gì, nhưng điểm thiện cảm thì có tăng thêm.
[Điểm thiện cảm của bé Kỳ Lân và bạn +4 (Điểm thiện cảm hiện có: 79)]
[ *Xin nhân viên chăm sóc chú ý, điểm thiện cảm của bạn và bé Kỳ Lân sắp đạt đến 80. Nếu đạt đến 80 điểm, "Vườn Trẻ Thần Thú" sẽ mở ra chức năng năng mới cho bạn.]
Chức năng mới?
Hề Gia Vận mở danh sách hành động tương tác ra.
Tổng cộng có ba lựa chọn tương tác, có hai cái đã mở khóa rồi, chỉ còn một cái vẫn là màu xám.
[ Vuốt ve (Yêu cầu mở khóa: Điểm thiện cảm đạt 10)]
[ Tắm rửa (Yêu cầu mở khóa: Điểm thiện cảm đạt 50)]
[ ? ? (Yêu cầu mở khóa: Điểm thiện cảm đạt 80)]
Ba lựa chọn tương tác, không ngờ còn để lại bất ngờ phía sau?
Hề Gia Vận nghĩ một chút xem liệu kỹ năng tương tác này là gì, sau đó đóng thanh kỹ năng lại.
Cậu phải cho bé con Nhai Tí kia ăn trước đã, nó chắc đã đói meo rồi.
Nghĩ như vậy, Hề Gia Vận nhìn về phía hồ nước, Nhóc Nhai Tí kia đang nổi dập dềnh trên mặt nước, an tường mà trôi trôi.
Hề Gia Vận: "..."
Nói thật là, mỗi lần nhìn thấy bé con này như vậy, cậu đều giật bắn cả mình.
Hề Gia Vận xách nhóc Nhai Tí lên bờ, đặt cạnh nó một bình sữa.
"Sữa của con này." Hề Gia Vận nói, "Có thể uống rồi."
Nhóc Nhai Tí chậm rãi chậm rãi nhích từng tí một, nó giãy giụa một hồi, cuối cũng vẫn là cái tính sợ đám đông chiếm thượng phong, chỉ thò ra cái chóp đuôi, từ từ, từ từ cuốn lấy bình sữa của mình.
Nó thở dài một cái.
Có sữa uống rồi nha.
[ Điểm thiện cảm của bé Nhai Tí và bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có:1)]
Hề Gia Vận nghĩ một chút, cảm thấy nếu cậu cứ ở đây nhìn thì sợ là bé con ngại giao tiếp này sẽ không thể ăn no được, bèn nói với nó: "Chú không nhìn con, con uống đi."
Nói xong, cậu thật sự tắt game đi.
Mà nhóc Nhai Tí đang cuộn mình thành hình nhang muỗi thì cứng đờ một hồi lâu, sau đó cái đuôi mới chậm rãi thả lỏng.
Nó tha bình sữa lại gần, ngửi một cái, sau đó chọc một lỗ, vùi đầu uống.
A, thơm quá.
Hức, no rồi.
Nhóc Nhai Tí vui vẻ lăn trên đất một vòng.
Nhưng lăn lăn xong, nó lại nhớ đến nhân viên chăm sóc của mình.
Người này thiệt là dịu dàng nha.
Rõ ràng là nó không muốn giao tiếp với một sinh vật biết thở biết cả nói nào nữa, nhưng nó không thấy ghét người kia.
Nhưng không lâu sau, nhóc Nhai Tí lại nghĩ đến hai đứa nhỏ Kỳ Lân và Phượng Hoàng đang ở trên bờ trừng mắt nhìn nó.
Không được, vẫn nên chán ghét đi.
Nó còn lâu mới thèm gia nhập hàng ngũ tranh giành cưng chiều kia!
Không bằng cứ giả chết cho rồi.
Cùng lúc đó, Hề Gia Vận nhận được thông báo nhắc nhở của trò chơi.
[ Điểm thiện cảm của bé Nhai Tí và bạn +9 (Điểm thiện cảm hiện có:10)]
[*Đạt được thành tựu: Lần đầu tiên tương tác cùng bé Nhai Tí. Nhận được phần thưởng: Chúc phúc của bé Nhai Tí.]
[ Rất xin lỗi, Vườn Trẻ phát hiện bạn đã từng được bé Nhai tí chúc phúc một lần, vì thế phần thưởng lần này sẽ bị thu hồi.]
Hề Gia Vận: "..."
Ki bo quá vậy?
Đang nghĩ, phần mềm chat của Hề Gia Vận lại nhận được tin nhắn mới, là Phó Giai trả lời cậu.
[Ngày mai bắt đầu khởi quay rồi, chờ hôm nào không có nhiều cảnh diễn là được đúng không ạ?]
[ Vậy chờ hôm nào anh không có nhiều cảnh quay, mà anh của em cũng rảnh đi vậy.]
Hề Gia Vận nhắn lại một tiếng "Ok".
*
Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm không hiểu sao mà mắt phải Hề Gia Vận tự nhiên nháy điên cuồng.
Ngồi trên xe, cậu nói với Thôi Xán Xán: "Em cứ có cảm giác không may."
Hàng xe phía trước chen chật ních, nước chảy cũng không lọt, Thôi Xán Xán bật màn hình điện thoại lên xem giờ, "Đừng cảm giác nữa, nó đã thành sự thật rồi đây này, chúng ta bị tắc ở đây nửa tiếng, lát nữa chắc chắn sẽ đến muộn."
Hôm nay là ngày "Khổng tước ngủ trên gác cao" khởi quay, hơn nữa trước đó còn một cái nghi thức khởi động máy nữa.
Thôi Xán Xán sợ tắc đường đã cố ý đi sớm nửa tiếng, không ngờ hôm nay đoạn đường này lại xảy ra tai nạn xe, bọn họ không đi qua được.
Mặt mũi cô ỉu xìu xìu nói: "Gia Gia, đến trễ thật thì làm sao bây giờ? Đừng nói là lại có người đơm đặt nói cậu cành cao nhé?"
Hề Gia Vận không chắc lắm nói: "... Chắc là không đâu? Em bị kẹt xe thật mà."
Hề Gia Vận không rõ những chuyện như này lắm, nhưng Thôi Xán Xán thường xuyên lên mạng hóng hớt, cho nên biết rõ hơn nhiều.
Thường thường mấy chuyện cành cao cành bổng đều lấy cùng một cái lý do là kẹt xe để làm cớ, ai cần biết mi nói thật hay nói điêu, mọi người đều sẽ ngầm hiểu là như vậy. Hơn nữa dạo gần đây danh tiếng của Hề Gia Vận trên mạng đang lúc cao điểm, ngày hôm qua Thôi Xán Xán đảo qua nick Weibo của cậu, số fan ở nick nghệ sĩ đã chứng thực không ngừng tăng lên vòn vọt, mấy ngày nay còn vọt một phát lên tới 5 triệu lượt theo dõi!
Về phần nick phụ cá Koi thì lại càng không cần phải nói, fan còn nhiều gấp ba lần nick chính kìa.
Ở trên mạng Hề Gia Vận thực sự đang rất là hot.
Nhưng kèm theo đó chính là, người càng nổi tiếng thì càng lắm thị phi.
Thôi Xán Xán rầu muốn chết, điên cuồng ấn còi, Hề Gia Vận thấy cô như vậy, bèn nói: "Em gọi cho đạo diễn Cát thông báo trước một tiếng vậy."
Thôi Xán Xán: "Cũng được."
Hề Gia Cận vào phần mềm chat, tìm ảnh đại diện của đạo diễn Cát ấn vào, gõ mấy chữ gửi đi: [ Đạo diễn Cát, trên đường có tai nạn xe, từ chỗ cháu đến đoàn làm phim đang tắc lắm, có lẽ không thể đến kịp để tham gia lễ khởi động máy được.]
Đạo diễn Cát rất nhanh đã nhắn lại: [ Hả? Tắc đường à?]
Ông ta lại nói thêm: [Không có chuyện gì, mọi người chờ cậu, nghi thức khởi động máy nhất định phải có mặt cá Koi là cậu mới được.]
Hề Gia Vận: "..."
Ý định ban đầu của cậu là để mọi người không cần chờ mình, nhưng đối phương đã nói thế, Hề Gia Vận chỉ đành giơ màn hình cho Thôi Xán Xán xem, nói với cô: "Đạo diễn Cát nói là sẽ chờ chúng ta tới."
Thôi Xán Xán có chút tuyệt vọng, rồi lại thấy hơi tự hào.
Ngoài Hề Gia Vận, có nghệ sĩ nào có thể khiến đạo diễn hoãn lại nghi thức khởi động máy không!
Đây chính là đãi ngộ đặc biệt của cá Koi may mắn!
Cực kỳ có mặt mũi.
Cuối cùng lúc Hề Gia Vận đến được trường quay thì đã muộn 20 phút.
Đạo diễn Cát nói sẽ chờ cậu, kết quả làm lỡ mất giờ tiến hành nghi thức khởi động máy, toàn bộ nhân viên đoàn làm phim đều phải chờ Hề Gia Vận, Hề Gia Vận ái ngại nói: "... Xin lỗi."
Đạo diễn Cát vung tay lên, "Không có chuyện gì, cậu cũng không cố tình mà, nào, tới tới tới."
Quy trình tiến hành nghi lễ khỏi động máy rất đơn giản, kê một cái bàn, bày tượng Quan Công [1] lên, thêm bát hương và đồ cúng, sau đó khắp hương khấn vái là được.
Đạo diễn Cát lần lượt dâng hương bái thần, không lúc sau, ông vỗ vai Hề Gia Vận, "Tiểu Gia, cậu đi đi."
Hề Gia Vận gật đầu, "Vâng."
Đây lần lần đầu tiên Hề Gia Vận được tham gia lễ khởi động máy, lần trước quay "Phù Dung" tuy cũng có vai diễn, nhưng nhân vật lúc đầu là một vai phụ nhỏ, không đủ tư cách dâng hương.
Vừa đốt nhang xong, Hề Gia Vận đi lên vài bước mới cắm được vào bát hương, "Tách" một tiếng, có cái gì rơi trên mặt cậu.
Hề Gia Vận ngẩn ra, sờ mặt một cái, là nước mưa.
Trời mưa à?
Cậu còn đang nghĩ, mưa đã chuyển sang nặng hạt, chẳng mấy chốc đã rào rào như trút nước, từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt mặt đất, đám người phía sau cũng bắt đầu huyên náo, "Sao tự nhiên lại mưa vậy? Còn mưa to nữa chứ?"
"Đạo diễn Cát không phải nói đã đi xem ngày rồi à, tôi nhớ ngày tốt thì thường là không mưa chứ."
"Có ngày tốt thì còn có giờ lành nữa cơ mà? Vừa rồi chờ lâu như vậy, giờ lành chắc qua luôn rồi cũng nên."
"Hả? Vậy không phải là rất không may à?"
...
Hề Gia Vận nhíu mày, cậu tuy là không tin vào mấy chuyện mê tín này, nhưng vẫn biết nghi thức khởi động máy đối với một đoàn làm phim mà nói là rất quan trọng, bọn họ nói chư vậy, trong lòng đạo diễn Cát ít nhiều gì vẫn sẽ có chút không vui, vì thể Hề Gia Vận vội cắm nhang, sau đó lùi lại tìm đạo diễn Cát.
Đạo diễn Cát đang kéo cổ áo lên, nói chuyện với ai đó.
Hề Gia Vận đi tới, vốn định chờ đạo diễn Cát nói chuyện xong cậu mới lên tiếng, kết quả đối phương vùa nhìn thấy cậu đã lập tức quay lại hỏi: "Tiểu Gia à, có chuyện gì thế?"
Hề Gia Vận áy náy nói: "Nếu không phải do cháu tới muộn, nghi thức khởi động máy sẽ không phải lùi lại, cũng không gặp trời mưa."
Đạo diễn Cát ngửa đầu nhìn lên trời, "Không sao đâu."
Ông ta còn đang muốn nói thêm thì, thì nhà sản xuất đã gọi đạo diễn Cát qua, bèn nói với Hề Gia Vận: "Bên kia chắc có chuyện gì rồi, tôi đi qua xem trước đã."
Hề Gia Vận gật đầu, sau đó đột nhiên phát hiện người vừa nãy nói chuyện với đạo diễn Cát đang nhìn mình chằm chằm, Hề Gia Vận bèn lễ phép cười một cái với đối phương.
Người nọ hơi sững ra, sau đó lập tức khịt mũi, "Hừ" một tiếng tỏ vẻ coi thường, rồi quay người đi luôn.
Hề Gia Vận: "? "
Tình huống gì đây?
Cậu có hơi mờ mịt, đột nhiên nghe có người hỏi: "Cậu không biết cậu ta là ai à?"
Hề Gia Vận quay lại, hóa ra là Bạch Thanh Trì, cậu hơi bất ngờ nhưng vẫn thành thực gật đầu, "Ừ, không có ấn tượng gì."
Bạch Thanh Trì âm u nói: "Cậu chính là như vậy, luôn thích xem thường người khác."
Hề Gia Vận: "Hả?"
Bạch Thanh Trì không giải thích, chỉ nói: "Mục Hoàng, cũng là nghệ sĩ dưới tay người đại diện của tôi, nhớ không lầm thì nhân vật trước đó cậu ta diễn chính là Liễu Trì trong 'Phù Dung'."
Hề Gia Vận lúc này mới nhận ra: "Là cậu ta à."
Liễu Trì này chính là vai diễn của cậu trước khi được đóng Tạ Yếm, vốn chỉ là một nhân vật phụ, từ góc độ nào đó mà nói, Hề Gia Vận còn phải cảm ơn nhân vật Liễu Trì này.
Hai người bọn họ vốn không có cảnh diễn chung, Hề Gia Vận lại rất Phật hệ*, cho nên không hề biết Mục Hoàng.
*Phật hệ mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được, có người coi nó là một thái độ sống, cũng có người coi nó là sự phàn nàn đối với đời sống, có người xem nó là sự giải phóng áp lực chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái, đại khái kiểu gì cũng được. Có thể trêu đùa bản thân cũng là một sự vươn lên tích cực, là cảm giác hài hước đối với trêu đùa bản thân mà xã hội cần, cuộc sống có lúc cũng cần có "đời sống kiểu Phật hệ" nhàn nhã ngắm hoa nở hoa tàn trong vườn.
Thấy cậu cuối cùng cũng tỉnh ra, Bạch Thanh Trì cùng "Hừ" một tiếng, quay người rời đi.
Hề Gia Vận: "..."
Này là chuyện gì đây, sao ai cũng thích hừ lạnh với cậu thế?
Hơn nữa Bạch Thanh Trì nói cậu luôn xem thường người khác là sao?
Hề Gia Vận nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra cái gì, bèn dứt khoát quăng vấn đề ra sau gáy luôn.
Cậu không biết, mấy tiếng sau, trên Weibo có một bài viết bóc phốt được đăng lên.
[Hôm nay đoàn làm phim cử hành nghi thức khởi động máy, một diễn viên nhỏ nào đó dạo gần đây đang hot cành cao cành bổng, khiến cả đoàn làm phim phải chờ mình đến 20 phút (Bao gồm cả đạo diễn nổi tiếng, diễn viên nam và diễn viên nữ tuyến đầu cũng phải chờ theo) thì cũng thôi đi, mà trước giờ ê kíp của cậu ta luôn xây dựng hình tượng cho cậu ta là cá Koi may mắn này kia, kết quả là lúc người khác dâng hương vẫn bình thường, đến lượt cậu ta thì trời mưa như trút.
Hứ! Này mà cũng gọi là cá Koi may mắn à?]
_____________________
[1] Quan Công hay Quan Vũ (162-220), tự Vân Trường, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, nhưng thất bại của ông cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại của Lưu Bị.
Trong dân gian, Quan Vũ thường được xem là anh em kết nghĩa với Lưu Bị và Trương Phi, và là người đứng đầu trong số Ngũ hổ tướng của nhà Thục Hán gồm: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu và Hoàng Trung. Thực tế, các tài liệu lịch sử không có ghi chép về việc Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi từng làm lễ kết nghĩa (chỉ ghi rằng họ có quan hệ rất thân thiết, "ân tình như anh em"); chức danh Ngũ hổ tướng cũng chỉ là hư cấu (tuy nhiên đúng là Quan Vũ đã được phong làm Tiền Tướng quân, chức vụ cao nhất trong quân đội Thục Hán).
Quan Vũ là được đánh giá là vị tướng có tài năng, võ nghệ dũng mãnh, được người đương thời nhận xét là "sức địch vạn người, hổ thần một thời, có phong độ quốc sĩ" "có tài và có nghệ". Về tính cách, ông tuy có nhược điểm là kiêu ngạo, hay quát mắng người khác và cư xử có những lúc nông nổi nhưng ưu điểm của ông là lòng can đảm, tôn sùng lễ giáo, hào hiệp trượng nghĩa, sự kiên cường và lòng trung thành tuyệt đối, những ưu điểm này được người dân đánh giá rất cao, ngay cả Tào Tháo cũng khâm phục và coi ông là một "nghĩa sĩ thiên hạ". Ông được người đời sau coi là một biểu tượng của những đức tính "Danh lợi không đổi lòng, Giàu sang không dâm loạn, Nghèo hèn không nhụt chí, Oai vũ không khuất phục".
Là một trong những nhân vật lịch sử của Trung Quốc được biết đến nhiều nhất ở khu vực Đông Á, hình tượng Quan Công đã được thần thánh hóa trong các câu chuyện dân gian, bắt đầu từ thời kỳ nhà Tùy (581-618), tiểu thuyết hóa trong Tam quốc diễn nghĩa (thế kỷ 14) của La Quán Trung, được khắc họa trong các dạng hình nghệ thuật như kịch, chèo, tuồng v.v... và sau này là phim ảnh, với những chiến tích (cả có thật lẫn hư cấu) và phẩm chất đạo đức được đề cao. Hơn 500 năm sau khi chết, vào năm 782, Quan Vũ được Đường Đức Tông đưa vào Võ miếu, nơi thờ cúng các danh tướng trong lịch sử; sau đó lại được các hoàng đế nhà Tống, nhà Nguyên, nhà Minh, nhà Thanh phong tước, phong đế, được thờ cúng ở nhiều nơi. Nhờ Thanh Thái Tổ là người hâm mộ tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa, vào thế kỷ 17 ông được các hoàng đế nhà Thanh (1636–1912) tôn vinh là Võ thánh (ngang với Văn thánh Khổng Tử). Ông cũng là vị võ tướng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc có 1 điện thờ riêng tại Đế vương miếu (được nhà Minh, nhà Thanh xây dựng, trong đó thờ những vị quan văn, võ tướng tài năng và tận trung nhất qua các triều đại), và phần lớn các võ miếu ở các làng xã Trung Quốc đều có tượng thờ ông với hình mẫu là mặt đỏ, râu dài, tay cầm cây thanh long yển nguyệt đao hoặc cưỡi ngựa xích thố.